Chương 509: Đường Tử Trần đấu Ba Lập Minh!

Long Xà Diễn Nghĩa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nghiêm Nguyên Nghi và Phong Thải hai đại cao thủ tuyệt đỉnh đối chiến cứ như vậy mà lấy kết cuộc không thắng không bại mà chấm dứt.

Cái này làm những người chú ý đến Đại hội võ đạo trên thế giới bất ngờ. Tiền đặt cược cũng có chút rối loạn trận cước, cũng làm Tổ ủy hội Đại hội võ đạo vì thứ tự sắp xếp mà khổ não một phen.

Tổ ủy hội Đại hội võ đạo chính là Tổng hội Hồng môn thế giới, còn có một bộ phân của Tổng hội Đường môn, còn có quan viên cao cấp của Thể ủy Trung Quốc, cùng với một số đại lão quân ủy tạo thành đội hình xa hoa.

Mặt khác, còn có một số đại lão của Liên minh châu Âu.

Những người trong Tổ ủy hội đều vì ích lợi mà khắc khẩu. Sau đó do các đại lão Trung Quốc định ra kết quả là ngang tay, hai người đặt song song vị trí thứ tư.

Đây là một kết quả tự nhiên, đồng thời cũng là kết quả lý tưởng nhất trong suy nghĩ của Liêu Tuấn Hoa.

Đối với hắn, đại hội võ đạo đã kết thúc. Đồng thời con đường của hắn đã bước lên một bước lớn.

Nhưng mà kết quả này, đối với Phong Thải cùng Nghiêm Nguyên Nghi mà nói, tất cả cũng không quan trọng. Cao thủ trong thiên hạ đứng thứ tư cũng tốt, năm cũng được. Cho tới bây giờ đã đến bước này, đều chỉ là một hồi hư danh mà thôi.

Trải qua Vương Siêu phát động lần Đại hội võ đạo tẩy lễ này, trải qua mưa gió, đối với hai cô gái truy cầu võ đạo đỉnh cao này mà nói, đã đạt được mục đích của các nàng.

Bản thân đã có thể nhìn thấy cảnh giới cao nhất của võ đạo, còn có gì đáng giá trị để theo đuổi nữa?

Đả phá hư không. Kiến thần bất phôi. Tỏa trụ khí huyết. Trảm sát xích hàng phục bạch hổ. Toàn thân vô lậu. Tuy qua tuổi trăm tuổi. Nhưng như tráng niên. Nói cách khác Nghiêm Nguyên Nghi Phong Thải sau khi có thể bước vào cảnh giới này có thể đem thanh xuân bản thân bảo trì ít nhất hơn bốn mươi năm nữa.

Có thể bảo trụ thanh xuân của mình gần nửa thế kỷ.

Đây cũng là sự thần kỳ gì?

Đây cũng là ân tứ của võ đạo đối với kẻ thành kính cầu đạo.

Trên con đường truy cầu võ đạo, ý chí của con ngươi có so với bàn thạch còn kiên cường hơn, có nghị lực không gì có thể so sánh, còn có một chút vận khí. Sau khi đạt được cảnh giới cao nhất sẽ được hồi báo.

Vô luận là tỷ phú hay là thủ lĩnh tập đoàn, nguyên thủ một quốc gia, người đứng đầu của quyền lợi, đối với sinh mệnh tiêu thất, thanh xuân bị xói mòn, đều không có một chút thủ đoạn vãn hồi. Chỉ có võ đạo mới có thể có năng lực làm thanh xuân dừng lại.

Từ cổ chí kim, các thế hệ võ giả cầu chính là cảnh giới này mà thôi.

Nghiêm Nguyên Nghi và Phong Thải kết quả như vậy, tuy khiến cho các phương thế lực trên thế giới chú ý trận tới Đại hội võ đạo này đã tạo nên một hồi xạo động, nhưng xạo động qua đi, ánh mắt tất cả mọi người lại chú ý đến trận quyết đấu của ba đại cao thủ cuối cùng.

Thiên hạ ngũ đại cao thủ đã xác định Nghiêm Nguyên Nghi Phong Thải hai người. Cũng chỉ còn lại có Vương Siêu, thủ lĩnh GOD cùng Ba Lập Minh ba người đại biểu cường giả thể lực, tiềm lực, ý chí ở đỉnh cao nhất của nhân loại giao thủ.

Cao thủ trong bảy tám mươi triệu người?

Ai là đệ nhất?

Người luyện võ ở các quốc gia trên thế giới, thậm chí các nhân viên nghiên cứu khoa học, thủ lãnh, đều ở giờ khắc này mà chú ý.

Đồng thời, rất nhiều lực lượng đang thu thập số liệu, phân tích xem cần bao nhiêu người mới có thể giết chết hoặc là bắt giữ những cường giả này.

“Ta sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm giác được sự kích động không thể chờ đợi được” Vị đại lão ông của Tiểu Bảo, lúc này cũng không có ngồi ở trong phòng khách quý bí mật, mà là lần đầu tiên dưới sự bảo vệ của rất nhiều cao thủ bộ đội đặc chủng mặc thường phục, cùng vài vị đại lão khác đi ra trước đài, quan sát trận chiến cuối cùng này.

“Hơn mười năm nay, quốc gia mở rộng việc rừn luyện thân thể, phát triển võ thuật. Kết quả xuất hiện một nhóm lớn ngưu quỷ xà thần, một số vị võ thuật gia làm trò. Kết quả chưa từng chứng kiến được cao thủ như vậy. Lần này thật sự là được mở rộng tầm mắt”.

