Chương 356: Tìm đường sống trong chỗ chết (3)

Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Editor: Phù Đàm Bách Diệp

“Cái kia, Thương Lăng thượng thần, hồn phách muốn đầu thai, không thể mang khỏi Hồn Phách Các, cái này là quy củ.”

“Quy củ?”

Tôn thần này rốt cục cũng hiểu hắn!

Quỷ sai Giáp cảm động đến rơi nước mắt, hắn gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt cảm động.

“Đúng vậy đúng vậy, quy củ Hồn Phách Các.”

“Cùng ta có quan hệ gì đâu?”

Quỷ sai Giáp sững sờ, làm sao không có quan hệ?

“Thương Lăng thượng thần, phá vỡ quy củ, ngài sẽ bị phạt!”

Quỷ sai Giáp tận tình khuyên bảo, ruột gan đứt từng khúc, còn chảy một thân mồ hôi.

“Phạt ta? Thiên Đế hay là Diêm Vương?”

Quỷ sai Giáp nghe nói như thế, toàn thân run lên, suy nghĩ hồi lâu, thế nhưng lại không có lời nào để nói!

Đúng vậy, phá vỡ quy củ, ai tới phạt Thương Lăng? Thiên Đế hay là Diêm Vương?

Thiên Đế còn nể mặt Thương Lăng ba phần, còn như Diêm Vương, vẫn còn ở trong điện gấp đến độ xoay quanh, không có ai có năng lực đi phạt Thương Lăng!

Người ta lục giới vô địch, đơn đấu đệ nhất, ai dám đi phạt?

Dù sao hắn không đi.

Ngay khi quỷ sai Giáp vẻ mặt mộng bức, Thương Lăng đã đi xa, để lại một mình quỷ sai Giáp hỗn độn bên trong băng thiên tuyết địa bên trong lộn xộn.

Quỷ sai Giáp vẻ mặt uể oải trở về, đang muốn đi khai báo cho Diêm Vương, gặp được quỷ sai Ất vẻ mặt uể oải.

“Trùng hợp như vậy, ngươi giống như không vui?”

“Trùng hợp như vậy, ngươi cũng vậy?”

“Nói ra để cho ta vui vẻ một chút?”

“Được, tới một chỗ nói thương tổn của ta đi.”

Một cái chớp mắt tiếp theo, quỷ sai Giáp cùng quỷ sai Ất đồng thời lên tiếng.

“Thương Lăng thượng thần cầm chân thân đi, còn lấy hồn phách bên trong Hồn Phách Các.”

“Tư Mệnh đại nhân đoạt chân thân chạy, không chịu trở lại địa phủ đầu thai.”

Nghe được lời đối phương, hai tên quỷ không hẹn mà cùng thở dài, sau đó trăm miệng một lời nói: “Làm bậy.”

Đại Hoang Vân Hải.

Từng mảnh đám mây trắng noãn ở giữa không trung không nhanh không chậm chuyển động, để lại một tia vân ti, khiến người miên man bất định.

Phía trên biển mây có một tòa núi tràn đầy tiên linh khí, tên là Cửu Thế Linh Châu.

Khắp nơi trên núi đều có tiên linh thảo dược, tỏa ra hương thơm mê người.

Gió nhẹ lướt qua, một mảnh tiên linh lay động, khiến người xem thế là đủ rồi.

Một bộ trường y tuyết trắng chậm rãi đáp xuống phía trên Cửu Thế Linh Châu.

Thương Lăng vừa đến, nhóm thượng tiên thảo Cửu Thế Linh Châu sôi nổi lay động thân thể, chập chờn giơ lá cây.

Nở hoa, càng dùng sức lắc lư, rơi xuống điểm một cái tiên linh, trông rất đẹp.

Thương Lăng một đường đi vào bên trong Cửu Thế Linh Châu.

Tại chỗ sâu nhất Cửu Thế Linh Châu, có một cây tử đằng, dây leo rất dài bao trùm một mảng lớn.

Mặt đất, trên cây, trên nước, không trung, chung quanh che lấp hoa nhỏ cây tử đằng.

Tại chỗ sâu nhất cây tử đằng, một nữ tử áo tím đang nằm bên trên hồ nước, ngón tay nhẹ nhàng lay động trong nước.

“Ngọn gió nào đem tôn đại thần thổi tới đây?”

Cô gái mặc áo tím kia xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp như cây tử đằng không thanh nhã, cũng không đường hoàng, cũng rất có phong vận, liếc mắt nhìn, liền muốn nhìn lại lần thứ hai.

“Thấm Tử Nhân ”

Thương Lăng mặt không chút thay đổi gọi một tiếng.

Thấm Tử Nhân thân hình vừa chuyển, bay lên, nơi nàng đi qua, rơi xuống một mảnh hoa tử đằng, xa hoa, khiến người xem muốn kinh thán.

Thấm Tử Nhân dừng lại trước người Thương Lăng, một đôi chân non mịn xoáy trên mặt đất, làm chuyển động nhiều đóa hoa tử đằng.

“Ngươi thật đúng là không có lương tâm, lâu như vậy mới nghĩ đến phải tới thăm ta, thật tình không biết, ta ở chỗ này, đối với ngươi ngày nhớ đêm mong, thật là nhớ mong đấy.”

Thấm Tử Nhân vẻ mặt hờn dỗi, một bộ dáng mười phần oán giận, phảng phất như thê tử oán giận trượng phu lâu không trở về nhà.