Quyển 3 - Chương 18: Bắc Tề tới

Khánh Dư Niên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phạm Nhàn không dám ngồi yên, vội vàng đứng lên thi lễ, ôm quyền hướng tới bốn phía, vẻ mặt ôn hòa nhìn đám quan ngoại giao của Khánh quốc này, rất thành khẩn nói rằng:

– Hạ quan ở Thái Thường tự cũng vài ngày, ngay cả nhạc luật trong triều đình cũng không có rõ ràng. Trong cung bổ nhiệm hạ quan làm Phó Sử, nghĩ cũng là muốn cho Bắc Tề tặc tử một cái nhìn mà thôi, con dân Khánh quốc không thể tùy tiện giết đi, chỉ là muốn hạ quan đi làm một cái miều thờ mà thôi, thực sự cũng không cần thiết phải đàm phán cái gì cả.

Hắn cười ha hả tiếp tục nói rằng:

– Hạ quan trong việc đối ngoại với quốc gia khác hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cầu làm chân sau của các vị đại nhân là tốt rồi, còn xin các vị đại nhân vui lòng chỉ giáo cho.

Phạm công tử nếu đã biểu lộ không phải tới đây tranh công, Hồng Lư tự từ trên xuống dưới tự nhiên vui vẻ hơn rất nhiều, Tân Kỳ Vật cũng hơi gật đầu tán thưởng. Đương nhiên, ai cũng biết nếu như lần này có thể thành công, lấy được lượng tiền bồi thường lớn, luận công khen thưởng, tên này rõ ràng là đệ tử quyền quý được đưa tới bộ phận này chỉ để mạ vàng cho hắn mà thôi.

Sau khi chấm dứt hội nghị, Tân Kỳ Vật dẫn Phạm Nhàn vào trong chuẩn bị cho hắn một gian nhà nhỏ, chỉ vào cái tủ đứng lớn chứa đầy công văn nói rằng:

– Tư liệu liên quan đều ở chỗ này, lần này tới đàm phán then chốt nhất chính là, Bắc Tề bên kia muốn tặng ta một đống vàng bạc lớn để lấy lại đất đai, đó chính là những mảnh đất đã bị chúng ta chiếm được. Mà bên Đông Di thành cũng không có bất luận yêu cầu gì, chỉ là muốn giải thích hai sự kiện ám sát mà thôi, việc này có liên quan tới sự kiện chợ Ngưu Lan của Phạm công tử, hai nữ thích khách quả thực đã được chứng minh là đệ tử Tứ Cố Kiếm. Việc thứ hai chính là chuyện trang viện dưới chân núi Thương Sơn, nhưng mà…

Hắn liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, cân nhắc một chút tiếp tục nói rằng:

– Ngươi cũng biết, chuyện này có chút phức tạp, cho nên phương diện triều đình cũng không có khả năng đưa ra căn cứ chính xác có lợi gì cả.

Phạm Nhàn gật đầu, mùi mốc meo xộc vào mũi hắn là cho hắn hơi đau đầu, lẽ nào mấy ngày sau của mình, sẽ tiếp xúc với mấy cái này sao? Dường như nhìn ra ý tứ của hắn, Tân Thiếu Khanh mỉm cười nói rằng:

– Phạm đại nhân, nếu không muốn làm việc ở đây, cũng có thể mang về nhà, chỉ là văn kiện bí cấp bên trên có con dấu màu hồng là tuyệt đối không cho phép mang ra khỏi nha môn.

Phạm Nhàn vui mừng quá đỗi, tuy rằng biết đối phương chướng mắt không muốn mình ở chỗ này, nhưng vẫn cảm kích nói rằng:

– Nói thật lòng, hạ quan hôm nay tới đây cũng không hiểu chuyện gì, đại nhân nếu không chê tiểu nhân lười biếng, tiểu nhân nguyện ý ngày nào cũng ở nhà ngủ cho lành.

Chỉ là bát phẩm Hiệp Luật Lang, dám cùng với tứ phẩm Hồng Lư tự thiếu khanh đại nhân nói những lời vui đùa này, phỏng chừng chỉ có Phạm Nhàn là một loại khác biệt rất nhỏ mà thôi. Tân Kỳ Vật nghe vậy ngẩn người ra, lập tức cười ha ha, nhỏ giọng nói rằng:

– Phạm công tử, đông cung đối với ngài ôm kì vọng rất lớn.

Phạm Nhàn mỉm cười, đã biết thân phận đối phương, nào dám hàm hồ, vội vàng đáp lại nói:

– Xin đại nhân yên tâm, hạ thần hiểu rồi. Gia phụ thường giáo huấn đệ tử trong nhà, thân là thần tử, phải tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm thần tử.

Nghe cái câu trả lời thuyết phục này, Tân Kỳ Vật thân là tâm phúc của thái tử, thỏa mãn gật đầu nói rằng:

– Ti Nam bá tước đại nhân tâm vì quốc gia, hạ quan từ trước tới nay đều kính nể.

