Chương 63: Nhất chiến thành danh (Thượng)

Long Xà Diễn Nghĩa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phách quyền hổ hình của Vương Siêu, không tính ám kình, chỉ với lực của minh kình đã hơn ngàn cân, bị trúng đòn mà lại trúng ngay đỉnh đầu, xương đầu của “Xà Đầu” cũng bị đập nát, không chỉ đơn giản là não bị chấn động.

Hai người đưa Vương Siêu tới dưới sự ra hiệu của Lỗ Thành Văn, lấy trong xưởng ra một cái bao tải, đem “Xà Đầu” đã chết nhét vào trong, rồi vác đem ra ngoài.

Động tác hai người này rất thuần thục. Xem ra loại chuyện này xảy ra cũng không phải là một hai lần.

Mấy quyền thủ còn lại mặt mày biến hóa. Ánh mắt nhìn Vương Siêu chứa đựng sự ghen ghét, sợ hãi cùng khiếp đảm.

Nhưng đối với cái chết của “Xà Đầu”, bọn họ cũng không chút thương tiếc, càng không có ai đi ra vì đồng bạn báo thù, tựa như chỉ là một con chó mới chết vậy thôi.

Giới võ đài lậu có một câu nói được truyền lưu: “Ra ngoài kiếm ăn, đó là lúc chuẩn bị đánh chết người khác, hoặc là bị người khác đánh chết”.

Tính mạng ở chốn này không đáng giá nhắc tới, chỉ là đối tượng giải trí của người khác. Nơi này cũng không có bạn bè chân chính. Có lẽ vừa mới cùng luyện quyền, một lát sau, đã là kẻ địch sinh tử trên võ đài.

Vốn đối với sự miêu tả của Triệu Tinh Long về giới võ đài lậu ở nơi đây còn có chút hoài nghi. “Xã hội sao lại có chỗ hắc ám như vậy?” Nhưng sau khi thấy tình hình trị an tại nhà ga Quảng Châu, Vương Siêu cũng không chút nghi ngờ, trong lòng cũng hiểu rõ, tại duyên hải này là vùng đất của tội ác, không có gì là không thể phát sinh.

Không chỉ là đen tối, mà còn là đen tối hơn cả ngươi tưởng tượng.

Nơi nào có nắm tay cùng bạo lực thì nơi đó có hắc đạo. Đây là chân lý từ xưa đến nay.

Vương Siêu trước kia trên tay đã nhuốm máu, càng huống chi khi gia nhập tổ chức, có chiêu bài “giết người hợp pháp” trong tay. Đối với việc đánh chết người, vô luận là về tâm lý hay là thực tế cũng không có chút cố kỵ. Đương nhiên phải biểu hiện một chút độc ác, nếu không sẽ không thể trấn áp đám đồng bọn nguy hiểm ở nơi này.

“Tốt. Ra tay rất độc” Lỗ Thành Văn cặp mắt tam giác chớp động liên tục, như là một độc xà đang thăm dò con mồi.

“Cao đại ca nói cho ta biết, tới nơi này, đối với ai cũng không thể lưu thủ, phải đánh cho chết, nếu không thì ta sẽ chết” Vương Siêu trả lời không chút sơ hở.

“Không sai không sai. Cao Đại Lâu nói chính là chân lý” Nghe thấy những lời này, Lỗ Thành Văn sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều, sau đó ha hả cười, ánh mắt nhìn Vương Siêu cũng thay đổi, dường như Vương Siêu chính là cây tiền.

“Tên đó năm đó cũng là một hảo thủ, đáng tiếc là sau nửa năm thì không làm nữa, nghe nói lại đi làm cảnh sát? Thật là thú vị”.

“Ngươi đi tàu cả đêm cũng mệt mỏi rồi. Lão Hắc, trước đưa hắn đi ăn. Sau đó an bài chỗ nghỉ cho hắn” Lỗ Thành Văn đi tới vỗ vai Vương Siêu, “Tiểu tử, cứ đánh cho tốt đi, trong vòng năm năm, ta cam đoan ngươi kiếm mấy trăm vạn không thành vấn đề”.