Ngồi ở bên cạnh ông của Tiểu Bảo, là một ông lão mặc áo xanh kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính viền vàng, trong lúc nói chuyện, nhìn như bình thản, nhưng lại có một cổ khí thế chỉ điểm giang sơn.

“Ừm, những người này đều có công phu chân chính” Một ông lão khác ăn mặc kiểu tây trang nói: “Tiểu Liêu, bất quá những người này nếu dùng công phu quyền cước, động tác tuy nhanh, không biết Vương Siêu kia thân thể có thể ngăn trở đạn xuyên thấu hay không?”

“Đương nhiên ngăn cản không nổi đạn xuyên thấu” Liêu Tuấn Hoa cung kính hơi cúi người, trong nội tâm vẫn hết sức cao hứng. Lúc này đây tại Đại hội võ đạo, lại có thể được nhiều đại lão như vậy chú ý, “Nhưng mà đạn cũng bắn không trúng hắn. Coi như là vương bài bắn tỉa, cũng nhắm vào hắn không được”.

Những đại lão này, bình thường đều nhân vật ngày trăm ngàn việc, lần này lại có thể bỏ ra thời gian đến xem Đại hội võ đạo này, lại chú ý đến hắn. Trong lòng của hắn hiểu rõ, chỉ sợ hồ sơ của mình cũng đã bắt đầu nghiên cứu.

“Đúng vậy, lần trước tại đại viện, cảnh vệ kia dùng súng bắn chim, kết quả thần tiên thúc thúc ôm cháu, còn bắt được trong tay” Tiểu Bảo oang oang nói.

“Đây là có chuyện gì?”.

Ông lão mang kính viền vàng hỏi.

“Là cảnh vệ Trung Nam Hải, ngoại hiệu thương thần” Liêu Tuấn Hoa cũng nghe Tô Tiểu Nguyệt nói về chuyện lần trước Vương Siêu ôm Tiểu Bảo bắt chim.

“Tiểu tử này lợi hại như vậy sao?”

Mấy đại lão nghe thấy Liêu Tuấn Hoa nói Vương Siêu lại có thể vượt qua một tay súng thiện xạ hạng nhất, tới trước một bước bắt được chim vào tay, trong ánh mắt đều rõ ràng toát ra sự không tin.

“Mấy ông, Tiểu Bảo được thần tiên thúc thúc ôm, Tiểu Bảo sẽ không nói dối” Tiểu Bảo thấy vẻ mặt không tin của mấy người, vội vàng kịch liệt khẳng định.

“Nghe nói ở bên Âu Mĩ có cơ sở chuyên môn nghiên cứu cơ cấu của tiểu tử Vương Siêu này. Còn được phân vào dạng có siêu năng lực, ngoài hành tinh” Một đại lão đeo cấp bậc Thượng tướng nói: “Chúng ta có phải cũng nên thành lập một loại cơ cấu này không?”

“Quốc gia có chính sách, không nghiên cứu siêu năng lực gì đó. Mười năm trước cũng có thử qua, kết quả chẳng phải là chỉ thu được chút ít ma thuạt thôi sao? Hơn nữa, bọn họ đều là người luyện võ, khí lực lớn một chút, chạy nhanh một chút, nhảy cao một chút, có thể đánh một chút. Thật ra cũng thuộc về phạm vi bình thường của con người”.

Ông lão mang kính viền vàng phủ định đề nghị này.

Liêu Tuấn Hoa nghe những lời này, trong lòng cũng yên lặng suy tính. Quốc gia đương nhiên không học theo Âu Mĩ cơ cấu một ít sơ sở nghiên cứu siêu năng lực, bằng không đã mở ra rồi.

Cái gì nuốt lửa, cách không điều khiển, đều là giả dạng làm các công trình nghiên cứu cơ cấu lừa gạt kinh phí của các đại sư “Dị công năng”. Làm đảo loạn hết lên, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.

“Sư phụ. Con vừa rồi nghe mấy đại lão nói muốn thành lập cái gì nghiên cứu cơ cấu. Còn tưởng rằng bọn họ muốn đem người như chuột bạch mà nghiên cứu chứ?”

Hoắc Linh Nhi cách đó khá xa, lỗ tai khẽ động, đem toàn bộ đối thoại của đại lão thu vào trong tai.

“Nghiên cứu cũng không ra được cao thủ võ đạo chúng ta, căn bản không thể phục chế. Võ công muốn đi vào ám kình cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, huống chi là Hóa kình, Đan kình. Trung Quốc không làm ra nghiên cứu siêu năng lực. Những đại lão này tư duy đều rất rõ ràng, cũng coi như là anh minh. Nếu mở ra cái này, thật muốn học mười năm trước, làm ra cái gì công đại sư, đặc dị công năng đại sư nhảm nhí, làm cho xã hội lộn xộn. Cho dù ngươi thực sự có công năng đặc dị gì đó, muốn quốc gia nghiên cứu ngươi, người ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi”.

Vương Siêu cười cười.

Hắn thoải mái cùng Hoắc Linh Nhi nói chuyện với nhau, tựa hồ một chút cũng không đem chuyện sắp sửa giao thủ để ở trong lòng.

Lúc này, toàn thế giới, qua các phương tiện truyền đi Đại hội võ đạo. Các tập đoàn, sòng bạc lớn đều đem tiêu điểm đặt ở trên cái “Thiên hạ tam đại cao thủ” này.

Đúng lúc này, trên màn hình lớn của máy tính Đại hội võ đạo đã lập lòe những cái tên màu đỏ.

Cả Đại hội võ đạo, đã tới điểm cuối cùng. Trên màn hình lớn của máy tính còn lại cũng chỉ có ba cái tên.

Cho nên, chỉ có ba cái tên này từ từ lập lòe.

