Chương 789: Biến cố Huyền Vũ môn

Đại Đường Song Long Truyện

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khấu Trọng, Lý Thế Dân sóng vai đi ra khỏi bắc môn Dịch Đình Cung, đi về phía Huyền Vũ môn, những người đi theo có Vương Huyền Thứ, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, ba mươi tên Phi Vân vệ, ba mươi Huyền Giáp tinh binh.

Cửa bắc của Huyền Vũ môn mở rộng, cấm vệ quân vẫn trấn thủ như thường, không có gì khác thường.

Khấu Trọng còn đang suy tư những lời phế phủ của Dương Hư Ngạn trước khi chết, sự thật trong lòng mỗi người đều tồn tại dục vọng yêu ma, một khi không khống chế được nó, có thể thành nô lệ cho nó. Giống như Dương Hư Ngạn cho đến chết cũng không được nghỉ ngơi. Khấu Trọng gã chẳng phải không phải cũng từng có tâm ma muốn bá chủ thiên hạ đó sao. May mà cuối cùng cũng thoát khỏi vũng lầy dục vọng, nếu không, có thể làm cho Trung thổ bị chìm mãi vào chiến tranh không ngừng.

Khi gã nghĩ đến cảnh được mặc tình rong ruổi khắp đại thảo nguyên, nhìn những vùng đất rộng lớn bao la ngút ngàn không còn biên giới, gã cảm thấy tiếp xúc được với chính mình, tiếp xúc được với sinh mạng trong lòng. Sau khi quyết định giúp cho Thế Dân thống nhất thiên hạ, tâm linh gã trở nên bằng phẳng rộng lớn vô hạn, còn trước mắt chính là thời khắc có tính quyết định.

Thủ vệ Huyền Vũ môn đứng trang nghiêm trước một ngõ vào thật sâu, tuợng trưng cho con đường đi tới tương lai tươi sáng.

Phụ trách giữ cổng là phó của Thường Hà tên là Kính Quân Hoằng, hắn tiến lên phía trước trầm giọng nói:

– Bẩm Tần Vương, Thiếu Soái, thuẫn bài đã được bố trí ở phía trong cửa, thần sẽ tử thủ cửa vào.

Từ góc độ nhìn của Khấu Trọng và Lý Thế Dân, ba tầng cửa tĩnh lặng không có người, hai bên tường thành vẫn có cấm quân gác như thường, hai vọng gác và sáu tòa lầu đứng sừng sững hai bên, rất nghiêm túc và trang trọng.

Lý Thế Dân gật đầu nói:

– Kính khanh cẩn thận, không cầu giết địch, chỉ cầu tự bảo.

Kính Quân Hoằng cung kính nói:

– Mạt tướng hiểu rồi, nguyện đem tấm thân phục vụ Tần Vương, Thiếu Soái.

Khấu Trọng rõ ràng cảm nhận được hiệu ứng của “Tần Vương, Thiếu Soái”. Việc hắn kết minh với Lý Uyên sở dĩ được quân dân toàn thành hoan nghênh, nguyên nhân là gã đã thành địch nhân đáng sợ của Đại Đường quốc, có sức uy hiếp như liên quân tái ngoại. Bây giờ gã bỏ qua tất cả, bỏ đế tọa chắp tay làm thần tử cho Lý Thế Dân, còn Lý Thế Dân lại luôn luôn được Đường Thất trên dưới coi là thủ lĩnh anh minh, hơn nữa cũng biết Lý Uyên đã không còn ngăn cản, tất nhiên là đều một lòng, ủng hộ cho gã và Lý Thế Dân. Cho dù không có long phù, Kính Quân Hoằng vẫn sẽ vui vẻ theo Thường Hà quy phục họ.

Những quân gác cổng nhất tề cúi chào.

Kính Quân Hoằng phát lệnh, gần trăm cấm quân sắp hàng ở hai bên phía sau cánh cổng đều toàn thể bước lên. Phía sau bức tường bỗng xuất hiện hơn mười lá chắn bằng thép cỡ lớn.

