Chương 369: Năng lực sống cường đại!

Long Xà Diễn Nghĩa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong màn mưa to tầm tã, tầm mắt lờ mờ, cơ hồ cách vài ba bước chân đều không nhìn được bóng người, mà ngay cả phòng ốc bên cạnh con phố cũng chỉ thấy loáng thoáng, thật giống như cảnh ngắm hoa trong sương mù, khí trời ác liệt như vậy, đối với bất cứ một thư kích thủ (sniper-tay súng ngắm) nào ảnh hưởng đến đều vô cùng lớn.

Có thể nói, dù cho là các quốc gia có những tinh anh đặc biệt am hiểu chiến thuật đánh lén dã chiến nhưng trong hoàn cảnh trời mưa tầm tã như vậy muốn chuẩn bị ngắm vào đối thủ, rồi một phát trí mạng vào đầu cũng là phi thường khó khăn.

Chính đang là như thế, đột nhiên xuất hiện ba viên đạn súng ngắm, biểu lộ ra thực lực chân chính của “Bắc Mỹ Thương Vương” Trình Sơn Minh Cái gì mà “Thương Vương”? Giờ đây đột nhiên xuất hiện ba viên đạn, thực sự đã chứng minh thực lực của gã.

Thành tựu về bắn súng của Trình Sơn Minh luận với võ thuật còn cao hơn nhiều.

Bất quá cho dù là ở trong màn mưa tầm tã săn người, thì cũng có rất nhiều lính đặc chủng tinh anh cao cấp có thể làm được, Trình Sơn Minh dựa vào chiêu thức ấy cũng tự xưng đến “Thương Vương” kinh thế hãi tực! Quan trong hơn, là gã bắn lén đối tượng!

Ba người đang vây công quanh Vương Siêu, hai thượng sư tu luyện yoga đại thừa đã tới đỉnh, sức lực có thể quẳng cả voi, tâm linh cảm ứng phi thường, vi diệu tới cực điểm, còn một người cũng là trưởng lão ít tuổi, lợi hại nhất trong Thiếu Lâm tự! Ba gã hòa thượng này, có thể nói so sánh với thường nhân độ mẫn cảm vượt hẳn gấp chục lần, trăm lần. Chỉ cần bị nhìn soi mói thôi, cũng đã có thể cảm giác được.

Thế nhưng đầu đạn của Trình Sơn Minh đã được ngắm bắn trước khi bay ra, lại ương bướng ẩn tàng địch ý của bản thân nó, không để cho ba kẻ này cảm giác được bất cứ gì, công phu như vậy, đúng là khủng bố, so với tay sát thủ Kỳ Bá nọ, còn ghê ghớm hơn.

Trong trận này, chỉ có tay thủ lĩnh GOD là thực sự cảm giác được có sát cơ, cho nên chỉ trong nháy mắt y đã chuồn, nói về phần mẫn cảm, đúng là xứng đáng với chữ “Thần”.

Bằng không, y cùng Vương Siêu tranh đấu, tuy rằng tạm thời rơi vào thế hạ phong một chút, nhưng thời gian hãy còn dài, cũng không phải dăm ba chiêu thức là có thể giải quyết, kết quả cuối cùng ra sao thật khó dự liệu được, nếu để cho thêm ba kẻ vây công Thích Vĩnh Sắc, Ba Nhĩ Mã, Tề Lạc Á vào vây công, Vương Siêu dù có lợi hại, cũng phải nuốt hận mà bỏ trận.

Nhưng y lại rút, buông tha cơ hội tốt liên hợp cùng ba hòa thường vây công đánh chết Vương Siêu, cài này rõ ràng là y đã cảm giác có mai phục và nguy hiểm.

Tức cười hơn là Thích Vĩnh Sắc lại không minh bạch điểm này, còn lớn tiếng cười cợt thủ lĩnh GOD nhanh nhẹn chạy trốn, cho nên Vương Siêu mới không khỏi phải thốt với gã rằng gã là một “thứ không biết lợi hại”.

