Chương 51

Em Là Người Tôi Yêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

… đó là, sẽ có một người khác thay vào vị trí cô ở bên cạnh anh ở tất cả mọi nơi, kể cả khi anh ở bên người thân hay bên bạn bè của mình.

Lão Vương nói rất nhiều. Từ lúc Điền Ni đi vào là bọn họ bắt đầu tán chuyện phiếm. Trần Tri Tri và Khâu Đình cùng yên lặng. Không lâu sau đã đến mười một giờ rưỡi, mọi người cùng đi ăn cơm, vừa ra khỏi cửa mới nhận ra thời tiết đã trở nên lạnh hơn, buổi sáng ánh nắng còn rực rỡ là thế, vậy mà hiện tại đã chìm vào trong mây đen, gió cũng mạnh lên rất nhiều.

Điền Ni mặc cực ít, vừa ra tới cửa liền ôm cánh tay.

“Lạnh không?” Chu Đông hỏi cô.

Điền Ni cười một tiếng: “Sáng sớm hôm nay anh gọi điện thoại cho em, em có chút vội vã, đánh giá sai về thời tiết nên mới mặc thế này đi ra ngoài.”

Chu Đông nghe vậy lập tức cởi áo khoác trên người ra, khoác lên trên người cô.

Điền Ni từ chối: “Không cần đâu, anh còn phải mặc chứ.”

“Không sao đâu, anh không lạnh.”

Điền Ni cười, khép chặt áo khoác của anh, cảm thấy hình như đặc biệt ấm lòng. Do lúc trước lão Vương mời mọi người uống nước, phải đi thanh toán tiền nên ra ngoài hơi trễ, thấy này cảnh tượng này liền cười. Lắc đầu một cái, trong lòng nghĩ thầm: Chu Đông, làm rất khá!

Nhớ lại buổi sáng sớm hôm nay, khi đến địa điểm gặp nhau ở Hậu Hải, vì Trần Tri Tri và Khâu Đình còn chưa tới, nên lão Vương cùng Chu Đông cùng đứng đợi người ở nơi này. Lão Vương rảnh rỗi hút thuốc lá hỏi, “Ngày hôm qua cậu trả lời nhanh như vậy, chủ yếu có phải là chưa hỏi Điền Ni không?”

Chu Đông không trả lời thẳng: “Không cần thiết phải đưa cô ấy tới.”

“Cậu sợ Tri Tri để ý?”

“Không phải vậy.”

Lão Vương gảy gảy tàn thuốc lá cười: “Không phải là nguyên nhân này thì còn vì nguyên nhân nào nữa? Tận sâu trong lòng cậu vẫn còn lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy khó chịu. Nhưng nói thật nhé, hai người đã thật sự chia tay rồi, chung quy sau này cậu cũng sẽ kết giao với bạn gái mới, liệu cậu có thể cả đời vẫn lo lắng cô ấy đau lòng khổ sở được không?”

“Tôi không muốn hiện tại bị lâm vào cảnh khó xử như vậy.”

“Thế mới nói, tận đáy lòng cậu vẫn nhớ đến Tri Tri, cho nên hiện tại Điền Ni có điều kiện tốt như vậy, cậu cũng không có ý định tiếp tục phát triển. Tôi hỏi cậu, có phải bây giờ cậu đang đợi cô ấy hồi tâm chuyển ý để tái hợp lại với cậu không?”

Chu Đông trầm mặc hồi lâu, lắc đầu một cái.

Thực ra, anh không biết, anh không biết có phải là mình đang đợi cô hồi tâm chuyển ý hay là chẳng qua anh cảm thấy mình cần phải có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, để cho bản thân mình từ từ quên dần chuyện này đi.

Nói thật, sống đến cái tuổi này, thế nhưng anh vẫn chưa từng cảm nhận được cảm giác trống trải trong lòng thế nào.

Lão Vương nhìn thần sắc của anh, thở dài nói: “Tình hình này của cậu giống hệt tôi năm đó. Khi ấy tôi và Lý Tinh đã chia tay rồi hòa hợp nhau được sáu lần, lần nào cũng chết đi sống lại như vậy, khi đó cũng không thể nghĩ ra là mình đã sai ở chỗ nào, chỉ cảm thấy khi cô ấy nói muốn chia tay, tôi tưởng chừng như sét đánh giữa trời quang vậy. Nhưng tôi lại sĩ diện, nếu cô ấy đã muốn chia tay, thì tôi cũng sẽ tùy theo ý cô ấy là được, tôi cũng không phải là không tìm được bạn gái mới. Nhưng trong lòng vẫn rất đau, cực kỳ khổ sở, tìm bạn gái mới để bổ khuyết cũng không thể giải quyết được. Sau đó tôi được biết để có thể quên được một tình yêu dang dở, cách tốt nhất là bắt đầu một cuộc tình mới. Nhưng tất cả chỉ là lời nói suông, nếu đã thích thì mình phải theo đuổi, mặc kệ có nói chia tay hay không, cứ phải quấn chặt lấy cô ấy bằng được mới thôi.”