Lý Thế Dân ra hiệu hành động, rồi cùng Khấu Trọng sóng vai đi vào cửa. Phi Vân Vệ, Huyền Giáp tinh binh cuồn cuộn như nước từ hai bên lao tới, cầm tấm khiên sắt che phía trước.

Vương Huyền Thứ quát to:

– Bày trận!

Các chiến sĩ đi đến cách lối vào sâu thẳm chừng năm trượng, tiến ra thông đạo rộng mười hai trượng bên ngoài cánh cửa, phân làm ba hàng, hàng đầu cố định, hàng thứ hai quì xuống, hàng cuối cùng đứng thẳng, các lá chắn giơ lên, hình thành một trận lá chắn có thể phòng ngự những mũi tên, một loạt lá chắn cuối cùng để hơi xéo, trông như cái thùng sắt, kín đến gió cũng không lọt vào được.

Nhất thời, hàng trăm Trường Lâm Quân từ cánh cửa thứ hai bỗng xuất hiện, tên bắn ra như mưa “Leng keng thùng thùng”, đều bị lá chắn thép gạt rơi.

Tiếng vó ngựa bỗng vang lên động trời, từ bắc môn Đông Cung truyền đến, hiển thị Lý Kiến Thành đã làm như những gì Thường Hà trước kia đã mật báo, cùng với Trường Lâm Quân kéo từ Đông Cung đến, cắt đứt đường lui của họ.

Phía bên Dịch Đình Cung bỗng có tiếng chân như sấm dậy, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch trợ chiến, Ma Thường, Tống Pháp Lượng, Tống Sảng, Tống Bang chỉ huy ba ngàn quân tinh nhuệ, từ Dịch Đình Cung kéo tới đón đánh bộ đội của Lý Kiến Thành.

Khấu Trọng và Lý Thế Dân cũng biết Lý Hiếu Cung lần này suất lĩnh năm ngàn cấm vệ quân của Trình Mạc, từ quảng trường Hoành Quán tiến vào Đông Cung, cắt đứt đường lui của Kiến Thành, làm cho Kiến Thành không thể thấy bất lợi thì lui về giữ Đông Cung. Lấy Lý Tịnh làm chủ, Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim làm phó dẫn hai ngàn Huyền Giáp tinh binh, từ Duyên Gia Cung kéo ra, làm cho năm trăm Trường Lâm Quân của Khả Đạt Chí trước sau thụ địch ở Huyền Vũ môn, không thể tiến thoái.

Không đợi Lý Thế Dân phân phó, toàn thể người của Kính Quân Hoằng lùi lại vào cánh cửa, kết trận trấn thủ, làm cho Khấu Trọng và Lý Thế Dân không cần phải lo sau lưng.

Khấu Trọng nói với Uất Trì Kính Đức và Trưởng Tôn Vô Kỵ:

– Làm phiền hai vị ở lại đại môn áp trận cho Kính phó thống.

Uất Trì Kính Đức và Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn nhau, vì lý do chức trách, họ không thể rời Lý Thế Dân được, đảm bảo an toàn cho Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân mỉm cười nói:

– Có Thiếu Soái ở đây, các ngươi còn phải lo gì cho an toàn của bổn vương chứ? Huống chi bổn vương có lực tự bảo, còn không theo lệnh Thiếu Soái, nếu không lỡ mất đại sự, chúng ta đừng mơ tưởng có một ai có thể toàn mạng.

Chưa dứt lời, ngoài cửa Huyền Vũ môn tiếng chém giết rung trời, Trường Lâm Quân bắt đầu dùng khoái mã trường mâu, tấn công cánh cửa thứ nhất. Mọi người có thể tưởng tượng được sự đáng sợ của Lý Kiến Thành lúc này, nếu không phải là Thường Hà quy thuận họ, người của Kính Quân Hoằng sẽ phối hợp chứ không phải là ngăn chặn, Trường Lâm Quân sẽ tấn công thẳng vào, cùng người của Khả Đạt Chí trước sau giáp công, sẽ đánh họ đến một phiến giáp cũng không còn.

