Chương 192: Vậy thì sao, chỉ một câu nói này thôi

Kiều Kiều Vô Song

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người trên quảng trường chỉ nghĩ rằng núi đao này quá cao, Ngạnh Khí công hộ thể của hắn không gượng nổi nên bị thương, nhưng không một ai không bị cảm động bởi sự dũng mãnh của hắn, tiếng ủng hộ thấu đất trời ngày một vang dội.

“Quả thật xứng danh dũng sĩ”. Ô Mộc Tề chợt thở dài nói, “Ngay cả đao Yến Linh luyện từ tinh chất vàng sắt cũng không hề hấn gì với hắn”.

Ta giả vờ ngây ngô: “Tinh chất vàng sắt là gì thế, trên đời này quả thật có thứ này à?”.

Y cười không đáp, nói lảng: “Tên này dũng mãnh quá, có vài phần khí khái như tướng quân năm đó, đáng tiếc không thể sử dụng, nếu không phải…”.

Khuôn mặt tuấn mỹ của y mang nét cười ấm áp, ngón tay màu mạch nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc bện dây ngọc ngà, dáng vẻ thong dong như đang ngắm ánh chiều tà. Lòng ta chộn rộn, đột nhiên dâng nỗi bất an.

Tinh chất vàng sắt? Thế mà y lại dùng tinh chất vàng sắt làm lưỡi đao, vậy nếu tên Tát Dã kia giẫm lên không phải chân gãy tay đứt sao? Dù cho có Ngạnh Khí công đi chăng nữa cũng không thể căn ngản sức sát thương của tinh chất vàng sắt.

Dùng ống nhòm nhìn lên núi đao, nơi Tát Dã leo qua quả nhiên có một thanh đao Yến Linh, lưỡi đao đã nhuốm máu, lòng ta bỗng giật thót, sợ hãi trông theo Tát Dã tiếp tục trèo lên trên bằng đôi chân gần như đứt lìa. Cách ống nhòm, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy chân Tát Dã chảy máu đầm đìa nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

Ta đặt ống nhòm xuống, lòng vẫn còn hoảng loạn, không biết vì lý do gì mà mình bỗng nhiên quan tâm người không quen biết đến vậy?

Ô Mộc Tề lại từ từ bỏ vỏ quả lê xanh kia ra, cầm quả lê cắn một miếng, nói với ta: “Quả này lạnh, hai mẹ con nàng ăn không tốt đâu. Ta gọi người chuẩn bị canh hạt sen, lát nữa sẽ đưa tới, nàng mau uống nhân lúc còn nóng mới có sức mà xem tiếp”.

Y khẩn khoản nói xong, ánh mắt ân cần mà dịu dàng: “Nàng yên tâm, tuy đao Yến Linh này được tạo thành từ tinh chất vàng sắt nhưng lúc y bước qua, lưỡi đao vẫn chưa nhằm đúng hướng đâu”.

Ta nhìn thấy khóe miệng y mang nụ cười dịu dàng, không hiểu sao lại cảm thấy người rét run, không khỏi nắm chặt áo choàng.

“Số mệnh tên Bột Nhĩ Khắc này tốt quá, haiz, lại để y trốn thoát một phen…”. Y đột nhiên bỏ lại quả lê, vỗ bàn than thở, tuy giọng điệu có vẻ tiếc nuối cực kỳ nhưng trong mắt lại toát lên mấy phần hưng phấn, sự hưng phấn tanh máu như con sói gặp gỡ đối thủ.

Nhìn thấy ánh mắt y, lòng ta lại giật thót. Liếc nhìn chiếc khay gỗ đặt trên bàn mà Trưởng Công chúa vừa đưa tới, quả hạch đào đã bị bóp nát bấy, mà quả lê cũng chỉ còn sót lại một đống vỏ và hạt. Cuối cùng còn duy nhất quả hồng màu cam chín mọng trong đống vỏ.

Thị tỳ dâng canh nóng vừa nấu xong, đặt lên bàn ta, trong bát canh có mấy quả táo đỏ nửa chìm nửa nổi. Ô Mộc Tề nghiêng người cầm lấy thìa bạc trên cái khay bên cạnh, khuấy một hai lượt rồi đặt lên môi khẽ nhấp một miếng, cười nói: “Nhiệt độ vừa phải, nàng mau uống nhân lúc còn nóng đi, thế này mới tốt cho cơ thể”.