Biến hóa trong nháy mắt này rõ ràng có thể nhìn ra, tay thủ lĩnh GOD thật lợi hại! Mà ngay cả nhân vật vô địch thiên hạ như Vương Siêu cũng không thể chiếm được một chút tiện nghi thực chất. Sau khi trong tâm linh đối phương đã lộ ra sơ hở, còn có thể dùng sát chiêu “Hỏa Lý Tài Liên” phản kích lại, sau đó thấy phản kích không có hiệu quả, nói đi là đi luôn, thật bình tĩnh.

Đối với nhân vật như vậy, Vương Siêu cũng hiểu muốn giết chết y. thực sự quá khó khăn.

Bỏ lỡ một cơ hội như hôm nay, Dù có nuốt được nhân vật lợi hại như thế, quả thực cũng tắc cổ!

Bất quá giờ đây, Vương Siêu đem toàn bộ nỗi tiếc nuối đó đổ lên người ba gã hòa thượng Thích Vĩnh Sắc, Ba Nhĩ Mã, Tề Lạc Á.

Đạn súng ngắm lăng không bay đến! Trực tiếp vạch màn mưa mở ra một đường thẳng! Căn bản không làm người ta có cơ hội kịp phản ứng.

Đúng vậy, đạn súng ngắm đạt đến tốc độ đã nằm ngoài cực điểm thể lực của loài người. Mà dù cho Vương Siêu có là người như vậy, lực lượng như vậy, tốc độ bộc phát cũng không thể vượt qua nổi đầu đạn.

Nhưng mà dẫu sao khoảng cách ngắm bắn là quá xa, cách nhau đến một km, giữa lại có con mưa cản trở, nội trong thời gian vài giây đồng hồ, ba đại cao thủ Thích Vĩnh Sắc, Ba Nhĩ Mã, Tề Lạc Á trong phút chốc đã phản ứng lại, một lần né tránh hoàn mỹ nhất từ khi sinh ra đến nay.

Ba người, lại cư nhiên có thể cùng một động tác!Thân thể ngồi xuống phía dưới, một cánh tay chống hạ! Vậy mà vươn dài ra như vượn, chống thẳng xuống mặt đất! ngồi xuống hai chân tạo thành một hình tam giác ổn định!

Hai chân bọn họ hạ bàn, cánh tay chống đỡ, tư thế trong nháy mắt tràn đầy tính mềm dẻo, trong đó càng mang theo ý cảnh cùng mùi vị của bí thuật yoga cổ điển.

Loại tư thế này, hình thức ngồi thiền này cũng không phải là ngồi thiền truyền thống của võ thuật Trung Quốc, rất hiếm khi nhìn thấy.

“Bang bang bang!”

Tay chống đất ngồi xếp bằng, ba viên đạn bắn ra dự tính nhắm vào đầu bọn họ đã không thành, thật xa từ trong màn mưa bay ra ngoài, cũng không biết văng trúng chỗ nào.

Thế nhưng, bọn họ tuy rằng tránh thoát khỏi đợt bắn tỉa lần này, nhưng lại không tránh thoát khỏi nguy hiểm trí mạng.

Bởi vì Vương Siêu ở trước mặt bọn họ so sánh với cao thủ bắn tỉa còn lợi hại gấp trăm lần. Trong cái nháy mắt lúc bọn họ tránh được đầu đạn nọ, đương nhiên Vương Siêu sẽ không bỏ qua cơ hội này, cước bộ bước tùy ý một bước, vượt qua màn mưa, bàn tay lập tức lui thẳng, cánh tay thẳng tắp, đánh ra hướng phía đầu Thích Vĩnh Sắc!

Đợt tấn công lần này của Vương Siêu chân đạp đất chính là Thất Tinh Thế, quyền đã dùng là Thái Tổ Trường Quyền Thần Quyền Thế!

Bí thủ Thái Tổ Trường Quyền là thứ Triệu Quang Vinh am hiểu nhất, lại được sử dụng trên tay Vương Siêu, càng lộ ra vẻ mau lẹ mạnh mẽ, cương liệt như sấm, cướp pháp không ngớt, sắc bén tạo thành đường tinh quang.