Uất Trì Kính Đức và Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức lĩnh mệnh ra đi.

Lý Thế Dân cùng Khấu Trọng cười, nói:

– Khả Đạt Chí chắc đã biết thức thời!

Khấu Trọng thong dong nhìn lại, Vương Huyền Thứ chỉ huy trận lá chắn chưa bắn một mũi tên nào, còn những mũi tên của địch nhân căn bản không thể làm tổn thương bên mình, mà lúc này đã không còn sức bắn nữa, không còn sắc bén được như lúc trước, Khả Đạt Chí chỉ có thể tiến công cận chiến. Đầu tường, thành lâu và pháo đài tuôn ra đầy cấm quân, mỗi người cầm cung nỏ trong tay, nhưng lại chỉ giương cung bất động, Lý Thế Dân khi nói “Khả Đạt Chí chắc đã biết thức thời” ý nói là vì họ ở trên cao nhìn xuống, rất dễ dàng bắn chết đối thủ.

Khấu Trọng không để ý tới trận đấu kịch liệt phía sau hét lớn:

– Đạt Chí còn không thu tay lại?

Thanh âm Khả Đạt Chí vang lên nói:

– Dừng tay!

– Leng keng!

Những tiếng mũi tên bắn không dứt vào lá chắn phút chốc đình chỉ, bên này tự nhiên yên lặng, làm cho phía ngoài Huyền Vũ môn có vẻ ồn ào hơn.

Khấu Trọng vỗ nhẹ vai Lý Thế Dân, rồi nhảy lên trước, lướt qua trận lá chắn thép, đối mặt với địch nhân thần sắc hoảng loạn.

Khả Đạt Chí gạt mọi người ra, tiểu đao vẫn để trong vỏ, cười khổ nói:

– Khả Đạt Chí chưa bao giờ thử qua cảm giác hãm thân trong tình cảnh tứ phía thụ địch cùng quẫn như thế này, Thiếu Soái đúng là có mưu lược xuất thần nhập hóa, Đạt Chí phục rồi!

Lý Thế Dân phóng người lên, đáp xuống đầu tường, Thường Hà hiện thân bên cạnh hắn, hô to:

– Tần Vương vạn tuế!

Quân thủ thành cả trên tường thành và trong những vọng gác đều đồng thanh hô lên. Tiếp theo Huyền Giáp tinh binh cắt đường lui của Khả Đạt Chí, thanh âm cao vút tận trời, tuy vẫn gọi Lý Thế Dân là Tần Vương, nhưng lúc này cũng đã coi hắn là thiên tử Đại Đường, nếu không ai lại kêu là “Vạn tuế”.

– Tần Vương vạn tuế!

Những tiếng hô từ ngoài truyền đến, hiển thị Lý Thế Dân và Khấu Trọng đã khống chế toàn cục.

Khấu Trọng mỉm cười nhìn Khả Đạt Chí, nói:

– Không phải là Đạt Chí nhà ngươi tác chiến bất lực, mà là Kiến Thành vô năng, không được lòng người. Hắc! Ta và ngươi từng là huynh đệ, thủy chung vẫn luôn là huynh đệ. Bây giờ không cần ngươi đầu hàng, chỉ cần ngươi nói một câu, chúng ta có thể sóng vai tới Phúc Kỷ lâu uống rượu nói chuyện. Người của ngươi đương nhiên tự nhiên rời khỏi đây. Người của Thái tử chỉ cần nguyện ý thuần phục Tần Vương, Tần Vương sẽ không truy xét chuyện cũ.

Khả Đạt Chí cười khổ, tiếp theo di chuyển thân thể như gấu, trước hết nhìn lướt qua tướng sĩ bên mình, thấy sắc mặt mỗi người đều nhăn nhó, bèn quát:

– Các ngươi nghe chưa!

Tướng lãnh của Lý Kiến Thành, Phùng Lập Bản là người có chức cao nhất, nghe vậy đáp:

– Chúng ta nguyện đầu hàng Tần Vương, để Tần Vương xử lý.

Sau đó ra lệnh:

– Bỏ vũ khí đầu hàng!

