Chương 15: Phát Tài Đại Kế

Đại Đường Song Long Truyện

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đi về hướng Đông Nam được hơn hai mươi ngày, đôi huynh đệ đồng cam cộng khổ Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đến được Dư Hàng, một quận lớn bên sát bờ biển.

Sau khi ăn lưng lửng bụng, Khấu Trọng mới nói:

– Bây giờ chúng ta đã trở thành người nổi danh rồi, ai ai cũng muốn cướp đoạt bảo khố của chúng ta, nếu như chưa luyện thành võ công tuyệt thế mà đã đi hành tẩu giang hồ, chỉ sợ kết cục sẽ không lấy làm tốt đẹp gì đâu. Nhưng nếu như tìm một nơi nào đó lẩn trốn làm con rùa rút đầu thì chẳng những phụ tấm lòng kỳ vọng của mẹ, lại càng không thể giết chết tên Vũ Văn Hóa Cốt kia báo thù cho mẹ, ngươi thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Từ Tử Lăng thở dài than:

– Ta rất muốn gặp lại Lý đại ca và Tố Tố tỷ tỷ, nhưng Cao Bưu ở gần Dương Châu như vậy, mà cái lão ngốc Đỗ Phục Uy kia thì nhất định sẽ đến Dương Châu tầm bảo, nếu đến Cao Bưu sẽ rất dễ gặp phải hắn đó!

Sau đó gã lại thở dài nói tiếp:

– Hiện giờ chúng ta chẳng còn nhiều ngân lượng nữa, ta lại chán ngán không muốn đi ăn cắp tiền của người khác nữa. Ngay cả cuộc sống còn chưa ổn định, ngươi bảo ta nên làm gì bây giờ?

Hai mắt Khấu Trọng chợt sáng lên:

– Lý đại ca tưởng rằng chúng ta đã chết lâu rồi, làm sao còn đợi chúng ta ở Cao Bưu nữa. Ngươi nói rất đúng, hiện giờ cần phải kiếm ít tiền đã, bằng không làm sao đến Lạc Dương đi tìm Hòa Thị Bích được.

Từ Tử Lăng hớn hở hỏi:

– Ngươi có kế hoạch gì rồi?

Khấu Trọng vỗ ngực nói:

– Tất cả kế hoạch phát tài, đều là mua vào giá thấp, bán ra giá cao. Nơi này là vùng làm muối, chỉ cần chúng ta mua một xe muối, con bà nó… sau đó chở đến nơi thiếu muối nhất trong lục địa, là có thể đổi muối thành hoàng kim rồi. Lúc đó, có thể tìm một chỗ an thân để luyện Huyết Chiến Thập Thức của Lý đại ca, cũng không cần phải dùng cái cành cây buồn cười đó nữa.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói:

– Ngươi biết chỗ nào thiếu muối nhất sao?

Khấu Trọng đưa mắt liếc nhìn về phía một chiếc bàn phía tả, thấp giọng nói:

– Ngươi xem con bé kia có đẹp không kìa!

Từ Tử Lăng đang lo âu phiền muộn, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ thúc giục:

– Mau nói đi!

Khấu Trọng mỉm cười, đắc ý chỉ tay vào đầu mình nói:

– Trên đời này, thứ nên dùng nhiều nhất chính là cái đầu của ngươi, hiện giờ lão Đỗ đã chặn đứng giao thông thuỷ lộ ở Đại giang, trừ phi là có uy thế như Tống gia, bằng không còn ai có đủ bản lĩnh chở muối đến Lịch Dương và các huyện thành ở phía Tây nữa? Vì vậy, nếu chúng ta đem một xe muối đến đó, muốn đổi một bát muối lấy một bát bạc cũng được nữa là! Đến đây nào! Muốn phát tài thì đến đây nào!

Sau khi thanh toán, hai gã rời khỏi tửu lầu, hỏi đường đến nơi bán muối, rồi lập tức lên đường.

