Chương 720: Lần thứ ba đến Trường An

Đại Đường Song Long Truyện

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày hôm sau, bốn người rời Phi mã mục trường, nam hạ Trường giang, băng qua Tam Hiệp tiến vào đất Thục. Tống Sư Đạo thì đi Lương Đô, hội hợp cùng Lôi Cửu Chỉ và Nhậm Tuấn đã được triệu tới.

Ngoài mặt, ngoại trừ cuộc chiến chưa phải là mãnh liệt lắm với Lâm Sĩ Hoành ở phương Nam, Trung thổ đang ở trạng thái đình chiến ngắn ngủi, thế nhưng bên trong, công cuộc chuẩn bị cho chiến tranh đang tiến hành gấp rút.

Có được sự ủng hộ của Tống Khuyết, bốn người trên đường trở về quên ăn quên ngủ để định ra kế hoạch toàn cục. Điều quan trọng nhất là phải triệt để phá bỏ mạng lưới tình báo của Ma môn trải rộng khắp phương nam.

Vấn đề này vốn là không có khả năng thành công, nhưng sau khi lấy được cuốn sổ đó của Hương gia, việc không thể biến thành có thể. Toàn bộ thân phận các đầu mục của Hương gia được đưa ra ánh sáng, trong đó không ít người vì cố kị Khấu Trọng mà trốn lên phía Bắc. Chúng sẽ do Lý Thế Dân phụ trách bắt lại, bí mật đưa về Lương Đô cho Tống Lỗ tra khảo, từ những kẻ bị bắt tra ra đầu dây mối nhợ, việc tra xét cần được tiến hành cẩn thận và nghiêm ngặt cho đến khi thế lực ở quan ngoại của Hương gia bị trừ tận gốc.

Một mục tiêu công kích khác là Hải Sa bang luôn cung cấp hỏa khí cho Ma môn. Cách sinh sống của chúng là thu lợi từ cả hai phía trong tình hình chiến tranh loạn lạc, nhưng bây giờ tình thế đã không còn có lợi cho Hải Sa bang. Với sự giúp đỡ của Trúc Hoa bang, thủy sư của Thiếu soái quân do Trần Trường Lâm đích thân chỉ huy đã triển khai thế bao vây đối với Hải Sa bang từng xưng hùng một thời của Du Thu Nhạn.

Khi bọn Khấu Trọng đến Trường An thì mạng lưới tình báo ở quan ngoại của Hương gia đã bị phá hủy triệt để. Trong khoảng thời gian dài, việc cung cấp tin tức tình báo cho Trường An, đặc biệt là tin tức liên quan đến tình hình phương nam đều dựa vào mạng lưới tình báo do Bàng Ngọc lãnh đạo mà Lý Thế Dân đã thiết lập nên.

Việc này rất quan trọng. Lý Thế Dân sẽ khiến cho Lý Uyên, Kiến Thành vẫn tưởng rằng bọn Khấu Trọng, Từ Tử Lăng vẫn đang tiến hành chiến tranh thống nhất ở phương Nam. Điều này rất có lợi cho việc đột nhập Trường An của bọn họ.

Mặt khác Lôi Cửu Chỉ thông qua vị huynh đệ Âu Lương Tài ở Bình Diêu tạo dựng nên các hiện tượng giả, tựa như Tư Đồ Phúc Vinh đang thiết lập nghiệp vụ tiền trang mới. Lần này có Lý Thế Dân đứng ra bàn chuyện làm ăn với Bình Diêu, nước đến thuyền lên, khiến người ta không nghi ngờ việc Tư Đồ Phúc Vinh quay trở lại Trường An. Vì việc mở tổng cục tiền trang đương nhiên là phải tiến hành ở Trường An rồi.

Lúc này Hải Sa bang đã thất điên bát đảo, chạy trốn tứ tung. Trần Trường Lâm với sự giúp đỡ của Vân Ngọc Chân, đến Cửu giang bắt sống Du Thu Nhạn và các đầu lĩnh của Hải Sa bang, áp giải về cầm tù ở Lương Đô, tra khảo về mối quan hệ với Lương Sư Đô.

