Chương 195: Con đường dài nhất trên đường đời

Kiều Kiều Vô Song

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mặc dù thân hình hắn cao to nhưng Ô Mộc Tề còn cao hơn hắn nửa cái đầu, ôm như vậy, hai chân Ô Mộc Tề lết dưới đất, miệng kêu gào ầm ĩ: “Ê, này, nếu các ngươi như vậy cũng phải tìm người cao hơn trước chứ, thế thì bản vương cũng thoải mái chút, Hạ Hầu Thương, Hạ Hầu Thương… Ta và ngươi có bối phận giống nhau, địa vị giống nhau, hai nước là bạn, là huynh đệ, ngươi tới ôm ta, ta không muốn tên lùn này!”.

Ngay cả tìm người ôm cũng để ý thân phận địa vị.

Lần đầu tiên Tiểu Thất bị gọi là tên lùn.

Mặc dù sắc mặt hắn vẫn bình lặng nhưng gân xanh trên trán đã nổi hết cả lên, bèn vung lưỡi dao sắc bén cắt miếng vải bố trên người, nhét lung tung vào miệng Ô Mộc Tề, thế này mới khiến y im miệng.

Cấm chế trên người Tiểu Thất vẫn chưa giải được, nội lực không thể rót vào đầu ngón tay, nếu không cũng không phải phiền toái như vậy.

Ắt hẳn Ô Mộc Tề đã nhìn ra điều kỳ lạ gì đó, nếu không y cũng không nói như vậy.

Ta lo lắng nhìn Hạ Hầu Thương, chàng còn có thể cử động không?

Cuối cùng, chàng chậm rãi bước một bước, lại thêm một bước, bước chân vẫn như thường nhưng ta thấy rõ cánh tay chàng hơi run.

Ta đứng dậy, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lục, nhưng Tiểu Lục không thể bằng Tiểu Thất, hắn không hiểu ý ta. Ta nhíu mày, đánh phải kéo Tiểu Lục đi tới chỗ Hạ Hầu Thương, lúc này Tiểu Lục mới vội vàng giúp ta, đến gần Hạ Hầu Thương.

Ta đi nhanh vài bước, bắt lấy tay chàng. Lúc này cuối cùng Tiểu Lục mới ngộ ra, vội vàng giúp ta một tay, nửa người lại chạm vào Hạ Hầu Thương để chàng dồn phần lớn sức nặng cơ thể lên người hắn.

May mà không ai nhìn ra.

Mặc dù con đường xuống khán đài chỉ dài chừng mười thước nhưng ta lại cảm thấy đây là con đường dài nhất trong đời, như thể tiến vào sa mạc khôn cùng, đi tới điểm cuối, tưởng rằng phía trước đã là ốc đảo, nhưng thật ra chỉ là ảo ảnh.

Cuối cùng đã tới bên cạnh xe, Tiểu Thất ném Ô Mộc Tề vào trong. Ta cảm thấy sâu sắc rằng tên Ô Mộc Tề này rất nham hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, sợ y giở trò. Trông theo mái hiên xe ngựa, ta thấy miệng y bị bịt, chân không thể cử động, mặc dù hai tay vẫn khua khoắng được nhưng không rút miếng vải trong miệng ra, đưa ngón tay chỉ miệng lắc đầu với ta, ý bảo ta yên tâm, y nhất quyết không làm loạn?

Có Tiểu Thất canh chừng, có lẽ tạm thời y không biết phải làm sao.

Thời điểm Hạ Hầu Thương lên xe lại suýt nữa để lộ sơ hở. Lúc trèo lên xe, chàng bước hụt một bước, nếu không có Tiểu Lục giúp đỡ, suýt nữa chàng đã ngã xuống gầm xe rồi.

May mà có ta che chắn, không ai nhìn ra Hạ Hầu Thương đã là kẻ mạnh hết thời.

Xe ngựa lăn bánh, không có ai ngăn cản nhưng ta nghe thấy rõ đằng sau bọn ta vẫn còn mấy chục con ngựa.