Từ Tử Lăng vẫn lo lắng nói:

– Tiền mua muối thì chúng ta còn có chứ lấy tiền đâu ra mà mua xe lừa bây giờ?

Khấu Trọng bật cười ha hả nói:

– Ngươi hình như không biết trên đời này còn có một thứ công cụ vận chuyển gọi là xe đẩy tay thì phải?

Hai gã đi được nửa thời thần thì đến được một bến cảng ngoài thành, chỉ thấy biển cả mênh mông, trải dài như vô hạn trước mắt.

Cả hai lần đầu tiên nhìn thấy biển lớn, há miệng trợn mắt, ngạc nhiên vô cùng.

Khấu Trọng thở hắt ra một hơi nói:

– Chi bằng chúng ta trộm một con thuyền, đến bên bờ bên kia xem thử.

Bằng vào thủ đoạn của chúng ta, biết đâu lại có thể trở thành một vị hoàng đế, nạp một lúc mười vị quý phi, lúc ấy có phải là vui chết đi được hay không?

Từ Tử Lăng phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy thuyền lớn thuyền nhỏ nhiều vô số kể, cột buồm san sát như rừng, hàng ngàn trạo phu đang gồng mình vận chuyển hàng hóa lên xuống, thương nhân lữ khách đi lại liên miên bất tuyệt, khung cảnh thập phần nhiệt náo và bận rộn.

Đoạn gã đưa mắt nhìn Khấu Trọng đang mê mẩn trước cảnh tượng trên bến tàu, nói:

– Phát tài quan trọng hơn! Mau lên nào!

Hai gã chen vào dòng người như nước, không chỉ gặp được các nhân vật giang hồ mà còn thấy cả công sai trà trộn bên trong.

Hai gã không biết nơi đây đã có bảng vàng truy nã hai gã hay chưa, nên nhìn thấy công sai liền len lén tránh mặt.

Một lát sau thì hai gã tìm đến được con phố bán muối sầm uất nhất, hơn mười gian tiệm lớn xếp dọc theo con đường sát bờ biển, sau lưng các tiệm là bến cảng, thuyền bè san sát chở muối lên xuống.

Cả mười gian tiệm đều chật cứng người, bên trong các bao muối chất cao như núi, rẻ đến nỗi bán mà như cho không, thậm chí chẳng cần tiền cũng có thể vào lấy một bao nửa bao vác đi.

Hai gã thấy “trận thế” ác liệt như vậy, bất giác cảm thấy hơi run. Sau một hồi tranh luận, cuối cùng Từ Tử Lăng bị đẩy lên “đánh trận đầu”. Sau một hồi vất vả, gã mới chen vào trước mặt một vị tiên sinh cầm bàn toán đứng sau bàn tính tiền.

Từ Tử Lăng ho khan mấy tiếng rồi hỏi:

– Lão bản! Tôi muốn mua hàng!

Lão tiên sinh không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

– Hàng của ba tháng này đều đã có người đặt cả, các ngươi là người của tiệm nào?

Từ Tử Lăng á khẩu không nói tiếng nào, Khấu Trọng liền từ phía sau chen lên gọi:

– Đến nhà khác thôi!

Lão tiên sinh tựa như không hề biết đến sự tồn tại của hai gã, toàn thần chú ý vào chiếc bàn toán trên tay.

Một gã đại hán đứng dựa vào bàn tính tiền, lạnh lùng nhìn hai gã hỏi:

– Hai vị tiểu huynh đệ này nhìn rất lạ, có phải là người từ xa đến hay không?

Từ Tử Lăng gật đầu nói:

– Chúng tôi là người ở nơi khác đến!

Vị lão tiên sinh kia liền húng hắng nói:

– Lão Lưu ngươi muốn nói chuyện thì ra ngoài tiệm mà nói, đừng đứng đây cản trở công việc của ta!