Đỗ Phục Uy cũng không rảnh rỗi, chia quân thành hai lộ trú ở hai nơi là Cửu Giang và Cảnh Lăng. Quân ở Cửu Lăng là để chống Tiêu Tiễn, khiến hắn không thể đem binh đến tiếp trợ Lâm Sĩ Hoành. Đội quân ở Cảnh Lăng là để hư trương thanh thế, ra vẻ như tấn công Tương Dương, cứ điểm quân sự quan trọng nhất ở phương Nam, tỏ ra ở thế bất lưỡng lập với Lý Thế Dân, hơn nữa còn giúp Lý Thế Dân có cớ trì hoãn việc trở về Trường An.

Mặt khác, Khấu Trọng phái mật sứ gặp đại tướng số một của Cao Khai Đạo là Trương Kim Thụ và Bá vương Đỗ Hưng, khuyên họ chớ có đầu hàng vì tình hình sẽ có biến chuyển mới, đồng thời báo với họ Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành đều sẽ trở về Trường An.

Mọi việc đều đã được sắp xếp thỏa đáng. Bốn người theo bí đạo lẻn vào Dương Công bảo khố, thắp bốn đèn trên tường lên. Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch lần đầu tiên bước vào chiến khố dưới lòng đất do Lỗ Diệu Tử thiết thế, đều trầm trồ thán phục.

Bốn người xem xét một trong những địa khố chứa dầy binh khí. Bạt Phong Hàn lấy ra một cây cung, tán thưởng:

– Đây là loại cung cứng thượng đẳng, vẫn có thể giữ được như mới sau bao nhiêu năm như thế quả là hiếm có. Có thể thấy là công phu bảo dưỡng đã đạt đến mức thượng thừa.

Hầu Hi Bạch ngồi phịch xuống một rương đựng binh khí, ung dung nói:

– Cuối cùng cũng đến Trường An! Trước khi Tư Đồ Phúc Vinh đến, chúng ta có thể kiếm vài chuyện làm để giết thời gian.

Bạt Phong Hàn cười:

– Ta đề nghị giết vài tên tế cờ, tắm máu cho Thâu Thiên kiếm và Xạ Nguyệt cung của ta.

Khấu Trọng dương dương tự đắc ngồi xuống một rương binh khí khác, trông như một tên lưu manh đầu đường xó chợ, cười ha hả:

– Lão Bạt ngươi đừng có chạy loạn lên. Bọn ta đến đây không phải để giết người phóng hỏa, làm loạn một phen rồi cười ruồi bỏ đi, mà là để tranh đoạt thắng lợi cuối cùng. Hơn nữa cứ xem Trường An như là thành trì của chúng ta, chỉ là tạm thời ở trong tầm khống chế của địch nhân. Tổn hại đối với Trường An càng ít, lực lượng để chúng ta phản kích Hiệt Lợi càng mạnh. Mấy ngày này ta luôn vận động bộ óc bé tẹo của ta để nghĩ xem làm thế nào có thể thắng trận này với một phạm vi hẹp nhất. Cái này có tính chất quyết định, không thể để lan ra thành cuộc chiến trên đường phố trong toàn thành, bởi vì thực lực của chúng ta vốn không đủ.

Từ Tử Lăng ngồi xuống bên Hầu Hi Bạch, chăm chú nhìn Khấu Trọng:

– Đầu tiên chúng ta phải đưa ra các điều kiện cho một cuộc chiến cục bộ. Biện pháp duy nhất là chia rẽ nội bộ Kiến Thành và Nguyên Cát, giành lấy sự ủng hộ của các tướng lĩnh đại thần dưới trướng Lý Uyên. Trong tình huống bình thường thì chuyện này vốn là không thể, nhưng chúng ta và Lý Thế Dân đã liên thủ với nhau thì lại là một chuyện khác. Ít nhất thì đây là tình huống chưa từng có trước đây, không khó giống như lúc Lý Thế Dân đơn độc một mình.