Ta ngẩng đầu nhìn y, hàng mi dài khép hờ che đi tầm mắt, đổ bóng xuống làn da màu mạch. Vòng bạc rộng trên cổ tay bất cẩn chạm vào chiếc chén bên cạnh, vang lên tiếng nhạc như mộc cầm, ngón tay cầm thìa bạc khuấy khẽ như có tiết tấu. Trong lúc bất chợt, ta không nghe thấy tiếng y nữa, chỉ nhìn thấy miệng y khẽ mở khẽ đóng và nụ cười thản nhiên trên mặt y, đầu óc trống rỗng như bị thắt nút lại.

Tiếng hoan hô chợt vang dội bên tai, nghe kỹ, ta lại thấy tiếng: “… Hay là ta đút cho nàng ăn…”.

Nhìn sang, chiếc thìa màu bạc sáng loáng kia hớt một quả táo đỏ nho nhỏ trong bát canh, đưa tới miệng ta. Ta thấy rõ luồng hơi trắng bốc lên từ chiếc thìa ấy, quả táo đỏ chìm nổi trên chiếc thìa màu bạc chầm chậm đưa tới môi ta. Dường như bị điều khiển, ta định há miệng, nhưng không hiểu sao, ta đột ngột đứng dậy, đẩy thìa bạc đi.

Trái tim như muốn vọt ra khỏi xác thịt, ta không dằn nổi lần mò chiếc ống nhòm đặt trên bàn, nhưng trong phút bối rối, ống nhòm kia bị ống tay áo của ta quét qua, rơi xuống đất. Chỉ nghe thấy tiếng “cạch”, miếng lưu ly phía trên ống thiếc rơi ra rồi vỡ vụn.

“Nàng sao vậy?”. Ô Mộc Tề đỡ ta. Bát canh bị ta đẩy đi vẩy thứ nước màu vàng lên ngực y, vấy bẩn vạt áo thêu hình chim ưng giương cánh bằng chỉ bạc. Mặt y đầy vẻ vô tội: “Không thích vị canh này cũng không sao, hay là ta sai người mang ít ô mai tới?”.

Tầm mắt ta đặt lên ống nhòm rơi dưới đất, miếng kính vỡ vụ phản chiếu những đóa hoa chạm rỗng trên ghế. Y nhìn theo rồi đặt một chiếc ống nhòm còn mang theo hơi ấm của mình vào tay ta. “Ngồi xuống xem đi, đừng vội vàng thế chứ”. Sau đó gọi thị tỳ đến nhặt mảnh vỡ, nói rằng không thể để những mảnh vỡ ấy làm ta bị thương.

Ta cứng ngắc được y đỡ ngồi xuống, ống nhòm trong tay như mang sức nặng ngàn cân. Chậm rãi chuyển nó lên mắt trái, vậy mà cánh tay của ta nâng lên cũng gờn gợn cơn đau. Ta sợ nhìn thấy toàn thân người leo lên núi đao ấy thấm đẫm máu, càng sợ nhìn thấy dưới đất có tay gẫy chân lìa. Trước tiên ta lia ống nhòm nhìn mặt đất cẩn thận, may quá không có gì ngoại trừ những giọt máu thi thoảng rơi xuống đất. Tiếp tục lia lên trên, ống kính trắng lóa một màu, ánh mặt trời phản chiếu khiến ta đau mắt, cuối cùng ta dời ống nhòm khỏi đỉnh núi, nhìn thấy thân hình cao lớn khôi ngô kia, bàn tay bàn chân đầm đìa máu, nhưng chỉ còn mấy bước nữa thôi là leo đến đỉnh.

Có điều mấy bước này đối với hắn mà nói là cực kỳ khó khăn gian khổ. Mỗi bước đi hắn đều phải quan sát kỹ lưỡng tìm chỗ đặt chân. Vì vậy ta mới phát hiện ra, núi đao này được dựng lên cực kì tài tình, ngoại trừ lưỡi đao hoặc chỗ đặt chân, mỗi lưỡi đao lại đặt trên một thanh đao khác, càng lên cao, lưỡi đao càng chi chít, càng gần tới đỉnh thì lưỡi đao càng dày đặc như răng lược.

Thấy hắn dần dần tới đỉnh núi, tiếng ủng hộ phía dưới to hơn, mọi người đứng hết cả lên, còn có lên tiếng kèn sừng trâu vang dội khắp chân trời.