Lão Lưu nháy mắt với hai gã một cái rồi chen ra bên ngoài. Ra đến ngoài phố, mới nhìn kỹ hai gã một lượt rồi nói với vẻ hơi châm chọc:

– Xem ra hai người cũng lại đến đây mua hàng để chuyển vào trong lục địa hòng phát tài đúng không? Ở đây cũng nhiều rồi, nhưng tuổi trẻ như hai người đây thì chưa thấy bao giờ. Các người có bao nhiêu tiền?

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng từ nhỏ đã trưởng thành nơi đầu đường xó chợ, lẽ nào không biết mình gặp phải hạng người nào? Hai gã chỉ lắc đầu, chực bỏ đi.

Lão Lưu liền đổi sắc mặt, bước lên chặn đường lại, gằn giọng nói:

– Đi dễ như vậy sao?

“Bình!”.

Khấu Trọng đánh luôn một quyền vào giữa bụng hắn.

Lão Lưu lập tức cong người xuống như một con tôm, tiếp đó ôm bụng quỳ gục xuống đất, sau đó thì cả người ngã lăn ra, ngay cả rên la cũng không thành tiếng nữa.

Những người đứng gần đều lần lượt tránh ra xa.

Từ Tử Lăng nhìn nắm tay Khấu Trọng, thở hắt ra một hơi hỏi:

– Quyền của ngươi lợi hại như vậy từ lúc nào thế?

Khấu Trọng cũng ngây người nhìn nắm tay của mình, ngạc nhiên nói:

– Lẽ nào ta đã luyện thành Cửu Huyền Đại Pháp Đệ Nhất Trùng Cảnh Giới, lợi hại bằng một phần sáu của mẹ rồi?

Từ Tử Lăng thấy ít nhất cũng có hơn một trăm cặp mắt đang nhìn vào bọn gã, mà lão Lưu đang nằm dưới đất sinh tử còn chưa rõ, vội kéo tay Khấu Trọng chen vào đám người tự động tránh ra nhường đường.

Hai gã đang định đến một cửa tiệm khác tìm vận may thì chợt nghe sau lưng có người gọi:

– Hai vị huynh đệ, xin dừng bước!

Hai gã biết phiền phức đã đến, đành quay đầu lại.

Chỉ thấy ba gã thanh y đại hán đang bước tới theo hình chữ phẩm, hán tử đi đầu niên kỷ ước chừng ba mươi, tướng mạo thô hào, thần thái động tác đều lộ ra vẻ đã quen hoành hành bá đạo.

Có điều lúc này trên mặt y lại nở một nụ cười rất tươi, ôm quyền nói:

– Bản nhân Đàm Dũng, là phó đà chủ phân đà Dư Hàng của Hải Sa Bang, hôm nay bắt gặp hai vị huynh đệ thân thủ phi phàm, chợt nảy ý muốn kết giao.

Chi bằng chúng ta tìm một nơi nào đó để lão ca này làm trọn cái nghĩa chủ nhà có được không?

Hai gã nghe vậy đều cảm thấy rất có thể diện, nhưng cũng đều biết rằng nếu dây dưa với người trong Hắc Đạo, sau này tất sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:

– Chúng tôi còn phải đi buôn bán!

Đàm Dũng bước lên một bước nói:

– Nếu hai vị tiểu huynh đệ định mua muối vậy thì không cần phí tâm cơ làm gì nữa. Đừng nói muối ở nơi đây đều đã do mười mấy nhà buôn lớn mua hết cả rồi, cho dù có người chịu bán cho hai người, nhưng bang hội đòi chia một phần, công sai một phần, quan phủ một phần, lại thêm vào thuế muối nữa… cuối cùng, coi như đã phí một trường công sức vất cả mà chẳng được gì, tiền kiếm được e rằng cũng không đủ cho hai người vào kỹ viện tiêu ba ngày, dù đó là kỹ viện rẻ mạt nhất ở vùng quê hẻo lánh!