Bạt Phong Hàn bỏ cây cung xuống, trầm ngâm nói:

– Muốn thuyết phục bất cứ vị đại thần tướng lĩnh nào, chúng ta cũng phải để lộ ra bí mật giữa chúng ta và Lý Thế Dân. Như thế thì cực kì nguy hiểm, nếu có chuyện không hay, chúng ta có lẽ còn giữ được mạng mà trốn khỏi thành, chứ Lý Thế Dân và thủ hạ của hắn thì đừng nghĩ đến chuyện chết toàn thây.

Khấu Trọng tổng kết:

– Có mục tiêu rồi thì bọn ta tự mình có thể tìm ra thủ pháp an toàn.

Gã tiếp:

– Có một chuyện chưa nói với các ngươi. Trong số các đại thần thân tín của Lý Uyên, có một vị là người của chúng ta, nói đúng hơn là người của nhạc phụ tương lai của ta. Đó là Phong Đức Di.

Ba người cùng động dung, vì Phong Đức Di không chỉ là người của Lý Uyên mà còn là kẻ có quan hệ mật thiết với Lý Kiến Thành.

Khấu Trọng nói thêm:

– Vì Lăng thiếu gia và lão có thời gian thân thiết với nhau nên ngươi sẽ đi gặp, hỏi rõ tình hình hiện nay, đồng thời báo cho lão biết tình thế mới nhất của bọn ta. Lão sẽ cho chúng ta biết kẻ nào có thể bị mua chuộc và không nên phí công với kẻ nào.

Hầu Hi Bạch gật đầu:

– Chỉ kẻ mắt mờ tai điếc, không biết tình thế thiên hạ mới ngu muội không nhận ra Lý Thế Dân mới chính là vị cứu tinh duy nhất của Đại Đường. Với lại Lý Uyên thì lo hưởng lạc, đi ngược với đạo lý, Lý Kiến Thành thì câu kết với Đột Quyết, Lý Nguyên Cát thì lỗ mãng, ngu dốt. Điều này rất có lợi cho chúng ta. Kẻ có chí sẽ nhìn ra tình thế cực tốt của chúng ta mà bỏ tối tìm sáng.

Bạt Phong Hàn cũng không nói nữa. Điều quan trọng là sự ủng hộ của Khấu Trọng đối với Lý Thế Dân. Nếu Lý Thế Dân bị giết thì Lý Đường còn phải ứng phó với Thiếu soái quân của Khấu Trọng và đội quân hung bạo Đột Quyết. Nhưng nếu ủng hộ Lý Thế Dân lên ngôi Hoàng đế, thiên hạ thống nhất thì có thể toàn lực chống chọi với liên quân tái ngoại.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Bọn ta sao không cùng đi gặp Phong Đức Di luôn?

Khấu Trọng đáp:

– Cái này gọi là phân công và hợp tác. Ngươi đi gặp Phong Đức Di, ta đi gặp giai nhân. Hà, làm chỉ huy cũng có chỗ sướng, có thể tự phân cho mình những nhiệm vụ dễ chịu.

Hầu Hi Bạch tò mò hỏi:

– Là vị giai nhân nào?

Khấu Trọng liếc Từ Tử Lăng một cái, tự nhiên nói:

– Đương nhiên là Trầm Lạc Nhạn Trầm mỹ nhân. Ài, Lăng thiếu gia, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi, không muốn các ngươi tình cũ lại nhen nhóm, đặt lửa gần rơm gây ra tai họa.

Từ Tử Lăng giận nói:

– Xin ngươi câm cái miệng chó của ngươi lại.

Bạt Phong Hàn bật cười:

– Huynh đệ các ngươi tung hứng với nhau, ta và tiểu Hầu không lẽ ngồi ngốc ra ở đây chờ sao?

Hầu Hi Bạch cũng cười:

– Hay là bọn ta đến Thượng Lâm Uyển giết thời gian?