Mỗi một lần lập loè, đều khiến cho mấy vạn người toàn trường, thậm chí là mấy ngàn vạn người, hơn tỷ nhân tâm, hoặc là nói mấy trăm tỷ tài chính đang lưu động.

Rốt cuộc, trên màn hình lớn của máy tính cái tên đã được cố định lại.:0 (80):

Hiện ra tên của hai người.

Vương Siêu. Ba Lập Minh.

“Ồ”.

Ở tại đây rất nhiều người đều thở dài một hơi. Vừa rồi máy tính lập loè, đều làm cho tâm tư bọn họ căng thẳng lên. Giờ đây rốt cuộc đã xác định cái tên của hai bên giao thủ.

“Trận này không biết Vương Siêu có thể thuận lợi thủ thắng hay không? Nếu bị thương, hoặc là thể lực tổn hao. Trận tiếp theo đối phó với thủ lĩnh GOD, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?”

Đây là suy nghĩ trong đầu của rất nhiều người.

Phải biết rằng trong ba người còn lại, bất luận người nào, cơ hồ đều là vô địch tồn tại. Là người được chọn cuối cùng, không thể nghi ngờ là đã chiếm được tiện nghi rất lớn.

Bởi vì không cần đến trận thứ hai, đã rất có khả năng sẽ lưỡng bại câu thương.

Vạn nhất Vương Siêu cùng Ba Lập Minh đều bị thương, thủ lĩnh GOD chính là cao thủ đệ nhất thiên hạ, mang theo uy nghiêm vô cùng, quân lâm thiên hạ.

Nhưng mà ở đây rất nhiều đại lão, thủ lĩnh tập đoàn đều là người xem. Dù sao luận võ cũng không phải bọn họ. Giờ đây bọn họ đều chờ mong Ba Lập Minh cùng Vương Siêu sinh tử giao đấu.

Ba Lập Minh từng bước một đi xuống đài, vững vàng đứng ở sân trống, dưới con mắt của hàng vạn người trong sân.

Ánh mắt của Ba Lập Minh cũng không nhìn về phía Vương Siêu, mà là nhìn về phía Đường Tử Trần không chút bắt mắt đang đứng trong góc của sân vận động.

Cùng lúc đó, thủ lĩnh GOD cùng Vương Siêu hai người đều tựa hồ có sự ăn ý, đồng thời nhìn về phía Đường Tử Trần.

Dưới ánh mắt kinh ngạc tới cực điểm của hàng vạn người. Vương Siêu cũng không có đi xuống, mà là Đường Tử Trần từng bước một từ trong đám người đi xuống sân.

Lúc này bên ngoài sân, đều đứng đầy cao thủ cảnh vệ hình thành một bức tường người, nghiêm cấm bất luận kẻ nào vào sân, cũng nghiêm cấm cao thủ luận võ trong sân làm bị thương người bên ngoài.

Nhưng mà khi Đường Tử Trần từng bước một đi xuống, cũng không ai ngăn trở, cứ để cho nàng thuận lợi đi vào trong sân thi đấu. Nói một cách khác, bức tường người cảnh vệ này khi Đường Tử Trần đi xuống sân cũng muốn xông lên ngăn trở. Nhưng trong chớp mắt, một làn gió thơm đã xẹt qua người mà đi ra sân thi đấu.

“Ta cùng Vương Siêu, cùng Trường Mi đều đã giao thủ. Cũng trước sau đã bại bởi hai người. Trong cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, duy chỉ có cô là chưa từng giao thủ. Trận chiến cuối cùng cứ để cho bọn họ đi. Công phu của Vương Siêu là học từ cô ra. Cũng muốn gặp để kiến thức quyền thuật của cô, xem lợi hại đến trình độ nào”.

Ba Lập Minh hướng về phía Đường Tử Trần đi xuống nói.

“Đây là tất nhiên”.

Đường Tử Trần nhìn Ba Lập Minh, lại nhìn Vương Siêu cùng thủ lĩnh GOD trên đài, khẽ gật đầu nói: “Ngươi đã cùng hai người bọn họ trước sau đều giao thủ qua, cũng không cần phải giao thủ nữa. Nhưng mà cùng ta giao thủ, cùng với bọn họ giao thủ đều như nhau”.

“Quyền thuật của cô, sâu không lường được, tự nhiên là một trong đối tượng khiêu chiến. Trước kia ta đã muốn khiêu chiến với cô. Đáng tiếc có quan hệ tới Vương Siêu khiến cho phải gác lại. Cô đã đến chí thành chi đạo, rốt cuộc là cảnh giới gì” Ba Lập Minh tất nhiên là muốn hiểu rõ, Đường Tử Trần vị lãnh tụ quyền pháp Đường Môn này, đến tột cùng là cao thâm đến trình độ nào.

Đại hội võ đạo tới thời điểm cuối cùng hắn đã loáng thoáng biết rằng, Đường Tử Trần nhất định vào thời điểm cuối cùng sẽ đi ra.

Đó cũng không phải suy đoán, sau khi tới tuyệt đỉnh võ đạo, thì đó là một loại cảm giác.

Đồng thời khi Đường Tử Trần đi vào sân đứng đối diện Ba Lập Minh cất tiếng nói, đã tạo nên xao động kịch liệt trong toàn sân.

Rất nhiều nhân viên công tác, bộ đội cảnh vệ lần lượt chạy tới.

Bởi vì Đường Tử Trần căn bản không tham gia báo danh, đột nhiên tiến nhập vào sân của Đại hội võ đạo, chẳng khác gì là phá hủy tất cả quy củ, dưới sự ngơ ngác của mọi người vào thời khắc mấu chốt như vậy mà vào sân, quả thực rất không bình thường.