Hai gã nghe mà tim như trùng xuống, Đại kế phát tài lẽ nào lại như mỹ mộng thành không?

Đàm Dũng cười cười nói:

– Đi nào!

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng đi theo gã đến một quán nhỏ gần đó Đàm Dũng giới thiệu cho hai gã hai tên thủ hại theo bên mình, một người tên Tạ Phong, một người tên Trần Quý, sau đó mới chậm rãi hỏi xuất thân lai lịch của hai gã.

Y hỏi câu nào, Khấu Trọng liền nhất nhất đáp câu ấy, đương nhiên là thuận miệng mà sáng tạo ra, hoàn toàn không phải sự thật. Nếu luận võ công, gã e rằng còn chưa xứng gọi là võ lâm cao thủ, song nếu luận nói dối thì ngay cả võ lâm cao thủ như Đỗ Phục Uy cũng đã từng bị gã gạt qua, tên Đàm Dũng này là hạng người nào? Ngờ nghệch tin rằng hai gã là huynh đệ, tên gọi Phó Trọng và Phó Lăng, võ công đều là gia truyền, hiện giờ đang là hai tên tiểu lưu manh không sợ trời đất, đi khắp nơi tìm cơ hội phát tài.

Đàm Dũng vừa ý hỏi tiếp:

– Hai người ngoại trừ công phu quyền cước ra còn biết sử dụng binh khí gì nữa?

Từ Tử Lăng vỗ ngực nói:

– Chúng tôi đều dùng đao, có đao trong tay, mười người chưa chắc đã địch nổi hai chúng tôi đâu!

Đàm Dũng hoài nghi nói:

– Có thể cho ta thử đao pháp của tiểu huynh đệ không?

Khấu Trọng kiêu ngạo đáp:

– Vàng thật không sợ lửa, có điều Đàm gia tốt nhất nên nói trước có gì… con người sống ở đời không ngoài truyện cầu tài, Đàm gia là người tinh minh hiểu lý… ha ha…

Đàm Dũng bật cười ha hả nói:

– Ta vừa gặp hai vị tiểu huynh đệ mà như đã quen biết từ lâu vậy, tiền tài là vật ngoại thân…huynh đệ cần tiền thì có tiền, cần nữ nhân thì có nữ nhân. Đợi lát nữa chúng ta về chào hỏi đà chủ, trở thành huynh đệ thực sự vậy thì có gì khó thương lượng nữa đâu?

Đối với tác phong hành sự của nhân vật trong hắc đạo, Khấu Trọng còn rõ hơn mười ngón tay của chính bản thân mình. Chỉ thấy gã cười hì hì, ghé miệng vào tai Đàm Dũng thấp giọng nói:

– Đàm Gia có phải đã nhìn trúng hai gã tiểu tử miệng còn hôi sữa đến từ nơi khác như chúng tôi rồi không? Vì vậy mà muốn lợi dụng chúng tôi thay Hải Sa Bang các vị đi giết người của bang hội khác, sau khi sự thành thì có thể phủi tay một cái là sạch sẽ..! Hắc hắc! Loại việc này dây vào là chết người như chơi đấy!

Đàm Dũng ngây người ra như khúc gỗ, lão giang hồ như y trong tình cảnh này cũng không biết nói gì, bởi vì đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà y muốn lôi kéo bọn Khấu Trọng và Từ Tử Lăng. Không ngờ lại bị Khấu Trọng nói toẹt ra như vậy.

Khấu Trọng nói rồi đứng dậy vỗ vai Từ Tử Lăng:

– Huynh đệ, chúng ta đi thôi!

Đàm Dũng chợt sực tỉnh, gọi giật lại:

– Chậm đã!

Hai gã còn tưởng y thẹn quá hóa giận, nên lập tức phòng bị cẩn thận.