Khấu Trọng nói:

– Ta rất công chính vô tư. Hà. Tiểu Hầu đến Trần phủ cầm mấy bức họa đáng giá nhất của ngươi để chuẩn bị cho Tư Đồ lão gia đến Trường An. Lão Bạt đến chỗ Trì Sanh Xuân, tốt nhất là tìm cho ra chỗ ẩn thân của Dương Văn Can, chuẩn bị trước cho việc giết người phóng hỏa.

Nói rồi mắt gã sát cơ đại thịnh, trầm giọng:

– Có một kẻ nhất định phải giết không tha. Đó là kẻ đã bán rẻ Lưu đại ca Gia Cát Đức Uy. Nếu không có hắn, Lưu đại ca nhiều lắm là vất vả một lúc chứ không đến nỗi mất mạng.

o0o

Từ Tử Lăng tiềm nhập vào Phong phủ được bảo vệ nghiêm ngặt ở Bố Chánh Phường, dựa vào linh giác để tránh bọn lính tuần và các gia tướng của Phong phủ, lại từ góc độ kiến trúc học, phán đoán ra trạch viện của Phong Đức Di, thần không biết quỷ chẳng hay, lẻn đến thư phòng vẫn còn sáng đèn. Gã nhìn qua cửa sổ, nhận ra bóng Phong Đức Di đang cúi đầu say mê xem xét một cuốn trục. Gã không khỏi cảm thấy bước đột phá của bản thân về phương diện theo dấu và xóa vết tích.

Gã co tay gõ vào thành cửa sổ theo ám hiệu của Tống Lỗ để tránh sự hiểu lầm không cần thiết.

Phong Đức Di rùng mình một cái nhưng không quay đầu lại. Từ Tử Lăng khéo léo xuyên cửa sổ mà vào, thi lễ:

– Tử Tử Lăng bái kiến Phong lão.

Phong Đức Di thở phào một hơi:

– Là Tử Lăng thì ta yên tâm rồi, vì không phải lo lắng ngươi để lộ hành tung. Cũng chỉ có Từ Tử Lăng và Khấu Trọng mới có thể vào Trường An thoải mái nhẹ nhàng như vậy. Mời ngồi!

Từ Tử Lăng ngồi xuống góc phòng để dù có người từ ngoài cửa sổ nhìn vào cũng không thấy gã.

Phong Đức Di ngồi xuống bên cạnh gã, gật đầu:

– Cẩn thận vẫn tốt hơn. Giờ này thì chẳng ai dám đến thư phòng làm phiền ta.

Từ Tử Lăng mỉm cười:

– Hôm đó có phải Phong lão vừa nhìn đã nhận ra ta là ai?

Phong Đức Di điềm đạm nói:

– Tử Lăng cuối cùng cũng thức tỉnh.

Rồi hai mắt lão lóe lên ánh nhìn sắc bén:

– Thiếu soái có đến cùng hay không? Nghe nói các ngươi muốn vẽ một bức bản đồ về hệ thống phòng ngự trong thành Trường An. Chuyện này không dễ.

Từ Tử Lăng đáp:

– Sự tình có thay đổi. Bọn ta đã có được sự đồng ý của Tống Phiệt chủ, quyết định toàn lực đưa Lý Thế Dân lên ngôi Hoàng đế, để nền hòa bình thống nhất có thể thành hiện thực.

Phong Đức Di rùng mình, hai mắt lộ vẻ không tin, nhỏ giọng hỏi:

– Chuyện này là thật ư?

Từ Tử Lăng cung kính:

– Tử Lăng nào dám lừa lão nhân gia người?

Phong Đức Di ngẩng đầu nhìn trần nhà, hỏi:

– Các ngươi dựa vào cái gì để thuyết phục Tống Khuyết?

Từ Tử Lăng đem mọi chuyện ra kể tường tận, bao gồm cả bí mật Dương Công bảo khố, sự liên quan của Từ Hàng Tịnh trai, việc lưỡng bại câu thương giữa Tống Khuyết và Ninh Đạo Kỳ, cả quyết tâm phản lại gia tộc của Lý Thế Dân không dám che giấu điều gì. Vì với tình thế bây giờ, tranh thủ được sự ủng hộ toàn lực của Phong Đức Di là việc vô cùng trọng yếu.