“Không hay rồi”

Thích Vĩnh Sắc mới vừa tránh thoát khỏi đầu đạn, trước mắt lại như có đường ánh sáng lập lòe, theo sau đó, cách mặt mình cỡ còn khoảng nửa bộ, hạt mưa như bi thép, không đầu không đuôi đánh tới.

Thôi chưởng trường quyền lần này của Vương Siêu, thế đến điên cuồng, tuyệt không run rẩy, mang theo lực lượng Thủy tích thạch xuyên.

“Rắc rắc!”

Tình thế này nguy hiểm tới cực điểm, công phu yoga của Thích Vĩnh Sắc rốt cuộc cũng hiển lộ ra! Thân thể của gã không hề chuyển động, toàn bộ xương cổ gập về phía sau, uốn lượn trở thành góc vuông chín mươi độ!

Pha bẻ cổ này, quỷ dị vô cùngm giống như một kẻ sống sờ sờ đột nhiên bị chém rơi đầu!

Biến hóa quỷ dị như vậy, dĩ nhiên khiên cho một chưởng trúng tất chết của Vương Siêu thành ra vô ích.

Nếu như đổi là người khác, bằng vào lần bẻ cổ này gã có thể đã thoát hẳn khỏi nguy hiểm, thế nhưng trước mặt gã là Vương Siêu, tung hoành vô địch, đả phá hư không thấy thần, ở trước mặt hắn, chỉ cần rơi vào thế hạ phong, thì mạng sống đã không còn. Bất cứ phòng thủ kiểu gì, biến hóa quỷ dị ra sao, ở trước mặt hắn cũng không có bất cứ đường sống nào chu toàn.

Nếu như chỉ bằng vào một chiêu thức quỷ dị là có thể chuyển bại thành thắng, biến nguy thành an chắc? Vậy Vương Siêu còn là cao thủ vô địch sao?

Cao thủ vô địch chính là như vậy, kể cả hoa chiêu ở trước mặt hắn, cũng đều là giả. Sự thật duy nhất chính là đột phá dựa vào lực lượng cứng rắn để chống lại.

Một chưởng đẩy tới, cũng không đánh trúng, đột nhiên trong lúc đó cánh tay Vương Siêu trùng xuống, vỗ xuống! Dùng lực nghiền ép khổng lồ oanh kích xuống, lại là một chiêu Phiên Thiên Ấn!

Kình phong của Phiên Thiên Ấn trong nháy mắt hoàn toàn bao phủ quanh thân thể Thích Vĩnh Sắc, đầu của gã thoáng chốc đã ngoẹo hẳn ra phía sau lưng, cư nhiên bị một luồng kình phong khổng lồ, không thể ngẩng lên được. Đồng thời, chân của gã bị Vương Siêu tiến lên đạp vào, không thể di động.

Vương Siêu không biết từ lúc nào, bước chân đạp vào lưng gã, khiến cho chân gã căn bản không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ nghiền ép, sẽ biến gã thành một đống thịt vụn!

Vào lúc này, gã mới hiểu được, Vương Siêu có quá nhiều điều khủng bố.

Vừa lúc đó, đột nhiên, một bàn tay trần giơ qua đây, vậy mà lại cứng rắn nâng xu thế nghiền ép khổng lồ của Vương Siêu lên.

Bàn tay này nở nang dị thường, lòng bàn tay ôm trọn, làm cho người ta có một loại cảm giác “viên mãn”, hơn nữa bàn tay nở nang này rất nhẵn nhụi, rất giống với ngà voi, màu sắc lại mang theo vẻ sáng sủa vàng bóng, tựa như hoàng ngọc.

Nhất là các đường vân lõm xuống, rất rõ ràng, không tán loạn.

Rộng, dầy! Ôm trọn! Nhẵn nhụi kiểu ngà voi, trơn bóng như hoàng ngọc, những đặc điểm này kết hợp lại, khiến cho cái bàn tay này tràn đầy một loại năng lực thuần khiết to lớn.

Giống như bàn tay Phật.

Chính là bàn tay của gã hòa thượng Ấn Độ Ba Nhĩ Mã, hắn dùng lực mạnh ném, cứng rắn nâng một đòn Phiên Thiên Ấn thế mạnh vô song của Vương Siêu.