Nhưng mà vô luận là nhân viên công tác, hay là nhân viên cảnh vệ, đều không một ai dám vào sân ngăn cản Đường Tử Trần.

Đến thời điểm này, thằng ngu cũng biết Đường Tử Trần không đơn giản. Xuất hiện loại tình huống này, tự nhiên phải xin chỉ thị của thượng cấp.

“Sư phụ, cái này tựa hồ có chút lộn xộn. Nàng ta đột nhiên xông vào Đại hội võ đạo, cũng tạo nên sự lộn xộn! Vậy thứ tự sau này định ra sao? Điều này sẽ liên lụy đến rất nhiều thứ, phá hủy quy củ!”

Hoắc Linh Nhi thấy Đường Tử Trần đột nhiên xông vào sân, môi giật giật nói.

“Chúng ta chính là quy củ” Vương Siêu nói ra sáu chữ.

Xác thực, đến lúc này, cái gì Đại hội võ đạo, người nào nghĩ cái gì. Tất cả cũng đã không quan trọng. Đối với Vương Siêu, Đường Tử Trần, thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh mà nói. Giao thủ quyết thắng bại mới chân chính là quan trọng. Trừ cái đó ra, bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào, đều không ảnh hưởng đến bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, toàn sân đều yên tĩnh trở lại. Những nhân viên công tác, nhân viên cảnh vệ cũng đều trở về cương vị của mình, tựa như là đã được thượng cấp chỉ thị.

Đúng lúc này, tiếng chuông bắt đầu của Đại hội võ đạo cũng đã vang lên.

“Lần giao thủ này xong, ta sẽ rời đi”.

Nghe thấy tiếng chuông vang lên, Đường Tử Trần nói.

“Chỉ sợ cô khó có thể rời đi” Ba Lạp Minh nói: “Lần ta sẽ dùng tính mạng mà đánh cuộc. Cô tuy võ đạo cao thâm, cũng chưa chắc sau khi cùng ta giao thủ có thể bình yên mà rời đi”.

“Dùng tính mạng mà đánh cuộc, đây là tất nhiên. Ngươi nếu không dùng tính mạng mà đánh cuộc, trận giao thủ này sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì. Hi vọng ngươi không cần phải chết dưới chưởng của ta” Đường Tử Trần bình thản nói.

Đến lúc này, mọi, giao tình quan hệ đều hóa thành tro bụi. Hai đại cao thủ tuyệt đỉnh dùng tính ạng để đánh cuộc. Đây là chuyện rất bình thường, ngay cả Vương Siêu, thủ lĩnh GOD đang nhìn ở trên đài cũng không có gì ngoài ý muốn.

“Động thủ đi”.

Ba Lập Minh hai nắm đấm nắm chặt, toàn thân tự nhiên xuất ra chấn động mãnh liệt, tiếp đó mở miệng thét dài. Đầu tiên là một tiếng hổ rống, sau đó chính là một tiếng huýt dài.

“Hổ Khiếu Kim Chung Tráo”, “Long Đinh Thiết Bố Sam”.

Mây theo rồng, gió theo hổ.

Khi Ba Lập Minh cất lên tiếng hổ gầm sóng âm chấn động, tựa hồ ở trong sân vận động rộng lớn này, dẫn động một hồi gió lốc. Mọi người ở đây đều cảm giác được một cơn gió tanh tạt mặt mà tới, tiếng hổ gầm trong chớp mắt đã tạo nên một hiện tượng kỳ diệu.

Người có bệnh tim cơ hồ phát tác, hôn mê đi.

Tiếng hổ gầm qua đi, một tiếng rồng gào rơi vào trong tai tất cả mọi người. Tiếng rồng gào thật dài vang lên ước chừng nửa phút.

Trong nửa phút này rất nhiều người nghe mà tai đau nhức, con mắt cũng bị kích thích mà mơ hồ đứng dậy. Hình như là chung quanh có mây mù lượn lờ vậy.

“Thanh âm này, thật sự là do con người phát ra sao?”

Các đại lão ở đây đầu tiên nghe thấy tiếng hổ gầm, đều tự nhiên trong nội tâm nảy sinh sự hoảng hốt rối loạn, ôm lấy chỗ trái tim mình. Sau đó nghe thấy tiếng rồng gào chói tai, trước mắt đều bắt đầu mơ hồ, thấy không rõ ràng cho lắm.

Liêu Tuấn Hoa ở bên cạnh tựa như đã có chuẩn bị, vội vàng cho cảnh vệ đưa lên khăn ướt che đi lỗ tai của các đại lão, mắt thì được vài cảnh vệ cao minh xoa bóp, giúp các vị đại lão này lưu thông khí huyết.

Cho đến khi thanh âm đình chỉ, các đại lão này mới khôi phục lại, liếc mắt nhìn lẫn, đều thấy lẫn nhau sự khiếp sợ trong con ngươi của đối phương.

Vừa rồi tiếng hổ gầm rồng gào của Ba Lập Minh, thiếu chút nữa chấn cho bọn họ hôn mê bất tỉnh.

Mấy vị đại lão này thân thể tuy bảo dưỡng tốt, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, vất vả quá nhiều, làm sao mà chịu đựng được một hồi gầm thét này.

Huống chi, Hổ Khiếu Kim Chung Tráo, Long Đinh Thiết Bố Sam hai đại công phu hoành luyện của Ba Lập Minh, chính là mượn phát khí lưu, ma sát yết hầu, chấn động máu, phát tán ra toàn thân. Nếu như làm nóng người, vận công, cũng là một loại công phu đả kích kẻ địch.

