Chương 19: Xử Lý.

Kiều Kiều Vô Song

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cơ Tự đến khá muộn. Lúc xe lừa nàng đến nơi, dòng người xe đông nghịt đằng trước không chỉ khiến Lê thúc mà ngay cả nàng cũng giật mình thảng thốt.

Nhìn khí thế hoành tráng phía trước, tỳ nữ Nguyệt Hồng lắp bắp nói: “Nữ, nữ lang, hay là, chúng ta đừng đi nữa.”

Không nói gì khác, chỉ nghĩ đến xe lừa nhà mình lạc lõng giữa đoàn xe tuấn mã cao lớn này thôi đã khiến người ta bủn rủn tay chân rồi. Lại nhìn vào ánh mắt khinh thường của đám hạ nhân canh giữ bên xe ngựa, dù là ai đi nữa cũng cảm thấy áp lực nặng nề.

Cơ Tự trừng mắt nhìn phía trước một hồi rồi nói: “Ừ, phú hộ Kinh Châu đến đây không ít nhỉ, thật không ngờ bốn lang quân Chu thị lại danh tiếng lớn như vậy.”

Thấy nàng đăm chiêu nhưng bình tĩnh đến lạ, Nguyệt Hồng và Lê Thúc đều bỗng cảm thấy mình cũng không còn hoảng hốt như trước nữa.

Trong ánh mắt chờ mong của họ, Cơ Tự mỉm cười nói: “Đã đến thì phải vào. Lê thúc, sau khi ta xuống xe, thúc cứ đánh xe về trước.”

Nàng xuống xe ngựa, rồi ra lệnh cho Nguyệt Hồng đang run run phía sau: “Đi theo ta. Nếu ngươi thấy sợ thì đừng lên tiếng nói chuyện với người khác.”

“Vâng, vâng.”

Con phố đến biệt viện vốn không lớn lại bị hai bên xe ngựa và xe bò đỗ kín, trở nên vô cùng chật hẹp. Cơ Tự thầm nghĩ: Nếu không phải Chu Ngọc đã nói trước, thì quả thật cảnh tượng này cực kì phù hợp để làm mất mặt người khác, đương nhiên nhất là với những người như nàng.

Thấy Cơ Tự duyên dáng đi đến, mấy người hầu ở Trang gia ngăn nàng lại, một người biết nàng cau mày quát lên: “Tiểu cô Cơ thị, đây không phải là nơi cô có thể đến, mau đi cho!”

Cơ Tự ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người hầu kia: “Ngươi có thể đi hỏi lang quân Chu Ngọc rằng ta có nên tới hay không.”

Vẻ mặt Cơ Tự quá điềm tĩnh khiến người hầu kia giật mình. Thị nghĩ ngợi rồi sai một người khác: “Đi bẩm báo phu nhân.”

Trang mẫu đang phải tiếp đón những khách quý mang khí thế át người khiến bà ta lúng túng tay chân, cho nên vừa nghe người hầu bẩm báo, bà ta chợt thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng chạy đi. Vừa ra cổng đã thấy ngay Cơ Tự, bà liền ngây ra.

Hôm nay Cơ Tự ăn vận lộng lẫy, mà vừa nhìn đã biết bộ váy nàng mặc trên người rất đắt tiền. Lâu ngày không gặp, tiểu cô này đã trở nên xinh đẹp thướt tha như ráng mây nhành liễu, có thể sánh ngang với bất cứ quý nữ nào trong viện rồi. Hình ảnh nàng bây giờ khác hẳn với con bé cô nhi ái mộ con trai mình trong ấn tượng của bà.

Nhưng trong chớp mắt, Trang Nam thị liền cười lạnh. Bà ta ra hiệu một nô tỳ đến đỡ mình, ung dung đi về phía Cơ Tự, khẽ cười nói: “Cho đến hôm nay ta mới biết câu vượn đội mũ người là như thế nào.”

Ý câu này là châm chọc Cơ Tử vốn dĩ chỉ là một con khỉ mà bày đặt đội mũ miện giả thành quý nhân.

Đôi mắt tĩnh lặng như làn thu thủy của Cơ Tự nhìn Trang Nam thị chốc lát rồi nói: “Đây là thiếp mời do lang quân Chu Ngọc phái người đưa đến.” Nàng nhẹ nhàng giơ tấm thiếp mời ra trước mặt Trang Nam thị.

Dáng vẻ Cơ Tự quá bình thản, quá tự nhiên, thậm chí không hề đếm xỉa đến lời châm chọc của bà ta, giống như một quý tộc chân chính đối mặt với mụ đàn bà chanh chua phố phường vậy.