Tạ Phong và Trần Quý cũng mắt lộ hung quang nhìn hai gã, chuẩn bị động thủ.

Đàm Dũng thở dài một hơi, cười khổ nói:

– Phó tiểu huynh đệ thật lợi hại, vậy thì ta sẽ nói thẳng…

Khấu Trọng chợt ngắt lời y:

– Phó đà chủ xin chớ nói ra, nếu như nói ra rồi, theo đúng quy luật giang hồ, chúng tôi khó mà rời khỏi đây cho được.

Từ Tử Lăng cười lên ha hả nói:

– Hai huynh đệ chúng tôi hành tẩu giang hồ đều chỉ dựa vào một thân công phu, không hề có ý định dựa dẫm hay nhờ vả bất kỳ ai cả.

Bọn ba người Đàm Dũng nghe xong đều ngẩn người, sự giảo hoạt lão luyện không tương xứng với tuổi tác của hai tên tiểu tử này đích thực làm người ta kinh ngạc.

Khấu Trọng kéo Từ Tử Lăng đứng dậy, ôm quyền hành lễ rồi không để ý đến bọn Đàm Dũng nữa, quay người bước ra ngoài.

Ra đến ngoài phố, cả hai gã đều cảm thấy buồn bã trong lòng, bất giác lại đi về phía bến tàu.

Lúc này trên biển chợt xuất hiện một chiếc thuyền lớn tiến tới. Từ trong bến tàu, hai chiếc quan thuyền từ từ tiến ra như để nghênh đón chiếc thuyền lớn kia vậy.

Cự thuyền làm hai gã chú ý bởi ngoại hình và kỳ hiệu của nói đều tràn đầy phong vị của dị quốc.

Chiếc thuyền từ từ cập bến, có thể thấy trên thuyền người đi kẻ lại tấp nập vô cùng, nhưng vì khoảng cách khá xa, nên hai gã cũng không nhìn rõ lắm.

Đợi đến lúc một viên quan huyện dẫn theo bốn gã công sai tiến lên thuyền, hai gã mới thu hồi mục quang.

Khấu Trọng vỗ vai Từ Tử Lăng than:

– Muốn làm chút việc tử tế kiếm tiền cũng chẳng dễ chút nào. Từ trước đến nay, thường chỉ có bọn gian thương coi thường đạo nghĩa mới phát tài, chứ đâu có người tốt?

A… ta có diệu kế rồi! Đêm nay chúng ta sẽ mò tới đây, ăn trộm một xe muối.

Con bà nó chứ…

Từ Tử Lăng cũng động tâm nói:

– Nhiều muối như vậy, lấy đi vài mươi bao tuyệt đối không làm cho người ta gia phá nhân vong gì đâu! Hay cứ lấy ở tiệm vừa nãy đi! Nghĩ đến lão chưởng quầy đó là ta lại tức!

Khấu Trọng thấy gã cũng đồng ý, cả mừng nói:

– Ngươi đúng là hảo huynh đệ của ta. Có điều làm ăn trộm cũng phải có đồ nghề của ăn trộm chứ, ví như cương ty để mở cửa, binh khí phòng thân, dây cột đồ…, sau này chúng ta ăn cháo hay ăn cơm, đều phải dựa cả vào chuyến này đấy.

Từ Tử Lăng nói:

– Làm ăn trộm là chủ ý của ngươi đề ra, những thứ này đương nhiên là do ngươi đi thu xếp rồi!

Khấu Trọng cười hì hì nói:

– Hợp lại thì mạnh, phân ra thì yếu. Cả đời chỉ có hai huynh đệ với nhau, ngươi cũng không muốn ta một mình bôn ba vất vả, mệt đến nỗi đêm nay chân tay không động đậy nổi, đành phải để một mình Từ Tử Lăng ngươi đi làm trộm đúng không?

