Chương 52

Em Là Người Tôi Yêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Đúng rồi, Điền Ni, sao cô lại biết Chu Đông vậy?” Khâu Đình tò mò hỏi.

“Còn có thể cái gì, đi xem mắt thôi.” Điền Ni cười trả lời.

“Đi xem mắt? Cô bao nhiêu tuổi rồi, còn trẻ thế này mà đã phải đi xem mắt sao?”

“Cũng không còn trẻ lắm đâu, năm nay tôi đã 24 tuổi rồi. Mẹ tôi và mẹ Chu Đông là bạn học, cho nên hôm Tết năm mới vừa rồi đã giới thiệu để hai chúng tôi quen nhau.”

“Vậy cô là người cùng quê với chúng tôi hả?”

“Đúng thế!” Điền Ni gật đầu một cái, “Tôi ở Bắc Kinh đã lâu, cho nên giọng nói nghe có chút hơi khác, nhưng khi về nhà sẽ lại nói giọng vùng quê mình.” Nói xong cô dùng giọng quê nhà nói huyên thuyên mấy câu, làm cho tất cả mọi người cười ầm lên.

Lão Vương lại hỏi: “Nhưng những cô gái ở lứa tuổi như em bình thường chẳng phải luôn rất phản đối chuyện xem mắt đó sao? Từ sau khi tốt nghiệp anh cũng bị mẹ anh lằng nhằng mãi chuyện xem mắt, bây giờ nghe thấy hai chữ này cũng thấy nhức đầu.”

“Không phải vậy đâu, em lại rất tin vào chuyện xem mắt. Chủ yếu vì mắt nhìn người của mẹ em rất tốt. Nếu người nào đó mà bà thấy chưa tưng mắt sẽ không bao giờ giới thiệu cho em. Ba em cũng là do mẹ em nhìn trúng. Thời đó như thế có thể gọi là theo đuổi ngược đấy, mẹ em cũng thật có dũng khí. Khi học Cao trung, hai người đã lén lén lút lút ở chung một chỗ, sau khi tốt nghiệp đại học thuận lợi kết hôn luôn. Đến bây giờ ba em vẫn đối xử với mẹ em rất tốt, cho nên em rất tin tưởng vào ánh mắt của mẹ em.”

“Vậy sao? Mẹ em thật sự rất lợi hại đấy!” Lão Vương cười to.

“Đúng thế, em cũng cảm thấy mẹ em rất lợi hại, ba em bị mẹ em quản đến mức mọi việc đều nhất nhất tuân theo. Em đặc biệt rất hâm mộ chuyện của hai người bọn họ. Ngay từ khi học Cao trung đã ở chung một chỗ, từ thầm mến đến bắt đầu qua lại rồi chính thức yêu nhau cũng vẫn chỉ với một người, trải qua thời đại học lãng mạn rồi sau đó là những ngày tháng khắc nghiệt của xã hội, hai người vẫn có thể bên nhau, cưới nhau rồi, đến già vẫn làm bạn với nhau.” Mặc dù Điền Ni có dáng dấp của một người đã trưởng thành, nhưng vẫn còn đi học, nên cách nói chuyện vẫn mang tác phong của sinh viên, nhưng vẫn làm cho người nghe cảm thấy dễ chịu. Cô cầm đôi đũa đâm đâm vào đáy bát, lại nói tiếp: “Nhưng đáng tiếc là em vẫn chưa tìm được người kia.”

Lão Vương cười xòa: “Chẳng phải là có Chu Đông đó sao! Tin anh đi, Chu Đông thật sự là một người đàn ông tốt đấy. Với tư cách là bạn học kiêm bạn cùng phòng ngủ với Chu Đông suốt bốn năm đại học, anh bảo đảm với em chuyện này.”

Điền Ni cười, lông mày và đôi mắt cùng cong lên, nhìn đặc biệt dễ thương.

Bữa cơm đau khổ này rốt cục cũng đã kết thúc.

Vừa đi ra khỏi cửa tiệm cơm, Điền Ni liền bị điện thoại của giáo sư gọi đến thúc giục hết sức khẩn cấp. Sau khi cúp điện thoại Điền Ni mặt ủ mày chau nói: “Xin lỗi mọi người, em có việc phải đi trước.”

“Không sao, không sao, em bận việc cứ đi đi.” Lão Vương vội vàng nói đỡ.

Điền Ni cười nhìn anh: “Rất hân hạnh được quen biết mọi người.” Cô nhìn tất cả mọi người gật đầu một cái, lại quay đầu nhìn về Chu Đông, để ngón tay đặt ở bên tai như động tác gọi điện thoại cho cô.

Chu Đông không đáp lại, lão Vương nói: “Có cần đưa em về không?”

Điền Ni nói: “Không cần đâu ạ, em tự lái xe tới đây mà.”