Hắn là người đầu tiên ném binh khí đi. Đầu lĩnh đã quỳ xuống, không lâu sau toàn bộ binh tướng của Kiến Thành toàn thể đều buông khí giới quỳ xuống, chỉ còn ba trăm chiến sĩ Đột Quyết, đứng nguyên tại chỗ chờ lệnh Khả Đạt Chí.

Khả Đạt Chí dùng tiếng Đột Quyết thong dong nói:

– Chúng ta có thể giữ lại binh khí và cung tên, nhưng phải rời khỏi trận chiến này.

Rồi chuyển hướng sang Khấu Trọng nói:

– Chúng ta nên tới đâu đây, xin Thiếu Soái nói ra?

Khấu Trọng vui vẻ nói:

– Lý Tịnh tướng quân sẽ an bài ổn thỏa cho Đạt Chí. Ta và Tần Vương trước hết sẽ xử lý Kiến Thành, rồi về tìm ngươi uống rượu sau, hắc! Thượng thiên đãi hai huynh đệ chúng ta thật không tệ.

oOo

Khấu Trọng, Lý Thế Dân, Thường Hà sóng vai đứng trên đầu tường, cả tình thế lúc này đã hiện ra.

Ba ngàn tinh nhuệ Ma Thường, đội hình di chuyển chỉnh tề đến ngoài Huyền Vũ môn, bố trí thành trận thế, đuổi theo gần ba ngàn Trường Lâm Quân của Lý Kiến Thành khiến chúng không thể không lui về phía bên phải Huyền Vũ môn, bày trận nghênh chiến. Ngoài Huyền Vũ môn thi thể la liệt khắp nơi, có thể thấy được khi tấn công Huyền Vũ môn, Kiến Thành đã tổn thất thảm trọng, hoàn toàn vô công.

Lý Hiếu Cung tiếp thu quân đội của Đông Cung vẫn chưa thấy bóng dáng, nhưng có thể xuất hiện bất kỳ thời khắc nào.

Khấu Trọng hét lớn nói:

– Phụng mạng Tần Vương, nếu ai đầu hàng sẽ miễn tội chết.

Lý Kiến Thành thúc ngựa ra, hai mắt tóe lửa bừng bừng, gầm lên:

– Thường Hà ngươi dám bán đứng ta, uổng ta một tay đề bạt ngươi, ngươi có còn là người không?

Thường Hà ngang nhiên đáp:

– Thái tử tâm muốn làm loạn, bây giờ lại trách ta không phải. Thường Hà chỉ biết đại nghĩa, cũng không rảnh mà bận tâm đến mấy thứ khác. Nếu Thái tử đầu hàng, Tần Vương có thể niệm tình huynh đệ, miễn tử tội cho ngươi.

Thiên quân vạn mã giằng co ngoài Huyền Vũ môn, bây giờ lặng ngắt như tờ, tiếng hai người đối đáp vang vang khắp các tầng cửa.

Lý Kiến Thành lạnh lùng nói:

– Muốn ta đầu hàng hả? Các ngươi đã trúng độc, còn miệng cọp gan thỏ. Các tướng sĩ, lên! Thắng lợi sẽ là của chúng ta.

Khấu Trọng và Lý Thế Dân nghe thế nhìn nhau, Lý Kiến Thành vừa kêu gọi, lúc này trở nên điên cuồng dẫn đầu đi đến trận địa do Ma Thường chỉ huy.

Trường Lâm Quân không một ai theo hắn chịu chết. Ai nấy ghìm cương tại chỗ, chỉ còn Lý Kiến Thành đơn thân độc mã lao vào trận địa của liên quân Thiếu Soái, Tống Gia. Còn kẻ đáng thương chính là Lý Kiến Thành dường như chẳng biết không ai đi theo mình, không ngừng hô lớn:

– Lên! Lên! Lên!

