Chương 1.5

Nghề Làm Phi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.” Trang uyển nghi tới không sớm không muộn, coi như đúng quy củ. Hành lễ xong, đại cung nữ thân cận Hoàng hậu liền bước tới nâng nàng dậy, như thể hoàn toàn quên mất thái độ lạnh nhạt mấy ngày trước.

“Vừa rồi tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng còn tới nói cho bổn cung, Hoàng thượng mới miễn muội thỉnh an sáng nay thì muội đã tới rồi, mau ngồi xuống đi.” Vẻ ngoài cùa Hoàng hậu tuy không thuộc hàng xuất sắc so với các phi tần nhưng khí chất lại đủ để biểu lộ uy nghi của Đế Hậu, một tiếng cười cũng thể hiện được hiền dung độ lượng.

“Được Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương săn sóc là vinh hạnh của tần thiếp, chỉ là mấy ngày nay tần thiếp chưa có dịp tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương, trong lòng hổ thẹn vô cùng, nên hôm nay mới tới quấy rầy, xin Hoàng hậu nương nương đừng chê trách.” Trang Lạc Yên cười lạnh trong lòng, gì mà không cần thỉnh an cơ chứ, lời này sao không nói trước khi nàng hành lễ ấy, chẳng qua chỉ muốn thu được cái tiếng hiền đức rộng lượng mà thôi, vị Hoàng hậu này làm trò nhạt nhẽo quá rồi.

“Muội có thể nghĩ như vậy khiến bổn cung rất yên lòng,” Dứt lời, Hoàng hậu lại ban thưởng vài thứ cho Trang Lạc Yên làm mấy vị phi tần ước ao đố kị không ngớt.

Mấy người nữ tử cùng nói chuyện rôm rả với nhau một lát, chợt nghe tiếng truyền báo của thái giám: “Thục quý phi tới, Tô tu nghi tới.”

Trang Lạc Yên đứng lên, nhìn hai nữ tử uyển chuyển đi vào. Phía trước là một mĩ nhân tuyệt đẹp mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, tuổi chừng hơn hai mươi, mặc dù dáng người mềm mại như liễu nhưng mặt mày vẫn lộ nét ngạo nghễ quý phái, không khó nhận ra đây là một phi tần được sủng ái.

Phía sau nàng ta là một nữ tử cũng có dung mạo hơn người, nhưng phong thái còn kém một chút, mặt mũi hai người có đôi nét giống nhau, nhìn nàng này dường như có điểm kính sợ người đi phía trước.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Thục quý phi dịu dàng cụi đầu, chỉ là một động tác đơn giản nhưng cũng có thể làm thành tao nhã vô cùng khiến Trang Lạc Yên thầm than trong bụng, chẳng trách nàng ấy được Hoàng đế sủng ái, nếu nàng là đàn ông cũng sẽ không kìm lòng nổi mà phải đi cưng chiều báu vật này hơn một chút.

Mấy người hành lễ với nhau xong, thái giám bên ngoài lại báo, Yên quý tần tới rồi.

Từ chiêu nghi trở xuống, hầu như các phi tần không hô phong hào mà lấy họ để xưng cùng phẩm vị, chỉ có Yên quý tần Tiết Trân Dao này được ban phong hào “Yên(*)”, có người nói ngày ấy Hoàng thượng tình cờ gặp nàng ta tại rừng mai, một nụ cười thoáng qua khiến người kinh diễm, sau đó không lâu liền từ một mỹ nhân nho nhỏ thăng làm dung hoa, lại chẳng bao lâu sau, từ dung hoa trực tiếp sắc phong quý tần, có thể thấy được Hoàng đế sủng ái nàng ấy thế nào.

(*) Yên: Nghĩa là tuơi đẹp.

Cô gái mới bước vào có nhan sắc cũng xấp xỉ Thục quý phi, từng cử chỉ đều lộ vẻ yểu điệu thanh thoát, việc đầu tiên khi nàng ta bước vào phòng là liếc nhìn các phi tần một lượt, sau đó mới tiến lên thỉnh an Hoàng hậu.