Phong Đức Di nghe xong thì lộ vẻ trầm tư, cuối cùng mới nói:

– Đây đúng là biện pháp tốt nhất. Không ai đủ tư cách làm Hoàng đế hơn Lý Thế Dân, có điều muốn hoàn thành chuyện này cũng không dễ dàng gì. Ngay cả khi Tống Khuyết đích thân tới đây muốn khống chế Trường An với sáu nghìn quân thì cơ hội thắng cũng rất thấp. Hà! Thì ra Dương công bảo khố có thật có giả, thật khiến người ta không tưởng tượng được.

Từ Tử Lăng bổ sung:

– Vì thế bọn ta cần phải phân hóa địch nhân trước, càng thành công về mặt này thì trở lực càng ít đi.

Phong Đức Di trầm ngâm:

– Ta hiểu ý Tử Lăng, nhưng việc mua chuộc người của đối phương rất nguy hiểm, có thể khiến Tần Vương thân bại danh liệt như chơi. Có điều không phải là không thể. Việc Lý Uyên khăng khăng đòi xử tử Lưu Văn Tĩnh khiến lòng người hoang mang, sợ rằng Lý Uyên cũng sẽ cạn tàu ráo máng như Hán Cao Tổ, tru sát lập quốc công thần. Chuyện này cứ để ta nghĩ kĩ đã.

Rồi ông ta nhíu mày hỏi:

– Các ngươi có nghĩ đến chuyện từ Hán Trung băng qua Thục đạo, thâm nhập vào thành không? Đại quân ập đến, trong hô ngoài ứng thì không phải hy vọng nắm phần thắng sao?

Từ Tử Lăng bình tĩnh đáp:

– Kế này đã từng được đề ra nhưng đã bị bác bỏ. Vì như vậy kẻ chinh phục thiên hạ là Khấu Trọng chứ không phải Lý Thế Dân. Hơn nữa nguyên khí Trường An sẽ bị tổn thất nặng. Liên quân tái ngoại nghe tin này sẽ lập tức Nam hạ, chúng ta sợ không đủ lực phản kích. Vì thế chỉ hy vọng một đợt chính biến sẽ thay cho một trận quyết chiến. Nhất định phải giảm thiểu thương vong của hai bên mới có lợi cho chính quyền của Lý Thế Dân.

Rồi gã thắc mắc:

– Lý Uyên là người hiểu chuyện quân sự, lẽ nào lại không nhìn ra dã tâm của Hiệt Lợi? Liên quân tái ngoại đang tập hợp lại. Những người có chút chí khí ở Trung thổ không thể buông tay, ngoảnh mặt làm ngơ được.

Phong Đức Di cười khổ:

– Ta càng ngày càng không hiểu được Lý Uyên. Có thể việc muốn thắng liên tiếp làm ông ta mê muội. Ông ta muốn giải quyết tranh chấp giữa Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân trước khi người Hồ Nam hạ.

Từ Tử Lăng ngây người:

– Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Lẽ nào Lý Uyên muốn giết con mình thật?

Phong Đức Di trầm giọng:

– Việc này phải xem thử Lý Thế Dân có sẵn lòng giải tán Thiên Sách phủ, giao binh quyền ra hay không. Nếu thế Lý Uyên có lẽ sẽ tha cho hắn, không thì chắc sẽ giết chẳng nghi. Việc tru sát Lưu Văn Tĩnh chính là biểu lộ quyết tâm của Lý Uyên trong chuyện này. Thử hỏi dưới tình huống này, ai dám nói nửa câu bênh vực Lý Thế Dân?

Rồi lão cười ha hả:

– Cho đến giờ này, thiên hạ nào ai có thể đối đầu với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đâu. Ta đúng là cũng không cần lo lắng quá. Tử Lăng cứ nói tỉ mỉ đại kế lập nên hoàng đế của các ngươi xem ta có thể giúp gì được không.