Ba Nhĩ Mã là một tăng nhân khổ tu, tóc mai hoàn hảo, tai rất to, *** tai chảy xệ xuống, mặc dù không xệ được xuống tận vai, nhưng rõ ràng so với người bình thường phải lớn hơn gấp ba lần, trừ cái đó ra gã cũng là một tăng nhân bình thường không có gì khác biệt, chỉ là sắc mặt có một loại cảm giác bình tĩnh, linh hoạt kỷ ảo, không có chút sát khí nào, cũng không có địch ý, sau khi nâng bàn tay Vương Siêu ra, cũng không có bất cứ ý tứ phản kích nào.

Vương Siêu bị cú nâng này, không mảy may xúc động, “Ào”, lại thêm một chưởng nữa, năm ngón tay mở ra, tạo thành bộ trảo lớn, hướng phía bụng Thích Vĩnh Sắc chộp tới.

Ba Nhĩ Mã lại xuất ra một tay, cánh tay vặn vẹo, vẫn như cũ nâng bộ trảo Vương Siêu ra.

Thế nhưng chiêu thức trảo đó của Vương Siêu là dùng thủ pháp phân gân của Thủ Huy Tỳ Bà trong Thái Cực Quyền, lúc một trảo chộp xuống, phần thịt và móng tay đầu ngón tay toác căng, dùng mắt thường nhìn không ra tốc độ đạn đẩu.

“Bang bang bang”

Vang kên ba tiếng nhẹ

Trên cổ tay ngà voi hoàng ngọc của Ba Nhĩ Mã, xuất hiện ba dấu vết thâm tím, đó là đã dính một chiêu chặt dứt cơ gân của Vương Siêu.

Gân của gã hòa thượng Ba Nhĩ Mã này bị phân thành đoạn, lại cư nhiên phát ra thanh âm “bang bang”, thật giống như dây thun bị kéo căng, có thể thấy được gân cốt đã luyện tập bền chắc đến thế nào!

Nhưng mà gân của gã có luyện đến bền chắc ra sao, cũng chống không nổi một chiêu cầm nã của Vương Siêu!

Lần này, sắc mặt Ba Nhĩ Mã vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng, trong ánh mắt gã rõ ràng bắn thấu ra một tia kinh dị, tựa hồ không ngờ rằng, chỉ lực cỉa Vương Siêu lại lợi hại đến thế, ngay cả gân tay của hắn cũng có thể cắt đứt đoạn.

Trong nháy mắt ở một chiêu cắt gân này, tay của gã nhanh chóng thu trở về, miệng há rộng, cổ họng lồi lên, luồng khí lưu khổng lồ, âm tiết lập tức muốn tính phun ra!

Rất hiển nhiên, Chân Ngôn Thanh Đả là công phu trong yoga, Ba Nhĩ Mã này, vô cùng am hiểu!

Nhưng mà ngay khi âm thanh của gã vẫn còn ở cổ họng, Vương Siêu lại cư nhiên phát ra âm thanh trước.

“…!”

Vừa lên tiếng, thanh âm Vương Siêu chấn động đến chùm nước mưa rơi.

Chân Ngôn lọt vào tai, vô luận l.à Ba Nhĩ Mã hay Thích Vĩnh Sắc, trong lòng đều lấy làm kinh hãi! Chân Ngôn của Vương Siêu, thuần chính nhất, to lớn nhất. Làm toàn thân bọn họ đều tê tại, khí huyết không thoải mái.

“Tứ thập khỏa nha (40 cái răng)! Vĩnh Sắc, chạy mau! Để ta ở lại cản hắn!”

Trong nháy mắt Ba Nhĩ Mã phát hiện ra Vương Siêu vừa lên tiếng, hết thảy dày đặc toàn răng cửa! Trong tim gã sinh ra khiếp sợ trước nay chưa từng có! Trong lúc vội vàng, ở cổ họng gã phun ra cũng không phải Chân Ngôn mà là liên tiếp những câu tiếng Trung quái dị, gượng gạo.

