Quyển 4 - Chương 40: Xuất hiệp

Khánh Dư Niên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trước kia Phạm Nhàn cũng không có chân chính dùng cái “tâm” của mình để nhìn qua Ti Lý Lý, thậm chí ngay cả dung mạo tuyệt mỹ của nàng hắn cũng không để trong lòng, bởi vì Phạm Nhàn bản thân vốn không coi “khuôn mặt” là cái gì cả. Nhưng từ sau khi rời khỏi kinh, đồng hành cả chặng đường thật dài này, chẳng hiểu vì sao, dần dần, nữ nhân này đã tạo thành một vết tích nhợt nhạt trong đầu Phạm Nhàn rồi.

Có thể nói là thân thế của nàng đáng thương cảm, có thể là do thủ đoạn vô cùng độc ác của Giám sát viện, cũng có thể là do khi hắn lần đầu tiên vào trong đại lao của Giám Sát viện kia, lúc vị tiền nhiệm Thất Xử đã từng nói qua —- người tên Phạm Nhàn này, thủ đoạn có thể là cay độc đó, nhưng trong lòng, kỳ thực lại rất mềm, chí ít là có phần nhẹ nhàng nhu nhược.

Hắn hơi cảm thấy xấu hổ vì mình không nên thương hoa tiếc ngọc, nhưng càng cảm thấy Ti Lý Lý có chút điềm đạm đáng yêu. Loại thương cảm này không phải giả vờ, mà là cảm giác tự nhiên vô cùng, cảm giác thanh mỹ này hoàn toàn không giống với con người của trưởng công chúa.

Mấy ngày nay, Phạm Nhàn lấy dược vật mang theo trong người ra, còn đi quanh hồ tìm kiếm vài thứ dược vật mọc ở đây. Hắn có chút thẫn thờ điều phối giải dược, đây là lời hứa của hắn đối với Ti Lý Lý. Nếu Ti Lý Lý nói cho hắn biết về cách làm của Trần Bình Bình, tuy rằng không biết cái cách này có đúng thực hay không, nhưng hắn sẽ chữa cho Ti Lý Lý thật tốt.

Về phần kế hoạch Hồng Tụ Chiêu, cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Phạm Nhàn, chuyện hắn lo lắng càng thêm đơn giản một chút, trực tiếp một chút.

Vài ngày trị liệu, Ti Lý Lý biểu hiện ra ngoài không có cải biến gì, thế nhưng số lần đi ngoài đã nhiều lên. Phạm Nhàn ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi, ngược lại có chút làm cho cô nương nhà người ta hơi xấu hổ. Đoàn xe sứ đoàn dần dần chuyển sang hướng đông, vòng quanh đại hồ, tiếp theo qua hai ngày, hắn là có thể tới qua sông được rồi, khi đó sẽ có quân đội bên phía Bắc Tề tới tiếp nhận công tác phòng vệ.

-Kỳ thực người Bắc Tề gọi cái hồ này là Bắc Hải.

Ti Lý Lý dừng ở bên hồ, ngón tay chỉ vào đám cỏ lau rậm rạp thô ráp nói.

Phạm Nhàn nhìn nàng một cái hỏi:

-Nàng đi Bắc Tề khi nào?

-Lúc còn rất nhỏ, phụ mẫu mang theo thiếp cùng đệ đệ chạy trốn khỏi Tứ Xử, Giám Sát viện truy bắt vô cùng lợi hại, thân tín của gia gia đều bị chết đi nhiều lắm, căn bản không có người dám tiếp nhận chúng thiếp

Ti Lý Lý cười khổ nói:

-Kỳ thực thiếp đối với gia gia cũng không có ấn tượng gì, tuy rằng biết người năm đó là thân vương có khả năng tiếp nhận ngôi vị hoàng đế nhất.

