Chương 17: Chương 8: Câu trả lời (phần 2)

Em Là Người Tôi Yêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đôi môi Trần Tri Tri giật giật, đang lúc Chu Đông cho rằng cô muốn nói chuyện, bỗng nhiên cô đứng dậy, mím đôi môi mỏng lại thành một thật đường thẳng tắp: “Em đi trước đây.”

“Tri Tri.” Chu Đông chạy tới tựa như muốn ngăn cô lại.

Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, hai bà tay buông hai bên người không khỏi nắm chặt lại thành quả đấm: “Bây giờ anh có hỏi em, em cũng không nói ra đâu, chẳng qua là em cảm thấy ở cùng với anh… hơi bị mệt.”

Ba chữ sau cô nói rất khẽ, tựa như không xác định, vừa tựa như chỉ sợ làm tổn thương đến anh.

“Mệt mỏi sao?” Chu Đông không sao hiểu nổi, khẽ nhíu mày, “Em mệt mỏi ở đâu?”

Trần Tri Tri không trả lời tiếp nữa. Cô chăm chú nhìn lớp bụi trên mặt đôi dép vải bông một lúc lâu, lúc này tựa như đã quyết định, cô ngẩng đầu lên nói: “Trái tim em mệt mỏi, em cảm thấy rất mệt mỏi, cho nên em mới muốn chia tay với anh.”

Chu Đông im lặng.

Trần Tri Tri không nhìn anh. Cô vốn định lách qua bên cạnh để rời đi, ai ngờ anh lại lùi về phía sau mấy bước, một lần nữa ngăn cô lại.

“Anh đã làm những việc không được tốt sao?”

“Không phải, anh không có gì không tốt.”

“Không có gì không tốt, vậy tại sao em lại muốn chia tay với anh?”

Chuyện này phảng phất giống như đang lượn vòng quanh trong mê cung mà không sao thoát ra được. Nhất thời đến nửa khắc, Trần Tri Tri cũng không sao nói ra được hoàn toàn cảm giác của mình. Chu Đông nhìn cô chòng chọc hồi lâu, dần dần mặt mũi hiện lên một tia cười nhạo báng: “Em chán ghét anh rồi phải không? Chán ghét phải sống hàng ngày cùng với anh phải không” Ngay sau đó, anh nói rành rọt từng chữ từng câu: “Có phải là em muốn ở chung một chỗ với Từ Trì hay không?”

Trần Tri Tri ngẩng đầu lên liếc anh một cái, ánh mắt đột nhiên tràn đầy tức giận, “Tránh ra!”

Chu Đông hết lần này tới lần khác đứng chắn ở trước mặt cô. Anh nắm chặc lấy cổ tay tay trái của cô, “Nói cho anh biết, em muốn chia tay với anh không phải là vì Từ Trì chứ?!”

Lần này Trần Tri Tri đã bị anh chọc tức thật sự. Trước kia bọn họ cũng đã từng nói chuyện quá nhiều lần về Từ Trì. Khó khăn lắm mới thấy suốt hai tháng qua anh có biểu hiện ôn hòa như vậy, trên thực tế trong lòng anh vẫn như vậy, vẫn nghi ngờ cô.

Nếu không đi qua được, Trần Tri Tri liền quyết định dừng bước. Cô đứng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn như bốc cháy: “Em có ở cùng với anh ấy hay không, có liên quan gì tới anh hay sao? Tại sao anh lại chất vấn em như vậy?”

“Tại sao anh lại không thể chất vấn em?!” Chu Đông cũng nổi giận, tiến lên từng bước.

Hai người đứng sát nhau gần như là mặt đối mặt, ngày trước thân thiết như vậy, nhưng lúc này hoàn toàn biến thành “giương cung tuốt kiếm” với nhau.

“Chu Đông, anh… đồ khốn kiếp này!” đột nhiên Trần Tri Tri nâng hai quả đấm lên đánh anh, “Anh đúng là người có bụng dạ hẹp hòi! Anh đúng là người lạc hậu! Anh đúng là người xấu xa! Anh ấy là cấp trên của tôi, sao anh lại không thích tôi ăn cơm cùng anh ấy, anh ấy còn là bạn học của tôi, tôi đi họp lớp cùng anh ấy anh cũng không thích? Rốt cuộc thì anh thích cái gì đây? Anh có thể cho tôi tự do được một chút hay không hả?!”