Những dũng sĩ khác xa dần, có mấy người định bỏ cuộc nhưng ba kẻ kia vẫn không hề buông tha, thay đổi vị trí, gia tăng tốc độ không ngừng nghỉ, liên tục chuyển động cán đồng mộc. Chỉ còn vài bước nữa thôi, dù rằng phía trước có lưỡi đao dày đặc. Nhưng, chỉ còn vài bước nữa thôi.

Ta suýt nữa buột miệng hỏi: “Có còn lưỡi dao sắc bén làm từ tinh chất vàng sắt nữa hay không?”. Nhưng ta chỉ có thể nắm ống nhòm thật chặt, nhìn thấy trong phạm vi hình tròn một màu trắng như tuyết, thân hình cao lớn vạm vỡ từng bước leo lên, để lại một đường máu. Từng giọt từng giọt nhỏ lên lưỡi đao và giá gỗ.

“Đáng tiếc chỉ luyện được ba thanh bảo đao từ tinh chất vàng sắt, lần nào cũng để y tránh thoát, nếu không thì…”. Ô Mộc Tề ngồi bên than thở.

Nghe những lời này, ta chợt cảm thấy toàn thân thả lỏng, gần như không cầm nổi ống nhòm.

Ta phải dốc hết sức tại đầu ngón tay mới nắm chắc nó trong lòng bàn tay được.

Khi ta tập trung nhìn về phía núi đao, lại cảm thấy mắt mình như nhòe đi, phải chớp mi vài lần mới thấy bóng dáng màu đen dần dần leo lên đỉnh núi.

Quảng trường vang tiếng hoan hô rung chuyển đất trời, mấy chục chiếc kèn lệnh đồng thời cất lên, còn có người dùng roi da trâu quất vun vút vang dội. Trong nháy mắt, quảng trường như vỡ òa, dù không phải là người của tộc Bột Nhĩ Khắc nhưng mặt ai cũng mang nụ cười thật lòng.

Hắn vươn tay tháo tấm vải đen che mắt chim ưng, cầm con hùng ưng bằng đồng đỏ giơ lên đỉnh đầu. Từng đợt hoan hô vang lên, lớp sau hùng hồn hơn lớp trước. Mọi người đều hô vang: Tát Dã, đệ nhất dũng sĩ. Tát Dã, đệ nhất dũng sĩ!

Hắn đi vòng quanh núi đao một lượt, để con hùng ưng vào bọc đựng quần áo dắt trên lưng rồi lấy ra chiếc móc móc vào sợi dây da trâu trên núi đao, nhảy xuống dưới. Chiếc dây ấy đưa hắn trượt khỏi núi đao cao chót vót.

Bấy giờ ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngón tay thả lỏng, chiếc ống nhòm kia lập tức rơi xuống mặt bàn. Lại nghe bên cạnh có tiếng lách tách, không dằn được ngoái đầu nhìn. Ô Mộc Tề bóp nát quả hạch đào cuối cùng, dùng xiên bạc lấy cùi bỏ vào miệng nhai chầm chậm. Thấy ta nhìn, y bèn cười nói: “Quý phủ của cô cô có không ít…”. Đoạn tiếp theo bị tiếng hô vang trên quảng trường át mất, ta không nghe được. Lần này không phải ủng hộ mà là tiếng hô kinh hoàng.

Không cần dùng ống nhòm ta vẫn thấy rõ, núi đao cao hơn mười mét kia đang chầm chậm đổ về bên này khán đài. Tại nơi chạm đất, lưỡi đao cũ bị gãy thành hai khúc, còn hắn trượt dọc xuống theo sợi dây da trâu. Sợi dây da trâu kia thả trên mặt đất, tuy tốc độ núi đao đổ không nhanh nhưng cuối cùng không thể chống đỡ được trọng lượng của nó mà bị kéo căng rất dài. Ta tròn mắt nhìn bóng người trượt trên sợi dây da trâu lảo đảo suýt ngã, tiếng hô kinh hoàng trên quảng trường liên miên không dứt. Cuối cùng núi đao ầm ầm đổ xuống, trọng lượng của nó khiến cột gỗ cố định sợi dây da trâu bật tung. Sợi dây da trâu kia tựa như một sợi roi bắn ngược lại, hợp với cột gỗ và phần chóp tạo thành một đường vòng cung, người kia vụt bay qua phía khán đài chúng ta đang ngồi.

