Quyển 4 - Chương 87: Tiểu cô nương chạy ra từ thần miếu

Khánh Dư Niên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dọc theo thềm đá lúc ẩn lúc hiện giữa băng tuyết, người thanh niên Khổ Hà và Tiếu Ân sắc mặt vẫn còn khiếp sợ bắt đầu gạt tuyết đi tới, biểu tình trên mặt không hề bị cái lạnh giá giăng khắp trời đông cứng, mà biến ảo cực kỳ phức tạp, kích động, an ủi, khẩn trương, hưng phấn, còn có sợ hãi mơ hồ.

Trên mặt Khổ Hà không có sợ hãi, chỉ là sự cuống nhiệt không gì sánh được. Hắn là một khổ tu sĩ, cả đời chỉ ước có thể chạm tay đến cửa lớn Thần miếu, đầu có thể cung kính lễ bái trước thềm đá Thần miếu.

Tòa miếu to lớn ngồi trên tuyết kia nhìn thì quá gần, nhưng khi hai người cố gắng đi tới mới nhận ra Thần miếu còn xa xôi hơn nữa. Đi nửa ngày, thậm chí còn cảm giác tòa miếu này càng lúc càng xa, bức tường đá đen nghiêm trang kia dường như chỉ là một cái bóng viển vông, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất vào giữa núi tuyết bao la.

Trong truyền thuyết, Thần miếu một năm chỉ có thể thấy hai lần, Khổ Hà và Tiếu Ân không cam lòng buông tha cơ hội này, nên dùng hết sức mạnh còn lại mà bước tới trên tuyết. Không biết đã bao lâu, khắp thân thể hai người đều là vết thương của băng vụn, máu tươi đầm đìa, trên mặt tuyết vẽ ra hai đường máu nhàn nhạt.

Chát một tiếng, cuối cùng thì bàn tay Khổ Hà cũng đã chạm đến thềm đá trước Thần miếu, khổ tu sĩ trẻ tuổi nhịn không được vỗ hai cái, thể hiện trong lòng mừng như điên và kích động khó có thể nói nên lời.

Tiếu Ân chậm hơn hắn nhiều, âm thầm cầm ám khí trong tay áo, hơi sợ hãi nhìn cửa chính Thần miếu. Cánh cửa này cao chừng bảy trượng, như một quyển sách của thiên thần để lại nhân gian, cửa lớn hoàng cung Đại Ngụy giống như đại môn Thần miếu thu nhỏ, còn xa lắm không thể bằng sự bao la nơi miếu thờ này. Quả nhiên không phải nơi con người có thể sống.

Trên tường đá Thần miếu bám đầy bụi, hẳn là rất nhiều năm không có ai tới thăm nơi thần bí nhất thiên hạ này.

Tiếu Ân nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị tìm cách vào trong Thần miếu. Hắn mang trên vai trọng trách của Bệ hạ, đi tìm bí thuật trường sinh bất lão kỳ diệu, hôm nay nhìn thành công sắp tới, tất nhiên cũng có chút kích động. Nhưng Khổ Hà không giống hắn, rất thành kính quỳ trước miếu thờ, càng không ngừng dập đầu, trên trán dần dần chảy máu.

Hắn đi tới cửa miếu, đưa tay ra, nhưng không chạm được vào cánh cửa cực lớn đó, dường như theo đầu ngón tay tiến tới, cánh cửa vĩ đại lại lùi về sau một cách quái dị.

Thần miếu. Gần ngay trước mắt, nhưng xa cuối chân trời.

Sau ba mươi năm trong sơn động, trong mắt Tiếu Ân tràn ra một chút buồn bã.

-Ta không thể đi vào.

Phạm Nhàn buông lỏng hai tay đang nắm chặt, nhẹ giọng nói:

-Đây là chuyện không muốn gặp, nếu không tứ đại tông sư nên biến thành ngũ đại tông sư.

-Khổ Hà mạnh hơn ta. Dù ta có vận khí của hắn cũng không cách nào tới cảnh giới đại tông sư. – Tiếu Ân lắc đầu – Nhưng Khổ Hà cũng không thể đi vào. Tòa miếu này dường như có một sức mạnh bảo vệ thần bí, năm đó ta cùng Khổ Hà là hai võ giả cực mạnh nhưng cũng không cách nào tiến nhập.

Phạm Nhàn tỉnh ngộ, trong bí văn thiên hạ, Phí Giới lão sư đã từng nói qua, Khổ Hà là vì đã quỳ trên tảng đá trước cửa Thần miếu thật lâu hôm nay mới có thể có được thực lực xưng hùng xưng bá một phương. Xem ra lời đồn này thực sự có vài phần chân thực. Đột nhiên hắn nhíu mày hỏi:

-Đến tột cùng thì Thần miếu là cái gì?