Nhất là với cảnh giới như của Ba Lập Minh, thanh âm uy lực cực lớn. Đứng ở trước mặt người ta có thể thoáng cái đã chấn cho tai của đối phương màng nhĩ vỡ tan, máu trong tim tăng tốc, vỡ tim mà chết.

Cho dù không bị vậy thì cũng chấn động, làm cho khí huyết trống rỗng, lực lượng vận lên không được.

Một người đột nhiên giật mình sợ hãi, đều có khí huyết không ổn, tim đập rộn lên, suy nghĩ biến thành một màu đen trong nháy mắt. Chỉ trong nháy mắt này, cũng đủ để một cao thủ bị đánh chết tại chỗ.

Hổ gầm dài đến nửa phút, Đường Tử Trần đứng cách Ba Lập Minh chỉ hơn mười mét, cũng không có động tác gì, tựa như là chờ đợi Ba Lập Minh đem khí huyết vận hết, khí thế nâng lên cao nhất.

Quần áo của Đường Tử Trần trong tiếng hổ gầm rồng rống của Ba Lập Minh kịch liệt bay về phía sau, như là lá cờ trước cơn gió lớn vậy, bay phất phới. Cảnh tượng này có thể trọn vẹn thấy được Ba Lập Minh khi thổ khí khai thanh, khí tức lớn tới cỡ nào.

Phổi như vậy căn bản đã vượt ra cực hạn của con người.

Ở đây có cao thủ thậm chí hoài nghi, mình nếu như đứng ở trước mặt Ba Lập Minh, có thể chỉ ngay khi hắn thổ khí đã bỏ chạy hay không?

Ba Lập Minh khi ở tại bờ biển Nam Dương luyện công, vận dụng “Điếu Thiềm Kình” “Đại Thiềm Khí” của Võ Đang Kim Thiềm Phái mà hít thờ. Thoáng cái phun ra nuốt vào, có thể đem sóng biển cuồn cuộn xông đến phải tán ra, có thể thấy được khí tức lớn tới cỡ nào.

Mà sau khi cùng thủ lĩnh GOD tại công viên đánh một trận xong, thương thế tốt lên, Ba Lập Minh tu vi võ đạo càng tiến thêm một bước. Khí tức giờ đây to lớn, càng thêm mãnh liệt.

Tiếng rồng gào rú thạt dài, quanh quẩn trong sân thi đấu cực lớn này. Sau khi rú dài, Ba Lập Minh thân thể quần áo tựa như phình lên, cả người biến thành cao lớn thêm vài phần.

Hắn hôm nay mặc một bộ áo choàng đen rộng thùng thình, dùng nút thắt, thật giống như là một võ sư bình thường. Lúc này toàn thân cơ nhục đều phình lên, cuồn cuộn co rút, tựa như ở trong quần áo thả rất nhiều mãng xà vậy.

Đây là vận kình vận động cơ thể, dưới chân khẽ động, khoảng cách mười mét quả thực là trong nháy mắt đã đi qua, trực tiếp một “Long Hình Đại Bàn Khố Bộ” đã đến trước mặt Đường Tử Trần, một chưởng uốn lượn chộp tới, như vượn tay dài chộp về phía cổ của Đường Tử Trần, tựa như muốn đem cổ của Đường Tử Trần bẻ gãy vậy.

Ba Lập Minh bàn tay thô to, cơ bắp cuồn cuộn vận động trên tay giống như rắn đang vận động. Làm cho người ta không chút nghi ngờ, đừng nói là cổ của một người, cho dù là một cây cột điện xi măng cũng có thể bẻ gãy.

Sự thật cũng thật là như thế, Ba Lập Minh lần này dùng là “Tung Viên Tý”, có thể bẻ gãy một cây trụ điện xi măng. Cổ người đối với hắn chỉ như là một cây tăm yếu ớt mà thôi.

Một chiêu này uy mãnh, phối hợp với hổ gầm rồng gào lúc trước quả thực như một chiếc xe lửa xông tới thế không thể chống đỡ. Coi như là cao thủ Đan kình, cũng ngăn cản không được một chiêu này.

Trong tích tắc đó, Đường Tử Trần đối mặt với một chiêu hung mãnh như vậy cũng không có tránh né. Hai chân hướng xuống phía dưới xoay tròn, cổ tay vung ra, bàn tay đẩy ra ngoài vẽ nên một vòng tròn nhỏ. Đã áp lên trên cánh tay của Ba Lập Minh.

Bát quái chưởng Đại Suất Bi Thủ “Trung Bình Thế Ma Chưởng”.

Ong ong ong ong ong ong…

Đường Tử Trần nương theo trung bình mà đẩy, chưởng trong khi xoay tròn phát ra thanh âm xoay tròn mạnh mẽ. Thật giống như là một cái máy mài lớn vậy. Vừa nghe thanh âm này, cảm giác như dưới một chưởng này, bất luận vật gì cũng đều phải bị mài nhỏ, nghiền thành bụi phấn.

Phành.

Ba Lập Minh bị dính vào trong đó, đụng phải Trung Bình Thế Ma Chưởng của Đường Tử Trần cũng không rút lui, đơn giản chỉ gồng cổ tay đón đỡ lại, tay thành đao đập thẳng xuống, dùng thế “Khai Sơn Phủ” để đón đở một chưởng này.

Chấn động kịch liệt vang lên, ống tay áo của Ba Lập Minh chốc lát đã bị mài thành từng mảnh nhỏ, sợi vải rách ra bay múa trong không trung.

Nhưng làn da trên cánh tay hắn, lại không có nửa điểm bị phá vỡ.

Trong lúc va chạm, hai bên đều ngang tài.