Trang Nam thị như bị người ta tát mạnh vào mặt, không nhịn được cười gằn: “Buồn cười, thật là buồn cười, cái loại hạ tiện như ngươi mà cũng nhận được lời mời của lang quân Chu gia sao?” Bà ta chỉ vào trong, “Ngươi biết bên trong có những ai không? Trong đó có đại mỹ nhân Kinh Ly, có con trai trưởng của Khâu gia, đại gia tộc bậc nhất Kinh Châu và cả Bích Ngọc của Hoàng gia ở Xích Bích đấy.”

Bà ta cười sang sảng, rồi quay sang nhổ nước bọt vào Cơ Tự: “So với họ, ngươi là thá gì?”

Cơ Tự nhíu mày tránh đi, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Có điều may là lúc đến đây nàng đã có chuẩn bị, quay sang nói với Nguyệt Hồng đang run cầm cập: “Đưa đồ cho ta.”

Nguyệt Hồng vội vàng mở hộp gỗ dâng cho nàng.

Ban đầu Trang Nam thị thấy hộp gỗ kia thì càng cười chế nhạo hơn, bà ta cất giọng the thé: “Đúng là loại hạ tiện, cũng biết thừa ngươi định lấy tiền hối lộ ta mà.” Nhưng chỉ nói đến đây, nụ cười của bà ta liền cứng đờ.

Trong chiếc hộp kia chỉ có cây sáo ngọc, Cơ Tự cầm cây sáo đặt ngang đôi môi đỏ thắm, thổi réo rắt.

Cùng lúc đó nhóm Chu Ngọc đang chen ra khỏi vòng vây của đám thiếu nữ, vất vả lắm mới có thể thở được một hơi. Chu Chấn lau mồ hôi lấm tấm trên trán: “Mấy mỹ nhân huyện Kinh này đúng là nhiệt tình, nếu cứ tiếp tục như vậy, đệ sắp không trụ nổi nữa rồi.”

Chu Linh ở bên cạnh cười khẩy: “Đó là vì đệ còn chưa cưới thê tử, chẳng qua họ muốn gả cho đệ thôi.”

Chu Chấn mặc kệ y, quay sang nháy mắt với Chu Ngọc: “Thập Tam lang, huynh thấy vị đệ nhất mỹ nhân huyện Kinh không? Nàng ta luôn nhìn huynh với ánh mắt dịu dàng trìu mến, chỉ đợi vị lang quân hiểu ý là huynh đến cổng bái phỏng, sau đó thành đính ước đấy. Sao hả, có hứng thú với nàng ta không?” Chu Chấn còn cười hì hì nói thêm, “Đệ thấy Kinh Ly được đấy, hay là Thập Tam lang lấy nàng ta, nhường Cơ thị nữ lại cho đệ đi.”

Chu Ngọc thờ ơ liếc nhìn Chu Chấn, mà ngay cả Chu Loan luôn im lặng nãy giờ cũng lườm y.

Đúng lúc này ngoài cửa phủ bỗng truyền đến tiếng sáo du dương, nốt cao thì như mây vờn đỉnh núi, nốt thấp thì như sóng biển cuộn trào, chỉ vài tiếng nhạc vang lên đã phác họa cảnh tang thương đời người.

Chu Ngọc nhận ra đầu tiên, hắn mỉm cười nói: “Cơ gia A Tự đến rồi.”

Chu Linh thì thản nhiên nói: “Không ngờ Cơ Tự này cũng thích khoe tài giống như mấy nữ tử ở Kiến Khang vậy.”

Người chưa tới tiếng sáo đã đến trước, không phải khoe tài thì là gì? Nhưng thời này ai cũng thích khoe mẽ Chu Linh có nói vậy cũng không có gì quá quắt.

Chu Ngọc cười: “Dù sao nàng cũng là người mà ta xin cưới, nếu nàng muốn nở mặt nở mày thì cứ chiều theo ý nàng thôi.” Dứt lời, Chu Ngọc nhướng mày nói với mọi người, “Chư vị, chúng ta cùng nhau ra đón nàng đi.”

Người ở đây đều có kiến thức về nhạc luật, vì vậy khi tiếng sáo vừa vang lên, xung quanh liền yên tĩnh, mà mấy người vây quanh Kinh Ly cũng đồng loạt nhìn nàng ta. A Bích thốt lên: “A Ly, người thổi sáo này tài nghệ không kém gì A Ly…” Còn chưa nói hết đã thấy vẻ mặt Kinh Ly thay đổi, nhăn nhó khó coi.