Lão Vương dụi tắt mẩu thuốc lá ném vào trong thùng rác bên cạnh.

“Cho đến bây giờ tôi thật sự đã từng hối hận rất nhiều lần. Lúc ấy không chịu giữ Lý Tinh lại, sau này thấy cô ấy sống chết cũng phải lập gia đình, mặc dù nói cái gì linh tinh em hạnh phúc thì cũng như anh được hạnh phúc. Nhưng trong lòng tôi thật sự không chút hạnh phúc, tôi đã cảm thấy rất khó chịu, nghĩ thầm, một cô gái tốt như vậy, tôi thích cô ấy như vậy, cũng sắp kết hôn rồi tại sao mình lại để mất. Sau này khi nhìn thấy Tri Tri tôi liền nhớ đến chuyện của Lý Tinh. Ngày hôm qua cô ấy nói,nếu như thấy bạn trai cũ ở chung một chỗ với cô gái khác, phản ứng đầu tiên của cô ấy là sẽ giả bộ như không nhìn thấy. Thật sự lúc ấy trong lòng tôi đã thở dài.”

“Đó là vì cô ấy không gặp phải mà thôi. Sau này, tôi đã gặp lại Lý Tinh tại Thượng Hải, thấy Lý Tinh và chồng cô ấy ở bên nhau, ngay cả muốn tránh đi tôi cũng không tránh nổi, ngay cả nói cũng không sao nói nổi nữa. Cậu thấy tôi là người cả ngày cứ hi hi ha ha như vậy, lại có những lúc uất ức như vậy hay sao? Thật sự là có đấy. Nhưng Lý Tinh thì lại rất bình tĩnh, cô ấy hỏi tôi về công việc, hỏi chuyện bạn gái của tôi, còn cười ý vị với tôi, tôi chỉ gật đầu mà nghe, ngay cả mắt cũng không dám ngước lên nhìn cô ấy nữa. Khi đó tôi có cảm giác đời này mình cũng không còn dám ngẩng mặt lên nhìn cô ấy nữa.”

Lão Vương ngẩng đầu nhìn trời, lại châm một điếu thuốc khác, “Thật ra thì, đã chung sống nhiều năm lý do người con gái đòi chia tay không ngoài hai nguyên nhân này: hoặc là đau thấu tim đối với người đàn ông này, hoặc là thật sự cảm thấy hai bên không thích hợp. Như Lý Tinh, cô ấy thuộc về nguyên nhân đầu, mấy lần trước bọn tôi chia tay gặp có gặp lại cô ấy cũng không thèm để ý đến tôi, chỉ có lần này lại chủ động tới chào hỏi, cười cười nói nói, cô ấy đã thật sự buông tay rồi. Nhưng còn Tri Tri, tôi cảm thấy hình như cô ấy đang trốn tránh một điều gì đó.”

“Nghe tôi đi, hôm nay cậu hãy gọi Điền Ni tới, thử phản ứng của cô ấy một chút. Tôi cảm thấy chắc chắn cô ấy cũng không chịu nổi khi thấy cậu với một cô gái khác ở chung một chỗ, nếu như cô ấy thật sự chịu được, vậy thì không cần phải nói nữa! Thật ra khi nói chia tay, tôi cho rằng nhất định phải có một đáp án khiến mình phải tâm phục khẩu phục thì mới được. Nếu không cho dù có đã có bạn gái mới thì trong đầu cũng sẽ vẫn cộm cấn.” Lão Vương chọc chọc vào ngực mình: “Giống như tôi đây, qua năm năm mười năm sau nữa, cũng không chắc có buông xuống nổi không.”

Đoàn người đi thẳng sang tiệm cơm ở bên cạnh để ăn cơm.

Vào buổi trưa, tiệm cơm hơi đông đúc, năm người bọn họ ngồi quanh cái một cái bàn hình chữ nhật vừa phải, Chu Đông và Điền Ni ngồi một bên, lão Vương Khâu Đình và Trần Tri Tri ngồi một bên.

Mọi người thay phiên nhau chọn một món ăn, sau đó liền bắt đầu ngồi tán gẫu. Người nói nhiều nhất vẫn là lão Vương, anh có cách chọc cười rất ý vị, chọc cho Điền Ni cười ha ha. Trần Tri Tri ngược lại không một chút hứng thú nghe anh kể chuyện cười. Người phục vụ nhanh chóng đặt lên bàn chồng bát đũa, tiếp đó Trần Tri Tri bóc lớp màng bọc bên ngoài lấy ra cái ly định rót nước uống, nhưng tay vừa chạm vào đến lớp sứ trắng liền rụt ngay lại, nóng quá.