Bên cạnh xưởng sửa xe chính là phòng ăn.

Cầm bao đồ tìm một chỗ, Vương Siêu một mình nhàn nhã ngồi, mấy công nhân hung hãn ở bên cạnh cũng không dám đến gần.

Hiển nhiên là tin tức vừa rồi hắn đánh chết “Xà Đầu” đã truyền đi rất nhanh.

Cũng không quan tâm đến đám người này. Sau khi ăn cơm xong, dưới sự dẫn đường của Lão Hắc Vương Siêu đi đến một dãy phòng ở bên cạnh căn xưởng.

“Ngươi chọn một phòng đi” Lão Hắc noó luôn miệng. “Nghỉ ngơi cho tốt đi, không nên chạy loạn. Có việc muốn ra ngoài thì phải báo trước cho ta, sau đó thông qua sự cho phép của Văn ca”.

Vương Siêu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Lão Hắc mới khịt khịt muỗi xoay người rời đi.

Đánh giá căn phòng một chút, ước chừng sáu mươi mét vuông. Nền xi măng, bốn phía tường vôi loang lổ.

Cái giường gỗ cũ kỹ màu đen, một cái ghế thấp. Giường ngồi lên lắc lư kẽo kẹt, trên giường có một cái quạt máy nhỏ. Đây là tất cả những gì trong phòng có, đơn giản đến đáng thương.

Vương Siêu nhìn thấy tất cả xong, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy nghĩ.

“Nếu là ta ba năm trước đây, không gặp được Trần tỷ. Hiện tại chẳng phải là đi làm công, chân chính rớt xúông tới bước này sao?”

Đích xác, không gặp được Đường Tử Trần. Sau khi tốt nghiệp trung học, hắn cũng chỉ có thể đi tới miền duyên hải làm công như thiên thiên vạn vạn người bình thường khác, ở tại những căn phòng như thế này, mỗi ngày cao động cật lực, bán mồ hôi và máu của mình, đổi lấy một chút tiền bạc để chi tiêu trong cuộc sống.

“Vận mệnh của con người thật sự là khó lường. Con người có khi gặp kỳ ngộ, thế sự vô thường, âm dương điên đảo, tình huống sau này làm sao có thể biết được?”

Ở chốn thành thị phồn hoa huyên náo đầy tội ác, trong một căn phòng cũ kỹ đơn sơ. Vương Siêu nhớ tới Đường Tử Trần. Lại nghĩ tới những người làm công ở tại đây, trong một thế giới đầy sự tuyệt vọng như thế này, bọn họ có động lực để có dũng khí mà tiếp tục sống sót?

Thở dài một hơi, Vương Siêu ngồi ở trên giường, cảm khái qua đi, trong lòng lại là một mảng tĩnh lặng.

Hiểu được nhân gian trăm mối, tâm cùng ý tôi luyện là con đường không có giới hạn.

Không có cảm ngộ lóe lên, thì làm sao mà có thể xuất quyền cho đặc sắc chói sáng được?

Thế sự chính là âm dương, đem tất cả bao hàm ở bên trong.

Nhân sinh chính là một cái lò luyện, tất cả mọi người ở trong đó được tôi luyện. Có người luyện thành tinh hoa, có phát ra ánh sáng, nhưng cũng có số đông bị thiêu thành tro bụi.

Vương Siêu cứ như vậy tùy ý mà suy ngẫm, tư thế tự nhiên. Cũng không tạo thành tư thế xuất quyền, lỗ chân lông toàn thân khẽ mở ra đóng vào, tựa như là hít thở vậy.

Về lâu về dài, toàn thân có cảm giác vừa mệt mỏi vừa thoải mái khó mà noó ra được.

Màn đêm dần dần phủ xuống, xa xa vọng lại tiếng bước chân nhỏ làm cho Vương Siêu tỉnh lại.

“Đây là Lão Hắc đến tìm ta” Tai của Vương Siêu nhạy bén, tâm cảnh trầm tĩnh, từ tiếng bước chân nặng nhẹ. Đã đoán ra người đến là ai.

Quả nhiên, hai phút sau cửa phòng được đẩy ra.