Sau một chiêu trực tiếp va chạm, Ba Lập Minh cũng không dừng lại, một tay khác liên tiếp xoay chuyển, đột nhiên ba quyền thượng trung hạ đâm ra như lưỡi lê nhắm vào trán, ngực và bụng của Đường Tử Trần.

Sau cầm nã thủ “Hổ ma xoa bột” là “Viên Tam Thứ”. Nhưng lại lấy kiếm hóa quyền, Võ Đang Cửu cung phái kiếm thuật.

Đường Tử Trần cước bộ nhẹ nhàng, thủ pháp chợt chuyển. Bát quái chưởng “Kim Xà Bàn Liễu”. Thượng đỡ, giữa đấy, dưới áp, liên tục ba chưởng, trong nháy mắt lại ngăn cản được công kích của Ba Lập Minh.

Cùng lúc đó, Đường Tử Trần sau khi ngăn trở công kích, tay kia như Long Hình Tham Trảo, nhanh chóng xuất ra, năm ngón tay như móc, móng tay dựng đứng đâm tới, trảo thế nhắm vào phía dưới nách của Ba Lập Minh.

Một chiêu Long Hình Tham Trảo này, phối hợp thêm Kim Xà Bàn Liễu, đúng là một thức biến hóa trong Long Xà Hợp Kích. Đường Tử Trần thi triển ra môn võ công này, hiển nhiên đã không bảo lưu lại.

Quyền pháp của Ba Lập Minh đăng phong tạo cực, bước vào đỉnh cao, nhưng căn bản cũng không hơn được Đường Tử Trần chút nào, thậm chí trong lòng hơi lưỡng lự một chút là sẽ chết ở dưới quyền thuật cương liệt của đối phương.

“Hử?”

Ba Lập Minh trong tích tắc cảm giác được nguy hiểm, trong lổ mũi phát ra một tiếng kêu, giống như tiếng sấm động, chấn động làm mọi người trong sân thót tim lên.

Cùng lúc đó, hai bên eo của hắn chuyển động, hai khủy tay ép xuống, thoáng cái đã bảo vệ nách. Hai khủy tay áp xuống bảo vệ nách nhìn như là đột nhiên sinh ra thêm đôi tay nữa.

Cùng lúc đó, thân thể của hắn không lùi mà tiến tới, thoáng lay động mãnh liệt xông thẳng về phía trước, trực tiếp dùng thân thể đâm vào thân thể của Đường Tử Trần.

Hơn nữa trong lúc va chạm, một chủy của Ba Lập Minh hướng về phía trước, giống như là muốn một kích phân ra thắng bại.

“Sát chủy xung phong cùng hai cánh dao động? Lại có thể đem cả Thông Bối quyền dung hợp vào?”

Đường Tử Trần trong lòng thầm nói.

Ba Lập Minh lần này là dùng công phu Thông Bối, hai cánh lay động, đồng thời bảo vệ, như là đại bàng giương cánh, bộ pháp xông về phía trước, chủy pháp mãnh liệt đánh ra, đúng là phù hợp với khẩu quyết “Sát chủy xung phong cùng hai cánh dao động”.

Lần này ứng phó với Long Xà Hợp Kích, Ba Lập Minh như đại bàng cầm long giết xà, đấu pháp tinh diệu. Ý cảnh càng đè ép Đường Tử Trần một bậc.

Đường Tử Trần trong lòng chợt lóe, trái phải dao động, một chưởng ở giữa đánh ra, lại là cảnh giới cao nhất của Bát Quái nhu chưởng chiêu thức “Tróc Khảm Điền Li” trong Ngưu Thiệt Quyển Thảo Kình.

Gầm…

Ba Lập Minh tất sát xông tới, một sát chủy bị Đường Tử Trần cứ như vậy mà quấn lấy, tựa như lâm vào vũng bùn, nhưng lại không hề bối rối mà kịch liệt hét lớn một tiếng.

Sóng âm chấn động, không khí quanh thân hắn loáng thoáng có thể thấy được gợn sóng.

Rất nhiều người tại đây trong tiếng rống này, cơ hồ đều từ trên ghế ngã xuống. Tiếng rống lần này thật sự là quá lớn, lớn đến không khí như biến thành nước vậy, khởi lên gợn sóng.

Mấy vị đại lão đều có chuẩn bị, cao thủ cảnh vệ đã mang lên trên tai một đồ bảo vệ tai.

Tuy như thế, mấy vị đại lão vẫn cảm giác mặt chấn động, ghế chấn động vang lên ken két, thật giống như là muốn động đất vậy.

Không khí trong sân vận động còn oáng thoáng nghe được mùi nước tiểu. Hiển nhiên là có một số đại lão, thủ lĩnh không biết võ công đã bị tiếng rống mãnh liệt kia làm cho kinh hãi mà tiểu ra quần.

Mặc dù bọn họ không phải là người bình thường. Nhưng ở trước mặt lực lượng như là không phải là con người, vẫn tránh không được sự khủng hoảng.

Ba Lập Minh sau khi rống to một tiếng, hai khủy tay mãnh liệt nâng lên, buông tha sự uy hiếp từ hai bên mà mãnh liệt đánh thẳng về phía đầu của Đường Tử Trần.

Trong tích tắc cả thần hình của Ba Lập Minh giống như là một cánh chim đại bàng, vỗ hai cánh muốn đem Đường Tử Trần thoáng cái khóa lại chính giữa mà vỗ chết.

Đại Bàng vương quyền của Nhạc Bằng, lúc này ở trước mặt Ba Lập Minh, quả thực như là một đứa nhỏ ngây thơ vậy.