Điền Ni dần dần đi xa, cuối cùng vẫn chỉ còn lại bốn người bọn họ. Lão Vương nhìn theo bóng lưng của cô, liếc Chu Đông nói một câu cảm thán: “Cô gái Điền Ni này tính tình cũng không tệ. Kế tiếp chúng ta đi đâu đây?”

“Em muốn về nhà, trời cũng không còn sớm, ngày mai em còn phải đi làm.”

Cả ba người kia đều quay đầu nhìn Trần Tri Tri một lúc, cô vẫn thản nhiên, không rõ tâm tư.

“Ừ, vậy thì chúng ta hãy cùng nhau trở về thôi, để Chu Đông lái xe đưa hai người về luôn.”

“Không cần đâu, em và Khâu Đình ngồi xe buýt trở về là được.”

Trong lúc nhất thời không ai nói năng gì. Mọi người cũng nhìn ra được tâm trạng của Trần Tri Tri rất không tốt. Thật ra thì cô cũng rất muốn giấu đi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, theo chân bọn họ cùng đi chơi, nhưng cô không chịu nổi nữa.

Tại sao cô lại phải ở chỗ này để làm nền, phải chịu sự đè nén chứ? Mặc dù bọn họ chia tay, nhưng mọi người cũng nên để ý một chút tới cảm xúc của cô mới phải! Điền Ni rất xinh đẹp, tính tình và gia thế đều rất tốt, vậy cô là cái gì? Một người bạn gái trước đã bị bạn gái hiện tại đánh bại hoàn toàn sao? Một đối tượng khiến người ta có thể hoàn toàn coi thường đúng không? Bọn họ đang muốn nói cho cô biết, cô bỏ qua Chu Đông đáng tiếc thế nào, ngu xuẩn đến mức nào, đúng không? Muốn nói thấy chưa, rất nhanh, Chu Đông đã tìm thấy ngay được một người hoàn toàn hơn cô gấp trăm lần nghìn lần, đúng không?

Cô biết hiện tại tâm trạng của mình cực kỳ khó coi, làm cho người ta thấy mà rất chán ghét. Cô cũng biết rất rõ, nếu so sánh cô với một người luôn hoạt bát vui tươi như Điền Ni, rất có thể sau này ở trong lòng bọn họ cô sẽ biến thành một người hẹp hòi khiến người ta không thích, nhưng thật sự cô không thể nào nhịn nổi nữa rồi.

“Vậy em và Tri Tri đi trước nhé.” Khâu Đình nói một câu phá vỡ bầu không khí khó xử, khoác tay Trần Tri Tri: “Chúng em đi tản bộ trước một lúc, sau đó sẽ ngồi xe buýt trở về. Hẹn gặp lại!”

Suốt dọc đường đi Khâu Đình cũng không dám nói chuyện với cô. Trần Tri Tri cũng không muốn mình biến thành một bà La Sát ở trước mặt người khác, cho nên cô nỗ lực điều hòa lại tâm trạng, làm bộ như không có chuyện gì, giống như thường ngày, cùng Khâu Đình mua đồ ăn về nấu cơm.

Mãi đến hơn tám giờ tối, tắm rửa xong, cô từ trong phòng tắm ra ngoài, Cho đến khi cô ôm con khủng long nhồi bông ngồi ngẩn người ở trên giường, thì lúc này cô mới có thể mặc cho tâm tình của mình sụp đổ hoàn toàn.

Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng điện thoại di động của mình vang lên, màn hình hiện rõ: Chu Đông.

Trần Tri Tri nhìn điện thoại kêu lên thật lâu, mới chịu mở khóa nhận. Cô cũng không muốn ở trong mắt người khác, đặc biệt là ở trong mắt Chu Đông cô lại biến thành một người hẹp hòi. Người nói chia tay chính là cô, chuyện Chu Đông tìm bạn gái mới dính dáng gì đến cô chứ? Cô lấy lý do gì để có thể tức giận được đây?

“A lô.”

“Tri Tri.” Bên kia truyền đến tiếng của Chu Đông, “Em có khỏe không?”

Trần Tri Tri ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Vâng, tạm được ạ. Chuyện xế chiều hôm nay em rất xin lỗi, thật sự là em hơi mệt một chút, cho nên mới nói muốn về nhà trước.”

Rất lâu sau cô mới nghe thấy anh trả lời: “Không sao đâu.”

Đột nhiên, cả hai người cũng không ai nói nữa. Trần Tri Tri nghe vọng lại từ bên kia tiếng hít thở nhè nhẹ, nghĩ thầm anh đang làm gì, đang tức giận cô sao? Chu Đông vẫn có thể gọi điện thoại tới hỏi cô, nghĩa là trong lòng anh vẫn còn lo lắng cho cô. Nhưng anh đã có bạn gái mới, so sánh với bạn gái trước, khẳng định bạn gái hiện tại quan trọng hơn, anh thế này là đã tận tình với cô lắm rồi.