Từ Tử Lăng sớm đã quen với trò này của gã, nói ra chẳng qua chỉ là để đùa vui mà thôi. Khấu Trọng đối với gã luôn luôn ái hộ, chăm lo hết lòng, nhưng lúc nào cũng muốn chiếm chút tiện nghi, đang định mở miệng thì chợt thấy Khấu Trọng tròn mắt nhìn về phía tả, sắc mặt đại biến.

Từ Tử Lăng vội vàng nhìn theo, chỉ thấy bộn đám chừng bốn năm mươi tên lưu manh ác hán, tay cầm đủ thứ vũ khí, đang tiến về phía hai gã. Kẻ dẫn đầu không ngờ chính là tên họ Lưu khi nãy, chặn đứng hoàn toàn đường thoát của hai gã Khấu, Từ.

Bến tàu lập tức hỗn loạn, gà bay chó chạy khắp nơi, còn có cả mấy tên công sai cũng chạy nháo nhác, tình cảnh tựa như không hề có chút vương pháp nào vậy.

Khấu Trọng thở dài nói:

– Tiểu Lăng? Mẹ đã dạy chúng ta Không Thủ Nhập Bạch Nhẫn chưa?

Từ Tử Lăng chưa từng gặp phải trận trượng như vậy bao giờ, nhất thời ngây người ra, chỉ lắc lắc đầu không nói.

Tiếp đó là một tiếng hét lớn vang lên, hai tên tiểu tử quay đầu chạy thẳng vềp hía biển.

Đám đại hán cũng hò hét vang dội, đuổi theo sát phía sau, tình thế đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn.

Hai gã hiển nhiên là chạy nhanh hơn lũ đại hán, lướt qua đống hàng hóa chất cao và cả rừng người đang chen chúc tựa hồ điệp xuyên hoa, trong nháy mắt đã đến được bờ biển.

Khấu Trọng kéo Từ Tử Lăng đứng lại, đổi hướng chạy về phía chiếc cự thuyền, nếu như là sứ tiết của nước khác đến thăm, tự nhiên sẽ có nhân vật có máu mặt xuất hiện, đám ác hán này sẽ không dám đuổi theo tới đó.

Chớp mắt, hai gã đã chạy được chừng hơn trăm trượng, đến trước chân cầu thang lên chiếc tàu lớn. Tình hình nguy cấp, cả hai gã không còn nghĩ ngợi gì nữa, liều mạng nhảy lên thuyền.

Chiếc thang này cao chừng năm trượng, khi sắp lên đến khoang tàu thì chợt có bốn năm thanh trường kiếm chĩa ra, cùng với đó là một tiếng quát lớn:

– Cút xuống!

Hai gã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám ác hán kia đã đuổi đến sát chân cầu thang.

Tình cảnh hai gã lúc này thật đúng là tiền vô lộ tẩu, hậu hữu truy binh, biện pháp duy nhất chỉ có nhảy xuống biển mà thôi.

Đang lo lắng chưa biết phải làm sao thì chợt một giọng nữ dịu dàng hòa nhã vang lên:

– Để hai người đó lên đi!

Có người ứng đáp:

– Vâng thưa phu nhân!

Trường kiếm liền thu về.

Hai gã như được hưởng hoàng ân mưa móc, vội vội vàng vàng chạy lên.

Vừa đặt chân lên thuyền thì mấy người vừa nãy đã động thủ. Bốn bạch y võ sĩ cao lớn đã tiến lên chộp mấy tên lưu manh đi đầu ném bay xuống biển.

Những tên khác sợ hãi, vội quay đầu chạy trối chết về phía bến tàu, không dám đuổi theo lên thuyền nữa.

Trên sàn thuyền ngoại trừ bốn bạch y võ sĩ ra thì không còn ai nữa, cũng không thấy vị phu nhân vừa lên tiếng lúc nãy đâu.

Hai gã thở phào một tiếng, rồi quay xuống nhìn bọn lão Lưu vẫy tay châm chọc.

