Chương 12: Chu Lang

Kiều Kiều Vô Song

Đăng vào: 2 năm trước

.

Suốt quãng đường Cơ Tự không nhìn thấy nhóm Trịnh Mật đâu cả, hiếm lắm mới đến thành Kinh Châu một chuyến, nàng dứt khoát đi mua một vài thứ cần thiết rồi cùng Lê thúc trở về trang viên.

Trang viên của Cơ gia có hai mươi mấy gian phòng, năm mươi mẫu ruộng và gần nửa ngọn núi được ngăn bởi dòng suối rộng. Tuy nói chỗ này không nhỏ nhưng trong tất cả trang viên của huyện Kinh này, nó lại là nhỏ nhất. Bình thường, trang viên của các đại quý tộc giàu có chứa được những mấy trăm, mấy nghìn người, còn có thể tự cung tự cấp mọi thứ, thậm chí rất nhiều trang viên còn có đủ loại phân xưởng.

Vừa vào trang viên, Cơ Đạo mới tám tuổi chạy đến, nhảy nhót vui mừng: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đã về rồi.”

Đứa bé này luôn như thế, mỗi lần nàng ra ngoài, người mong ngóng nhất chính là cậu, mà mỗi lần nàng trở về, người vui vẻ nhất cũng là cậu. Đúng rồi, bây giờ Cơ Đạo vẫn còn bé, cười lên liền lộ ra hàm răng bị sún hai chiếc. Hình như từ sau sinh nhật mười bốn tuổi của cậu, nàng không còn thấy cậu cười nữa. Cho dù đến năm bốn mươi tuổi, cậu tự xưng vương dưới sự ủng hộ của đám mãnh tướng, trên mặt cậu cũng không hề có nét cười…

Vừa nghĩ đến đây, Cơ Tự liền cau mày, nàng lờ mờ đoán được, hình như vào năm Cơ Đạo mười bốn tuổi, mình đã mất. Thế nhưng những chuyện cậu trải qua sau này, sao nàng lại nhớ rõ ràng như thế? Hơn nữa, trong đầu nàng thậm chí còn hiện lên hình ảnh Cơ Đạo khóc nức nở trước mộ mình. Khi đó nàng đã chết rồi, sao còn thấy rõ mồn một mọi chuyện thế kia?

Trong lúc Cơ Tự suy tư, Cơ Đạo đã vịn càng xe, trèo lên xe lừa, ngồi xuống đối diện Cơ Tự đang đăm chiêu, hớn hở nói: “Tỷ tỷ, hình như tỷ có tâm sự à?” Cậu bé nhăn mày, nghiêm túc nói, “Tỷ tỷ, mới vừa rồi Mật nhi Trình gia phái người đến tìm tỷ đấy. Đệ cảm thấy con người Trịnh Mật lòng dạ nhỏ nhen lắm, tỷ phải chú ý thật kỹ.”

Cơ Tự cười xòa: “A Đạo thông minh quá, ngay cả Trình Mật lòng dạ nhỏ nhen mà cũng nhìn thấu.” Nhìn gương mặt mũm mĩm, đáng yêu của Cơ Đạo, đáy lòng nàng trào dâng cảm xúc thương yêu quá đỗi, bất chợt ôm lấy cậu, hôn chụt lên khuôn mặt nhỏ bé kia.

Giống như trước đây, mặt Cơ Đạo lập tức đỏ ửng. Cậu khẽ giãy giụa, lắc lư người, đôi mắt chớp chớp lấp lánh nhìn Cơ Tự, chỉ thiếu điều viết dòng chữ “thêm nữa đi, đệ vẫn còn muốn nữa” lên mặt.

Trong lúc hai tỷ đệ đang vui cười thì giọng Dữ Trầm truyền đến: “Nữ lang, Trịnh phủ vừa phái người đến, mời người đến nhà họ một chuyến.”

Cơ Tự nhớ đến lời Cơ Đạo nói vừa rồi, nụ cười tắt ngúm: “Được, ta biết rồi.”

Trịnh phủ có thể xem như xưng hùng xưng bá ở cái đất huyện Kinh này. Xe lừa của Cơ Tự đi đến cổng trang viên Trịnh thị to lớn gấp năm lần nhà mình, nàng than thầm. Mười ba năm trước Trịnh phu nhân chỉ là bà vú của mình thôi, nhưng mười ba năm sau Trịnh phủ lại có của cải gấp mười lần Cơ phủ rồi.

Thấy xe lừa Cơ Tự đến, gã canh cửa xưa nay luôn mang vẻ mặt cau có, lần này đột nhiên lại cười vui vẻ, khúm núm nói chuyện với nàng: “Tiểu cô Cơ gia đến rồi ạ? Phu nhân nhà ta chờ tiểu cô mãi.”

Cơ Tư gật đầu với gã, xe lừa chạy vào phủ.