“Mau đứng lên. Văn ca tối nay đã giúp ngươi an bài một trận. Ngươi đi theo ta” Lão Hắc ngoắc ngoắc Vương Siêu đang ngồi trên giường.

“Nhanh như vậy đã an bài?” Vương Siêu cũng có chút kinh ngạc, theo tư liệu của tố chức thì một người mới gia nhập võ đài lậu đều phải có thời gian một tuần mới được tham gia đấu.

Những người tổ chức võ đài lậu rất nghiêm mật. Để tránh bị nhà nước tấn công, mỗi lần tổ chức đấu đều rất cẩn thận, những người tổ chức đều là hắc đạo của địa khu HongKong. Đương nhiên cũng có thế lực xã hội đen của Quảng Đông, Phúc Kiến, Chiết Giang, Giang Tô, Hải Nam, vân vân.

Các thế lực xã hội đen này chiêu mộ những tay quyền thủ vì tiền mà liều mạng, để cho bọn họ đấu với nhau, để tạo sự kích thích cho các ông chủ có tiền ở ngoài xem mà tổ chức cá độ.

Máu tanh cùng tàn khốc có thể phóng thích áp lực, để cho giới có tiền mà lại ngán ca nhạc, nhảy máu, nhậu nhẹt này có một thú giải trí mới, giống như là những trận giác đấu thời La Mã cổ đại vậy.

Bởi vì tiến vào thế kỷ hai mươi mốt, xã hội đen phân chia địa bàn, không có khả năng như trước kia, điều vài trăm vài ngàn người mà chém nhau đuổi giết. Đấu súng với quy mô lớn cũng đã giảm đi nhiều.

Quốc gia sẽ không cho phép những chuyện như vậy thường xuyên phát sinh.

Lỗ Thành Văn là Tổng giám đốc một công ty bảo an nửa trắng nửa đen thuộc tập đoàn Đại Hưng.

Công ty bảo an này, chính là chuyên môn đánh nhau, tổ chức các trận đấu nhỏ. Doanh thu hàng năm cũng không ít.

Không giống với các công ty bảo an khác, chỉ kiếm tiền theo kiểu cổ điển.

Hắc đạo hiện tại không đơn thuần là thu phí bảo vệ, chém người trộm cắp, cướp bóc. Hắc đạo bậc cao đều tổ chức thành những công ty chính quy.

“Tư liệu của tổ chức cũng là đã năm sáu năm trước. Trong mấy năm này, Đảng Thái tử cũng đã xâm nhập vào trong thế lực của hắc đạo vùng duyên hải. Khiến cho tai mắt của tổ chức không còn linh mẫn như xưa. Đối với sự phát triển của võ đài lậu như hiện tại, cũng là chuyện nằm trong dự liệu”.

Vương Siêu nhiệm vụ đầu tiên là đánh võ đài lậu, chính là để thăm dò sự phát triển của hệ thống này hiện nay đã tới bậc nào. Về phần trận đấu cá độ với Triệu Quân, đó là chuyện cá nhân.

Đảng Thái tử xâm nhập vào hắc đạo, một tay che trời, ngay cả tổ chức cũng không thể điều tra.

Theo như lời Tào Nghị, đem Vương Siêu bồi dưỡng trở thành võ lâm minh chủ đức cao vọng trọng của giới võ thuật Đông Nam Á, cũng chỉ là một kế hoạch lâu dài.

Vương Siêu trong lòng hiểu rất rõ, tối thiểu bản thân phải đánh thành danh, còn có thể sống sót, dần dần có giá trị, kế hoạch này mới có thể được đưa ra bàn bạc.

Nếu bản thân mới bước ra đã chết hoặc bị đánh bai. Vậy kế hoạch kia cũng không cần phải nhắc tới nữa.

Vương Siêu hiện tại chính là một quân cờ tổ chức cắm vào trong hắc đạo. Đợi khi quân cờ tới lúc phát huy tác dụng, tổ chức tự nhiên sẽ trọng dụng. Nếu tổ chức có kế hoạch khác, cũng chỉ là vứt bỏ quân cờ này đi, đó cũng chỉ là tùy theo mệnh trời mà thôi.