Kẻ tu luyện yoga, trong miệng có bốn mươi cái răng, đó là thành tựu chí cao, Ba Nhĩ Mã vô cùng rõ ràng.

“Vĩnh Sắc, chạy mau!”

Gã hòa thượng Ba Nhĩ Mã kêu được một câu, hai tay tung nhanh ra chụp ở trước ngực, ngón cái, ngón trỏ đối ngược nhau, kết thành một hình vòng tròn vòng quanh, ba ngón tay khác xiên ra, hướng phía ngoài vừa đẩy vừa phóng, đánh tới bộ ngực Vương Siêu.

Lần này tựa hồ là lực lượng toàn thân gã bộc phát ra, vô cùng oanh liệt, mang theo dáng vẻ quên mình vì người khác với ý cảnh ta không vào địa ngục, thì còn ai vào địa ngục.

Ánh mắt Vương Siêu cắt ngang, răng cửa cắn chặt, tựa hồ muốn đem toàn bộ khí tức trong cơ thể giam lại, đối mặt với cú đánh một quyền ấn này của đối phương, không mảy may tránh né chút nào, song thủ phủ kín, chính là một đòn Băng Quyền đánh về phía trung ương của vòng tròn.

“Phành!”

Một đòn Băng Quyền đơn giản, trực tiếp đánh tan thủ chưởng viên hoàn của Ba Nhĩ Mã.

Gân tay của Ba Nhĩ Mã mới vừa bị đứt, lực lượng chưa đầy, đâu thể ngăn cản được một Băng Quyền của Vương Siêu.

Chính lúc này, Thích Vĩnh Sắc ngã mạng xuống mặt đất, chân đạp về phía trước, thoát khỏi cú giẫm đạp của Vương Siêu, cắt ngang thân thể lộn nhào ra đến bảy tám mét, dồn sức bắt đầu nhảy.

Ngay khi gã lộn nhào, một viên đạn bắn tỉa đã bắn rơi tại trên mặt đất.

Rất hiển nhiên, đó là cú một lần bắn tất chết chắc (one shot one kil) của Trình Sơn Minh.

Sau khi bắn xong, ngay sau đó, lại là một viên nữa bay về phía đầu Ba Nhĩ Mã.

Lần này, thượng sư yoga đại thành Ba Nhĩ Mã không thế né tránh được nữa, bởi vì hai tay gã đã bị Vương Siêu đánh tan, thân thể mất đi thăng bằng.

“Phanh!”

Trên đầu, máu thịt tung tóe!

Ba Nhĩ Mã đã trúng đạn, đầu bị bắn đến méo xệch! Chịu đựng một loại va chạm quá cực đại, cả người giống như say rượu, nhưng, đầu của gã cũng không có bổ toác ra, chỉ là, trong nháy mắt máu tươi chảy rất nhiều.

Rất hiển nhiên, một viên đạn tỉa này, chính là đã không chạm được đến sọ não gã! Chỉ tàn phá da thịt phía ngoài! Tạo cho cái đầu sự chấn động.

Hộp sọ cứng rắn đến như vậy.

Bất quá chỉ thoáng chốc, Vương Siêu đã lấn thân vào gần, một chưởng vỗ vào lồng ngực gã, cả người gã lập tức bắn ra ngoài.

Thế nhưng, gã hãy còn chưa chết, giãy giụa kịch liệt trên mặt đất, đột nhiên bò dậy, co thấy lực sinh mệnh khổng lồ kiên cường!.

Ngay khi hắn bò lên, một viên đạn nữa lại bay tới, chọc xuyên qua trái tim gã, trực tiếp phá tan thành một lỗ lớn trên ngực gã.

Lúc này, gã mới đổ gục xuống, trong miệng đứt quãng còn cố hô hấp, cũng chưa chết hẳn.

“Gã thượng sư yoga này lực sinh mệnh thật là mạnh, tuy rằng so với ta hẵng còn kém, nhưng xê xích không bao nhiêu”.

Vương Siêu thấy đối phương như cũng chưa chịu tắt thở, ngược lại có chút cảm khái.