Chương 188: Dư Âm Chưa Dứt

Đại Đường Song Long Truyện

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Phục Khiên long hành hổ bộ bước ra giữa ngự đạo, khóe miệng nở một nụ cười, từ người y toát ra một thứ khí thế không giận mà oai, bức ra xung quanh.

Tất cả ánh mắt của mấy trăm người đang chen chúc trên đường đều tập trung vào y.

Không ai là không biết y mới là đối thủ chính thức của Khúc Ngạo đêm nay, hiện giờ đối thủ của y lại bị Bạt Phong Hàn chặn đánh giữa đường, cục tức này thật khó mà nuốt trôi được, thế nên ai cũng đoán kịch hay chỉ mới bắt đầu.

Khấu Trọng nhìn qua, thấy Đột Lợi cũng đứng lẫn trong đám người đang quan chiến, liền cười lên khanh khách: “Phục huynh ngàn vạn lần không nên tức giận vì chuyện nhỏ này, tất cả đều tại vừa rồi Khúc lão nhi từng liên thủ với một đám người khác tập kích chúng ta, vậy nên chúng ta mới có qua có lại, tặng cho y một món lễ vật nho nhỏ thôi mà. Chuyện này Đột Lợi khả hãn có thể làm chứng, bởi vì y cũng là người tham dự trong trận chiến ấy”.

Gã ngưng lại giây lát rồi nói: “Huống hồ chúng ta đã nhờ quý thuộc hạ là Hình huynh nói trước với Phục huynh, chỉ vì thời gian quá gấp, nên không kịp chờ hồi âm của huynh mà thôi!”.

Mấy lời này có thể nói là cực kỳ nể mặt Phục Khiên, để y có bậc thang để đi xuống mà không ảnh hưởng điều tiếng gì.

Khấu Trọng đích thực là hạng mồm mép lanh lợi, vừa xoa dịu Phục Khiên, lại thừa cơ cho Đột Lợi một đòn.

Song mục Đột Lợi lấp lánh hàn quang, sát cơ ẩn hiện, lại cũng có chút hơi ngại ngùng, bước lên hai bước, dận mạnh cây Phục Ưng Thương xuống đất, lạnh giọng hỏi: “Khấu Trọng nhắc đến chuyện cũ, lập tức làm bản nhân nhớ lại ngay, đáng tiếc là lúc ấy còn chưa kịp giao thủ với Khấu huynh, thì Khấu huynh đã lủi mất tiêu. Hiện giờ trăng sáng giữa trời, lại gặp giờ hoàng đạo, lẽ nào lại để phí hoài chứ? Chi bằng để bản nhân lĩnh giáo đao pháp thần diệu của Khấu huynh vậy!”.

Đột Lợi đột nhiên ôm chuyện, chủ động khiêu chiến, lập tức làm quần hào xao động một hồi.

Đa phần những người quan chiến đều không biết y là ai, nên quay sang hỏi người xung quanh, không khí náo nhiệt ồn ào.

Phục Khiên quát lên: “Chậm đã!”.

Y không hề đề khí vận công vào tiếng quát, nhưng lại nổi bật giữa tiếng ồn ào huyên náo của mấy trăm người, làm ai nấy đều im bặt, toàn trường lập tức trở nên lặng lẽ như quỷ thành.

Đột Lợi nhìn Phục Khiên với ánh mắt không vui, chau mày hỏi: “Vương tử có gì chỉ giáo?”.

Phục Khiên cười ha hả, song mục sáng rực thần quang, không để ý đến Đột Lợi mà ôm quyền hướng về phía ba người bọn Khấu Trọng: “Ba vị hiểu lầm rồi, vừa rồi Phục mỗ chỉ muốn mời ba vị vào Mạn Thanh Viện uống rượu mừng thắng trận, chứ không hề có y gì khác”.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn nhau, đều không ngờ y lại thân thiện vậy, ngược lại còn cảm thấy hơi lúng túng.

Bạt Phong Hàn vẫn đỉnh lập sư sơn, ngầm vận công điều tức.

Vừa rồi y thắng cũng rất hiểm, bản thân cũng bị nội thương không nhẹ, vì vậy cần phải tranh thủ mỗi một khắc thời gian để liệu thương.

Từ Tử Lăng thấp giọng nói vơi Khấu Trọng: “Không thấy Lý Thế Dân và thuộc hạ của hắn”.

Khấu Trọng lấy làm kỳ lạ, chiếu lý thì Lý Thế Dân không nên bỏ qua chuyện này mới đúng. Trừ phi là y đã cùng lúc lén đi theo Khúc Ngạo sau khi y bỏ đi. Lúc đó do bọn gã tập trung toàn bộ chú ý vào Bạt Phong Hàn và Khúc Ngạo, nên không hề lưu ý xem những người khác có rời khỏi hiện trường hay không.