“Không sao chứ?” Chu Đông hỏi cô.

Trần Tri Tri thổi thổi đầu ngón tay một chút: “Không sao.”

“Để đấy cho anh.” Chu Đông đứng dậy cầm bình nước lên, rót cho Trần Tri Tri một chén. Trần Tri Tri vừa định nói: “Cảm ơn” thì Điền Ni ở bên cạnh cũng đưa cái ly ra: “Em cũng muốn uống, em cũng muốn uống.” Chu Đông lại rót thêm cho cô một chén, sau hỏi Khâu Đình và lão Vương: “Hai người có muốn uống nước không?”

Lão Vương và Khâu Đình lắc đầu một cái.

Chu Đông để bình nước xuống ngồi xuống ghế, nhìn thấy Trần Tri Tri cúi đầu, môi mím lại.

Đã sống với nhau nhiều năm nên anh biết,… đây là dấu hiệu cô không mấy vui vẻ.

Rất nhanh, những món ăn đã được mang lên, từng món từng món một, màu sắc hương vị của món ăn làm cho người thấy thèm thuồng. Lão Vương đã sớm đói bụng, vừa nhìn thấy món ăn lập tức cầm đũa lên, “Mọi người đừng khách khí, ăn đi thôi.”

Đương nhiên tất cả mọi người đều không hề khách khí.

Cũng không lâu lắm, đang cúi đầu ăn cơm Trần Tri Tri nghe thấy Điền Ni nói: “Chu Đông, giúp em gỡ viên thịt này ra với.” Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, đôi đũa của Điền Ni đang định gắp một viên thịt trong bát thịt ra, nhưng mấy viên thịt kia lại dính vào nhau rất chặt.

Chu Đông đưa đũa tới gỡ giúp cô.

“Được rồi, cám ơn anh.”

Điền Ni bỏ viên thịt vào trong chén, ăn “rất ngon lành”.

Có lẽ ba chữ “rất ngon lành” kia chỉ là tưởng tượng của Trần Tri Tri, cô ăn đồ ăn trong chén cơm của mình nhưng có cảm giác tựa như mình đã bị lãng quên hoàn toàn rồi. Trước kia cô không ngừng gọi: “Chu Đông, Chu Đông, giúp em cái này, giúp em cái nọ.” Đó là đặc quyền chỉ của riêng cô, chỉ có cô mới có thể nói như vậy. Những người khác nghe thấy mà phát ghen, nhưng còn bây giờ…

“If equal af­fec­tion can­not be, let the more lov­ing be me. hon­ey.”

Những lời này anh cũng sẽ nói với người khác sao? Cũng sẽ có một ngày trong không gian tin nhắn thoại của anh trong điện thoại di động, anh cũng sẽ lẩm bẩm câu này, nhưng là tên và hình ảnh của người khác chăng? Hay là vào mấy năm sau, khi bọn họ gặp lại nhau, mỗi người đều có gia đình riêng của mình, lúc ấy họ sẽ vẫy tay chào hỏi nhau hay chỉ cười nói qua quít rồi đi luôn?

Trước mặt cô là món ăn cá om dưa, Chu Đông chọn.

Chu Đông vẫn nhớ cô thích ăn cá. Cá hầm nhừ hay cá om đều là món ăn mà cô thích nhất. Cô ghét nhất là cá mực, cho nên khi cô và anh cùng ăn cơm chưa bao giờ chọn món cá mực.

Cô sợ lạnh. Mùa đông đến, chung quy cô ăn mặc giống như cái bánh chưng, buổi tối rất thích ủ tay chân vào người anh. Cô cũng sợ những con chó to, trước kia có một dì làm ở phòng ăn của trường học nuôi một con chó Thổ rất to. Mỗi lần giờ tự học tan muộn, khi trở về sẽ không dám đi ngang qua phòng ăn, nhất định phải gọi điện thoại để Chu Đông tới đón cô. Cô còn sợ chuột hơn, có một lần cô nghỉ hè ở nhà dì, buổi tối khi đang mơ mơ màng màng, nhìn thấy con chuột bò qua đầu giường của mình, cô nhất thời liền bị dọa đến ngồi bật dậy, không dám động đậy để bật đèn lên, lại không muốn làm kinh động đến dì, nên mới hơn ba giờ sáng cô liền gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Chu Đông, gọi liên tục cho tới sáng ngày hôm sau…

Tất cả toàn bộ những chuyện này, sẽ chỉ còn lại trong hồi ức hay sao?