Chương 302: Đại lục Thanh Mộc, Vực Thanh Vũ (5)

Độc y thần nữ: Phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: V.O

Thiếu niên vừa mở miệng đã mắng Lê Tùng cẩu huyết lâm đầu, Lê Tùng tức giận đến mức tay cũng run lên, cưỡi Hỏa Diễm Tích Dịch thẳng một đường đi đến.

Thiếu niên cũng không khách khí với hắn, gọi Băng Thủy Bạch Thử (chuột trắng) của mình ra, nước lũ rét lạnh thấu xương đánh thẳng về phía trước.

Hai người đánh một trận lớn, từ phòng đấu giá đánh tới trên đường cái, không nói hủy diệt đại sảnh, cả con phố cũng nhanh chóng không khác nhiều lắm.

Cuối cùng, thiếu niên có Triệu Hoán Thú hệ Thủy khắc chế được Lê Tùng, Hỏa Diễm Tích Dịch bị đánh bại, hắn lập tức gọi ra một con Triệu Hoán Thú khác chạy thoát.

Thiếu niên giũ giũ nước bẩn màu đen dính trên y bào, cười tủm tỉm trở về chỗ bán đấu giá.

Đại sảnh đã sớm sụp đổ, Bạch Vũ và Ám Ưng đứng ở ngoài cửa.

Một lúc sau, thiếu niên dùng vẻ mặt quan tâm đi tới trước mặt Bạch Vũ: “Vị cô nương này, ngươi không bị thương chứ? Về sau gặp được loại chuyện này thì không cần phải ngây ngốc xông lên, nữ tử phải là người được bảo vệ mới đúng. Nhưng ngươi cũng đừng sợ, toàn bộ Vực Thanh Vũ của chúng ta mà nói vẫn là rất yên ổn, loại chuyện như thế này vẫn rất ít xảy ra……”

Thiếu niên lải nhải nói một đống chuyện.

Khóe miệng Bạch Vũ trực tiếp co rút, ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sợ? Vốn đang nghĩ đến vị này chính là thiếu niên chính nghĩa bạo bằng, ai biết còn là một người nói nhiều!

“Cái kia, ta gọi là Bạch Vũ, ngươi là……” Bạch Vũ rất vất vả bắt được cơ hội ngắt lời hắn.

Ánh mắt trong suốt của thiếu niên lập tức sáng ngời có thần: “Thì ra ngươi gọi là Bạch Vũ, tên rất dễ nhớ. Ta gọi là Tư Minh, là…..”

Lời của hắn còn chưa nói hết, lão bản phòng bán đấu giá liền cảm động đến rơi nước mắt bổ nhào qua, ôm bắp đùi của hắn gào khóc một trận: “Thiếu chủ! Thật sự là rất cảm tạ người, nếu không có người, ta đã bị tên khốn kiếp Lê Tùng thiêu cháy…… Ô ô……”

Tư Minh đen mặt, một cước đá văng lão bản ra: “Đứng lên, nói như thế nào ngươi cũng là lão bản phòng bán đấu giá của Vực Thanh Vũ chúng ta, có chút tôn nghiêm được không.”

“Vâng” lão bản đứng lên, vỗ bụi bặm trên người, tò mò hỏi: “Sao hôm nay thiếu chủ có thời gian rảnh ra đây? Không phải Vực Chủ khóa người ở trong nhà?”

Vẻ mặt Tư Minh xấu hổ, tức giận trừng mắt liếc lão bản một cái: “Hôm nay trong nhà có một đám người đến quấy rối, không có ai quản ta.”

“Cho nên người mới chuồn êm ra đây?”

“Cút đi! Bổn thiếu gia quang minh chính đại đi ra ngoài dạo phố, nếu không phải ta trùng hợp cứu ngươi, ngươi sẽ chết ở trong phòng bán đấu giá.”

Lão bản liên tục nói ‘vâng’, không dám nói thêm gì nữa.

Tư Minh xoay mặt nhìn về phía Bạch Vũ, thật ngượng ngùng tiếp tục tự giới thiệu: “Ta là nhi tử của Vực Chủ Vực Thanh Vũ. Không biết Bạch Vũ cô nương từ đâu tới đây?”

“Ta và Ưng đại ca từ hạ giới đến, mới đến nơi này.”

“Thật chứ?” Ánh mắt Tư Minh sáng lên: “Vậy nhất định là các ngươi còn chưa có chỗ ở, theo ta quay về phủ Vực Chủ đi, cha ta rất nhiệt tình, hiếu khách.”

“À, không cần đâu, chúng ta có thể tìm một khách điếm……”

“Khách điếm không an toàn. Hơn nữa, bây giờ ngươi tìm khách điếm ở đâu?” Tư Minh chỉa chỉa ngã tư đường thiếu chút nữa biến thành phế tích, muốn khôi phục thành nguyên dạng, cũng phải mất bốn năm ngày.

Trên trán Bạch Vũ treo đầy hắc tuyến, ở trong lòng yên lặng phun mửa: cái này còn không phải vì dòng nước của ngươi hoành hành xông thẳng vào, không hề kiêng nể bất kỳ ai, Vực Thanh Vũ này là địa bàn của nhà ngươi, phá sản như vậy, dám chắc cha ngươi cũng đã từng giúp ngươi giải quyết tốt không ít hậu quả.

“Được, chúng ta đi.” Bạch Vũ còn chưa nói, Ám Ưng đột nhiên mở miệng đồng ý.

Trên khuôn anh tuấn của Tư Minh lập tức nở ra một nụ cười vui vẻ, phấn chấn, vừa giới thiệu tình huống của Vực Thanh Vũ, vừa làm tròn trách nhiệm dẫn đường cho bọn họ.

Bạch Vũ nghi ngờ nhìn về phía Ám Ưng, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao phải đồng ý? Chẳng lẽ bây giờ Dạ Quân Mạc đang ở tại phủ Vực Chủ?”