Trịnh phủ rất lớn, không ít người hầu kẻ hạ, sau khi Cơ Tự xuống xe, ai ai cũng mang vẻ mặt tươi cười, hành lễ chào hỏi nàng. Điều này khiến Cơ Tự hơi hoảng sợ. Nàng không kiềm được khựng bước, nhỏ giọng hỏi nô tỳ Nguyệt Hồng phía sau: “Ngươi có thấy là lạ không?”

Đôi mắt Nguyệt Hồng đang nhìn xung quanh, nghe thế nhỏ giọng trả lời: “Lạ lắm ạ. Trước đây họ nhìn nữ lang giống như đề phòng kẻ trộm, lúc nào cũng chế giễu vài câu. Bây giờ lại coi người như miếng thịt béo, cứ hít lấy hít để ấy.”

Cơ Tự nghe đến đây không nhịn được cười phì: “Cái ví dụ gì thế này!”

Hai chủ tớ đang thì thầm to nhỏ thì Trịnh Mật tung tăng chạy đến từ phía đối diện, nhác thấy Cơ Tự liền nhào đến, đưa tay khoác vai nàng: “A Tự, ta đang định tìm ngươi đấy. Mau, mau, mau, đại ca đang tiếp khách ở thư phòng của phụ thân.”

Cơ Tự bị Trịnh Mật lôi đi lảo đảo, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

“Ngươi đến thì sẽ biết thôi.” Nói xong, Trịnh Mật nhìn về phía Cơ Tự với ánh mắt hâm mộ nhưng lại ẩn chứa ghen ghét.

Cơ Tự càng tò mò hơn. Bị Trịnh Mật lôi kéo, chỉ chốc lát nàng đã đến cửa thư phòng Trịnh lão gia.

Xuất thân của Trịnh lão gia tuy không vẻ vang, nhưng kể từ khi phất lên, ông ta rất thích đọc sách, luôn luôn chú trọng giữ phong thái thanh nhã cao quý. Vì vậy cửa thư phòng ông nhìn thẳng ra vườn hoa nhỏ, trong vườn đầy cây cỏ quý hiếm, xanh um tươi tốt, hòn non bộ rải rác, trông rất trang nhã.

Mà giờ phút này, vườn hoa tiếng đàn du dương, hương đưa thơm ngát.

Cơ Tự rất am hiểu về đàn, vừa nghe thấy tiếng đàn kia, nàng khẽ nói: “Có khách quý đến à?” Tiếng đàn thánh thót thế kia chứng tỏ người đánh có tài nghệ bất phàm, chắc chắn không phải là loại nhà giàu mới nổi.

Kể từ khi Trịnh Mật bước vào vườn hoa, gò má liền ửng hồng, mắt cũng sáng quắc. Nàng ta hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Cơ Tự, chỉ lôi nàng xềnh xệch đến tận khúc cua trước mặt kia mới đột ngột ngừng bước.

Đứng ở vị trí này có thể thấy rõ mồn một người trong vườn hoa. Cơ Tự khẽ giật mình nhìn theo ánh mắt của Trịnh Mật.

Có bốn lang quân trẻ tuổi ngồi trong vườn, họ mặc áo bào tay rộng, mão miện lưng đai, chân đi guốc mộc. Bất kể mấy hộ vệ canh gác cách đó không xa, hay là đám nữ tỳ xinh đẹp quỳ hầu rượu, đều cho thấy bốn lang quân này có lai lịch rất lớn.

Có thể gặp được nhân vật quyền quý ở cái đất huyện Kinh nhỏ bé này là chuyện vô cùng hiếm có. Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là bốn lang quân đều mang dáng vẻ tuấn tú, gương mặt na ná nhau, hình như là người một nhà.

Trịnh Mật nhìn về phía lang quân ngồi giữa đang đánh đàn với ánh mắt đắm đuối. Người nọ khoảng mười tám tuổi, đẹp tựa ngọc quý, đôi mắt như làn thu thủy trong veo tĩnh lặng, ngón tay trắng trẻo khẽ lướt qua dây đàn toát lên vẻ tao nhã. Tiếng đàn văng vẳng du dương khiến phong thái đối phương càng trở nên siêu phàm thoát tục.

Trịnh Mật như si như say khẽ nói: “Vị lang quân kia họ Chu, đến từ Hoàng Đô.” Rồi nàng ta quay đầu nhìn về phía Cơ Tư, ánh mắt mang theo vài phần ghen tỵ, “Cơ Tự, chàng đến đây vì ngươi đấy.”

Cơ Tự thoáng chớp mắt, nhẹ giọng trả lời: “Ta không biết hắn.”

Trịnh Mật cười khẩy, thoáng chốc hốc mắt đỏ hoe: “Ngươi không biết thì có làm sao? Đừng nói là ngươi, ngay cả Trịnh gia ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, lang quân như Chu Ngọc sao tự dưng vô cớ coi trọng đứa cô nhi như ngươi, lại còn nói muốn cưới ngươi làm thê tử nữa?”

Gì cơ? Cơ Tư kinh hoảng lùi về sau một bước, Nguyệt Hồng hoảng hốt chen lời: “Gì cơ?” Nháy mắt nàng ta trở nên vui vẻ, “Thật không, thật không? Vậy thì tốt quá.”

