Chương 622: Ám vệ Phượng Hoàng 3

Độc y thần nữ: Phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: V.O

Càng đi vào sâu trong Vực sâu, mãnh thú lại càng ít, cũng càng khủng bố, mãnh thú bá chủ mãn cấp vô cùng bình thường, cũng may trí nhớ của lão tổ tiên cũng không tệ, bọn họ không gặp mãnh thú mãn cấp.

Đi được ba ngày, buổi tối lúc đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên một dòng sát khí xơ xác tiêu điều cuồn cuộn đến, gió âm u lạnh lẽo thổi đến, khiến Vực sâu mênh mông cực nóng đột nhiên lạnh lẽo.

“Là mãnh thú!” Dạ Quân Mạc biến sắc, khí thế khủng bố như thế, ít nhất đã ngoài cấp 8, thậm chí là cấp 9.

Bạch Vũ lập tức đề phòng, thả Băng Hồ ra, tạo ra tường băng ở bốn phía.

Chỉ chốc lát sau, một tiếng rống thê lương vang lên, ngay sau đó vô số cây mây lan đến, nháy mắt trên tường băng thật dày xuất hiện vết nứt. Dạ Quân Mạc vung ra một đường lửa Bất Tử, một đống cây mây lập tức bốc cháy.

“A! Ai đốt ta? Đau quá!” Cây mây mạnh rụt về, bóng dáng Thụ Tinh dậm chân ở trong lửa.

“Thụ Tinh?” Bạch Vũ ngạc nhiên cùng Dạ Quân Mạc nhìn nhau, Dạ Quân Mạc thu ngọn lửa Bất Tử lại. Ngọn lửa của hắn trải qua đá Niết Bàn thăng cấp, trừ phi đốt rụi còn không rất khó tắt.

Nếu hắn không thu hồi lại, còn không biết Thụ Tinh phải chịu giày vò bao lâu.

Thụ Tinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, uất ức đi tới: “Các ngươi đốt ta làm gì? Ta lại không thể ăn được.”

Bạch Vũ ngượng ngùng cười nói: “Không phải là không nhận ra sao, còn tưởng rằng ngươi là mãnh thú đi ăn thịt người kia.”

“Ta mới không giống dã thú không có đầu óc đó đâu.” Thụ Tinh kiêu ngạo nói: “Ta chính là Đại Thi Nhân.”

Đại Thi Nhân? Bề ngoài trông ngươi vẫn còn đang ăn thịt người… Bạch Vũ cười ha ha: “Thủy Qua đâu? Dieendaanleequuydoon – V.O. Nó không đi cùng với ngươi sao?”

“Có, nó đói bụng, đi ăn gì đó.”

Cho nên thật ra tiếng mãnh thú kêu thảm thiết vừa rồi là Thủy Qua tìm được đồ ăn sao? Bạch Vũ cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Sao các ngươi lại ở đây? Ám Lân đón các ngươi về, không cho các ngươi ở Đế Đô sao?”

“Vốn vậy, nhưng nơi đó quá nhỏ, chung quanh đều là người, lại không thể ăn.” Thụ Tinh tiếp tục uất ức: “Cho nên chúng ta nói một tiếng với Ám Lân đến Vực sâu chơi. Nơi này quả thực rất tốt, linh khí dư thừa, còn có rất nhiều đồ ăn, chỉ là không có thơ ca…”

Vực sâu thật sự là thiên đường của mãnh thú, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc tỏ vẻ hiểu rõ.

Biết được hai con mãnh thú tới là Thụ Tinh và Thủy Qua, hai người lại yên tâm đi ngủ. Sau khi Thủy Qua trở về lại cùng Thụ Tinh ngủ ở bên cạnh bọn họ.

Ngày thứ hai lúc đi, hai con mãnh thú lại đi theo Bạch Vũ.

Căn cứ ước định của bọn nó và Ám Lân, Bạch Vũ coi như là một nửa chủ nhân của bọn nó, mặt khác Dạ Quân Mạc cũng là một nửa. Không gặp thì thôi, đã gặp thì tự nhiên phải đi theo cùng.

Tổ tiên chỉ đường phát hiện đột nhiên nửa đường có thêm hai người gia nhập, cũng không phát hiện bọn nó là mãnh thú, chỉ cho là ám vệ linh tinh, cũng không nói thêm cái gì. Ông tin Dạ Quân Mạc có chừng mực, người không nên dẫn đến gặp ám vệ Phượng Hoàng thì hắn là sẽ không dẫn theo.

Có hai con mãnh thú hộ giá, quãng đường sau đó một đường thuận lợi, mãnh thú lượn lờ ở gần đó đều bị hơi thở Thủy Qua và Thụ Tinh tỏa ra dọa chạy, nửa con mãnh thú bọn họ cũng không thấy.

Dạ tổ tiên dẫn bọn họ đi tới một nơi hoang dã giống như sa mạc, ngọn đồi uốn lượn xa xa, dưới chân núi có một nhà cỏ nát không thể nát hơn.

“Bạch Vũ chỉ có thể một mình vào núi, ngươi ở đây chờ nàng đi.” Dạ tổ tiên nói với Dạ Quân Mạc.

“Người cũng không vào?” Dạ Quân Mạc hỏi.

“Đương nhiên.” Tổ tiên nghiêm nghị: “Ta ở lại đây chờ với ngươi.”

Dạ Quân Mạc: “Cần bao nhiêu ngày?”