Hai người còn nói vài câu không mặn không nhạt rồi Tân Thiếu Khanh đi ra khỏi cửa. Phạm Nhàn nhìn bóng lưng dần dần rời đi của hắn, con mắt nhất thời nheo lại. Phụ thân Phạm kiến đã từng nói qua, chỉ cần thái tử tại vị, Phạm gia tự nhiên là trung với thái tử rồi, bất quá những lời này ngay cả mình cũng không tin, đối phương rõ ràng là người của đông cung, tự nhiên cũng sẽ không tin tưởng đơn giản như vậy.

Cho dù Phạm Nhàn là Phó Sử đàm phán, chỉ là Đông Cung môt lần cẩn thận vô cùng mà thử nghiệm, nhìn Phạm gia có hay không có khả năng xê dịch tới bên cạnh thái tử một chút mà thôi, cho dù là khoảng cách rất nhỏ.

Từ giờ tới lúc đó con hơn mười ngày nữa, dường như Phạm Nhàn thực sự theo như lời nói của mình, mỗi ngày nhốt mình trong phòng ngủ. Đương nhiên, đối với hắn mà nói, bản thân mình ngủ cũng là một quá trình tu luyện gian khổ. Mà phương diện công vụ, hắn cầm một ít tư liệu, rồi giao cho Vương Khải Niên, bảo hắn đi làm chủ, phải tìm ra một phương án đàm phán thỏa đáng.

Phạm Nhàn kỳ thực trong lòng như gương sáng, Vương Khải Niên âm thầm báo cáo công tác với lão thọt trong Giám Sát viện kia, đã như vậy, loại công tác phức tạp không thú vị này, nên giao cho Vương Khải Niên thì hơn. Trần Bình Bình đại nhân mặc kệ là nể mặt mũi của mẫu thân mình, hay là mặt mũi của phụ thân mình, chung quy cũng không thể để mình mất mặt ở triều đình được, đương nhiên cũng sẽ xử lý thỏa đáng mọi việc.

Tại phương diện lợi dụng tài nguyên của mình hắn từ trước tới nay không chút khách khí.

Quả nhiên, sau mấy ngày, Vương Khải Niên khuôn mặt tiều tụy đi tới căn phòng nhỏ mà song phương đã ước định, đưa tới một cái cặp. Phạm Nhàn hiếu kỳ mở ra, hai mắt không khỏi sáng lên, chỉ thấy bên trong chia làm hai phần, một phần là tư liệu tham khảo nội bộ chỉ cho phép quan viên cao cấp Hồng Lư tự xem, một phần khác là quyển sách vạch ra cách đàm phám với Bắc Tề.

Bên trong tư liệu phân tích ra tình huống nội bộ của Bắc Tề rất rõ ràng, hoàng đế trẻ tuổi cùng Thái Hậu lục đục với nhau, Khổ Hà quốc sư là một người theo chủ nghĩa hòa bình, mọi việc như thế. Tư liệu phân tích rất rõ ràng, thân đệ đệ của Thái Hậu là Ninh Quốc lần này vì chiến bại mà bị văn thần Bắc Tề công kích, cho nên hoàng đế trẻ tuổi cũng không quan tâm xem phải bồi thường bao nhiêu tiền, cắt bao nhiêu đất, chỉ cần nhân dân oán thán, trái lại có thể mượn cơ hội này mà cắt đi không ít thế lực của hậu đảng (bè phái Thái Hậu). Mà Thái Hậu bởi vì nóng lòng dẹp loạn, không thể xuất thủ chỉnh đốn triều chính, đối với lần đàm phán này cũng nhường nhịn là chủ yếu.

Những điểm tối trong đó, đương nhiên những quan viên ngoại giao của Khánh quốc không có khả năng thấy được. Chỉ có lực lượng ngầm khổng lồ của Giám Sát viện, tầng tầng lớp lớp gián điệp đi qua Bắc Tề, tìm hiểu từng việc nhỏ nhất, sau đó tổ hợp phân tích, mới có thể đưa ra kết luận chính xác được như vậy.

– Rất xảo diệu!
Phạm Nhàn thở dài nói:

– Những tin tức tình báo này mà tới tay thì Hồng Lư tự cười như hoa nở rồi.

Hắn dừng lại một chút rồi hiếu kỳ hỏi:

– Những tình huống này độ tin cậy là bao nhiêu?

Vương Khải Niên khóe mắt khép lại, xem ra vài ngày gần đây cũng không được ngủ tốt:

– Tính tin cậy phi thường cao, Ngôn Băng Vân hiện nay ở Bắc Tề đã xem xét toàn bộ cục diện này, toàn bộ mạng lưới tình báo được dàn trải phi thường hợp lý, đối chiếu với nhau, hẳn là không có vấn đề gì.