Hắn sớm đã có sự giác ngộ này. Cũng không phải là không tin tưởng vào tổ chức, mà thật sự bởi vì đây là chân lý từ xưa đến nay, khi gia nhập vào bất cứ tổ chức nào, đều cũng phải lấy sự phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. Sẵn sàng lúc nào cũng có thể vì nghiệp lớn, vì nhiệm vụ của tổ chức mà hy sinh.

Quân đội là như vậy, lính đánh thuê cũng như vậy, hắc đạo cũng giống như vậy. Thậm chí có một số công ty cũng như vậy.

Bất cứ một tổ chức nào, nếu như không có điều này làm tâm, vậy sẽ bị tan rã rất sớm.

Cái này cũng là nguyên nhân chính ở sâu trong nội tâm của Vương Siêu muốn sau này có cơ hội sẽ thoát ly khỏi tổ chức. Hắn không thích mọi chuyện kể cả chuyện vợ con cũng bị người ta xếp đặt.

Bất quá bây giờ còn quá xa để nói tới.

“Thế nào, tối nay có thể đánh? Có tư liệu về đối thủ không?” Vương Siêu hỏi Lão Hắc.

“Hôm nay tập đoàn chúng ta giải quyết tranh chấp cùng công ty vận chuyển Thiên Tín, vốn là do Xà Đầu đấu, đáng tiếc đã bị ngươi đánh chết. Hình huống của đối thủ chúng ta cũng không có điều tra được, cũng không rõ ràng lắm. Ngươi tới cứ đánh cho tốt là được. Lần này thắng, túi tiền của ngươi sẽ phồng lên” Lão Hắc cười nói.

“Tranh chấp, tranh chấp gì?” Vương Siêu vừa đi vừa làm ra vẻ thuận miệng hỏi.

“Đại Hưng chúng ta cũng có công ty vận chuyển, cùng với Thiên Tín giành mối làm ăn, cũng đã đánh nhau mấy lần, hai bên cũng đã chết ba bốn người. Ngô Thái tử ở trên truyền xuống, bảo chúng ta an phận một chút, không nên đem chuyện xé ra cho to, cho người tổ chức một trận đổ quyền để giải quyết tranh chấp”.

“Ngô Thái tử…” Vương Siêu vừa nghe đã biết, Ngô Thái tử trong miệng Lão Hắc nói tên là Ngô Dĩnh Đạt, chú của hắn là quan to trong quân khu Phúc Kiến, mà cha của hắn là quan to trong chính trường Quảng Đông. Quân đội và chính trường đều có người đỡ đầu, cũng không phải là nhỏ.

Ngô Dĩnh Đạt, Triệu Quân, còn có Vương Tiểu Lỗi. Ba người này đều là lãnh đạo của tập đoàn Ức Khoa. Tại duyên hải một tay che trời. Thế lực hắc đạo tại hai tỉnh Quảng Đông Phúc Kiến, cơ hồ đều phải nể mặt bọn hắn.

Mà cơ hồ các trận đấu võ đài lậu tại hai tỉnh này, vô luận lớn nhỏ tập đoàn Ức khoa đều thu phí bảo vệ. Trong đó các trận đổ quyền lớn là do bọn hắn trực tiếp tổ chức.

Một chiếc xe tải đậu ở bên ngoài căn xưởng, Cùng với bốn năm đại hán, Vương Siêu lên xe. Xe chạy khá lâu, ánh đèn đường lập lòe.

Sau khi chạy hai giờ, thì tiến vào vùng nông thôn, ngừng lại trước một tòa lầu lớn.

Trước căn lầu đậu rất nhiều xe, còn có mấy người mặc đồng phục tay cầm đèn pin tuần tra, vừa nhìn thấy xe đến, vội vàng đi lên đón.

“Chúng ta là người của Đại Hưng! Đại ca đã tới chưa?” Lão Hắc hình như là tâm phúc của Lỗ Thành Văn.

“Tới rồi. Ngươi đi theo ta” Một tên bảo an nhìn Lão Hắc, cần bộ đàm nói cái gì đó, sau đó vẫy tay, bảo người mở đường dẫn đám người Vương Siêu đi vào.