Từ Tử Lăng nhẹ nhàng đứng dậy, biết là mình đã có sự ủng hộ toàn lực của đại hồng nhân bên cạnh Lý Uyên.

o0o

Khấu Trọng nằm phục tại một nơi tối tăm trong hậu hoa viên của phủ tướng quân Lý Thế Tích, cách Hoàng cung chỉ một con đường An Hóa, trong lòng thầm kêu xui xẻo.

Trầm Lạc Nhạn không hề có ở trong phủ. Theo như lời của Lý Thế Dân thì nàng đã từ Khai Phong về Trường An mười mấy ngày trước. Do đó chắc nàng đã đi ra ngoài có việc, với tác phong của Trầm Lạc Nhạn, đêm nay nàng không về cũng chẳng phải là chuyện lạ.

Gã có nên tiếp tục đợi nàng không?

Đang lúc chần chừ thì trong lòng chợt nảy sinh cảnh giác.

Khấu Trọng lập tức thu hết tất cả các yếu tố khiến cho các cao thủ có thể cảm ứng được, nhìn về phía tường viện. Một bóng đen yêu kiều nhanh như quỷ mị xuất hiện trên tường, chớp mặt đã hạ mình lên cành cây của cây đại thụ phủ đầy tuyết trong viện. Mũi chân nàng điểm nhẹ, không hề làm rớt một giọt tuyết nào, nhấp nhô mấy cái đã đến khuê phòng tối đen của Trầm Lạc Nhạn.

Khấu Trọng thấy vị khách không mời trong bộ dạ hành, đầu đội tấm khăn đen che hết cả mặt mũi. Trong lòng gã sinh ra cảm giác hình như đã từng gặp người này ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nghĩ ra đó là người quen nào? Nhưng gã lại mơ hồ cảm thấy không khó đoán lắm. Nữ nhân có võ công cao cường như vậy trong thiên hạ cũng chẳng mấy người.

Nghĩ đến đây trong đầu chợt hiện lên hình dáng yêu kiều của Độc Cô Phượng. Nàng đúng là có dáng người bé nhỏ thướt tha như vậy. Vì mối hận giết anh nên nàng đến tìm Trầm Lạc Nhạn nhưng tin tức tình báo của nàng khẳng định là không chính xác, đến nỗi chẳng biết là Trầm Lạc Nhạn không có ở trong phòng.

Bỗng nhiên Độc Cô Phượng xuyên cửa sổ đi ra, không hề dừng lại, theo đường cũ mà về. Tất cả lại trở về nguyên trạng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Khấu Trọng cảm thấy không ổn, xẹt ra khỏi chỗ nấp, trong chớp mắt đã đặt chân vào khuê phòng của Trầm Lạc Nhạn.

Gã đảo mắt xung quanh, cuối cùng dừng lại trên đống chăn mền được xếp chỉnh tề trên giường.

Gã bước tới một bước.

Thình lình một ánh vàng từ dưới chăn bắn thẳng về phía cổ họng gã, nhanh như tia chớp, chẳng khác gì chiêu tập kích của cao thủ.

Khấu Trọng sớm đã có phòng bị, tay phải giơ ra kẹp ngay lấy vật đang bay tới. Thì ra đó là một con rắn vàng dài khoảng nửa xích đang vùng vẫy trên tay gã.

Khấu Trọng cúi đầu xem xét tiểu kim xà vẫn không ngừng vặn vẹo, thầm kêu lợi hại.

Con rắn này nhất định là vật cực độc, chỉ cần thấy máu là mất mạng. Khi Trầm Lạc Nhạn mệt mỏi trở về nhà, trong lòng cho rằng có thể thoải mái lên giường nằm, không hề phòng bị thì có khả năng rất lớn trúng phải kế này. Nàng có lẽ không giống gã và Từ Tử Lăng, không sợ chất kịch độc. Nếu nàng mất mạng, sau đó tiểu xà sẽ biến mất không dấu vết. Cho dù có hoài nghi cũng rất khó nghĩ đến Độc Cô gia.

