Chương 491: Quyết chiến bằng trọng binh

Long Xà Diễn Nghĩa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chỉ bằng một quyền, khí thế xuất ra hùng mạnh vô cùng, Ngô Khổng Huyền đã thua trong Vương Siêu, đây là điều mà tất cả mọi người trong trường thi đấu không hề nghĩ tới.

Bởi vì Ngô Khổng Huyền thét dài, dẫm đất, thể hiện ra khí thế thật sự là quá kinh tâm động phách, gần như tất cả mọi người đều cho rằng, cho dù Vương Siêu là cao thủ đệ nhất thiên hạ hay là mạnh tới mức nào, muốn đánh bại cao thủ tuyệt đỉnh có làn da toàn thân như kim thân cũng phải hao phí rất nhiều sức lực. Dù sao công lực người kia thể hiện ra thực sự là quá mạnh mẽ.

” Lão ca, ngươi bị đánh bại quá nhanh, thật sự không thể chống đỡ được nữa sao?”

SAu khi trận đấu chấm dứt, khi mà Khổng Huyền lê đôi chân mòi nhừ rời khỏi sân đấu thì ánh mắt Trần Thái Nhất trừng lên, kinh ngạc tới mức mất đi phong độ của một tuyệt đỉnh cao thủ, không còn dáng dấp của đại tông sư Thái Cực Trần thị.

Nhạc Bằng thì khá hơn, bởi vì lão đã có kinh nghiệm giao thủ cùng Vương Siêu, nhưng trong nội tâm vẫn cực kỳ khiếp sợ. Quyền pháp của Ngô Khổng Huyền so với lão còn cao hơn nhiều, nhưng mà đối chiến với Vương Siêu cũng không chống đỡ nổi một hiệp, cuối cũng lão cũng hiểu rằng: Vào ngày đó ở đạo trường quốc thuật Nam Dương, khi giao thủ với lão thì Vương Siêu vẫn còn ẩn dấu lực lượng.

“Tiếp không được, thật sự là tiếp không nổi nữa”. Ngô Khổng Huyền lẩm bẩm nói, ánh mắt mơ màng, dường như tâm thần hoàn toàn bị một thức Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu đoạt đi mất: “Ngươi chưa có thực sự đối mặt với một quyền kia, khi quyền của hắn áp tới, giống như là một cây cột chống trời bị nhổ lên, cả bầu trời trực tiếp sụp đổ, tất cả đè về phía ta. Một quyền kia căn bản là không có cách nào tránh né, ngăn cản càng không thể ngăn, cho dù là lực lượng chống trời cũng uổng công”.

Thanh âm của Ngô Khổng Huyền mặc dù rất nhỏ, cũng không có quá kích động, nhưng mà vài cao thủ của võ thuật thế gia, trong đó có Tiểu Lan Đình và một vài cao thủ trẻ tuổi đều nghe thấy. Nhưng họ không làm sao có thể hình dung được ý vị trong đó, mỗi người đều mang theo sự khiếp sợ cùng sùng kính”.

Quả thật, công phu của Ngô Khổng Huyền trong ba đại võ thuật thế gia Ngô, Trần, Nhạc là một tồn tại vô cùng kỳ diệu. Thế nhưng chỉ chịu được một quyền rồi bại trận, không có cơ hội để hoàn thủ.

“Nhưng mà lúc ta còn sống có thể được kiến thức một quyền long trời lở đất như vậy, cho dù chết cũng không hối tiếc. Nhưng mà Vương Siêu cũng không có giết ta, ngược lại lòng dạ bao dung, cũng không phải là kẻ động thủ bất lưu tình như trong truyền thuyết. Lần này giao thủ, lợi ích ta đạt được rất nhiều, hẳn là có thể tiến thêm một bước nữa, việc đạt tới cảnh giới của thần cũng chưa chắc đã là không có hi vọng”. Thanh âm của Ngô Khổng Huyền cảm khái vô cùng, thanh âm cũng rất nhỏ.

“Đúng vậy, rất ít người có thể luyện tới cảnh giới cao nhất, có Vương Siêu làm ví dụ, nó thật sự tồn tại, không phải chỉ có trong truyền thuyết… Người cũng có thể tu luyện tới cảnh giới như vậy, trong thực tế vẫn có hi vọng….” Nhạc Bằng cũng lẩm bẩm nói.

“Ta định sau đại hội võ đạo lần này sẽ gia nhập Đường Môn”. Ngô Khổng Huyền đột nhiên kiên định nói lên suy nghĩ của bản thân.

“Cái gì, Lão ca! Ngươi muốn gia nhập Đường Môn? Chúng ta là thế gia chỉ đóng cửa nghiên cứu võ học, chỉ lo những việc của bản thân. Mà Đường Môn, Hồng môn thì rất phức tạp. Tuy võ học của Đường Môn rất phát triển, nhưng võ học của bọn họ cũng không hề phong bế, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể nghiên cứu. Đâu cần phải gia nhập vào môn phái của họ?” Trần Thái Nhất kinh ngạc nói.

“Đến cảnh giới này của chúng ta thì bất luận bí tịch võ học nào đều không có tác dụng gì. Ta đi theo Vương Siêu là để quan sát mỗi lời nói hay cử động của hắn. Phỏng đoán cảnh giới của hắn. Cao sơn ngưỡng chỉ. Cảnh hành hành chỉ (có giải thích ở sau>”