Căn lầu giống như là một cái rạp chiếu phim ở nông thôn sửa sang lại, thông qua một cái hành lang thật dài, đột nhiên sáng bừng lên.

Một cái đại sảnh cả ngàn mét vuông, bốn phía đều là người xem. Ở giữa dùng xi măng xây một cái lôi đà, quanh lôi đài được giăng dây.

Vương Siêu nhìn bốn phía một chút. Người xem cơ hồ kín cả rạp, có nam có nữ. Các ông chủ ôm em ú tới, công chức tỉnh thành cũng có.

Vương Siêu thậm chí ở trong đó còn thấy được mấy người mặc võ phục, hiển nhiên là những người yêu thích đấu võ đài.

Người xem bốn phía mặc dù rất đông. Nhưng tại vị trí VIP ở phía trước có đầy đủ hoa quả, rượu thuốc lá, đồ điểm tâm vẫn còn để trống.

“Hiển nhiên là dành cho nhân vật quan trọng. Không biết là ai tới xem?” Vương Siêu trong lòng một mặt suy nghĩ, một mặt thừa lúc đi vệ sinh, kết nối điện thoại vệ tinh mini.

“Long Xà, Long Xà, chúng ta đã xác định vị trí của cậu” Thanh âm của Đại Thạch Đầu truyền đến. “Khi cậu đi ra. Chúng ta đã theo dõi xe của cậu cho đến nơi này. Hiện tại đang ẩn nấp cách đó không xa, chỉ cách chừng hai cây số. Chúng ta điều tra thấy có cứ điểm hỏa lực. Nếu có nguy hiểm, lập tức phát tín hiệu, chúng ta ước chừng chỉ cần mười phút là có thể tiêu diệt cứ điểm hỏa lực để tiến vào”.

“Vậy tốt rồi, ta ở đây tất cả đều bình thường. Các ngươi không nên đả thảo kinh xà. Sau khi ta đi ra sẽ nói rõ ràng tình huống, các ngươi tổng hợp tài liệu báo cáo với tổ chức”.

“Hiểu rõ”.

Khi Vương Siêu từ trong nhà vệ sinh đi ra, Lỗ Thành Văn sắc mặt khó coi đi tới.

“Không hay, người của Thiên Tín lần này lại mời đồ đệ Tần Mậu Giao của Từ Chấn tới, sự tình cũng khó khăn rồi”.

Từ Chấn một trong Quảng Đông tam hổ, hắn so với Trương Chấn lớn hơn chừng mười tuổi, hiện tại cũng hơn bốn mươi.

Thông bối quyền của Từ Chấn được xưng nhất tuyệt, khi còn trẻ có danh xưng là “Tiểu tí thánh”, hai tay và vai cứng rắn như sắt thép, mềm dẻo như sợi mây.

Tại sao gọi hắn là “Tiểu tí thánh”?

Năm xưa trong Thông bối môn đã có một “Tý thánh” Trương Sách. Thời Dân quốc là Phó quán chủ của Phụng Thiên quốc thư quán. Võ công xuất thần nhập hóa. Từ Chấn tự nhiên không thể dùng danh tiếng của tiền bối.

Từ Chấn hiện tại là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Nhạc tại Quảng Đông, cũng là triệu phú. Khi xuất đạo cũng đã thu nạp rất nhiều người, môn hạ đệ tử hơn trăm. Trong đó kiệt xuất nhất, được tự tay chỉ dạy cũng có mười mấy người.

Mười mấy đệ tử này hiện tại cũng đã có danh tiếng,

Tần Mậu Giao chính là một trong số đó.

“Vậy phải làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ” Lỗ Thành Văn cũng có chút gấp rút, hắn đối với Vương Siêu cũng chưa đủ lòng tin.

Ngay lúc này, Vương Siêu nhìn thấy ở thông đạo ở phía trước đi tới một đám người, trong đó một nam một nữ là hấp dẫn ánh mắt của Vương Siêu, nam chính là một người trẻ tuổi chừng hai lăm hai sáu tuổi, thân thể chừng một thước tám, toàn thân cơ bắp xương cốt cân xứng, hiển nhiên công phu rèn luyện cũng rất tốt.