Chợt một giọng nữ vang lên từ phía sau:

– Mời hai vị tiểu công tử đi theo tôi!

Cả hai giật mình đánh thót, quay người lại nhìn, bốn con mắt lập tức sáng lên. Thì ra đó là một cô tỳ nữ xinh đẹp vô cùng, đang mỉm cười nhìn bọn gã.

Người ta đã cứu mình, bản thân tự nhiên là nên nghe đối phương phân phó.

Khấu Trọng giả vẻ văn nhã thư sinh, phủi phủi tay áo, khom người nói:

– Tỷ tỷ! Xin dẫn đường!

Tỳ nữ bật cười, nhẹ nhàng chuyển mình đi phía trước hai gã.

Hai gã đùn đẩy nhau đi theo sau nàng, nhìn theo bóng người ngọc mà thầm cảm thấy đúng là trời không tuyệt đường con người. Lão thiên gia đúng là rất hậu ái bọn gã.

Bước vào khoang thuyền, hai gã thấy một hành lang nhỏ dẫn thẳng về phía trước. Hai bên có ba cánh cửa, nhưng tuyệt không thấy một bóng người. Không khí thần bí bao trùm khắp nơi.

Tỳ nữ dẫn bọn gã đến gần cánh cửa cuối cùng phía bên trái, nếu đi thì chính là cầu thang để dẫn xuống tầng dưới.

Hai gã đang hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh thì tiểu tỳ đẩy cửa, lễ phép nói:

– Mời hai vị công tử!

Hai gã vội cử bộ bước vào trong. Vừa bước qua cánh cửa, cả hai đã ngây người ra trong giây lát.

Thì ra căn phòng này rộng rãi phi thường, nhưng ở giữa lại có một tấm màn phân ra làm hai. Phía gần cửa ra vào bốn góc đều có đèn dầu, đặt một bộ trường kỷ, trên tường còn có mấy bức tranh. Nhìn cách bày bố cũng biết chủ nhân đã bỏ ra không ít tâm tư vào đây.

Bởi bên này tấm màn sáng hơn bên kia rất nhiều, nên trừ phi bỏ tấm màn đó đi, bằng không thì không thể nhìn rõ được những gì đằng sau tấm màn đó.

Nhưng nếu từ bên kia nhìn ra, thì chắc chắn là có thể thấy hết mọi động tịnh ở bên ngoài tấm màn này.

Tỳ nữ khách khí nói:

– Hai vị công tử, mời ngồi!

Đợi hai gã ngồi xuống, tỳ nữ mới quay người bước ra ngoài, tiện tay đóng luôn cửa lại.

Hai gã ngồi đối diện với tấm màn, ngửi thấy một mùi u hương thoang thoảng từ phía bên kia truyền lại, trong lòng đều hơi cảm thấy lâng lâng.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì thì một giọng nữ thanh thoát vang lên:

– Hai vi tiểu công tử tại sao lại bị đám lưu manh nơi bến tàu đó đuổi đánh vậy?

Khấu Trọng nhận ra đây chính là thanh âm của vị phu nhân lúc nãy, liền cung kính đáp:

– Thì ra là phu nhân! Hai huynh đệ chúng tôi xin được cảm tạ ân cứu mạng!

Từ Tử Lăng sợ hắn hồ ngôn loạn ngữ, vội tiếp lời:

– Chúng tôi đã động thủ với một người trong bọn chúng, hắn ta liền gọi người đến đuổi đánh chúng tôi!

Vị phu nhân kia nhẹ nhàng hỏi tiếp:

– Hai vị tiểu công tử đây nói năng bất tục, thân thủ cũng không tệ, nhưng dường như lại không biết võ công, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Khấu Trọng cười hì hì nói:

– Thân thủ của chúng tôi là do mẹ truyền thụ, đọc sách biết chữ cũng do mẹ một tay dạy hết, sau khi mẹ qua đời, hai chúng tôi lưu lạc bốn phương, tìm kiếm cơ hội để phát tài…

Một tiếng “hừ” nhẹ vang lên từ bên trong tấm màn, ngắt lời của gã. Đây rõ ràng không phải là thanh âm của vị phu nhân kia.

