Chương 204: Hoa đăng, ghen (7)

Độc y thần nữ: Phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: V.O

Bạch Vũ nghe bọn họ nói hươu nói vượn, khóe miệng đều muốn rút gân. Các ngươi có nhớ ta vẫn còn ở đây không? Ta không cần đắt tiền, cũng không cần lớn, thật sự chính là ta không muốn nhận.

“Hoa đăng của hắn Bạch Vũ sư muội không để vào mắt, ngọn của ta thì thế nào?” Dáng người cao ngất của Tả Khưu Lan từ đằng xa đi tới, cười nhạt mang theo một ngọn hoa đăng, đưa đến trước mặt Bạch Vũ.

Ngọn hoa đăng này lớn hơn gấp đôi so với Thất Thải Lưu Ly của Sa Hoằng, giống như Liên Hoa Bảo Tọa (ngai vàng hình hoa sen), sáng lạn nhiều vẻ, vừa lấy ra đã khiến cho mười thước chung quanh đều lâm vào trong một mảnh sắc thái mộng ảo.

Tả Vũ hít một hơi khí lạnh: “Đây là đèn Mê Túy Liên Hoa sang quý nhất ở Cống Hiên Đường, dùng Mê Túy Liên Hoa 500 năm và Tía Tô để chế tác.” Cho nên hoa đăng này không chỉ là tặng, mà còn là tặng dược liệu, Mê Túy Liên Hoa là độc dược có thể làm cho con người sinh ra ảo giác, tía tô là trân phẩm trị liệu ngoại thương, hai thứ này kết hợp lại với nhau cũng đủ để động lòng người, huống chi còn làm thành hoa đăng rực rỡ.

Sa Hoằng nắm hoa đăng của mình, khớp ngón tay trắng bệch, trong lòng ảo não một trận. Vì sao hắn không nghĩ đến? Bạch Vũ là Y Sư, giỏi độc, giỏi làm Dược Thiện, tặng cho nàng dược liệu mới phù hợp thể hiện tâm ý của hắn.

Tả Khưu Lan liếc nhìn Tả Vũ một cái: “Ngươi rất biết hàng, đây là đèn Mê Túy Liên Hoa. Bạch Vũ sư muội, tặng cho nàng.”

“Ta nhớ rõ, hình như chúng ta không quen.” Bạch Vũ vô tội nhìn hắn.

“Nàng nhận lấy ngọn đèn này, chúng ta liền quen thuộc.”

“……” Bạch Vũ không muốn nhận, ngọn này so với cái Sa Hoằng tặng còn quý hơn có được không? Rõ ràng gặp nhau hai lần, sao lại nhớ vội tới tặng hoa đăng cho nàng?

Ngay lúc Bạch Vũ lo lắng làm thế nào để từ chối, tin tức Tả Khưu Lan tặng hoa đăng cho Bạch Vũ tựa như cánh quá dài, nháy mắt truyền khắp toàn bộ Vô Trần Cung, đoán chừng là hoạt động của Vô Trần Cung làm cho tâm tình của mọi ngườirất tốt, đều rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu bát quái, thao thao bất tuyệt (nói liên tục không ngớt).

Người phản ứng đầu tiên chính là người tận mắt nhìn thấy – Tòng Nguyệt Cầm, nàng ta đập ‘bộp’ một tiếng, đánh rớt ngọn hoa đăng, hùng hổ vọt tới trước mặt Bạch Vũ, giơ tay muốn đánh người: “Ngươi là cái đồ hồ ly tinh, cũng dám quyến rũ Tả sư huynh!”

Tả Khưu Lan một phát bắt được cánh tay nàng ta, căm tức trách cứ: “Ngươi nổi điên cái gì, quả thực giống như người đàn bà chanh chua.”

“Ngươi lại có thể vì tiện nhân như vậy mà mắng ta? Tả Khưu Lan, mắt ngươi bị mù, vì sao muốn tặng hoa đăng cho nàng ta?”

“Ta tặng hoa đăng cho ai, không liên quan gì đến ngươi.”

……

Vì thế, Tả Khưu Lan tặng hoa đăng cho Bạch Vũ, dẫn đến người đàn bà chanh chua Tòng Nguyệt Cầm chửi đổng, không qua bao lâu liền truyền khắp Vô Trần Cung.

Bạch Vũ đau đầu nâng trán, nếu không phải Tả Khưu Lan lấy ra hoa đăng rất thành ý, nàng cũng sẽ hoài nghi Tả Khưu Lan cố ý cùng với Tòng Nguyệt Cầm hãm hại nàng. Thật vất vả Tòng Nguyệt Cầm mới yên tĩnh một thời gian ngắn, hiện tại bởi vì một ngọn hoa đăng, lại nóng nảy.

Cũng không phải Bạch Vũ sợ Tòng Nguyệt Cầm, nhưng nàng sợ phiền toái, nhìn thấy hai người trước mặt gần như sắp đánh nhau, nàng rất muốn cho mỗi người một cái tát đánh bay tới tận cuối chân trời.

“Bạch Vũ, xin nhận lấy hoa đăng của ta.” Tả Khưu Lan kiên trì phải tặng hoa đăng cho Bạch Vũ, Tòng Nguyệt Cầm kiên trì phải đập bể hoa đăng.

Hai người đều là thủ tịch đệ tử, nhất cử nhất động của bọn họ đều được mọi người chú ý, Tả Khưu Lan mắt cao hơn đầu, hiếm khi nhìn thấy hắn có hảo cảm với một nữ tử, mỹ nam hậu cung của Tòng Nguyệt Cầm có một đống lớn, càng hiếm khi thấy nàng ta ghen tị thành bộ dạng này.

Mọi người vây xem đã hưng phấn bắt đầu mở ván bài, đổ cuối cùng hoa đăng của Tả Khưu Lan sẽ đưa đến tay Bạch Vũ, hay là sẽ bị Tòng Nguyệt Cầm đập bể.

Nhưng mà bọn họ rất nhanh đã phát hiện, ván bài bọn họ mở không ngờ rất đơn giản.

Chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, một cỗ lực lượng từ trên trời giáng xuống, đẩy dời tất cả người bên cạnh Bạch Vũ cách đi mười thước.