Q4 - Chương 1: Nghị Triều (1)

Khánh Dư Niên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tết đến, cứ án theo lệ cũ trong cung, các hoàng tử công chúa đều sẽ nhận được một phần quà trong cung ban thưởng cho. Năm nay phần quà cũng không giống ngày xưa nhiều lắm, đầu tiên là Thái tử được nhận quà trước hết, đây là điều hiển nhiên, nhưng mà hình như quà năm nay to hơn năm ngoái, còn có một quyển thư tịch của đích thân Bệ hạ nữa. Thứ hai là Nhị hoàng tử, cũng căn cứ vào tầng cấp mà nhận quà. Mà Đại hoàng tử ở nơi biên quan xa lắc cũng nhận được một bộ cung tên, then chốt nhất, theo lời Phó ngự cung, còn có một ý chỉ, tuyên hắn đợi tới khi cuối xuân sẽ triệu hắn về kinh.

Tất cả các thần tử trong kinh đều hồ đồ luôn, không biết Bệ hạ đang suy nghĩ cái gì. Xem tình hình, địa vị Thái tử vẫn vững chắc lắm không gì lay được. Vậy vì sao lại triệu Đại hoàng tử về? Vị Hoàng tử này đã nhiều năm lĩnh quân tít biên cương, mặc dù không phải Thái tử thì cũng là trưởng tử, nếu như hắn quay về, xem chừng cục diện sẽ có chút thay đổi.

Chiếu ban quà trong cung còn có một phần khiến người khác chú ý, đó là có phần của Thái học ngũ phẩm phụng chính Phạm Nhàn đang ở tít trên Thương Sơn. Bệ hạ đã án theo nghi thức ban quà cho Phò mã mà ban quà cho hắn, tất cả quan lại nghĩ cho kỹ thì nhận ra coi như đã nể mặt mũi Lâm gia tiểu thư rồi.

Thời gian cuối năm tới, các quan viên thân gia cũng đem quà năm mới đến thăm, người quen biết cũng đến thăm, mà lưỡng lộ sứ giả cũng mang theo lễ vật cực kỳ nặng tới Thương Sơn, những lễ vật này là của Đông cung Thái tử và Nhị hoàng tử, người được tặng lễ vẫn là Phạm Nhàn.

Tất cả mọi người đều cho rằng, kỳ thi mùa xuân mới qua một ngày, Phạm Nhàn ngại với thân phận Quận chúa Phò mã, trong quan trường sẽ khó thăng chức, Bệ hạ sẽ hạ chỉ cho hắn tiếp nhận nội khố, nên Thái tử và Nhị hoàng tử phải chặn trước khi chuyện này xảy ra, gia tăng không ít dụ dỗ, có điều cực kỳ bí mật, tin rằng lần này sứ giả đi tặng lễ hẳn không ai phát hiện.

-Lão nhị tặng cái gì?

Khánh quốc bệ hạ dựa trên tấm long ỷ mềm mại bọc một tấm lụa đen, sắc mặt nhàn nhạt, vài nết nhăn trên da mặt được chăm sóc kỹ lưỡng hiện ra khá rõ ràng, hai mắt tĩnh lặng nhìn về phía chiếc bàn tuyết hoa nơi thư phòng.

Trần Bình Bình ho khan hai tiếng, chắp hai tay cung kính:

-Là thi tập của triều trước.

Hoàng đế mỉm cười, khóa môi cong lên một chút mỉa mai:

-Đứa con trai thứ hai này của trẫm thích chơi văn, nhưng cho rằng tất cả mọi người trên đời đều như hắn. Phạm Nhàn mở miệng là thơ, đã thắng thi nhân tiền triều vô số. Lễ này hay sao?

Lại hỏi tiếp:

-Thái tử tặng gì?

-Một hộp mạt chược bằng thúy ngọc.

Sờ sờ cái cắm nhẵn thín, Trần Bình Bình nhìn vào con mắt như đồng tuyết của bệ hạ, hơi nheo nheo mắt:

-Phạm Nhàn rất thích.

-Phạm… Nhàn, xem ra quả thực có ý nguyện làm kẻ dông dài phú quý nhàn nhã.

Bệ hạ nhẹ giọng

-Lễ của Thái tử thực cao minh, không nghĩ cũng biết là chủ ý của ai đó trong Đông cung.

-Hẳn là Tân Kỳ Vật.

Trần Bình Bình mỉm cười.

-Không biết Phạm Nhàn nghĩ thế nào, nhưng thần biết, Thần quận chúa cùng Phạm gia nhị thiếu gia rất yêu thích trò bài bạc đó.

Chân mày Hoàng đế rướn cao:

-Thần nha đầu gần đây thế nào?

Trần Bình Bình đáp có chút ý cười:

-Có một Phạm Nhàn tình cảm ở bên che chở, hẳn là nàng rất vui.

-Chẳng lẽ trong cung không ai có thể khiến nàng vui sao!

Hoàng thượng mỉm cười.

-Ngươi thực sự quyết định phái Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề?