Thái độ của Hoàng hậu đối với nàng ta không giống như với Thục quý phi. Khiến Trang Lạc Yên nhìn không ra suy nghĩ của Hoàng hậu với những sủng phi này, song nàng đoán, nếu không phải xuất thân của Yên quý tần hơi thấp một chút, e rằng hiện tại nàng ta không chỉ là một trắc tam phẩm quý tần nữa.

“Hôm nay ở chỗ Hoàng hậu nương nương thật náo nhiệt, hay là do có Trang muội muội đã mấy ngày không gặp này?” Đôi mắt Yên quý tần rất đẹp, khi đường nhìn rơi xuống người Trang Lạc Yên thì dáng cười dịu dàng đáng yêu khác thường lại khiến Trang Lạc Yên thấy lành lạnh.

“Thưa tỉ tỉ, chính là tần thiếp.” Trang Lạc Yên đứng dậy hành lê, treo một nụ cười tươi trên môi.

“Hôm kia nghe nói muội bị bệnh, ta lại không có thời gian rảnh tới thăm, hiện tại đã khỏe rồi nhỉ?” Yên quý tần tủm tỉm yêu kiều nhìn về phía Thục quý phi, “Quý phi tỉ tỉ nhìn một cái xem, gương mặt xinh xắn của uyển nghi muội muội đúng là gầy rất nhiều rồi.”

“Uyển nghi muội muội đúng là có hơi gầy đi, tuy nói đã bình phục nhưng vẫn nên điều dưỡng cho tốt mới phải.” Thục quý phi tỉ mỉ nhìn Trang Lạc Yên, lộ ý cười dịu dàng trên mặt, giọng nói cũng êm dịu như gió xuân, “Nếu thiếu cái gì thì cứ tới chỗ Hoàng hậu nương nương hoặc mấy tỉ tỉ ở đây nói một tiếng, đừng khiến bản thân chịu khổ nhé.”

“Tần thiếp cảm ơn các tỉ tỉ, chỗ thiếp không thiếu thứ gì, khiến các tỉ tỉ lo lắng rồi.” Trang Lạc Yên ngồi lại ghế, thầm nghĩ, mấy người này nếu thật coi mình như muội muội thì làm sao cứ phải nhấn mạnh một câu “uyển nghi muội muội” như thế, chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở mình địa vị thấp hơn các nàng, đừng có vì được sủng mà lên mặt càn rỡ thôi.

“Các muội hòa thuận như vậy, bổn cung cũng yên tâm. Vừa rồi cung Khang An đã truyền chỉ, miễn thỉnh an hôm nay, các vị muội muội nếu không có việc gì thì quay về đi,” Hoàng hậu nhìn một phòng đầy những mĩ nữ kiều diễm khoát khoát tay.

Hoàng hậu đã nói như vậy, không có vị phi tần nào dám mặt dày ở lại, nhất tề rời khỏi cung Cảnh Ương, ra đến bên ngoài mới lộ ra một ít bản tính thật của mình.

Những phi tần thành thật lại không hi vọng được sủng ái rời khỏi cung Cảnh Ương liền lặng lẽ ra về, chỉ còn mấy người có tư tâm thì ở lại đối mặt với nhau.

“Trang uyển nghi phục sủng, người cao hứng nhất hẳn là Trang tiệp dư rồi, ta nói có đúng không?” Giọng Mã tiệp dư không cao không thấp nhưng cũng đủ để mấy người ở đây nghe rõ mồn một. Ai chẳng biết Trang tiệp dư vào cung sớm hơn Trang uyển nghi hai năm, mà Trang uyển nghi là con chính thất, Trang tiệp dư chỉ là con gái thị thiếp. Từ khi Trang uyển nghi tiến cung chưa từng tỏ ra kính trọng người chị gái này, hôm nay Mã tiệp dư cố ý nói vậy chẳng qua chỉ muốn cả hai chị em cùng khó chịu mà thôi.

Trang tiệp dư thật không ngờ muội muội này của mình lại có ngày đứng lên được, tuy nàng ta mong rằng Trang uyển nghi bị đạp xuống vũng bùn cả đời không đứng dậy nổi nhưng đây là chuyện của hai tỉ muội nàng, không đến lượt cô ả con gái một tri huyện tép riu như Mã tiệp dữ xen vào. Nàng ta cười nhạt nhìn về phía đối thủ: “Muội muội có thể hầu hạ Hoàng thượng hài lòng, chẳng lẽ Mã tiệp dư không vui?”