Vì vậy cô mềm giọng nói, “Em thật sự không sao đâu, có lẽ do lúc nãy gặp lại anh và cô ấy… Em có chút chưa được thích ứng lắm, nhưng dần dần sẽ quen thôi.” Trần Tri Tri ôm chặt con khủng long bông ở trong ngực.

Rất lâu phía bên kia vẫn không có tiếng đáp lại.

Cuối cùng mới có một tiếng “Ừ, vậy anh cúp máy đây.”

“Vâng.” Trần Tri Tri cũng đáp lại.

Nhưng một hồi lâu sau mà bọn họ vẫn không ai cúp máy, qua sóng của điện thoại di động, tựa như hai người đều đang đợi đối phương nói điều gì đó. Nhưng đến cuối cùng, cả hai người bọn họ vẫn không ai nói gì, cũng không ai cúp máy… Mãi cho đến khi Trần Tri Tri nghe thấy ở phía bên kia có tiếng gõ cửa xa xa: “Chu Đông, mở cửa.” Là tiếng của lão Vương, Trần Tri Tri mới bỏ điện thoại ở bên tai xuống, nhấn nút “Kết thúc trò chuyện”.

Tóc vẫn còn ướt, nhưng cô cũng không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì nữa, cô nằm ở trên giường cuộn tròn người lại, ôm thật chặt con khủng long bông ở trong tay.

Tại sao cô lại thấy mình khổ sở thế này, tại sao cô lại cứ phải sống khổ sở như thế chứ? Rõ ràng đây là kết quả nằm trong dự đoán của cô, dù có quay đầu lại cô cũng không chịu nổi. Trước kia nếu người khác muốn Chu Đông của cô chia cho họ một chén canh, cô sẽ tặng lại cho người đó hai chữ “Mơ hão!”, nhưng hiện tại cô lại trơ mắt tặng anh cho người khác.

Khoảng thời gian này của Trần Tri Tri rất phiền muộn, ngược lại, cô bạn cùng phòng Khâu Đình thì lại như hoa đào nở.

Theo ý lão Vương, dường như hai người cảm thấy đã đến mức tự hai người có thể ra ngoài một mình với nhau, cũng không cần kéo theo cô và Chu Đông đi cùng nữa. Gần đây Khâu Đình luôn luôn có hẹn, cả buổi tối không nhìn thấy người. Trần Tri Tri đành tan tầm, một mình mua thức ăn về nấu cơm.

Đã là trung tuần tháng tư, từ lần đó đến giờ đã gần ba tuần cô và Chu Đông không gặp nhau rồi.

Thời gian cứ như vậy, từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua.

Trần Tri Tri nhìn Khâu Đình mỗi lúc trời khuya mới trở lại vui vẻ nhắc tới “Lão Vương”, “Lão Vương”, kể bọn họ đã đi đâu, đi đâu, rồi đi ăn cơm. Chủ nhật sẽ đi chơi ở đâu, cô muốn cả Chu Đông và Điền Ni cùng đi nữa. Cứ tưởng tượng hai người bọn họ cũng như Khâu Đình và lão Vương, yêu đến cuồng nhiệt, hận không được mỗi ngày ở chung một chỗ, lên kế hoạch buổi tối đi ăn cái gì, Chủ nhật đi đâu chơi, từng bước từng bước phát triển…

Trần Tri Tri càng thấy buồn bực, cô cũng biết loại buồn bực này lại không thể oán trách ai được, có câu nói tự làm tự chịu.

Vào thứ Năm của tuần cuối tháng Tư, có sinh nhật của một đồng nghiệp, mọi người đều được mời đi ăn mừng. Tan việc, tiếp đó đoàn người đến KTV uống rượu mừng sinh nhật. Trần Tri Tri vốn luôn luôn đi đâu cũng dính chung một chỗ với Khâu Đình, nhưng Khâu Đình có hẹn nên hôm nay không đi, cô đành đi một mình. Người ngồi bên cạnh cô vừa đúng là chị Lưu, đồng nghiệp cùng phòng, người được mang danh hiệu rất chán ghét là bà mối.

Chị Lưu theo lý lịch là một công nhân viên kỳ cựu trong công ty, nghe nói hình như còn có quan hệ người nhà thân thích thế nào đó với Tổng giám sát. Chị là người quản lý giá cả mua bán vật tư vật liệu trong công ty. Chị cũng chưa lớn tuổi lắm, nhưng chị giống như được người kiếp trước làm nghề mai mối đầu thai vào vậy, cả ngày tán chuyện quan hệ nam nữ, bắc cầu dắt mối. Nam nữ độc thân trong phòng làm việc không có ai không bị chị điểm mặt nhớ tên để giới thiệu mai mối.