Mặt Trịnh Mật sa sầm. Cơ Tự ngỡ ngàng nhìn Trịnh Mật hồi lâu. Hai người lớn lên cùng nhau từ hồi tấm bé, hiểu rất rõ về đối phương. Vì thế Cơ Tự nhanh chóng tin tưởng Trịnh Mật không hề nói đùa. Nàng dời mắt đi, nghĩ ngợi rồi từ từ vuốt thẳng ống tay áo, sau đó chậm rãi đi ra.

Vườn hoa đang huyên náo, Cơ Tự vừa xuất hiện, Trịnh phu nhân liền “ồ” một tiếng rồi vui mừng đứng dậy, yêu thương gọi nàng là “Tự nhi”. Vị lang quân Chu Ngọc cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Trịnh phu nhân bước đến, thân thiết nắm hai tay Cơ Tự, nói: “Đen hơn rồi, lại còn gầy đi nữa chứ.”

Bà dắt tay Cơ Tự đến bên cạnh sập, vừa đi vừa giới thiệu: “Tự nhi, đây là bốn vị lang quân Chu gia, họ đều đến từ Kiến Khang. Nào, con tiến lên bái kiến chư vị lang quân đi.”

Thấy Trịnh phu nhân cười nói nhẹ nhàng, Cơ Tự suy tính nhiều lần mới quyết định thuận theo. Thế là nàng bước đến, khẽ nhún chào Chu Ngọc, nói: “Cơ thị A Tự tham kiến lang quân.”

Chu Ngọc đứng lên, mắt sáng lấp lánh nhìn Cơ Tự một hồi, khuôn mặt dần dần nở nụ cười thỏa mãn, thi lễ đáp trả Cơ Tự rồi ôn hòa nói: “Ta tên Chu Ngọc, sau này A Tự cứ gọi ta Thập Tam lang là được.”

Thập Tam lang ư? Xưng hô như thế thì thân mật quá! Trong phúc chốc, đám người Trịnh gia ngơ ngác nhìn nhau, họ không dám tin lang quân quyền quý đến từ Kiến Khang này thực sự muốn cầu hôn Cơ Tự.

Phía sau rặng cây, Trịnh Mật tức đến mức giậm chân: Sao con tiện nhân không cha không mẹ này lại may mắn thế chứ?

Đối mặt với Chu Ngọc tuấn tú, Cơ Tự chỉ mỉm cười, không hề đỏ mặt. Nàng quay đầu thi lễ với lang quân gầy gầy, khí chất cao ngạo như cây tùng: “Cơ thị A Tự, tham kiến lang quân.”

Lang quân này trông có vẻ lớn tuổi hơn Chu Ngọc một chút, y nở nụ cười khoe hàm răng trắng, sau khi đánh giá Cơ Tự từ trên xuống dưới, chợt nói: “Cơ thị A Tự à? Vầng trán cao, sống mũi thẳng, quả nhiên tướng mạo phi phàm. A Tự, ta tên Chu Chấn, nàng gọi ta Thập Nhất lang là được.”

Cơ Tự gọi “Thập Nhất lang” rồi quay người khẽ chào lang quân thứ ba.

Lang quân này đang đọc sách, nghe thấy thì hơi ngẩng đầu nhìn Cơ Tự. Y mày kiếm mắt sáng, tướng mạo khôi ngô, khẽ gật đầu, nói: “Ta tên Chu Linh, đứng hàng thứ mười bốn trong gia tộc. Ừ, nàng tốt hơn trong tưởng tượng của ta một chút.”

Cơ Tự chuyển hướng về phía người thứ tư.

Lang quân thứ tư này cũng có tướng mạo anh tuấn như ba người kia, nhưng trên người y toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, ngũ quan sắc nét, tuổi tác xấp xỉ với Chu Ngọc. Y lẳng lặng đánh giá Cơ Tự một hồi, đoạn gật đầu, nói: “Ta tên Chu Lan, đứng hàng thứ mười lăm trong gia tộc, gọi ta là Thập Ngũ lang đi.”

Sau khi bái kiến bốn vị Chu lang, Cơ Tự quay lại ngồi xuống sập. Lúc này, sắc mặt của đám người Trịnh thị khá khó coi, bốn vị lang quân này đều chưa có thê tử, từ trên xuống dưới Trịnh gia đều nhắm đến. Nhưng hiện tại, không bàn đến Chu Ngọc có dáng vẻ tuấn tú nhất kia, ba người còn lại dường như cũng mang vài phần kính trọng với cô nhi Cơ Tự này. Người Trịnh gia nghĩ, dung nhan của Trịnh Mật không hề kém cạnh Cơ Tự, nhưng khi nãy Trịnh Mật đến chào bốn người này, chỉ có mình Chu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn thôi. Bấy giờ Trịnh phu nhân thầm hận trong lòng, bà luôn cảm thấy hình như bốn Chu lang này đều có hứng thú với Cơ Tự thì phải.