Phạm Nhàn đối với vị công tử trẻ tuổi tên Ngôn Băng Vân kia cũng không khỏi sinh ra vài phần kính nể, vì lợi ích quốc gia, sẵn sàng làm một con chuột ẩn náu nhiều năm, thân là nhi tử của quan lớn trong triều, quả thực là chuyện không dễ dàng. Hắn nào biết rằng, Ngôn Băng Vân sở dĩ đáng thương phải chui vào nằm vùng ở Bắc Tề, hoàn toàn là bởi vì chuyện ám sát mình năm mười hai tuổi. Nếu như Phạm Nhàn biết chuyện này, không biết liệu hắn có tự bật cười thành tiếng không nữa.

– Vương Khải Niên không nghĩ rằng ngươi ngoại trừ am hiểu theo dõi ra còn có thể am hiểu việc phân tích tình báo nữa.

Phạm Nhàn trong lòng biết rõ hồ sơ này xuất phát từ đâu nhưng không có nói ra.

Vương Khải Niên cười khổ nói không nên lời, chỉ lúng túng đáp lễ, không dám kể công.

– Được, ngày mai phải đi Hồng Lư tự, cùng thiếu khanh đại nhân thương nghị một chút.

Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Vương Khải Niên, hiếu kỳ hỏi:

– Còn có chuyện gì sao?

Vương Khải Niên có vẻ khó xử:

– Đại nhân, phần tư liệu này không thể giao cho Hồng Lư tự.

– Vì sao?

– Bởi vì …những cơ mật liên quan bên trong đều tin tức tối cao, toàn bộ Hồng Lư tự, bao gồm cả Hồng Lư tự khanh cũng không có tư cách được tiếp xúc với nó.

Phạm Nhàn vỗ gáy cười khổ nói:

– Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Thẳng thắn bảo người trong viện đi tới trực tiếp đưa cho Hồng Lư tự là được rồi chứ gì.

Vương Khải Niên thở dài, nghĩ thầm nếu như không phải viện trưởng đại nhân trong lòng muốn cuộc đàm phán này ngài đưa ra hành động kinh người, phô trương con đường làm quan tương lai, làm sao lại vận chuyển cả đêm, đưa một phần hồ sơ này tới đây. Bản hồ sơ này nhìn như tầm thường, kỳ thực đã ngưng kết tâm huyết của chuyên gia phân tích hơn mười phần tình báo mà thành, ngài tùy tiện đưa cho Hồng Lư tự, chỉ sợ đại nhân tức giận mà nhảy dựng lên khỏi xe lăn.

Cuối hè, hiển lộ ý tàn, thời tiết vẫn nóng như cũ, người đi đường cùng với hắc khuyển ở kinh đô có chút mệt mỏi vô cùng. Mới đầu tháng tám, là ngày đại cát, phái đoàn Bắc Tề cùng Đông Di đã tới trạm quan dịch cuối cùng ở Tây Bắc kinh đô. Hoàng đế Khánh Quốc đặc biệt hạ chiếu chỉ, cho hai phái đoàn ở nhờ trong hành cung hoàng đế, để cho quan lễ tân ba phương nói lời khách sáo mấy ngày, rốt cuộc cũng định được nhật trình cùng sắp xếp ngày ra vào kinh.

Mọi người ở kinh đô đều sôi nổi, nghĩ trong cuộc sống buồn chán bình thường đột nhiên có nhiều hơn một cơn mưa thu tới. Trong cảm nhận của mọi người, hai phái đoàn ngoại quốc tới không phải là đàm phán, mà là mang quốc thư tới đầu hàng.

Thân là Phó Sử đàm phán, Phạm Nhàn tự nhiên ở trong đội ngũ nghênh tiếp phái đoán. Từ cửa tây kinh đô đứng đợi quan viên hai quốc gia, an bài bọn họ vào kinh đô. Sắc mặt của phái đoàn Bắc Tề nhìn không được tốt cho lắm, dù sao chỉ huy các nước chư hầu triển khai chiến dịch này là bọn họ đã thua, hơn nữa tướng sĩ Bắc Tề bị bắt làm tù binh cũng không ít, then chốt nhất là bị chiếm không ít đất đai.

– Thiếu khanh đại nhân, vị này chính là?

Vị quan cao nhất trong phái đoàn Bắc Tề chình là thân đệ đệ của hoàng hậu đương thời, Trường Ninh Hầu. Hắn từ trên cao nhìn xuống vị công tử anh tuấn, trong lòng vô cùng tức giận, Khánh quốc rất không coi trọng mình, sứ giả cũng phải đối đãi ngang hàng chứ, mặc dù chỉ là một thiếu khanh của Hồng Lư tự cũng không nói làm gì, vậy mà không ngờ lại đưa một người trẻ tuổi như vậy làm Phó Sử, không thể không nói đây là một sự miệt thị mình.

– Hạ quan Phạm Nhàn, bái kiến Hầu gia.

Phạm Nhàn dáng cười cười vẻ mặt trong veo, nhìn khách từ địch quốc tới, trong tình báo của Giám Sát viện đã nói rõ ràng, vị này chỉ là một vật trang trí bên ngoài mà thôi, người ngồi kiệu đằng sau Trang Mặc Hàn được người trong cung an bài tới ở trong biệt viện kia mới chính là nhân vật chân chính.