Ta chợt hiểu, núi đao này giống như cán roi, mà sợi dây da trâu chính là dây roi, trọng lượng rơi xuống kéo dài dây roi. Kiểu như lấy tay quất roi ngựa, đầu dây quấn vật nặng thì văng càng xa, né qua binh lính và mưa tên.

Quả nhiên hắn buông lỏng sợi dây da trâu từ giữa không trung, bóng dáng văng xa giữa khoảng không. Vốn núi đao kia cách khán đài khoảng hai trăm mét, dù người có khinh công tuyệt đỉnh đến đâu cũng không thể bay qua, nhưng hôm nay thân hình của hắn bất chợt lướt qua đỉnh đầu bọn ta. Lúc đám vệ binh luống cuống vì núi đao đổ sầm, khi sức chú ý của mọi người đều dồn về núi đao trước mặt, tay trái hắn đã siết chặt cổ họng Khả hãn Thiết Sâm.

Tay hắn vẫn chảy máu, chân vẫn để trần, nhưng không ai cho rằng hắn không thể bóp nát yết hầu Khả hãn Thiết Sâm. Chỉ cần ánh mắt hắn hơi liếc qua, khí khái ngạo thị quần hùng liền bủa vây tới.

Khả hãn Thiết Sâm vốn xuất thân nhà lính, vậy mà lại không thể động đậy dưới sự khống chế của hắn. Không còn ai quan tâm núi đao sụp đổ, thay vào tiếng huyên náo khắp quảng trường là tiếng bước chân, tiếng giáp sắt va chạm của vệ binh Tây Di. Đội quân vương thất khoác giáp đen bao vây khán đài như đám mây đen, nhưng không một ai can đảm tiến lên một bước.

Hắn và Khả hãn Thiết Sâm đứng trên ghế rồng tại đỉnh cao nhất của khán đài, chòm râu rối bù bị bắn vài giọt máu tươi, lông mày dựng thẳng như cây chổi làm nổi bật khuôn mặt như thiên thần của hắn. Nhưng giọng hắn lại nhàn tản bình tĩnh: “Khả hãn Thiết Sâm, xin ngài hạ lệnh cũng như ban kim ấn, để cô nương bên cạnh Thế tử theo ta rời đi, không kẻ nào được phép cản trở, đuổi giết”.

Giọng hắn mang theo sự thanh quý và điềm tĩnh khó hiểu, khi tiếng nói truyền tới tai ta, ta chợt cảm thấy mắt mình mờ đi, tất cả mọi thứ như hóa thành mông lung, trước mắt chỉ còn bóng dáng như núi cao sừng sững của hắn.

“Ngươi là ai?”.

“Ngài đừng hỏi ta là ai, hôm nay tới đây, ta chỉ cần nàng ấy”.

Ánh mắt chàng chầm chậm lướt qua ta rồi thờ ơ dời đi, mở miệng nói: “Câu thích tiễn của các ngươi tuy nhanh nhưng không nhanh bằng ngón tay ta đâu”.

Mọi người đều nghe thấy tiếng răng rắc phát ra từ cổ họng Khả hãn Thiết Sâm. Tiễn thủ nấp sau đám đông âm thầm buông mũi tên trên tay.

Chợt có người chạm nhẹ vào ta, khẽ nói bên tai: “Cuối cùng y cũng tới cứu nàng rồi hả?”.

Cái ôm của y khiến ta cảm thấy cực kỳ chán ghét, không dằn nổi mà muốn tránh đi. Nhưng y ngang ngược quá đỗi, lớn tiếng nói vọng lên đài cao với người kia: “Hạ Hầu Thương, chưa từng có ai có thể uy hiếp người Tây Di, ngươi cũng không ngoại lệ”.

Trên sân rộn tiếng xôn xao.

“Hắn là Hạ Hầu Thương?”.

“Hắn chính là Hạ Hầu Thương? Chiến Thần Trung Nguyên ư?”.

Hạ Hầu Thương thản nhiên nói: “Vương tử Ô Mộc Tề định bỏ mặc phụ vương mình ư? Nói cũng phải, ngươi đã là Thế tử, Tây Di không thể không có Khả Hãn, nhưng có thể lập một vị khác thay thế bất cứ lúc nào”.