Vấn đề này, Tiếu Ân cũng không cách nào đưa ra câu trả lời, đành bất lực đáp:

-Cửa chính Thần miếu có một tấm bia thật to, nhưng đã quá lâu năm nên không thể thấy rõ trên đó viết cái gì. Ta đoán chắc hẳn trời cao lưu lại cho hậu thế.

Lòng Phạm Nhàn khẽ run, hỏi:

-Là ký hiệu dạng gì?

Tiếu Ân nhìn Phạm Nhàn hưng phấn, lông mày giật giật, tựa hồ nghĩ thanh niên này lúc sắp chết vẫn còn hiếu kỳ mãnh liệt đến như thế với một chuyện không biết, đâm ra có chút hứng thú.

-Là một chữ… – Lão nhân hơi khó khăn vươn ngón tay, giữa không trung vẽ vẽ một chút.

Phạm Nhàn lập tức nhìn ra, lẩm bẩm “Tiềm long vật dụng?” Lời nói vừa ra khỏi miệng, lại nở nụ cười.

-Còn ba ký hiệu giống nhau như đúc.

Tiếu Ân nói tiếp, ngón tay lại vẽ hai vòng tròn, đầu ngón tay xé không khí, khiến cho người ta có một cảm giác thần bí khó lường.

Phạm Nhàn khẽ giật mình, biết mình căn bản là không cách nào phát hiện được chút gì từ ký hiệu đơn giản như thế. Đến tột cùng Thần miếu có bí mật gì? Có liên quan gì đến mẫu thân không? Xem ra chỉ có chờ sau này chính mình tìm ra, chỉ là mình cũng không chắc có thể có được vận may như Khổ Hà và Tiếu Ân không, có thể sống qua cực dạ dài dằng dặc kia.

-Ta nghĩ chuyện cũ không thể kết thúc đơn giản như thế.

Tiếu Ân ho khan hai tiếng:

-Không sai… Khi mục tiêu mà một người đã truy tìm đau khổ đang ở ngay trước mắt, nhưng ngươi vĩnh viễn không thể chạm tới, trong lòng ngươi sẽ có một cảm giác không cam lòng rất mãnh liệt.

-Khổ Hà rất thành kính quỳ trên thềm đá, ta bắt đầu thong thả đi về phía tường cao trên sườn núi.

Bóng đêm trong sơn động bao phủ hai người, không nhóm lửa, nên không có ánh sáng, chỉ có tiếng Tiếu Ân chậm chậm kể lại chuyện ba mươi năm trước, có vẻ yêu dị vô cùng. Phạm Nhàn bỗng nhẹ giọng nói:

-Ngươi muốn tìm cống thoát nước?

Tiếu Ân liếc nhìn bóng hình người thanh niên ngồi bên cửa động:

-Ngươi cũng là đồng nghiệp, đương nhiên biết rõ lúc đó ta sẽ tìm cái gì.

-Nếu ngay cả tường ngươi cũng không đến gần được, làm sao có thể từ cống thoát nước mà vào Thần miếu được chứ? Huống… – Phạm Nhàn nhíu mày – đây là thần khí thiên tiên để lại, không nhất định sẽ có cống thoát nước.

-Nên ta mới thất bại. – Tiếu Ân rât thẳng thắn – Giờ nhớ lại, khi đó lá gan ta ghê gớm thật, đối mặt với Thần miếu còn nghĩ đến những thủ đoạn trần thế.

-Sau đó thì sao?
-Sau đó… – Tiếu Ân chìm vào hồi ức – Sau đó ta lại quay lại cửa chính của Thần miếu, nhưng ta phát hiện Khổ Hà đang xem xét vật gì trong lòng. Ta rất tò mò, đang chuẩn bị hỏi, lúc này…

Lời nói của lão nhân chậm lại, tim Phạm Nhàn dựng lên.

-Cửa Thần miếu… mở ra.

-A? – Phạm Nhàn vô tức tới gần Tiếu Ân một chút, tựa hồ muốn bảo vệ người ba mươi năm trước kia.

Trong mắt Tiếu Ân có chút tiếu ý phóng đáng, tiếng nói lớn hơn:

-Cửa Thần miếu lặng yên không một tiếng động mà mở ra, ta vui mừng quá đỗi, đang chuẩn bị đi vào, không ngờ từ trong gian miếu lớn nhất bỗng chạy đến một người đẹp nhất thiên hạ.

-Đẹp nhất thiên hạ?

-Đúng vậy, đó là một tiểu tiên nữ.