Bất quá hấp dẫn ánh mắt của hắn nhất lại chính là cô gái mặc trang phục thể thao kia.

Mặc dù nói nàng là cô gái, nhưng Vương Siêu khẳng định tuổi của nàng chắc chắn là nhiều hơn mình, Vương Siêu hiện tại chỉ mới hơn hai mươi, cô gái này rõ ràng cũng phải cỡ hai ba hai bốn tuổi.

“Người nữ kia là ai?” Vương Siêu hỏi.

“Đó là muội muội Trần Bân của đại sư Thái Cực Trần Ngả Dương của tập đoàn Trần thị. Tập đoàn Trần thị cùng cùng tập đoàn Thiên Nhạc của Từ Chấn cũng có sự hợp tác làm ăn… Tính làm gì, ta nói với ngươi để làm chi?” Lỗ Thành Văn nhìn Vương Siêu. Hình như hắn đã là một người chết đi rồi.

“Lão Văn, quyền thủ của các ngươi có tới không? Lần này có tập đoàn Trần thị tham gia, đặt cược rất lớn, đã hơn trăm vạn”.

Một người tổ chức chạy tới, nhìn thấy Lỗ Thành Văn, hất hất đầu.

“Ngươi, lên đài đi” Lỗ Thành Văn chỉ vào Vương Siêu.

“Quyền thủ của các ngươi chính là hắn? Người mới sao?” Người tổ chức nhìn Vương Siêu, trong mắt cũng có chút đùa cợt “Theo ta đến đây đi”.

Được người tổ chức dẫn lên lôi đài. Vương Siêu nhìn người xem bốn phía, cảm giác những cặp mắt đó như những con sói đang khát máu tươi.

Trên lôi đài chỉ có một mình Vương Siêu.

Không có cách nào, cao thủ có danh tiếng luôn xuất hiện cuối cùng.

Vương Siêu hiện tại không có danh tiếng.

Tại vị trí VIP ở phía dưới, người trẻ tuổi kia ngồi xuống, rất ân cần hướng tới muội muội của Trần Ngả Dương nói chuyện, đối với Vương Siêu ở trên lôi đài cũng không thèm liếc mắt qua một lần.

“Ngươi hiện tại cũng không thiếu tiền, tại sao phải đánh hắc quyền?” Trần Bân thản nhiên nhấp một ngụm trà Vương Lão Cát.

“Không có biện pháp, lần này Thiên Tín đưa ra một trăm vạn mời ta đến. Nói tới, không có thực chiến, làm sao có tiến bộ?” Tần Mậu Giao ân cần cười nói.

“Ở đây có thực chiến gì hay ho đâu, có gì quy mô, cao thủ gì đâu. Nếu không, ngươi đi khiêu chiến Trương Uy đi. Nghe nói Trương Uy gần đây lại rời núi rồi” Trần Bân ngôn ngữ vẫn bình thản như trước, lời nói có chút châm chọc.

“Trong tương lai ta chẳng những phải khiêu chiến Trương Uy, còn phải khiêu chiến Trần đại sư anh của cô” Tần Mậu Giao hình như bị kích thích một chút, trên mặt thoáng đỏ.

Hai người nói chuyện với nhau rõ ràng truyền vào trong tai của Vương Siêu.

“Khiêu chiến đại ca của ta? Người trên lôi đài kia ngươi còn chưa biết đã ứng phó được hay chưa” Trần Bân đem ánh mắt chuyển hướng sang Vương Siêu. Sau khi đánh giá qua một lượt, nhíu mày suy tư.

“Phì!” Tần Mậu Giao phát ra tiếng phì cười.

Đồng thời, tiếng chuông điện dồn dập vang lên.

Đó là dấu hiệu sắp bắt đầu chém giết.

Những người xem ở đây đều hưng phấn hẳn lên. Vương Siêu nghe được vô số tiếng hít thở dần dập rõ ràng.

Tần Mậu Giao đứng dậy, đi lên lôi đài, đối mặt với Vương Siêu.

Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810