Sắc mặt Mã tiệp dư lập tức thay đổi, cười lạnh một tiếng, nói: “Các nàng quả là tỉ muội thân thiết.”

“Tỉ muội thân thiết” mà dùng để hình dung tình cảm hai chị em Trang thị thì quả là châm chọc, Trang Lạc Yên biết Trang tiệp dư không thích mình. Đương nhiên, dù là ai, phải đối mặt với một muội muội con vợ cả ngoại trừ khuôn mặt thì chẳng có gì, tính tình điêu ngoa bốc đồng còn suốt ngày đối đầu với mình, thì cũng chẳng thân thiết nổi.

Sắc mặt Trang tiệp dư trở nên khó chịu, không thèm tiếp lời Mã tiệp dư.

Trang Lạc Yên quay đầu nhìn Mã tiệp dư, như cười như không: “Mã tỉ tỉ vào cung nhiều năm, đối với ai trong số mấy người chúng ta mà chẳng có tình tỉ muội thân thiết, phải không?”

“Ngươi!” Mã tiệp dư trầm mặt xuống, nàng ta nay đã không còn trẻ trung, thời gian vào cung cũng sớm, nhưng hiện giờ mới chỉ là một trắc tứ phẩm tiệp dư, mà dung nhan đã chẳng còn tươi non được như những cô gái kiều diễm tựa hoa này nữa.

“Lúc chúng ta nói chuyện, nào có phần cho một uyển nghi nho nhỏ như ngươi chen vào,” Mã tiệp dư lạnh lùng nhìn nàng, “Người đâu, vả miệng cho ta!”

“Chủ tử…” Cung nữ đứng cạnh Mã tiệp dư bối rối, run rẩy không dám ra tay.

“Muội muội thất nghi, mong tỉ tỉ thứ tội, nguyên tưởng tỉ tỉ nói chúng ta là tỉ muội thân thiết nên ta mới dám tiếp lời, đâu biết tỉ tỉ không có ý này.” Trang Lạc Yên dịu dàng cúi đầu, nhìn sắc mặt Mã tiệp dư càng lúc càng lúng túng, ý cười trên khóe miệng không đượm không nhạt.

“Mới vài ngày không gặp mà miệng lưõi Trang uyển nghi này lợi hại lên nhiều đấy.” Tương hiền tần nhìn tuồng kịch phía xa xa, hạ giọng nói với Uông tần bên cạnh, “Không biết thủ đoạn có tiến bộ chút nào chăng?”

Uông tần nhìn sắc mặt khó chịu của Mã tiệp dư: “Thủ đoạn của Trang uyển nghi có tiến bộ không thì ta không biết nhưng Mã tiệp dư này, thời gian vào cung càng dài đầu óc lại càng ngắn đi.”

Ba người bọn họ vào cung cùng ngày, Tương hiền tần đã là một chính tứ phẩm, Uông tần cũng là tòng tứ phẩm, chỉ có Mã tiệp dư này vẫn là trắc tứ phẩm, ngẫm lại vẻ kiêu ngạo của nàng ta ba năm trước khi còn được sủng ái, khóe miệng Uông tần lộ một nét cười trào phúng.

Mã tiệp dư đương nhiên không thể để nô tài của mình vả miệng Trang Lạc Yên, đừng nói đây vẫn là trước cửa cung Canh Ương, dù đang ở nơi khác, một tiệp dư sai nô tài vả miệng một uyển nghi mới nhận ơn vua, đó là đố kị vô đức, tự chuốc lấy phiền toái vào thân mà thôi.

Mã tiệp dư tuy có hơi ngu dốt nhưng không đến mức hoàn toàn không biết suy nghĩ, nàng ta rất nhanh đã thanh tỉnh trở lại, âm độc lườm Trang Lạc Yên một cái, quay người dẫn cung nữ bỏ đi.

Những phi tần đang muốn xem kịch thấy vậy cũng tốp năm tốp ba rời bước, trong chốc lát, chỉ còn trơ lại Trang tiệp dư với Trang Lạc Yên.