Khấu Trọng và Lý Thế Dân cảm thấy không ổn, Ma Thường quát lớn:

– Bắn!

oOo

Khấu Trọng theo Lý Thế Dân đến ngự thư phòng. Lý Thần Thông và Phong Đức Di ra đón, người trước nói:

– Sau khi Hoàng Thượng tỉnh, nhất định muốn tới ngự thư phòng, chúng ta không dám ngăn trở.

Khấu Trọng nhíu mày nói:

– Ngài hiểu rõ mọi việc phát sinh chưa?

Phong Đức Di đáp:

– Tú Ninh công chúa giải thích rõ ràng cho Hoàng Thượng rồi, Hoàng Thượng chỉ nghe mà không nói gì.

Lý Thế Dân nói:

– Tú Ninh đâu?

Lý Thần Thông nói:

– Còn đang ở ngự thư phòng, làm bạn với Hoàng Thượng.

Khấu Trọng ngăn Lý Thế Dân đang muốn vào ngự thư phòng, kiên quyết nói:

– Tốt nhất để ta một người đi gặp ngài.

Lý Thế Dân ngẩn người một lát, rồi cũng gật đầu đồng ý.

Lý Thần Thông nói với Khấu Trọng:

– Thiếu Soái đi theo ta.

Hai người đến ngự thư phòng được bảo vệ trùng điệp, đi đến ngoài cửa ngự thư phòng, Lý Thần Thông nói qua cánh cửa đóng chặt:

– Bẩm Hoàng Thượng, Thiếu Soái cầu kiến.

Một lát sau, cửa phòng mở ra, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi của Lý Tú Ninh, vừa thấy ánh mắt của Khấu Trọng, ánh mắt lóe lên nhìn Khấu Trọng với thần sắc phức tạp run rẩy, ôn nhu nói:

– Thiếu Soái mời vào trong.

Khấu Trọng đi qua Lý Tú Ninh vào trong. Lý Tú Ninh ở ngoài nhè nhẹ đóng cửa phòng cho hắn, chỉ còn lại có Khấu Trọng và hoàng đế Đại Đường Lý Uyên ngồi sau long trác (cái bàn của vua).

Thần thức Lý Uyên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sắc mặt tái nhợt, trong không gian rộng lớn của thư phòng, không chỉ thấy rõ vẻ cô độc thê lương, mà còn làm lão giống như đột nhiên già đi rất nhiều.

Lão lặng lẽ nhìn Khấu Trọng đi vào, trầm giọng hỏi:

– Kiến Thành?

Khấu Trọng ủ rũ nói:

– Chúng ta vốn muốn giữ mạng cho hắn, nhưng hắn khăng khăng một mực, ở ngoài Huyền Vũ môn bị loạn tiễn bắn chết rồi.

Long thể Lý Uyên run lên, ngửa đầu nhìn quanh căn phòng, nước mắt lăn dài, rồi chợt đứng dậy, chắp tay đi tới cửa sổ phía sau, lưng quay về Khấu Trọng nói:

– Lý Uyên chưa cảm ơn ân cứu mạng của Thiếu Soái.

Khấu Trọng đi tới trước long trác rồi dừng lại, thở dài nói:

– Hoàng Thượng không cần để ý.

Lý Uyên trầm mặc một lát, rồi chậm rãi nói:

– Các ngươi chỉnh đốn tàn cuộc như thế nào.

Khấu Trọng cung kính nói:

– Bây giờ văn võ bá quan đã tụ tập đầy đủ ở ngoài Thái Cực điện, chờ đợi cử hành kết minh đại điển, nếu Hoàng Thượng nguyện nhân cơ hội này, công bố trước quần thần người thừa kế, Khấu Trọng có thể đại biểu cho Thiếu Soái quân, Tống Gia quân và Giang Hoài quân tuyên thệ thuần phục Đại Đường, như thế đại nghiệp thống nhất thiên hạ của Đại Đường, đã thành công được tám phần mười, xin Hoàng Thượng định đoạt.

Lý Uyên xoay người lại như một cơn lốc, hai mắt tinh quang đại thịnh, lãnh đạm nói:

– Công lao sự nghiệp của Thiếu Soái cũng khó mà có được, lại sao lại buông tay như thế?