Phạm Nhàn suy tính thời gian một chút, lúc thân vương kia bị ám sát trong Khánh quốc, hẳn là có nhiều năm rồi. Hắn không khỏi trầm mặc xuống, dư quang nhìn lên xiêm y trên người Ti Lý Lý bị gió hồ nhẹ nhàng thổi lên, mỉm cười, nghĩ thầm mẫu thân mình giết chết gia gia của cô nương này, chuyện này tuyệt không thể để cho nàng biết được.

Ti Lý Lý thở dài một hơi, hất vài sợi tóc bị gió hồ thổi loạn lên trên thái dương, mặt mày ủ ê nói rằng:

-Bởi vì bị Giám Sát viện truy sát khẩn cấp, phụ thân chết thảm dưới đao của đại nội thị vệ, mẫu thân mang theo thiếp cùng đệ đệ may mắn chạy trốn được, thiên hạ rộng lớn, liệu có nơi trốn sao. Sau khi định liệu, không còn cách nào khác là phải tha hương tới dị quốc, cố gắng sống tại Bắc Tề.

Phạm Nhàn hơi nhíu mày, nhà tan cửa nát, phụ thân chết thảm, rời khỏi cố hương, quả thực là những ngày rất khổ cực.

Ti Lý Lý nhìn đám sương mù ngày một dày hơn trên mặt hồ, thở dài nói:

-Đáng tiếc những ngày bình ổn không thể duy trì tiếp tục, chẳng hiểu sao, hoàng thất Bắc Tề biết được thân phận chúng ta, cho nên đã đưa chúng ta tới thượng kinh.

Phạm Nhàn cau mày, nói rằng:

-Đối phương nhất định không có ý tốt.

Ti Lý Lý quay đầu lại cười nói với hắn:

-Lẽ nào ngài có ý tốt sao? Hoàng đế Khánh quốc, triều đình Khánh quốc liệu có ý tốt với gia đình chúng thiếp sao?

Phạm Nhàn nhất thời nghẹn lời, tự giễu cười nói rằng:

-Dù sao cũng là địch quốc.

-Phụ thân trước khi chết …cũng nói như vậy.

Ti Lý Lý không biết nghĩ tới chuyện gì, chậm rãi nhắm hai mắt, hàng lông mi thật dài run lên nhè nhẹ nói rằng:

-Sau đó mẫu thân cũng ốm chết, chỉ còn lại thiếp cùng đệ đệ không nhà không người thân. Hoàng thất Bắc Tề nếu muốn lợi dụng thân thế của chúng ta, tự nhiên nắm giữ chúng ta, cho nên từ nhỏ chúng ta đã lớn lên trong hoàng cung của Bắc Tề.

-Cũng trong thời gian này, nàng quen với hoàng đế Bắc Tề?

Phạm Nhàn đi tới gần bên người nàng, thay nàng khoác lên tấm áo choàng cho thật chặt nói:

-Tính như vậy, nàng cùng với vị hoàng đế trẻ tuổi này là thanh mai trúc mã rồi.

Ti Lý Lý mỉm cười nói:

-Hắn họ Chiến, khi đó không nhìn ra chút hình tượng đế vương nào? Hắn cùng tuổi với ta, nhưng lại giống như đệ đệ của ta, mỗi ngày đều chạy lung tung trong cung chơi nghịch.

-Vậy nàng sao lại cam tâm làm gián điệp cho Bắc Tề, còn quay về ẩn náu tại kinh đô Khánh quốc?

Đây là một việc Phạm Nhàn cảm thấy rất hứng thú.

-Hoàng đế Bắc Tề muốn kết hôn với thiếp.

Ti Lý Lý xoay người lại, cười như không cười nhìn Phạm Nhàn.

-Mà thiếp trên người còn có hận thù quốc gia, cùng với hoàng thất Khánh quốc ngày hôm nay không đội trời chung, cho nên thiếp yêu cầu về nước, cái lý do này rất đầy đủ.

Phạm Nhàn lắc đầu:
-Cái lý do này rất không đầy đủ.