“Lúc muội muội sinh bệnh đã rất nhớ nhung tỉ tỉ đấy.” Ý cười của Trang Lạc Yên chỉ dừng ở môi mà chẳng thể vào đến mắt, ngày ấy chủ nhân thân thể này hành xử khiến Hoàng hậu bất mãn, sợ là Trang tiệp dư cũng góp một phần công lao.

Trang tiệp dư nhìn thẳng vào mắt Trang Lạc Yên, đôi mắt này rất đẹp, đẹp đến mức khiến nàng ta thấy chướng mắt, bèn cười khẩy một tiếng, vịn tay cung nữ Tà Vũ, lạnh lùng nói: “Muội muội cần gì phải như vậy.” Nàng ta vào cung sớm hơn muội muội hai năm, chỉ vì là con thị thiếp mà cố gắng bấy lâu vẫn chỉ dừng lại ở vị trí một tiệp dư nho nhỏ, mà muội muội kiêu căng này, chẳng qua nhờ thân phận con chính thất, tiến cung liền được phong trắc ngũ phẩm quý cơ, được sủng hạnh một đêm lại tấn phong tòng ngũ phẩm uyển nghi, chẳng kém nàng bao nhiêu.

Nói là không cam lòng cũng đúng, là hận cũng phải, Trang Uyển Thanh thật sự mong muốn vị muội muội này thất sủng bị đày vào lãnh cung, thậm chí mong nàng ta cứ thế lẳng lặng biến mất khỏi hậu cung này. Nhưng Trang Lạc Yên rõ ràng đã thất sủng, rõ ràng đã làm Hoàng hậu không ưa, vì sao chỉ sau một đêm lại được sủng ái, ngay cả thái độ của Hoàng hậu với nàng ta cũng thay đổi?

Bởi vì nàng ta có vài phần xinh đẹp hơn mình? Hay bởi vì nàng ta là con chính thất?!

Trang Lạc Yên nhìn ra hận thù trong mắt Trang tiệp dư bèn rũ mắt xuống, vươn tay cho Vân Tịch đỡ: “Hôm nay muội muội hơi mệt, xin phép đi trước một bước.”

Nhìn đoàn người Trang Lạc Yên đi xa, Trang tiệp dư mới âm trầm hỏi: “Bên Đào Ngọc các có tin gì không?”

“Chủ tử, nghe nói…” Tà Vũ nhỏ giọng, “Sáng nay thái giám tổng quản Cao Đức Trung tự mình đến điện Trung Tỉnh chọn sáu nô tài được việc đưa tới Đào Ngọc các, nghe nói là do Hoàng thượng lo lắng nô tài ở Đào Ngọc các quá ít, khiến Trang uyển nghi chịu thiệt thòi ạ.”

“Thiệt thòi?!” Trang tiệp dư cười nhạt, “Uyển nghi nào mà chẳng có ngần ấy nô tài, tới nàng ta lại thành thiệt thòi? Lời vừa ra khỏi miệng, Trang tiệp dư cũng cảm thấy không ổn, gắng gượng đè nén nỗi khó chịu trong lòng, quay về nơi ở của mình.

“Chủ tử, tiểu thư nàng ấy…”

“Vân Tịch, nàng ấy không phải tiểu thư của nhà họ Trang, em chớ quên.” Trang Lạc Yên cười khẽ, trong hậu cung này có thể có thứ gọi là “tình chị em” sao?

“Hoàng thượng, hôm nay có lật thẻ bài không ạ?” Cao Đức Trung dẫn thái giám của nội thị giám vào, thấy Hoàng đế đang vùi đầu phê tấu chương liền vội hạ giọng hỏi

Tay cầm ngự bút thấm mực đỏ của Phong Cẩn thoáng dừng lại, nhìn lướt qua thẻ bài trên khay, bàn tay vươn về phía một thẻ bài bằng ngọc, trên đó khắc: “Cung An Thanh Thục quý phi Tô thị Nhụy Tử”, đầu ngón tay vừa chạm đến chất ngọc lạnh lẽo, đột nhiên ngừng lại, chuyển hướng lật một thẻ bài bằng gỗ.

Cao Đức Trung nhìn thẻ bài, thấy Hoàng đế lại cúi xuống xem tấu chương bèn dẫn thái giám nội thị ra ngoài.

“Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, tối nay Đào Ngọc các thắp đèn.”