Khấu Trọng thản nhiên nói:

– Nếu Khấu Trọng ta nói dối, ta vĩnh viễn không được siêu sinh. Hoàng Thượng hiểu hơn bất kỳ ai về nỗi khổ sở và vui sướng của hoàng đế. Khấu Trọng ta không tiếc cái ghế hoàng đế, là muốn bỏ khổ được vui, việc này để Thế Dân huynh đảm nhiệm, còn ta thì hưởng vui sướng. Hiện thời Đại Đường vẫn bị ở vào thời khắc thành bại chưa định, phải lập tức ổn định lòng quân, phấn chấn sĩ khí, muôn người một ý đón đánh liên quân tái ngoại, Hoàng Thượng minh xét.

Lý Uyên sắc mặt trầm xuống, thở dài nói:

– Thiếu Soái đúng là người có tài ăn nói.

Khấu Trọng cười khổ nói:

– Chuyện đã qua là quá khứ rồi, chúng ta phải đối mặt với tương lai. Tất cả mọi thứ ở Trường An đã do Thế Dân huynh khống chế, chỉ đợi Hoàng Thượng biểu thị công khai thánh ý trước quần thần.

Lý Uyên chán nản nói:

– Thôi bỏ đi! Đại Đường đã bị gian tà khuynh đảo, trẫm tự thân khó bảo toàn, tất cả đều là do Lý Uyên ta chịu trách nhiệm lớn nhất, ta cũng không còn mặt mũi nào ngồi trên vị trí này nữa. Xin Thiếu Soái bảo Thế Dân tới gặp ta, ta sẽ lập tức nhường ngôi vị hoàng đế này. Sau khi biểu thị công khai ở Thái Cực điện, lập tức thoái lui về An Nghĩa cung, về phần Kiến Thành và Nguyên Cát, sẽ nói chuyện rõ ràng với bá quan văn võ. Chúng cấu kết với ngoại nhân, ý đồ phá hỏng kết minh, hành thích Thiếu Soái, đã đền tội ở Huyền Vũ môn.

Khấu Trọng cũng nể mặt lão, vội vàng quỳ xuống nói:

– Tạ chủ long ân, vi thần Khấu Trọng có một thỉnh cầu, vạn mong Hoàng Thượng ân chuẩn.

Lý Uyên đi vòng qua trước cái bàn, nâng hắn dậy, cười khổ nói:

– Thẳng thắn mà nói, sau khi ta biết Thiếu Soái cũng là thần y Mạc Nhất Tâm, chẳng những phi thường bội phục Thiếu Soái, mà thật tâm vui mừng. Khó mà tìm được người thắng không kiêu như ngươi. Kiến Thành và Nguyên Cát thực sự không thể theo kịp. Có chuyện gì xin cứ nói.

Khấu Trọng xấu hổ nói:

– Đổng Phi muốn một mình tới Lạc Dương định cư.

Lý Uyên giật mình kinh ngạc, nhưng rồi lập tức hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Khấu Trọng, khóe miệng nhếch lên nụ cười đau khổ, gật đầu nói:

– Sẽ như Thiếu Soái muốn, tính tình Thục Ny, đích xác không thích hợp ở Bảo Cung lâu. Doãn Phi và mẹ nàng cùng rời thành, sau này ta không muốn nhìn thấy nàng nữa.

Khấu Trọng ra khỏi ngự thư phòng, bên ngoài Lý Thế Dân đang đợi. Phong Đức Di, Lý Thần Thông, Lý Tú Ninh xúm lại hỏi.

Khấu Trọng lại nói:

– Bọn người Tất Huyền đột nhiên ly khai, làm ta sinh ra dự cảm rất xấu.

Bốn người cũng mù mờ, không rõ vì sao gã đột nhiên nói một việc chẳng liên quan gì tới chuyện gã vào gặp Lý Uyên.

Lý Thế Dân gật đầu nói:

– Đúng là làm cho người ta sinh nghi.