Tuy Ba Lập Minh sử dụng không phải Đại Bàng vương quyền, mà là Thông Bối trửu pháp. Nhưng vạn quyền tương thông, pháp pháp quy nhất. Trong trửu pháp, cũng có thể thấy được Đại Bàng vương quyền, Nhạc thức tán thủ thì cũng không có gì kỳ lạ.

“Lần này là đấu pháp đỉnh cao nhất rồi, cho dù là ta ở đó cũng chỉ có thể dùng đấu pháp này” Vương Siêu trông thấy Ba Lập Minh lần này, trong đầu lóe lên suy nghĩ như vậy.

Đường Tử Trần thoáng cái đã bị công phá phòng tuyến.

Ba Lập Minh một kích này đã buông tha eo sườn của mình, cũng xác thực lưỡng bại câu thương, là đấu pháp tốt nhất để chiếm được thượng phong. Thủ đoạn mãnh liệt này quả thực là hạ bút thành văn, thể hiện ra đấu pháp võ đạo quỷ thần khó lường của vị “Vua đấu võ” này.

Đường Tử Trần trên mặt không có một điểm động tĩnh, thậm chí thân hình một chút rung động cũng không có, tóc cũng không vì vừa rồi Ba Lập Minh rống to tạo nên kình phong sóng âm mà sinh ra chút tán loạn nào.

Nhưng nàng vẫn lui về phía sau, hai chân cùng nhau, thân thể cũng đã lui về phía sau hơn hai mươi mét.

Nàng trong lúc lui bước, vị trí huyệt Dũng Tuyền ở cước tâm đột nhiên phát lực. Hai chân co thành trảo, co rút lại, thân thể như giương cung, trước ngực nội liễm hơi thở, sau lưng căng thẳng, chân mày giăng ngang, tựa như cũng thoáng sẽ phát lực ồ ạt như suối nguồn tuôn chảy để phối hợp. Toàn bộ phối hợp tạo thành một loại bộ pháp có hiệu quả thần kỳ, so với súc địa thành thốn thuấn di còn muốn tinh diệu hơn.

“Đây là bộ pháp gì? So với Bộ Bộ Sinh Liên, còn muốn huyền ảo hơn?”

Ba Lập Minh trong lòng khẽ động, nhưng cũng không ngừng lại. Trong nháy mắt khi Đường Tử Trần lui về phía sau, hắn biết mình chỉ sợ là đã chiếm trước một chút thượng phong.

Ba Lập Minh mãnh liệt đạp mạnh, sử lực lượng toàn thân của mình, di động thân thể bám theo Đường Tử Trần, bộc phát ra “Loạn Tiễn Đả”.

Ầm ầm, xẹt xẹt…

Trong nháy mắt, quyền phong đầy trời, quyền ảnh, cùng với tiếng xé rách không khí bén nhọn giống như tiếng còi hơi, còn có tiếng không khí nổ lên ầm ầm.

Trong sân vận động, hình như là có một tòa lầu hơn mười tầng trong nháy mắt bị phá vỡ.

“Đường Tử Trần này chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm”.

Trông thấy uy thế như vậy, Hoắc Linh Nhi đưa mắt nhìn Vương Siêu, thì phát hiện Vương Siêu trên mặt không có chút xao động nào.

Quyền ảnh đầy trời, kình phong bùng nổ, tiếng xé rách bén nhọn. Đường Tử Trần thân hình lập loè tránh đi quyền ảnh, đột nhiên dùng “Vô Cực Thung” đứng lại, cơ hồ là không có tiêu hao bất luận chút thời gian nào, thân thể của nàng rùn xuống phía dưới, vô cực biến thành hữu cực, né tránh qua hai quyền, hai tay ôm lại, vòng hướng lên một cái, hữu cực biến thành thái cực, lại hóa giải hai quyền.

Sau “Vô Cực Thung”, Đường Tử Trần hoành chưởng chống đỡ, sườn như thiết bản, ngực khẽ hít vào, quanh thân chấn động, liên kích ba chưởng, chưởng nối tiếp chưởng, lại như là Phiên Thiên ấn của Vương Siêu, đánh phá quyền phong trước mặt, lại ngăn cản được ba quyền của Ba Lập Minh.

Đây cũng là Bát Quái “Kiền Tam Liên”.

Ba chưởng sau khi đánh ra, Đường Tử Trần dưới chân liên tục bước sáu bước, mặt đất đồng thời xuất hiện sáu dấu chân rõ ràng, phảng phất như là “Khôn Lục Đoạn” của Nghiêm Nguyên Nghi khi đối phó Phong Thải cuối cùng ngộ ra.

Một chiêu “Khôn lục đoạn” này sau khi thi triển ra, thân thể Đường Tử Trần cong lại, lại chuyển thân, chưởng như hỏa pháo phóng ra, đúng là pháo chủy hóa chưởng. Một chưởng này của nàng, chưởng phong mãnh liệt, thân thể lại rất thả lỏng.

Một chiêu này, quyền như hỏa pháo, thân giống như hư cốc, là quẻ “Li Trung Hư” trong Bát Quái chưởng. Li là lửa, hóa thành quyền chính là pháo quyền kình. Quẻ Ly hỏa chính là trung gian giữa thực và hư. Đúng là hàm nghĩa “Li Trung Hư”.

Lại tiếp ba quyền của Ba Lập Minh.

“Loạn Tiễn Đả” của Ba Lập Minh, không phát thì thôi, đã phát một cái là mười quyền, thậm chí trên trăm quyền, hơn ngàn quyền. Một mạch oanh kích, như thiên quân vạn mã cung nỏ xạ kích làm cho người ta thở dốc không được, cuối cùng bị loạn quyền dánh chết, cốt nhục thành bùn.