Chàng vận nội lực truyền tiếng đi khắp nơi xa, người trên quảng trường đều nghe rõ tiếng, thậm chí tai ong cả lên.

Trưởng Công chúa đứng dưới với mái tóc rối bù, cất giọng sắc bén: “Hết thảy phải vì tính mạng của Khả hãn, Ô Mộc Tề, thả nó đi”.

Ô Mộc Tề tức giận không nguôi, ôm ta không rời: “Cô cô…”.

Ta muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của y, nhưng nào thoát nổi chứ. Trong lúc lơ đãng, ta ngước lên nhìn, lại thấy đôi mắt y bình tĩnh như con sói giữa đêm thâu, khiến trái tim ta giật thót. Lúc hạ tầm mắt, ta thấy chiếc khay đặt trái cây Trưởng Công chúa ban tặng đã rơi xuống đất, cùng với đó là vỏ hạch đào, vỏ lê và quả lê bị cắn còn một nửa.

Ta bỗng cảm thấy hoang mang rối bời, liếc nhìn Hạ Hầu Thương và đám trọng thần Tây Di đang rối ren hỗn loạn. Đột nhiên, ta thấy Quân Sở Hòa lẩn khuất giữa đám người, ánh mắt hơi lo lắng. Vậy mà ông lại ra hiệu cho ta, năm ngón tay trái khép lại giống cái mỏ, tay phải chỉ vào chỗ trống, rồi chỉ vầng thái dương trên bầu trời.

Nhưng ta không hiểu ý ông.

Ô Mộc Tề ôm ta chặt hơn, hét lớn: “Hạ Hầu Thương, mọi việc đều dễ thương lượng. Ngươi thả phụ vương đi, ta sẽ làm con tin của ngươi”.

Nhưng ta cảm thấy, thân hình y không hề lay chuyển, mà vẫn đứng im lìm tại đó.

Y có ý đồ gì?

Ta lại trông theo phía Quân Sở Hòa, thấy có thêm một người xuất hiện cạnh ông, vậy mà lại là Tiểu Tam. Hắn đeo chiếc mặt nạ da người che kín vết thương trên mặt, nhưng tay hắn lại cầm một viên ngọc pha lê. Viên ngọc pha lê ấy đón ánh mặt trời, tiếp đó tay hắn cũng khép lại theo hình cái mỏ, bỏ viên ngọc vào chỗ trống giữa ngón cái và ngón trỏ.

Ô Mộc Tề đã ôm ta rời khỏi tán che nắng. Ánh mặt trời chốn thảo nguyên vô cùng mãnh liệt, dù đã tới chiều nhưng ánh nắng ấy rọi lên mặt vẫn bỏng rát… Ta bỗng nhớ ra thí nghiệm dưới ánh mặt trời của Tiểu Tam, hắn đặt viên ngọc thủy tinh dưới mặt trời, tại cự ly thích hợp, ngòi lửa đặt dưới viên ngọc sẽ bùng cháy sau một thời gian không lâu. Có đợt hành quân gặp mưa làm ướt mồi lửa bên người, Tiểu Tam hay dùng ngọc pha lê để nhóm lửa dưới ánh mặt trời.

Tư thế tay ấy… Hệt như mỏ chim ưng.

Ta bỗng hiểu ra, quay đầu trông về phía Hạ Hầu Thương. Trên lưng chàng là con con chim ưng đồng lấy từ núi đao, ta thấy rõ mắt con ưng đồng được khảm viên đá quý hình thoi, ánh mặt trời chiếu lên khiến đôi mắt phát sáng, hệt như có sinh mạng vậy.

Chàng hơi xoay người, dù ánh mặt trời không chiếu đến, nhưng mắt ưng lại dần dần chuyển sang màu đỏ.

Bên trong có ngòi lửa.

Mà không chỉ như thế.

“Ô Mộc Tề, thế nào, ngươi muốn phụ vương mình hay cô gái bên cạnh ngươi?”.

“Hạ Hầu Thương, ngươi đừng làm phụ vương bị thương. Được, được, ta sẽ đưa nàng qua”. Tuy miệng Ô Mộc Tề nói đưa ta sang, nhưng y không đi đường thẳng mà vòng qua mấy chiếc bàn tàn tạ, cách họ ngày càng xa.

Y muốn Hạ Hầu Thương và Khả hãn Thiết Sâm cùng vào địa ngục.