Ti Lý Lý mỉm cười nói rằng:

-Chủ yếu là Thái Hậu không cho phép thiếp gả cho hoàng đế, cho nên mới chuẩn cho thiếp về nước, khiến cho mật thám của Bắc Tề phối hợp với thiếp, tạo một cứ điểm trên sông Lưu Tinh ở kinh đô.

Phạm Nhàn nghĩ tới một đêm đó, muốn nói lại thôi.

Ti Lý Lý đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt vừa chuyển, toát ra một chút mị ý, nhẹ giọng giải thích:

-Bên người thiếp còn có Ti Lăng, có người hầu này, là cao thủ bên Bắc Tề, am hiểu dùng mê dược. Những khách nhân tiến vào trong, tự nhiên không ai có thể đụng tới thân thể của thiếp, tự nhiên có người tới thay thế.

Phạm Nhàn lông mày hơi cong, khuôn mặt thanh tú lộ ra thần sắc có một chút vô vị, vừa cười vừa nói:

-Hà tất phải giải thích những chuyện này với ta?

-Ngài không muốn nghe sao?

Ti Lý Lý dù sao cũng là nữ nhi, có bản năng nhìn thấu tâm người khác, sớm đã nhìn thấy một chút tâm tư cẩn thận của Phạm Nhàn, cho nên cũng không tức giận, trái lại còn rất mềm mại đáng yêu hỏi.

Phạm Nhàn cười cười, lẳng lặng nói rằng:

-Chí ít vào đêm đó, nàng cũng không có làm ta mê hoặc.

-Nếu như sớm biết rằng ngài là học sinh của Phí Giới, thiếp nhất định đã chạy xa xa khỏi ngài rồi, miễn cho… ngài dùng mê dược còn dùng hương dược vật kia hại người ta.

Ti lý Lý dùng ánh mắt u oán liếc nhìn hắn một cái, rất mị hoặc, rất nhộn nhạo.

Phạm Nhàn thấy có chút không được tự nhiên, cười ha hả, nhìn vài hai mắt của cô nương phản kích nói:

-Vậy ngày hôm đó, phát giác được mình đã bị hôn mê, có sợ hay không? Có nghĩ thân thể nữ nhi của mình bị đánh mất một cách lung tung như vậy, trong lòng cảm thấy không đành?

Gió ven hồ cũng không có nhiều lắm cảnh xuân ấm áp, ngược lại còn có chút lạnh lẽo, làm cho những ngọn cỏ lau không có một chút màu xanh nào lắc lư vô cùng. Gió thổi lên trên mặt Ti Lý Lý, nàng cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình dường như biến mất rồi, nhưng lại không biết vì sao lúc này lại có hai mảng màu hồng, hiển lộ ra vẻ e lệ của nàng.

Sau một lát, Ti Lý Lý mới khẽ cắn môi dưới, nói rằng:

-Ngày ấy khi tỉnh lại, tự nhiên có chút u oán, nhưng nghĩ…

Nàng dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng của Phạm Nhàn, mỉm cười nói rằng:

-Nghĩ là đêm đầu tiên có thể qua cùng một tiểu nam sinh tuấn tú như ngài, nghĩ cũng đáng.

Phạm Nhàn tuyệt nhiên không ngờ Ti Lý Lý lại lớn mật nói ra những lời như vậy, thật là cay độc, đúng là không biết đáp lại như thế nào, nhất thời lúng ta lúng túng lắp bắp nói rằng:

-Cái này…cái này.

-Cái đó…cái gì?

Ti Lý Lý cười như không cười, sóng mắt mềm mại nhìn Phạm Nhàn.

-Tóm lại, cô nương nếu là hoàng thất Khánh quốc, mỗi ngày ở trong hoa thuyền, quả thực có chút nguy hiểm đi. Nếu như đối phương không phải là ta, mà là một tên sắc lang thích dùng mê dược thì phải làm sao bây giờ?