Lý Thế Dân làm như vậy ắt hẳn có đạo lý của y, nếu đổi lại là trước khi trở mặt, Khấu Trọng tuyệt đối không phiền não vì chuyện này, nhưng hiện giờ thì hoàn toàn ngược lại, mỗi bước đều phải hết sức cẩn thận, thêm vào lời cảnh báo của Lý Tịnh vẫn còn văng vẳng bên tai, có muốn không suy nghĩ cũng không được.

Đột Lợi thấy Từ Tử Lăng ghé sát tai Khấu Trọng nói gì đó, rồi Khấu Trọng lộ vẻ trầm tư, đảo mắt nhìn quanh một vòng, hiển nhiên là những lời hai gã vừa trao đổi hoàn toàn không liên quan với y. Bị hai gã khinh thị như vậy, Đột Lợi không khỏi bừng bừng tức giận, nhưng trong lòng cũng ngấm ngầm kinh hãi.

Nếu đổi là bất cứ kẻ nào khác, khi bị y chỉ danh khiêu chiến, cho dù không bị dọa vỡ mật thì cũng phải toàn thần giới bị. Đâu có giống như hai gã tiểu tử trước mặt vẫn còn phân thần chuyện khác, từ điểm này có thể thấy được đảm lượng và võ công của hai gã tuyệt đối không phải chỉ như hạng cao thủ tầm thường.

Có điều lúc này đã thành thế cưỡi lưng hổ, y đành đi qua hàng cây ngăn cách Ngự Đạo với đường đi của dân thường, đến giữa Ngự Đạo, đối mặt với ba người: “Phục huynh đã có ý vậy thì không liên quan gì tới bản nhân nữa. Nếu Khấu Trọng ngươi chịu khấu đầu nhận thua, bản nhân sẽ bỏ qua cho ngươi đi uống rượu với Phục huynh!”.

Dường như đến tận lúc này Khấu Trọng mới lưu ý đến những gì Đột Lợi vậy, gã nheo mắt cười lớn: “Thì ra khả hãn thích nói đùa vậy. Ngươi tự tìm đến cửa, ta thật cầu còn chẳng được nữa là. Bây giờ cho dù ngươi có lập tức quỳ xuống nhận sai xin tha mạng, Khấu mỗ cũng không buông đâu”.

Nói dứt lời liền sải bước đi tới, tiến về phía Đột Lợi.

Còn chưa xuất thủ, sát khí đã nồng nặc khắp không gian, nhân vật võ công cao cường, thân thủ dũng mãnh như Đột Lợi cũng không thể không lập tức nắm chặt Phục Ưng Thương, thủ thế chờ đợi.

Mấy trăm người đang chen chúc bên đường đi của dân thường cũng nghển cổ chờ đợi, không gian im lặng đến đáng sợ.

Ấn tượng sâu sắc nhất về Khấu Trọng chính là sự dũng mãnh của gã dường như là do trời sinh đã có vậy, hết sức tự nhiên, cũng hết sức thoải mái, tạo nên một khí chất hết sức đặc biệt.

Đột Lợi chủ động khiêu chiến ngược lại trở thành kẻ bị động.

Lời khiêu chiến này của Đột Lợi, đích thực là Khấu Trọng cầu mong còn chẳng kịp.

Nếu trong tình hình bình thường, vì lúc nào bên mình Đột Lợi cũng có cả đám cao thủ tùy hành, nên muốn giết y thật không phải chuyện dễ.

Nhưng hiện giờ là dùng quy củ giang hồ để quyết đấu công bình, nếu Đột Lợi muốn giữ mạng thì phải xem công lực của y có bao nhiêu phân lượng mà thôi.

Bạt Phong Hàn sắp rời khỏi Lạc Dương, nếu trừ đi được Đột Lợi, vị lão bằng hữu này của gã sẽ an toàn hơn rất nhiều. Trong ánh mắt của mấy trăm người náo nhiệt, Khấu Trọng dừng lại cách Đột Lợi chừng ba trượng.

“Roạt!”.

Gã rút Tỉnh Trung Nguyệt rời khỏi vỏ, cổ tay khẽ rung lên một cái, lập tức bảo đao sáng rực lên ánh vàng chói lọi.

Đao khí lăng lệ tràn ngập cả Ngự Đạo.

Đột Lợi từng mục kiến Khấu Trọng xuất thủ đả thương thuộc hạ của mình, đối với thực lực của gã cũng có thể coi là nắm được phần nào, nhưng quả thật y không thể đoán được Khấu Trọng lại phát động thế công từ khoảng cách xa tới ba trượng như vậy.

Kỳ thực bên trong chuyện này bao hàm rất nhiều học vấn, cao thủ quá chiêu, chủ yếu đều dựa vào phán đoán lúc đầu về công lực đối phương để định ra phương pháp đối địch hiệu quả nhất.