Thật ra bọn ta hành động cực nhanh, từ khán đài lên đến xe chỉ trong nháy mắt mà thôi. Hạ Hầu Thương vừa vào buồng xe đã lợi dụng lúc đưa lưng về phía mái hiên, cuối cùng tay trái không kiềm nổi mà run lên. Ta ngồi cạnh cầm lấy tay chàng, chỉ cảm thấy máu trong lòng bàn tay chàng đã đọng thành khối, nhưng nơi đốt ngón tay lại có lỗ sâu hoắm. Xoay ngược lại nhìn, ngoài ngón tay cái, bốn ngón còn lại đều lộ xương trắng, hai ngón ở giữa xương còn đứt lừa, nơi vết dao cứa qua chỉ có thể cấy da mới lành lại được.

Ta chỉ cảm thấy lòng mình co rút từng cơn, nhớ tới thuốc trị thương Ô Mộc Tề đưa, ta vội vàng lấy ra, không quan tâm tới gì khác nữa, đổ lên vết thương của chàng. Tay ta run lên, lại đổ quá nhiều, suýt nữa đổ non nửa bình thuốc trị thương lên tay hắn. Tiểu Thất cầm lấy bình thuốc, đưa đoản đao cho ta, nói: “Để tôi”.

Ta không đành lòng nhìn lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, lại thấy Ô Mộc Tề khép hờ mắt nhìn ta, khóe miệng lại nở nụ cười tựa như châm biến tựa như trào phúng.

Ta chợt vung chiếc đoản đao trong tay, vạch lên mặt y nhưng y không hề chợp mắt, trái lại đưa tay lên, lôi miếng vải trong miệng ra rồi nói: “Vẫn chưa rời khỏi thành Lâm Tang đâu, Tướng quân định giết con tin nhanh vậy sao?”.

Đúng vậy, ta muốn giết con tin.

Ra khỏi thành, ta muốn giết y.

Hiện giờ ta đã không còn là Tướng quân nữa, chẳng qua chỉ là một nữ tử thôi. Không phải nữ tử khó nuôi như tiểu nhân sao?”. Hôm nay, ta sẽ làm một kẻ tiểu nhân.

Ta thu đao lại, cười cười: “Hoàng tử thật biết nói đùa, sao trên đời này lại có loại người có tâm địa giết cha đoạt vị như Hoàng tử chứ? Hoàng tử yên tâm đi, ra khỏi thành, đến nơi an toàn, đương nhiên bọn ta sẽ thả người”.

Thấy vết thương xẹt qua mắt trái của y chảy ít máu, ta nói: “Xin lỗi Hoàng tử, nhất thời thất thủ, hay là ta xức ít thuốc cho Hoàng tử nhé?”.

Y đưa ngón tay vuốt vết xước, cười một tiếng: “Không cần đâu, trên người ta chỉ có mỗi lọ thuốc đó thôi, đừng lãng phí trên vết thương nhỏ này của ta, tránh để Hạ Hầu Vương gia ngộ nhỡ… Ta chỉ nói ngộ nhỡ thôi… Bị thương nặng không chữa được, nàng lại trút giận lên đầu ta, gương mặt này của ta sẽ bị hủy mất”.

Đã bị rơi vào hoàn cảnh khốn cùng mà y còn cười vui vẻ được, loại người này có tâm địa tàn nhẫn như sói, còn có trí khôn của loài hồ ly, không biết mạnh hơn tên Xá Thiết Mộc kia không biết bao nhiêu lần. Về sau, chắc chắn y sẽ trở thành vua của thảo nguyên. Ta vừa nghĩ đến đây, trong lòng lại hạ quyết tâm một lần nữa, nhất định phải giết y.

“Mặt nam tử có vết thương thì sợ gì chứ. Như thế chỉ tăng thêm khí khái nam nhi thôi, không phải sao?”.