Phạm Nhàn ho khái hai tiếng, chẳng hiểu vì sao, hắn lúc này có chút quan tâm tới tình cảnh nguy hiểm của Ti Lý Lý năm đó.

Ti Lý Lý vẻ mặt hơi ngưng trọng, nhẹ giọng nói rằng:

-Thiếp cũng không cho rằng mình là người hoàng thất gì cả, chỉ là một người với một huyết cừu, căn bản chỉ là một nữ nhân đáng thương không biết phải báo thù như thế nào. Phạm đại nhân không nên hiểu lầm.

Vào đêm, đoàn xe của sứ đoàn dọc theo ven hồ tới một bãi đất rộng mà hạ trướng. Xe ngựa xếp thành một cái hình cung tròn bảo vệ chung quanh, bên trong vài trướng bồng đã tắt nến từ lâu. Ti Lý Lý cùng Phạm Nhàn ở hai nơi gần kề nhau, không biết có phải vì đôi nam nữ cổ quái này ban ngày tâm sự quá mức hao tổn tâm thần không, cho nên cũng không có leo tường, không có phá vải, cũng không có phát sinh ra sự cố hương diễm vào trong đêm tối cả.

Tất cả đều rất yên tĩnh, xa xa mơ hồ nhìn thấy Hắc kỵ đang ở sườn núi. Bốn phía chung quanh doanh địa, cũng có hổ vệ cùng Giám sát viện mật thám hỗn hợp tạo thành đội hình tuần doanh.

Ánh trăng trên trời chiếu rọi, chiếu lên mỗi một góc tối trên mặt đất, tối nay không mây không gió không sao, ánh trăng bàng bạc tựa như tiên nữ đang phe phẩy hai tay mình, vuốt ve mọi người trong doanh địa, thúc giục bọn họ mau mau đi ngủ, lấy sức để tiếp tục lữ trình gian khổ vào ngày mai. Phạm Nhàn sẽ không cho Tiếu Ân xuống xe, cho nên hắn ngồi bên trong thùng xe một xe ngựa vô cùng tốt. Ánh trăng soi sáng màu đen trên xe ngựa, phản xạ ra những ánh sáng quỷ dị vô cùng.

Đêm khuya, toàn bộ doanh địa dường như rơi vào trong giấc mộng đẹp, một bóng đen giống như một làn gió, bay tới bên cạnh xe ngựa của Tiếu Ân, lấy cái chìa khóa trên người mình ra. Chiếc chìa khóa này trên thân đã được bôi dầu mỡ, cho nên khi tra vào trong ổ không phát sinh ra bất luận một thanh âm nào cả, bởi vậy có thể thấy được sự cẩn thận tới mức nào.

Cửa xe bị đẩy ra, Tiếu Ân ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào dạ hành nhân ngoài cửa. Xiềng xích bằng sắt nguyên trói tay chân hắn lúc này đã được cởi ra từ lâu, bình ổn đặt lên sàn xe.

Tiếu Ân ra khỏi xe ngựa, mái tóc dài màu trắng ngà bay lên trên vai, giống như ánh sáng bàng bạc của trăng trên trời. Hắn nhìn qua bốn phía chung quanh, khẽ nhíu mày, biết chuyện này có vấn đề rất lớn. Nhưng lúc này đã không kịp nghĩ nhiều, lão nhân nhìn thoáng qua doanh địa của Phạm Nhàn, cả người giống như một bóng đen vậy, biến mất trong bóng đêm ở ven hồ.

Phạm Nhàn vốn đã ngủ từ sớm, lúc này bỗng nhiên mở to hai mắt, ngồi trên ghế trong trướng bồng, ngón tay điểm nhẹ lên chén trà. Trong chén trà có lượng mê dược cực kỳ ít, là mầm của hoa dâm bụt, cùng trà trộn lẫn vào nhau, rất khó đoán ra.

Cảm ứng được khí tức bên ngoài hơi biến hóa, hắn bắt đầu đếm.

-Một, hai, ba, bốn…