Đột Lợi vốn cho rằng nếu Khấu Trọng muốn giữ thế chủ động và khí thế mạnh mẽ thì phải bạt đao công kích ở khoảng cách hai trượng, như vậy mới không dẫn đến chuyện giữa đường khí thế và lực đạo tiêu giảm, mặt khác lại có thể phát huy được lực công kích mạnh nhất. Phán đoán này là dựa trên tốc độ, bộ pháp và khí thế của đối phương mà đưa ra: Hạng cao thủ như Đột Lợi thì chỉ cần địch nhân động thân là có thể biết ngay đối phương sẽ phát động thế công ở bước thứ mấy, chuẩn xác không sai.

Nhưng lần này rõ ràng là y đã lầm.

Đột Lợi thầm kêu không hay, cùng lúc dịch bộ lên trước hòng giành lại thế chủ động mà y đã đánh mất do tính toán sai lầm.

Bảo đao của Khấu Trọng vạch qua không trung, tạo nên một bá khí kinh hồn, khí thế như muốn quét sạch ngàn quân, chém thẳng về phía Đột Lợi, tràn đầy vẻ tùy tiện lại hết sức tự nhiên.

Đôi mắt gã nhìn chằm chằm đối thủ như chim ó đang rình mồi, không để sót bất kỳ một động tác nào dù là nhỏ nhặt nhất, đến cả cơ thịt bên dưới y phục co giật thế nào gã cũng rõ tựa lòng bàn tay.

Thứ gã muốn tìm chính là “số một huyền ảo” mà Lỗ Diệu Tử đã nói, đây chính là yếu quyết khắc địch chế thắng của gã.

Từ khi có được dị năng của Hòa Thị Bích, gã đã biết công lực của mình đã tiến bộ rất nhiều, song thủy chung vẫn chưa biết đã tinh tiến đến mức độ nào.

Hiện giờ sự thực bày ra trước mắt, Khúc Ngạo đã bại trong tay Bạt Phong Hàn.

Sức cổ vũ của chuyện này với Khấu Trọng, quả thật không hề nhỏ chút nào.

Gã đang hận không tìm được ai để thử đao, thì Đột Lợi lại tự động hiến thân làm vật tế, trong tâm trạng như vậy, chỉ trong nháy mắt là lòng tin và khí thế của Khấu Trọng đã đạt tới cực điểm.

Trong sát na ngắn ngủi, hai người đã sáp lại gần nhau, Đột Lợi vung Phục Ưng Thương lên quét mạnh một đường, đón lấy đao khí khiếp người của Khấu Trọng.

Y chọn thời khắc xuất chiêu hết sức tinh diệu, giả như Khấu Trọng không chịu biến chiêu, ắt sẽ bị đoản thương của y quét trúng, trừ phi công lực song phương cách nhau rất xa, bằng không Tỉnh Trung Nguyệt chắc chắn sẽ bị gạt ra ngoài, Khấu Trọng sẽ rơi vào cảnh không môn bỏ trống.

Chẳng ngờ đao thế của Khấu Trọng không hề biến đổi, đúng vào lúc Phục Ưng Thương quét trúng bảo đao thì mới đột nhiên sinh biến hóa, chẳng những không tiếp tục bổ xuống, mà lại khẽ hất ngược lên trên, nhẹ nhàng tránh khỏi thế quét của Phục Ưng Thương.

Đồng thời gã không xông về phía trước nữa mà lắc mạnh người dịch sang ngang.

Đây căn bản là chuyện không có khả năng, bởi như vậy có nghĩa là sự chuyển hoán chân khí trong nội thể Khấu Trọng phải cũng một tốc độ với biến hóa của đao pháp và bộ pháp.

Phục Ưng Thương Pháp của Đột Lợi là do y tự sáng tạo ra, chiêu chiêu thức thức đều hợp với đạo tự nhiên âm dương hư thực, trong tình cảnh hiểm ác này, mới hiển lộ ra thực lực chân chính.

Tuy y có kinh hãi, nhưng không hề hoảng loạn, đầu Phục Ưng Thương vừa quét qua bên dưới Tỉnh Trung Nguyệt được ba thốn, thì y đã nhảy vút về phía sau, cùng với lúc Khấu Trọng biến chuyển đao thế.

Cái nhảy tránh này lại càng công phu hơn, mũi thương liên tiếp đâm ra, hóa thành một màn thường ảnh hư thực khó phân, làm địch thủ khó mà truy kích.

Những người quan chiến có không ít cao thủ, song không ai là không tròn mắt lên nhìn, không ai là không vừa kinh vừa phục trước chiêu đao kỳ diệu, chỉ biến hóa một chút đã có thể bức lui kình địch của Khấu Trọng.