Hai gã cảm thấy rất ngạc nhiên, đến giờ mới biết ngoài bị phu nhân đó ra, bên trong màn còn có một vị nữ tử khác, hơn nữa thân phận tuyệt đối không kém so với vị phu nhân đó.

Nhưng tại sao người đó lại không vừa ý với câu trả lời của Khấu Trọng?

Thanh âm của phu nhân lại cất lên:

– Còn một vị tiểu công tử nữa, không biết chí hướng như thế nào?

Từ Tử Lăng biết bà ta đang hỏi mình, liền nhún vai nói:

– Chúng tôi cùng tiến cùng thoái, y muốn phát tài, tôi tự nhiên cũng muốn phát tài rồi!

Vị phu nhân kia thở dài một tiếng nói:

– Ngoại trừ ngân lượng, hai người còn muốn gì nữa?

Khấu Trọng nói:

– Phu nhân hỏi rất hay, sau khi phát tài rồi thì đương nhiên phải cần vị thế, tốt nhất là có thể làm quan, như vậy thì có thể quang tông diệu tổ, oai phong vô cùng rồi!

Ngữ khí của vị phu nhân chuyển từ nhẹ nhàng mềm mỏng sang lạnh băng:

– Ngoài kia có bao nhiêu người đang phải chịu khổ đau, thê ly tử tán, gia đình tan nát vì chiến loạn, hai người lẽ nào chưa từng nghĩ đến chuyện cứu thế tế dân, vì thiên hạ thương sinh mà tận chút sức lực sao?

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói:

– Chúng tôi người nhỏ lực yếu, ba bữa ăn còn lo không đủ, làm sao mà nghĩ đến những chuyện này được.

Khấu Trọng chợt nghĩ đến Lý Tịnh, cười hì hì nói:

– Những chuyện đại sự này, tự nhiên sẽ có đại anh hùng đi gánh vác, đâu đến lượt chúng tôi!

Vị phu nhân liền nhạt giọng nói:

– Mỗi người một chí! Mời hai vị công tử xuống thuyền đi!

Hai gã ngạc nhiên thốt lên:

– Làm sao như vậy được?

Cửa phòng bật mở, tỳ nữ lúc nãy bước vào, mặt chẳng có chút biểu tình, lạnh lùng nói:

– Hai vị, mời!

Hai gã thấy nàng ta như biến thành một con người khác, biết rằng có cầu tình cũng chỉ bị người ta mắng cho mà thôi, đành phải ưỡn ngực đi theo ra ngoài.

Bên cạnh chiếc thang lên xuống thuyền, bốn bạch y võ sĩ chống kiếm đứng thẳng, mặt mũi hằm hằm như muốn đuổi khách.

Trên bến tàu, bọn lão Lưu vẫn đứng đó cung hầu đại giá của hai gã, nhưng không dám mắng chửi như lúc nãy, hiển nhiên là sợ mấy võ sĩ kia sẽ ra tay.

Nơi đây dường như còn không có vương pháp hơn cả Dương Châu.

Khấu Trọng kéo kéo gấu áo Từ Tử Lăng, thấp giọng nói:

– Nhảy xuống!

Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý. Hai gã liền hét lên một tiếng, quay người chạy như bay sang phía mạn thuyền bên kia, tung người nhảy thẳng xuống biển.

Tỳ nữ nhìn theo bóng hai gã khuất dần dưới làn nước, trên khóe miệng khẽ lộ một nụ cười, tựa hồ như sớm đã biết hai gã sẽ làm vậy, chỉ là không lên tiếng cản trở mà thôi.