Chương 160: Chạy không khỏi mệnh cách (1)

Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Công chúa, người tỉnh lại thì nói chuyện đi mà, phát ra một tiếng cũng được mà, người đừng hù dọa nô tỳ nữa.”

Xuân Liễu ở một bên gấp gáp khóc lóc, đôi mắt đỏ bừng như một con thỏ.

“Đừng có gấp, ngươi đi truyền ngự y, có khả năng người bị thương yết hầu.” Tố Y đi tới nói với Xuân Liễu.

Xuân Liễu gật đầu, không nói hai lời liền đi ra ngoài tìm thái y.

Vẻ mặt Tố Y hổ thẹn ngồi ở bên giường, nhìn Hạ Triều Ca không nói một lời, trong lòng cực kì khó chịu.

“Triều Ca, thật xin lỗi, ta phụ nhờ vả của muội, muội để ta ở lại Phượng Nghi Cung, ta lại… Ta thật không ngờ có thể như vậy…”

Tố Y nói, nước mắt không nhịn được chảy xuống, nàng tự tay che miệng.

“Ta thật không ngờ hoàng hậu cho ta uống trà có mê dược, ta phòng tất cả mọi người, nhưng không phòng người.”

Hạ Triều Ca mắt nhắm lại, một chuỗi nước mắt chảy xuống, chóp mũi đỏ ửng.

“Sư tỷ, tỷ không cần tự trách, người muốn tự sát, ai cũng ngăn không được, ngay cả muội cũng không thể.”

“Người lừa muội đi, khiến tỷ ngất đi, phân phó cung nữ, hẳn người đã ôm quyết tâm phải chết.”

“Sư muội, vì sao? Vì sao Hoàng hậu người…?”

Hạ Triều Ca hít sâu một hơi.

“Muốn tự sát, phóng hỏa có thể thiêu hủy tất cả chứng cứ, giả tạo tất cả là ngoài ý muốn. Người cũng không muốn để cho người khác biết, trận hỏa hoạn này là chính người nhóm lên. Cũng không muốn để cho bất luận kẻ nào biết nỗi khổ tâm của người.”

“Sư muội, nén bi thương…”

Tim Hạ Triều Ca như khuyết một mảnh, thế giới sập đổ nửa phần.

Nàng phòng tất cả mọi người, nhưng không có phòng chính Bạch Tâm Lăng.

Nếu nàng sớm biết, sớm đi điều tra trên người Mục Cảnh Thước, có thể tránh được tất cả phát sinh.

Nhưng bây giờ, nói cái gì cũng trễ rồi.

Hạ Triều Ca hít sâu một hơi liền muốn đứng dậy, nhưng lập tức bị Tố Y đè xuống.

“Sư muội, thân thể muội nhiều chỗ bị bỏng, đôi tay gần như phế bỏ, muội không thể động đậy.”

“Muội yên tâm, ta đã báo với sư phụ, người sẽ mau chóng chạy tới, sẽ trị liệu tốt cho muội.”

Hạ Triều Ca cười khổ một tiếng, nàng nói: “Chữa khỏi tay, lại trị không khỏi tâm.”

“Sư muội…”

“Minh Húc đâu? Hiện tại hắn thế nào?”

Tố Y bị nàng hỏi, bỗng nhiên liền yên lặng.

Hạ Triều Ca mãnh liệt quay đầu, khẩn trương nhìn về phía Tố Y, lẽ nào tới Hề Minh Húc cũng gặp chuyện không may sao?

“Không được lừa gạt, không có gì có thể lừa gạt, chỉ cần muội không chết, sớm muộn gì cũng sẽ biết!” Hạ Triều Ca gần như hét lên.

“Hắn phản ứng nhanh, lúc xà ngang nện xuống tránh khỏi chỗ hiểm, lại… Lại đập trúng chân, hai chân hắn, phế rồi…”

Hạ Triều Ca hít vào một hơi, sặc trong cổ họng, khiến nàng gần như hít thở không thông.

Sao lại thế… Sao lại thế…

Hề Minh Húc nếu không phải vì nàng, như thế nào sẽ…

“Triều Ca, muội đừng khổ sở, mạng vẫn giữ được.”

Hai mắt Hạ Triều Ca tan rã, gần như tuyệt vọng, nàng hỏi: “Phụ hoàng muội đâu?”

“Nhận được tin tức, bệnh không dậy nổi.”

Lần này, Hạ Triều Ca không khóc, nàng cười, nàng cười to tê tâm liệt phế.

“Sư muội, sư muội, muội đừng làm ta sợ có được không?”

Tố Y chân tay luống cuống, chưa từng sợ hãi như vậy.

Hạ Triều Ca cười chính mình, cười chính mình vô năng, cười chính mình vô dụng, cười chính mình mưu toan nghịch cải mệnh cách.

Nhưng mà, đại thể đi một hướng, mệnh cách lại đi theo quỹ tích cũ của nó.

Bạch Tâm Lăng chết bởi một trận đại hỏa, Hạ Hạo Miểu nghe tin bệnh nặng, Hề Minh Húc vì nàng mà mất hai chân…

Không thay đổi, vậy mà, không có gì thay đổi!

Ha ha ha…

Hạ Triều Ca đột nhiên cảm giác chính mình rất nực cười, cứ như một tên hề nhảy nhót, mưu toan khiêu chiến thần uy mệnh cách.

Editor: lật bàn, ngược Triều Ca yêu dấu của ta ahuhu!!!!