Khấu Trọng nói:

– Chúng ta không thể không tính đến trường hợp xấu nhất. Giả thiết liên quân tái ngoại đã ẩn náu ở gần Quan Trung, do đó Tất Huyền vừa được tiếp báo lập tức bỏ đi, vì thành bại không phải quyết định ở trong thành mà là ở ngoài thành. Đối với địch nhân, chúng ta càng loạn thì họ càng có lợi. Với thân phận địa vị của Tất Huyền, cũng không muốn trực tiếp can dự vào cuộc đấu tranh chính trị. Huống chi Tất Huyền đã cho là chúng ta chắc chắn phải thất bại rồi, căn bản không đáng để hắn ra tay.

Lý Thần Thông gật đầu nói:

– Thiếu Soái nói như vậy cũng đúng, người Đột Quyết luôn luôn tới lui như gió, nhân lúc sơ hở mà tấn công, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt nghìn năm có một, thừa dịp có loạn mà nhất cử công phá Trường An được chứ.

Phong Đức Di vui mừng khôn xiết nói:

– May mắn chúng ta bây giờ đã khác trước rồi, Trường An không có chút dao động nào, Hoàng Thượng sau cùng có chỉ thị như thế nào?

Một câu cuối cùng của hắn chính là việc mọi người muốn biết.

Lý Tú Ninh sẵng giọng:

– Khấu Trọng!

Khấu Trọng nở nụ cười tươi như hoa, đột nhiên vươn tay nắm lấy hai tay Lý Thế Dân, cười ha ha nói:

– Thừa dịp bàn tay Thế Dân huynh chưa biến thành long thủ, tranh thủ nắm trước một cái đã.

Lý Thần Thông và Phong Đức Di vui sướng ngây ngất, nên biết nếu để Lý Uyên vẫn ở nguyên đế vị, tuy nói phần lớn quyền thế sẽ chuyển sang Lý Thế Dân, nhưng trên danh nghĩa thì lão chung quy vẫn là thiên tử Đại Đường, người phản bội lão không có ngày nào được yên. Lý Thế Dân lên làm hoàng đế lại chuyển sang một thời đại hoàn toàn khác.

Lý Thế Dân ngẩn ngơ nói:

– Chớ có khoa trương.

Khấu Trọng cười nói:

– Thế Dân huynh hiểu rõ tính cách của ta, bất quá lần này giết gà dùng dao mổ trâu. Phụ hoàng ngươi muốn lập tức gặp ngươi, ngươi sẽ biết ta không nói nửa lời hư ngôn. Kết minh đại điển sẽ biến thành truyền ngôi đại điển, cũng là đại điển mà Khấu Trọng ta tuyên thệ thuần phục Lý Thế Dân huynh, hắc!

Lý Thế Dân chợt im lặng, rồi nói:

– Chúng ta phải làm sao mới ứng phó được với đại quân Hiệt Lợi.

Phản ứng này hiển thị rõ ưu điểm của Lý Thế Dân. Chẳng những không bị tin vui làm lu mờ lý trí, mà còn nắm được thâm ý khi Khấu Trọng đề cập tới liên quân tái ngoại. Bởi vì quyết định bây giờ đang ở trong tay Lý Thế Dân, hắn nắm chắc thời cơ, đưa ra quyết định.

Khấu Trọng nói:

– Nếu được Tân hoàng tín nhiệm và ân chuẩn, việc này lập tức cứ để vi thần đi làm, dùng phi cáp truyền không đưa tin tức, cam đoan trong vòng chín ngày, bộ đội cần vương tinh nhuệ của Đại Đường quốc đến từ khắp nơi, sẽ tới tập kết ở bình nguyên Quan Trung, phía bắc Trường An, phía nam Đại Giang, cho quân xâm lược thấy dũng khí, tinh thần đoàn kết của quân dân trung thổ chúng ta.

Dứt lời hắn buông hai tay Lý Thế Dân ra.

Lý Thế Dân cười nói:

– Ta vẫn nói hai câu nói kia, lời Khấu Trọng nói, cũng là lời Lý Thế Dân nói.

Nói rồi hắn vào yết kiến Lý Uyên.

(Hết hồi 789)