Nhưng mà Đường Tử Trần đột nhiên đem tất cả quyền pháp đều thi triển đi ra với Bát Quái quyền ý thúc dục, chiêu tới là đều đón đỡ.

Sau “Li Trung Hư”, hai tay của Đường Tử Trần như nước, thi triển cầm nã, chính là “Khảm Trung Mãn” trong Song Xà Quấn Thụ.

Sau “Khảm Trong Mãn” chỉ chớp mắt đã chấn động toàn thân, lôi âm cuồn cuộn từ trong chưởng trái phải, đột nhiên đẩy lên, như kim bát đại chung.

Hai chưởng giống như là Phiên Thiên ấn, thế như núi đè, đúng là “Cấn Phúc Oản”. Hai tay lúc lên lúc xuống như rút đao chặt nước chính là Đoái Thượng Khuyết.

Cuối cùng, Đường Tử Trần thân thể như gió cước bộ xoay chuyển, toàn thân tứ chi tám tiết như khí lưu theo quyền pháp dữ dội của Ba Lập Minh mà xoay tròn lại chính là “Tốn Hạ Đoạn”.

Bát Quái chưởng bát tướng, “Kiền Tam Liên” “Khôn Lục Đoạn” “Li Trung Hư” “Khảm Trung Mãn” “Chấn Ngưỡng” “Cấn Phúc Oản” “Đoái Thượng Khuyết” “Tốn Hạ Đoạn” chỉ trong mấy hơi thở đã được Đường Tử Trần toàn bộ diễn dịch ra.

Dấu chân trên mặt đất đều xoay quanh Ba Lập Minh, đạp ra một vòng lớn bát quái rõ ràng, như đao khắc rìu đục, không thể xóa nhòa.

Một bộ quyền pháp, vô cực sinh hữu cực, lại hóa thành thái cực, bát quái bát tướng. Làm cho người ta cảm giác được một cỗ ý cảnh luyện thần phản hư, luyện hư hợp đạo.

Một chưởng cuối cùng nhanh chóng đẩy ra. Chưởng của Đường Tử Trần đánh về phía nắm tay của Ba Lập Minh.

Ầm ầm, khói bụi tung lên, mặt đất rạn nứt. Những dấu chân tạo thành hình bát quái kia, cũng đều thoáng cái nát ra vô tung vô ảnh.

Hô.

Một ngụm khí lưu mãnh liệt phun ra, là do Ba Lập Minh một hơi thổi tan bụi mù xi măng. Trên trán của vị tuyệt đỉnh cao thủ này, lại đã có thể thấy rõ đã có chút mồ hôi.

Hai người lại tách ra cách mười mét, như là mới vừa rồi chưa từng có động tay động chân vậy.

“Luyện quyền cả đời, ta hôm nay mới biết cái gì là Thái Cực, Bát quái, Thiên hình, Quyền pháp ý” Ba Lập Minh đột nhiên nói: “Bát Quái chưởng của cô đã luyện đến cảnh giới hư hợp đạo. Đường Môn bát quái Đường Môn bát quái, đích thực là đứng đầu thiên hạ. Ta thua”.

“Ngươi nếu không phải bị vết thương cũ, còn chưa có khỏi hẳn. Ta thắng không được ngươi” Đường Tử Trần lắc lắc đầu nói.

“Quyền pháp của cô ý cảnh so với ta cao hơn một bậc, cho dù không có tổn thương nhỏ này, cũng không có tác dụng. Ta thật muốn nhìn xem chí thành chi đạo, cùng Vương Siêu sinh tử quyết đấu, là chết thế nào. Thật là đáng tiếc. Cuộc đời này của ta nhìn không tới, trong thiên hạ cũng không có ai có thể nhìn thấy” Ba Lập Minh đột nhiên thở thật dài một tiếng, trong thanh âm có tư vị nói không nên lời.

Sau khi thở dài, hắn xoay người rời đi, vừa đi vừa ngâm: “Chí thành chi đạo, khả dĩ tiền tri. Quốc gia tương hưng, tất hữu trinh; Quốc gia tương vong, tất hữu yêu nghiệt. Kiến hồ quy, động hồ tứ thể. Họa phúc tương chí, thiện tất tiên tri chi; Bất thiện, tất tiên tri. Cố chí thành như thần”.

Lời ngâm vừa dứt, Ba Lập Minh đã đi ra khỏi sân, đầu cũng không ngoảnh lại, chớp mắt đã biến mất. Tựa hồ Đại hội võ đạo này, cao thủ trong thiên hạ quyết đấu cũng không có giá trị để hắn lưu luyến.

“Ba thúc muốn đi đâu?”

Hoắc Linh Nhi nhìn theo bóng lưng của Ba Lập Minh, cảm thấy tâm thần chấn động, nhưng lại nói không ra lời.

“Hắn giao thủ đã xong. Đại hội võ đạo cũng không có giá trị để hắn lưu luyến. Đương nhiên phải đi về” Vương Siêu trong khi mỉm cười thân thể khẽ động rất nhỏ. Tay đặt ngang lên ghế. Trong tích tắc này, Hoắc Linh Nhi đột nhiên có một loại cảm giác, cảm giác người sư phụ Vương Siêu này tựa như đã biến thành trung ương của thế giới, trung tâm của vũ trụ. Có một loại lực hấp dẫn nói không nên lời.

Bởi vì vào giờ phút này, toàn bộ sự tập trung của tất cả mọi người đều tụ tập lên trên người hắn.

Đại hội võ đạo, trận giao thủ cuối cùng.

Rốt cuộc đã tới.