“Làm sao anh lại không để cho em được tự do chứ, em đi ăn cơm với anh ta, anh đã nói gì với em sao?”

“Anh không nói gì! Nhưng mỗi lần tôi về nhà là anh lại một lần trưng cái bộ mặt đức hạnh của anh ra, đối xử với tôi không nóng không lạnh, anh còn gọi điện thoại nhờ Khâu Đình giám sát tôi giúp cho anh, anh cho rằng tôi không biết hay sao?”

“Anh chỉ gọi điện thoại cho Khâu Đình để hỏi xem mấy người uống như thế nào? Như thế mà cũng gọi là quản chế em à?”

“Vậy tại sao anh không gọi trực tiếp cho tôi?!”

Đối diện với Trần Tri Tri đang tức giận, ngược lại, Chu Đông lại rất tỉnh táo, ngữ điệu trầm trầm: “Đây chỉ suy nghĩ trong lòng của em thôi. Em cảm thấy anh quản chế em là bởi vì anh đã gọi điện thoại cho Khâu Đình để hỏi tình hình của em sao? Trần Tri Tri, em thật là người có tấm lòng của con lừa mà. Lần đó em đã uống thành cái dạng gì em có biết không? Anh gọi điện thoại em sẽ nhận sao?”

Trần Tri Tri im miệng, mím môi thật chặt.

Vốn dĩ Chu Đông muốn đàm phán hòa bình với cô, cũng không muốn làm cho chuyện thành như vậy. Anh chưa từng phủ nhận Từ Trì đúng là một cái gai lớn ở trong lòng anh. Nhưng rõ ràng đây là sự khúc mắc của anh. Trần Tri Tri còn nói bọn họ không phải là bạn bè bình thường, chưa bao giờ phải kiềm chế nhau… Hiện giờ anh mới hiểu, thì ra lý do mà cô chia tay với anh chắc là do anh đã quản chế cô!

Anh đã từng quản chế cô chưa? Nếu như quả thật anh muốn quản chế cô thì anh đã buộc cô phải cắt đứt sạch sẽ với Từ Trì từ lâu rồi.

“Tri Tri…” Anh đặt tay lên bờ vai của cô, vừa định dùng lời nói mềm dẻo để nói chuyện với cô.

“Anh tránh ra.” Trần Tri Tri lạnh mặt hất tay của anh ra, “Tôi phải đi đến nhà bà chủ cho thuê nhà để lấy chìa khóa.”

“Chuyện chìa khóa đợi chút nữa anh sẽ đi lấy giúp cho em.”

“Không cần đâu, sau này anh là anh, tôi là tôi, anh không cần phải nhọc lòng như vậy đâu.”

Chu Đông nhất thời lạnh mặt, “Em nói lại lần nữa xem.”

“Tôi nói anh là anh, tôi là tôi, sao nào?” Trần Tri Tri ngược lại không chút sợ hãi, ngẩng đầu lên, “Hai tháng trước tôi đã nói chia tay với anh rồi, khi đó anh đã nói để cho tôi suy nghĩ thêm một chút nữa, tôi đã nói là không cần suy nghĩ, anh quên rồi sao? Anh thật sự cho rằng là tôi đang cáu kỉnh sao? Hai tháng qua anh ở đối diện với tôi chính là vì anh cho rằng khi đã hết giận tôi sẽ trở lại với anh ư? Nhưng Chu Đông à, tôi nói cho anh biết, anh đã nghĩ sai rồi. Căn bản là từ giây phút anh đi ra khỏi đó, tôi và anh cũng đã chính thức chia tay với nhau rồi.”

Vẻ mặt Chu Đông không ngừng nặng nề thêm mấy tầng.

Trần Tri Tri vốn còn nghĩ muốn nói tiếp, nhưng liếc mắt nhìn thấy sắc mặt của anh nên dừng lại. Lần trước bọn họ chia tay chính là vì Chu Đông đã giam Trần Tri Tri lại mấy ngày, khi đó Trần Tri Tri đã rất phiền não, cả người buồn bực không vui. Trong lòng Chu Đông cũng biết là mình đã phạm vào một lỗi rất lớn, cho nên anh đối với Trần Tri Tri gần như là kiểu “hữu cầu tất ứng (Ý nói: xin gì cho nấy), khi Trần Tri Tri nói cô muốn mình tĩnh táo một thời gian thì anh đã đồng ý rất nhanh.