Hay cho kế một mũi tên trúng hai đích.

Lòng dạ thật ác độc.

“Nhưng sao ngươi phải rời khỏi đây? Nơi này không phải Trung Nguyên, xung quanh tập trung binh mã Tây Di…”. Ô Mộc Tề vừa chầm chậm kéo ta di, vừa nói.

Y đang câu giờ.

Đầu ta xoay chuyển cấp tốc, nếu nói thẳng bí mật của mắt ưng, Hạ Hầu Thương sẽ kịp thời tháo nó xuống. Nhưng chàng vừa động tay, Thiết Sâm sẽ thoát khỏi uy hiếp, bọn ta không còn lợi thế bỏ chạy nữa.

Chỉ có ra tay từ phía Ô Mộc Tề, để y cam tâm tình nguyện đưa bọn ta đi, để y mở miệng dùng tấm chắn che ánh nắng mặt trời.

Ta nghĩ, con ưng đồng ở trên núi đao suốt bao lâu như vậy mà không xảy ra chuyện gì, xem ra bởi vì mắt nó bị che miếng vải đen. Chỉ cần tránh xa ánh mặt trời, thứ bên trong sẽ không nổ tung.

Ta nói khẽ: “Ô Mộc Tề, ngươi muốn dùng Thánh Ưng thiêu cháy phụ vương mình ư?”.

Y khựng lại, bàn tay siết chặt vai ta, hắn nói vào tai ta: “Không hổ là tướng quân bách chiến sa trường… Cuối cùng nàng cũng hiểu, nàng sắp trở thành Vương hậu của ta rồi, có vui không?”.

“Vương hậu? Vương hậu đã chết sẽ không cho ngươi biết nơi khai thác khoáng thạch luyện tinh chất vàng sắt, không thể giúp ngươi gắn kết thế lực của Trưởng Công chúa”.

Y cúi người cắn vành tai ta, khẽ nói: “Nàng tưởng ta sẽ quan tâm những thứ này ư? Ngọc… Nàng không hiểu người ta thật sự muốn chính là nàng”.

Sự thân mật của y đổi lại tiếng gầm của Hạ Hầu Thương: “Ngươi làm gì, buông nàng ra”.

Y hôn vành tai ta, ta muốn tránh đi nhưng bị y ôm chặt lấy. Ta cảm thấy tai mình có thứ gì đó mềm mại ướt át quấy phá, vậy mà y lại đưa lưỡi vào tai ta.

Ta nghe giọng nói phát ra từ giữa kẽ răng đầy run rẩy của Hạ Hầu Thương: “Ô Mộc Tề, ngươi muốn phụ vương mình chết ư?”.

Cuối cùng lưỡi y đã cách xa mặt ta, đôi môi phả hơi nóng rời đi, giọng chất chứa nỗi phiền muộn: “Hạ Hầu Thương, uổng ngươi là Hoàng tử thiên triều, đối mặt trên chiến trường thì thôi đi, tại sao phải dùng thủ đoạn ấy cưỡng đoạt vợ ta. Phải biết, nàng đã mang thai sáu tháng rồi”.

“Gì cơ?”. Mặt Hạ Hầu Thương ngập nỗi tức giận.

Ta đột nhiên rất sợ, sợ nhìn thấy sự ghét bỏ và do dự trong mắt chàng. Dầu sao ta đã bị Ô Mộc Tề bắt đi lâu vậy rồi, có ai còn tin tưởng sự trong sạch của ta chứ?

Nếu mắt chàng thoáng qua chút chán ghét… Ta không dám nghĩ tiếp nữa.

Biết rõ đây là thuật công tâm của Ô Mộc Tề. Biết rõ để trì hoãn thời gian, để đả kích Hạ Hầu Thương mà y có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Nhưng ta lại cảm thấy nếu như vậy, thà rằng để ta nổ banh xác bởi con ưng đồng ấy.

Ta không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Hầu Thương.

Nhưng lại nghe giọng nói dịu dàng bình thản của chàng vang đến bên tai: “Vậy thì sao chứ? Chỉ cần nàng trở về với ta, chỉ cần nàng còn sống, thì có sao chứ?”.

Ta ngẩng phắt đầu lên. Ta thấy rõ, mắt chàng không hề phiếm vẻ do dự hay chán ghét, ngược lại, đôi mắt ấy đong đầy nỗi niềm thương tiếc.