Trần Bình Bình ngồi trên xe đẩy, vẫn băn khoăn cúi đầu hành lễ:

-Vâng. Nếu Bệ hạ đồng ý với ý kiến lúc đầu của thần, thần sẽ bắt tay và sắp xếp. Nếu Phạm Nhàn không làm được việc nhỏ, sau này sẽ không làm nổi việc lớn, dốc sức vì Bệ hạ.

Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên lặng lẽ trang nghiêm, Hoàng đế lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình, một lát sau mới sâu xa nói:

-Ngươi không được quên, hắn là huyết mạch Hoàng gia, làm sao có thể mạo hiểm!

Trầm ngâm một lúc lâu, Trần Bình Bình mới khó khăn khôi phục dáng vẻ tươi cười, kiên trì với suy nghĩ của mình:

-Chủ nhân, vấn đề này, hắn vĩnh viễn không có khả năng trở thành huyết mạch Hoàng gia. Thần thân là thuộc hạ của chủ tử, muốn tính cho hắn một đường an toàn trong thời gian tới.
Dừng một lát nói thêm:

-Nếu hắn tiếp nhận nội khố, nhất định sẽ trở thành đối tượng câu dẫn của các Hoàng tử. Có lẽ chủ nhân cũng không muốn thấy cục diện như thế, không bằng cho hắn đi xa, tránh đầu sóng ngọn gió, cứ trốn ở Thương Sơn cũng không phải cách hay.

Hoàng đế lạnh lùng nhìn người tàn tật trước mặt, đây là “lão cẩu” trong mắt quần thần, nhưng đã lâu không thấy hắn nói qua hai tiếng chủ tử.

-Đúng.

Hoàng đế chậm rãi lim dim hai mắt, dường như trong nháy mắt này, phong tuyết Hoàng cung cũng đều biến mất.

Trần Bình Bình im lặng ngồi trên xe đẩy chờ đợi nửa ngày, rốt cục đợi được câu nói sau đó của Thiên tử:

-Ngươi biết rõ, Ti Nam bá tước và Lâm tể tướng sẽ không đồng ý với sự sắp xếp này, đến mai nghị triều sẽ phải mệt chết thôi!

-Khởi giá…!

Tiếng hô thanh thúy cao vút của tiểu thái giám vang khắp Hưng khánh điện, loạt roạt loạt roạt, bọn thái giám cung nữ theo hầu bên cạnh long kiệu đi lên phía trước.

Lầu mái được làm rất tốt, phong tuyết đầy trời cũng không thể len lỏi vào một chút, Hoàng đế từ từ lim dim hai mắt, chống cằm không biết đang suy nghĩ điều gì, bàn tay chậm chậm xoa xoa trên tiểu lô. Một lúc sau, ông ta thở dài, mở hai mắt, nhìn cảnh sắc Hoàng cung quen thuộc đến nhàm chán, nhẹ nhẹ lắc đầu.

Giữa chính điện, Thái giám tung phất trần, eo éo quát:

-Thánh thượng giá lâm…

Phía dưới đã đông đủ chúng quan viên lễ phục cẩn thận, quỳ xuống bái lạy, tung hô Thánh thượng muôn năm. Hoàng thượng nhìn những thần tử này, thong thả bước lên long ỷ, thượng tọa và nói:

-Bình thân.

Các thần tử nghe thấy, lại là tiếng loạt soạt của quần áo khi họ bò lên. Nhưng đại thần này ở Kinh đô sống khá dễ chịu, nên ai nấy cũng đều béo mập, nên động tác chậm chạp không đồng đều, nhìn qua thật buồn cười.

-Các vấn đề khác đã nghị xong, trước mắt thấy mùa xuân đã tới, kỳ thi mùa xuân hoàn thành là khi hiệp nghị với Bắc Tề năm ngoái cũng đến lúc chấp hành.

Tinh thần Hoàng thượng có vẻ không tốt, dựa trên long ỷ

-Chư vị đại thần, có thể chọn được sử tiết nào hợp lý không?

Mấy tháng nay vẫn đồn thổi cái tin con rể mới của Tể tướng đại nhân, Thái Học ngũ phẩm Phụng chính Phạm Nhàn có thể sẽ là sứ đi Bắc Tề. Lâm Nhược phủ vẫn phản đối những văn thần quấy phá này, nên hôm nay đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cẩn thận một bản tấu đâu ra đấy.

Trong triều trước tới nay vốn có Phạm Lâm hai nhà xem nhau không vừa mắt, mọt người kiên định theo Hoàng phái, một ngươi có mối quan hệ không minh bạch với Trưởng công chúa, mà từ khi Phạm Nhàn nhập kinh, tất cả đều có biến đổi lớn. Tể tướng nảy sinh mâu thuẫn quyết liệt với Trưởng công chúa, mà Phạm Thị Lang lại là cha đẻ của hắn.

Hộ bộ Thị lang Phạm Nhàn thật có chỗ dựa, hắn ngầm liếc mắt về đội ngũ đại thần đằng trước, phát hiện Tể tướng Lâm Nhược Phủ đang nhìn mình. Hai mắt gặp nhau, mỉm cười.