Khấu Trọng nhướng cao đôi mày kiếm, cười dài ha hả, khí thế tăng vọt, đao thế quét tới như cầu vồng, nhanh đến độ không ai nhìn rõ.

“Đang!”.

Tiếng binh khí chạm nhau chấn động cả màng nhĩ.

Tỉnh Trung Nguyệt giống như thần vật có thể phá vỡ bất kỳ ảo tượng nào vậy, đao chém thẳng vào màn thương ảnh hư ảo, Phục Ưng Thương của Đột Lợi lập tức biến thành một cây thương thực, bị bức phải đỡ lấy một đao của gã.

Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn giờ mới cảm thấy yên tâm, biết được đao pháp của Khấu Trọng đã đạt cảnh giới tùy tâm sở dục, bằng không gã tuyệt đối không thể sử ra chiêu thức thần diệu đến vậy.

Những kẻ coi Khấu Trọng là địch nhân đứng lẫn trong đám khách quan chiến cũng thầm kinh hãi, bắt đầu đánh giá lại thực lực của gã.

Tống Ngọc Trí đứng trong đám cao thủ Tống gia do Tống Lỗ dẫn đầu, thấy đao pháp Khấu Trọng dũng mãnh như thần, cũng không khỏi thần mê ý loạn, không thể tự kiềm chế cảm xúc trong lòng.

Đột Lợi tuy bị Loa Hoàn Kình của Khấu Trọng làm cho cánh tay tê rần, nhưng y thiên tính dũng mãnh hơn người, một chút thiệt thòi ban đâu không những không làm y nhụt chí mà còn đốt lên ngọn lửa quyết đấu trong lòng y. Chỉ thấy Đột Lợi cười lên ha hả: “Hảo đao!”.

Phục Ưng Thương lập tức triển khai phản kích, tựa như những cơn sóng giận giữ, không ngừng đổ ập về phía Khấu Trọng.

Khấu Trọng nghe thấy tiếng mũi thương rít gió vù vù, da thịt cảm giác được khí kình sắc bén, trước mắt thương ảnh trùng trùng, thầm kêu một tiếng: “thống hoái!”- đang định áp sát người cận chiến, giải quyết đối thủ nhanh chóng, thì thương ảnh đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một điểm duy nhất, đâm thẳng tới yết hầu.

Thương pháp tinh diệu tuyệt luân, từ hư hóa thực thế này quả thật đây mới là lần đầu Khấu Trọng được mục kiến.

“Đinh!”

Gã không dám nghĩ nhiều, vội vung đao chém vào đầu thương.

Kình khí sắc bén theo thương ào ạt đổ vào.

Khấu Trọng vội nhảy lùi về sau.

Đột Lợi cũng không nhân đà truy kích, mà thu thương về.

Một bên hoành đao lạnh lùng vững như Thái Sơn, một bên giơ thương thế tựa biển lớn, sát khí bao trùm cả không gian.

Bạt Phong Hàn ghé miệng thì thầm vào tai Từ Tử Lăng: “Đột Lợi đã sợ hãi rồi, bởi vì với tác phong trước nay của y, trừ phi là có mục đích khác, bằng không tuyệt đối không bao giờ chịu nhượng bộ dừng tay giữa trận như vậy đâu”.

Cả con phố lớn im lặng như tờ, đến cả tiếng hô hấp cũng tạm thời dừng lại.

Hai người tuy tạm thời phân khai, nhưng chỉ khí thế dùng ánh mắt giao phong ấy cũng đã đủ khiến người ta phải lạnh người rồi.

Đột Lợi nhấc tả thủ khỏi thân cây đoản thương, chắp sau lưng, mỉm cười nói: “Lĩnh giáo – Trong những người có thể xưng là cao thủ chân chính ở Trung Nguyên, chắc chắn có Khấu Trọng ngươi!”.

Tuy y khen đối thủ, nhưng tự nhiên cũng đã đề cao thân phận địa vị của bản thân, thêm vào y có thể dùng thương pháp tuyệt thế để vãn hồi chiến cục, bình thủ với Khấu Trọng nên không ai nhận định là y đã sợ Khấu Trọng.

Chỉ có Bạt Phong Hàn đã quá quen thuộc với con người Đột Lợi mới nhìn rõ nội tình bên trong.

Khấu Trọng đương nhiên cũng biết y muốn hạ đài, có điều không phải là gã không có gì cố kị, bản thân gã có thể đánh bại Đột Lợi hay không vẫn còn là một ẩn số, mà cho dù có thể giết chết đối phương, bản thân gã chắc chắn cũng sẽ bị thương không nhẹ. Mà hiện giờ tình hình của Bạt Phong Hàn thật chẳng khác gì Lý Mật sau khi đánh bại Vũ Văn Hóa Cập, thắng nhưng thắng thảm. Vì vậy bảo tồn thực lực, mới là chuyện quan trọng nhất lúc này.