Ta nghe tiếng Tiểu Thất xé quần áo mình băng cho Hạ Hầu Thương mà không dám nhìn. Chắc hẳn lòng bàn chân chàng cũng như thế? Vì vậy khi chàng đi lại mới chậm chạp đến vậy. Giành được thắng lợi từ mười mấy tên võ sĩ đứng đầu trong bao trận kịch chiến liên tục ở đại hội Y Mộ Đạt, còn trèo núi đao, bị Ô Mộc Tề âm thầm hãm hại. Khi đó, có lẽ chàng đã biết đã có người lộ ra kế hoạch của chàng rồi, nhưng chàng vẫn tiếp tục hy vọng và thực hiện. Cho đến khi uy hiếp Thiết Sâm, đàm phán với Ô Mộc Tề, mạng sống của chàng vẫn luôn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng chàng không hề từ bỏ.

Nói thật, trong mắt ta, chàng không phải người thông minh nhất, chàng học sắp trận không nhanh bằng ta, chiêu thức võ công không đa dạng như ta, nhưng sự bền bỉ của chàng không ai bì kịp. Bằng sự bền bỉ này, cuối cùng chàng mới giành được cái tên Chiến Thần chốn Tây Cương, được toàn quân ủng hộ.

Ta nghĩ nếu là bản thân ta, biết kế hoạch này bị đối phương biết tỏng, liệu có tiến hành không? Không, tuyệt đối không.

Như thế sẽ để vuột mất thời cơ cứu người.

Ô Mộc Tề than một tiếng: “Thật ra nàng nên cảm ơn ta”.

Ta vừa nghe Tiểu Thất trói y, thuận miệng hỏi: “Cảm ơn gì cơ?”.

“Cảm ơn vì ta biết rõ Hạ Hầu Vương gia các nàng là một con hổ giấy, đâm phát là gục, vẫn không nói ra mà để các nàng đi”.

Ta ngước mắt, chiếc đoản đao trong tay thầm vung lên. Nếu y có ý đồ bất chính, ta sẽ không quan tâm nhiều nữa.

“Nàng nhìn đi, nhìn đi, đây là kết quả của người nói lời thành thật đấy. Nàng yên tâm, nếu ta đã nói để các nàng đi, đương nhiên sẽ nói được làm được”. Ô Mộc Tề vươn một ngón tay chỉ vào chiếc đoản đao, “Thanh đoản đao này nhặt ở quảng trường à? Thất hiệu úy của nàng thật tinh mắt, chỉ ngần ấy thời gian đã nhặt được một trong ba chiếc đao chế từ tinh chất vàng sắt. Đừng chĩa vào ta, chiếc đao này sắc lắm. Một đứa trẻ tám tuổi vung bừa cũng đủ để chém con heo mập làm đôi đấy”.

Ta thật sự không biết làm sao với kiểu người này. Y không chùn bước trước thủ đoạn cứng mềm, không nề hà hiểm ác, thậm chí thờ ơ với tính mạng của mình.

“Thì ra Tiểu Thất nhặt được thanh đao sắc đến thế. Vậy tốt rồi, ta đang lo nếu Hoàng tử nói lung tung, không biết phải làm sao đây. Lâu lắm ta chưa thử giết heo rồi”.

Y làm bộ vô cùng sợ hãi, lần mò ván xe tìm miếng vải nhét vào miệng, chớp mắt nhìn ta, hai tay chắp lại.

Ta thừa biết y đang diễn trò, nhưng để có thể mau sớm rời khỏi thành Lâm Tang, ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lúc này mới nhận ra, từ lúc lên xe, Hạ Hầu Thương vẫn không nói gì, cuối cùng không dằn được quay đầu lại nhìn chàng, lại thấy chàng nhắm mắt tựa lên buồng xe. Tiểu Thất nói với ta: “Vương gia ngất rồi, mất máu nhiều quá”…

Da chàng biến thành màu đen, vốn không dễ nhìn ra sắc mặt, nhưng dù là vậy, ta vẫn thấy mặt chàng xám ngoét.

Chàng đã chảy bao nhiêu máu vậy?