Tiếu Ân ngây ngốc đứng ngoài Thần miếu, hai mắt mở lớn chằm chằm nhìn vào tiểu cô nương nhảy vào lòng mình, suýt nữa phun ra một ngụm tiên huyết, khóe mắt còn thấy Khổ Hà vọt lên như mãnh hổ vào trong cửa Thần miếu, quần đấu với một đạo hắc quang.

Khổ Hà trẻ tuổi đã là cao thủ Cửu phẩm trẻ nhất, lúc này không biết bị cái gì kích phát tiềm năng trong cơ thể tới mức cao nhất, cùng với bóng đen thần bí trong miếu quấn lấy nhau, kình khí xung bốn hướng, sơn tuyết đại loạn.

Một hơi sau, Tiếu Ân mới nhớ tới tiểu cô nương trong lòng mình, không chờ hắn kịp phản ứng gì, chợt nghe tiếng nàng quay sang tảng đá trên Khổ Hà quát:

-Lui!

Chỉ một tiếng rất đơn giản từ miệng tiểu nữ hài này nói ra, nhưng lại giống như một mệnh lệnh đế vương, không cho phép ai hoài nghi, uy thế trời sinh này khiến cho Tiếu Ân thầm rùng mình, sau đó trên mặt trúng một cái bạt tai – Chát một tiếng.

-Ngươi cũng lui!

Khổ Hà phiêu nhiên trở ra, Tiếu Ân chật vật ôm cô bé lăn xuống thềm đá, cách xa cửa chính Thần miếu mười trượng.

Hắc quang kia phút chốc đã lùi về bên trong Thần miếu, cũng không truy kích. Lúc này Tiếu Ân vẫn còn chưa tiêu hết khiếp vía nhìn ra cảnh cửa cực lớn kia, nghĩ tới bóng người đen trong miếu, không khỏi hoảng sợ – Lúc này Khổ Hà đã thổ huyết ngã xuống bên người. Ngay cả Khổ Hà cũng không phải là đối thủ của hắn, người trong Thần miếu đó quả thực không thể nhìn bằng con mắt người thường.

Hắn tỉnh ngộ cực nhanh, nhất định là trong lúc mình đi tìm cống thoát nước, Khổ Hà quỳ gối trước tảng đá này đã đạt thành một hiệp nghị nào đó với cô bé này, giúp cô ta thoát khỏi Thần miếu.

Chỉ là… cô bé này là ai?

-Ôm ta, kéo theo hắn, đi!

Giọng cô bé dường như hơi lạnh, vẫn giấu mặt trong lòng Tiếu Ân ra lệnh, hắn không dám chậm trễ, kéo tay áo Khổ hà, chạy xuống đại tuyết sơn.

Không biết chạy bao lâu, cuối cùng đã chạy về doanh trướng, thẳng cho đến khi hắn thở hồng hộc ngồi trong trước mới hồi phục tinh thần. Vì sao mình phải chạy? Bệ hạ yêu cầu tìm thuốc trường sinh bất lão còn chưa tìm được, vì sao lại nghe lời cô bé này? Hơn nữa, quái lạ hơn, là tiên nhân trong Thần miếu cũng không truy đuổi mình.

Tiếu Ân xoay người nhìn lại, chỉ thấy cô bé đang ngồi thu lu, bịt mũi, nhìn đống xương người trong trướng.

-Nhân loại thực sự đáng thương và đáng trách!

Cô bé xoay người nhìn Tiếu Ân. Cho tới tận bây giờ hắn mới nhìn rõ dáng dấp của nàng.

Trong như nước, thuần như nước, hai con mắt sáng lấp lánh, dung nhan tuyệt mỹ không thể so với người phàm.

Trong sơn động đen thui, Phạm Nhàn nhìn không rõ biểu tình, nhưng tiếng nói của hắn có chút kỳ lạ:

-Cô bé kia bao nhiêu tuổi?

-Bốn tuổi, nhiều lắm chỉ có bốn tuổi. – Tiếu Ân mở to hai mắt, tựa hồ vẫn đang nhìn thấy bóng dáng thanh mỹ thoát tục – Khi ta ôm nàng vào ngực, cảm giác nàng nhẹ như không có.

Phạm Nhàn hơi ngơ ngẩn:

-Cũng là bốn tuổi

-Vì sao nói là cũng?

-Không có gì. – Phạm Nhàn cười cười, hai mắt ngước lên – Ngươi có biết cô bé kia là ai không?

Tiếu Ân cực kỳ chắc chắn:

-Đương nhiên biết, nàng là một tiểu tiên nữ tham luyến hồng trần, nên mới chạy ra từ Thần miếu!

Phạm Nhàn cười, vươn ngón tay lắc lắc:

-Tin ta đi, nàng chỉ là một tiểu cô nương chạy đến Thần miếu lấy trộm đồ thôi.