-Bẩm Thánh thượng, thần cho rằng, lần trước khi Hồng Lư tự Thiếu Khanh Tân Kỳ Vật, hành sự đắc lạc, vì nước mưu sự không ít, thật là nhân tài. Nếu Nhâm Thiếu Khanh vì thế làm sứ thần thì hợp nhất.

Giành lời nói trước, môn sinh của Tể tướng Lâm Nhược Phủ, vị Thái thường tự Thiếu khanh Nhâm Thiếu An kia, vì hôm nay thượng triều bàn về việc thăm đáp lễ, tất cả các lễ tiết quy cách đều phải hỏi qua hắn, nên hắn và Thiếu khanh Tần Kỳ Vật của Hồng Tư Lự đều phải thượng điện.

Tân Kỳ Vật hơi kinh hãi, thầm nghĩ thế nào lại lôi mình ra? Đương nhiên hắn hiểu, và hắn khẳng định là Tể tướng đại nhân không muốn con rể mình phải đi tới nơi địch quốc xa xăm vạn dặm, tuy an toàn thì không có vấn đề gì, nhưng núi cao đường xa, kỳ thi mùa xuân khẳng định là cơ hội cho Phạm Nhàn thăng chức, nếu lúc này mà đi sứ, ai biết mấy tháng sau về triều, triều đình sẽ biến đổi ra sao?

Kỳ thực suy nghĩ của Thái tử Đông cung cũng không khác lắm so với ý tứ của Tể tướng đại nhân. Hôm nay không có Trưởng công chúa ở sau Thái tử làm chuyên điên rồ. Thái tử có vẻ thành thục tự hỏi Phạm Nhàn nếu ở Kinh thành lập tức tiếp nhận nội khố, cùng lúc ra tay mượn sức, đây mới là ý đồ chính. Nếu như có thể tay trái nắm Phạm Thị lang và chỉnh đốn một chút quan hệ với Tể tướng thì quá tốt. Huống hồ sau kỳ thi xuân, Đông cung cũng đã có chút vì nể với Phạm Nhàn.

Như vậy xem ra, hôm nay thượng triều hẳn là không ai đồng ý để cho Phạm Nhàn đí sứ Bắc Tề mới đúng. Dù sao đắc tội Phạm gia Lâm gia, thì dù cho ngươi là Tam triều nguyên lão, cho dù là nhất bộ Thượng Thư, cùng đối chọi với hận ý của hai vĩ lão gia này, chỉ sợ sẽ khó mà chịu nổi.

Do vậy, trong điện lúc này lâm vào trầm mặc, tựa hồ chúng thần đều chấp nhận cho Tân Kỳ Vật đi sứ Bắc Tề, nên đến chình Tân Kỳ Vật cũng đã chuẩn bị tinh thần bước lên lĩnh mệnh, thay Phạm Nhàn đi sứ.

Hoàng đế khẽ nhíu mày, có vẻ không ngờ đến cục diện trước mắt lại thế này, đặt lò than nhỏ trên tay sang cái bàn bên cạnh.

Vừa lúc này, từ giữa đội ngũ thần tử đã có một người bước ra, trầm giọng nói:

-Thần đề nghị Thái học Phụng chính Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề.

Quần thần tuyệt đối không ngờ, cư nhiên có người dám cam nguyện đắc tội tới Phạm Lâm nhị phủ, vô số ánh mắt đổ dồn về phía tiếng nói phát ra, mới biết đó là Xu Mật viện tham tán Tần Hằng. Vị Tần Hằng này thuộc về bên quân đội, nhưng không thèm sợ ánh mắt của đám quan văn, chỉ là mọi người không thể giải thích được, Xu Mật viện cũng đâu cần phải đắc tội với Tể tướng và Phạm gia?

Nghe một lời đề nghị như thế, Tể tường Lâm Nhược Phủ vẫn không đổi sắc mặt, chỉ im lặng, Ti Nam bá tước Phạm Kiến hơi bất đắc dĩ cười. Ngại dây vào quan hệ với Phạm Nhàn, hai vị cáo già này không nói gì, nhưng khắc tự có đám quan viên giao hảo thay họ ra mặt. Chỉ nghe trên điện xì xào xôn xao bàn tán. Có tiếng Thái tử trầm giọng nói:

–Thần cho rằng không thích hợp, tiểu Phạm đại nhân tuổi không quá mười bảy, không nắm hết điều lệ quan trường. Lần này đi sứ Bắc Tề, chính là để tuyên dương cái UY, là việc đại sự kết giao bang nghị. Tiểu Phạm đại nhân tuy tài văn ngang dọc, nhưng kinh nghiệm lại không đủ, chỉ sợ khó có thể đảm đương trọng trách ấy. Trái lại Tân thiếu khanh, tính tình trần ổn thỏa thiếp, chuyến đi Bắc Tề lần này, thật quả thích hợp.

Tân Kỳ Vật lén thở dài, biết thân biết phận khẽ động thân, bước ra khỏi đội ngũ, khom người chờ lệnh:

-Thần nguyện vì nước cống hiến.