Kinh Ly nghiến răng nói: “Ra gặp cũng chẳng tốn bao công sức… Đi, đi xem vị khách quý kia nào.” Thế là Kinh Ly cũng theo ra.

Nhóm Chu Ngọc vừa đến cửa liền nghe thấy giọng điệu giễu cợt của Trang Nam thị lẫn trong tiếng sáo: “Ồ, trình độ bắt chước quý nữ cũng cao tay quá nhỉ. Đáng tiếc, có một số người không hiểu đạo lý: Đã là người hạ tiện thì làm gì cũng là hạ tiện thôi.”

Bà ta lại nói: “Đừng cản, để cho ả thổi. Dù sao sau khi kết thúc khúc nhạc này, cái miệng của ả sẽ không còn dùng được nữa. Lần trước con tiện tỳ này hại ta bị giáng chức, các ngươi nói xem nếu lần này bản phu nhân cho ả uống thuốc độc bị câm rồi bán đi làm kỹ nữ ở mấy nơi hẻo lánh thì thế nào?”

Lúc bà ta thốt ra hai chữ “kỹ nữ”, cánh cổng phía sau đã bị đá tung kêu ầm ầm. Trong nháy mắt, Chu Loan hông đeo trường kiếm xông ra, mà sau lưng y là đám người Chu Ngọc đang giận tím mặt. Chu Ngọc bước nhanh lên trước chặn Chu Loan lại. Thấy huynh trưởng chắn phía trước, Chu Loan khẽ giật mình rồi tỉnh táo lùi ra phía sau.

Chu Ngọc đi đến trước mặt Trang Nam thị, lúc này vẻ mặt hắn đã trầm tĩnh, chỉ nhìn bà ta rồi hờ hững nói: “Cơn tức của Phu nhân cũng lớn thật đấy.”

Sắc mặt Trang Nam thị trắng bệch, vội hoàn hồn, lập tức khom người nói: “Lang quân có điều không biết, tiện tỳ trước mắt này chỉ là một…”

Không đợi Trang Nam thị nói hết, Chu Ngọc liền lùi về sau một bước, lấy khăn tay ra thong thả lau mặt mình: “Nước bọt của ngươi văng vào bổn lang quân rồi.”

Trang Nam thị ngỡ ngàng, vội vàng cười nói xin lỗi, nhưng Chu Ngọc đã gắt giọng hỏi hộ vệ phía sau: “Ta ghét tiện phụ bẩn thỉu này nhưng lại không thích cảnh máu me, các người nói nên xử lý thế nào?”

Một hộ vệ lễ phép trả lời: “Kinh Phật có dạy, kẻ ác độc trên thế gian rồi cũng sẽ có một ngày nhận được quả báo.”

Chu Ngọc vỗ tay khen: “Hay cho câu rồi cũng sẽ có một ngày nhận được quả báo.” Hắn thuận miệng ra lệnh, “Vậy cứ làm theo lời thị nói, trước rót độc cho thị câm rồi bán làm kỹ nữ ở mấy nơi nghèo xơ nghèo xác kia đi.”

Trang Nam thị sợ hãi nhưng vẫn cố nén bất an dò hỏi: “Lang quân Chu gia, người cũng thấy tiểu tiện tỳ này chướng mắt à?”

Chu Ngọc không hề liếc nhìn bà, chỉ cau mày quát: “Vả miệng năm mươi cái rồi hẵng làm.”

“Vâng.”

Ngay sau đó, hai hộ vệ cường tráng tiến lên, bọn họ kẹp lấy Trang mẫu, giơ tay tát bôm bốp vào mặt bà ta.

Đến tận khi mấy gã hộ vệ động thủ, Trang mẫu mới chợt hiểu ra, hóa ra người Chu Ngọc muốn xử lý chính là mình. Bà ta gào lên the thé: “Ta là chủ mẫu của Trang gia!” Nhưng đáng tiếc là đang bị người ta đánh nên làm gì nói được tròn vành rõ tiếng.

Trong tiếng tát giòn giã, Chu Ngọc quay sang nhìn Cơ Tự. Thấy nàng cố ý trang điểm xinh đẹp và trang nhã, hắn nở nụ cười thỏa mãn, cất giọng hòa nhã: “A Tự, nàng không bị sao chứ?”

Cơ Tự khẽ thi lễ, đang định trả lời thì một loạt tiếng bước chân cùng hương thơm ngan ngát bay đến theo gió. Hóa ra nhóm Kinh Ly tới rồi.