Không phải tin tức của Độc Cô Phượng sai, ngược lại hoàn toàn chính xác, biết được Trầm Lạc Nhạn không có ở trong phòng. Do vậy Khấu Trọng suy đoán rằng Trầm Lạc Nhạn đang trên đường về nhà, vì nếu nàng qua đêm ở bên ngoài, kẻ bị độc xà cắn phải là thị nữ đến quét dọn vào sáng mai.

Khấu Trọng phát ra chân kình, tiểu kim xà lập tức mất mạng.

Khấu Trọng ngồi xuống mép giường, trước viện vang lên tiếng xe ngựa vào cổng.

Gã vẫy tay một cái, con tiểu xà đã văng lên một cái bàn nhỏ.

Khấu Trọng chẳng chút khách khí nằm luôn xuống giường, nhắm mắt chờ đợi.

Được một lúc thì nghe thấy tiếng chân vang lên. Nhận ra tiếng chân của Trầm Lạc Nhan, trong lòng Khấu Trọng bất giác đầy cảm xúc.

Trầm Lạc Nhạn tuy từ bỏ kiếp sống trên lưng ngựa, nhưng vẫn giữ tập quán sinh hoạt giang hồ. Nếu là một tiểu thư khuê các nhà khác thì dù trở về lúc đêm hôm khuya khoắt cũng sẽ có hàng đoàn thị nữ hầu hạ. Mà Trầm Lạc Nhạn khẳng định là không thích sự điều phối này, phủ tướng quân của nàng cũng giống như nơi ở cũ của nàng ở Huỳnh Dương, phòng vệ lỏng lẻo, khiến cho Độc Cô Phượng có thể vào ra như chốn không người để hại nàng.

“Ây da”

Đầu tiên là cửa phòng bị đẩy vào, rồi Trầm Lạc Nhạn mở cửa bước vào, kêu lên một tiếng nhỏ.

Khấu Trọng ung dung ngồi dậy, cười hi hi:

– Mỹ nhân quân sư người có khỏe không?

Trầm Lạc Nhạn vuốt ngực, cử chỉ sợ hãi động nhân. Mắt nàng dừng trên con kim xà trên bàn, liếc Khấu Trọng một cái, rồi dời bước đến thắp đèn ở góc phòng. Tiếp đó nàng cởi áo ấm ra, để lộ thân hình đẹp đến mê người, đoạn nàng nhíu mày hỏi:

– Rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng có nhìn ta hau háu như vậy được không? Ngươi nếu muốn nhìn ta có thể cho ngươi nhìn thỏa thích.

Khấu Trọng thầm giật mình. Trầm Lạc Nhạn tính tình quật cường, ngay cả khi thành phu nhân của Lý gia rồi cũng không bỏ tính này. Gã không dám bỡn cợt nữa, nghiêm mặt bảo:

– Ta tình cờ thấy Độc Cô Phượng giấu con tiểu kim xà này trong chăn mền của nàng nên thay nàng xử lý nó. Ý, nàng đang làm gì vậy?

Trầm Lạc Nhạn chẳng ngại ngùng gì, đang cởi nút thắt trước áo, nhún vai nói:

– Ngươi vẫn hồ đồ như vậy. Về nhà đương nhiên phải thay quần áo rồi, nếu không làm sao mà ngủ cho thoải mái được. Mau cởi đôi giày bẩn thỉu của ngươi ra, làm bẩn hết giường của người ta rồi.

Khấu Trọng sợ đến nỗi xoay mặt đi, than:

– Đừng quyến rũ ta! Nam nhân yếu đuối chuyện này lắm.

Trầm Lạc Nhạn mắng:

– Đồ quỷ nhát gan!

Tiếng thay áo quần sột soạt vang lên sau lưng. Khấu Trọng lần đầu tiên căm ghét trí tưởng tượng quá phong phú của mình, không ngờ mình lại gặp cảnh dụ hoặc như thế này. Trong lòng thầm nghĩ phải để Từ Tử Lăng đi mới đúng, ít nhất định lực của hắn còn hơn xa gã nhiều.

(Hết hồi 720)