Chương 161: Chạy không khỏi mệnh cách (2)

Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lúc sau ngự y tới kiểm tra thân thể cho Hạ Triều Ca.

Sau khi xác định vết thương cảa nàng có tiến triển tốt, viết phương thuốc, dặn dò Xuân Liễu chú ý đủ điều sau đó mới rời khỏi.

Ngự y vừa đi, Hạ Triều Ca liền trực tiếp ngồi dậy.

“Công chúa! Trên người của người quấn đầy băng vải, không thể cử động!”

Xuân Liễu sợ hãi vội vàng chạy tới đỡ nàng.

Không thể cử động, nàng đương nhiên biết không thể cử động, nàng khẽ động là vết thương toàn thân liền nứt ra.

Nàng có thể cảm giác được máu tươi tràn ra trên băng vải, đau đớn ở vết bỏng lan tràn toàn thân.

Nhưng thân thể dù đau cũng không bằng đau lòng.

Vết thương nứt ra đổ máu phát đau, chí ít còn có thể nhắc nhở nàng không thể sa vào bi thương.

Trên mệnh cách viết kết cục của nàng, viết kết cục của Hề Minh Húc, nhưng vẫn có rất nhiều người không được viết.

Như vậy thì kết cục những người kia để nàng tới viết đi.

Nên báo thù, một kẻ cũng không bỏ sót.

Người đáng chết, một tên cũng không thể sống!

Hạ Triều Ca đứng dậy, dưới sự nâng đỡ của Tố Y, đi tới gian phòng của Hề Minh Húc.

Nàng nghĩ tới vô số loại dáng vẻ của hắn, lại thật sự không ngờ tới cảnh tưởng trước mắt.

Lúc này Hề Minh Húc đang ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu, khuôn mặt lộ nét cười nhìn nàng.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt hắn, gió nhẹ mềm mại thổi bay tóc hắn.

Ở trên người hắn, Hạ Triều Ca không nhìn thấy một chút đau khổ nào.

Rõ ràng, hắn bị thương nặng hơn mình nhiều, rõ ràng, hắn mới là người mất đi hai chân!

Hề Minh Húc vẫy tay với Hạ Triều Ca, hắn nói: “Triều Ca, qua đây.”

Hạ Triều Ca đi tới bên người Hề Minh Húc, dựa vào hắn xe lăn ngồi xổm xuống.

Hề Minh Húc vươn tay, vừa đủ chạm đến đầu Hạ Triều Ca, hắn nhẹ nhàng vỗ về, trong lòng bàn tay mang theo ôn nhu vô hạn.

“Nhớ kỹ trước đây nàng vì cự hôn mà quỳ một ngày trước cửa Ngự Thư phòng, về sau phải ngồi xe lăn. Bây giờ ta cũng thử một chút, ngồi rất tốt, thích hợp với người lười.”

Giọng Hề Minh Húc nhẹ nhàng mà ấm áp, như là ánh mặt trời ấm áp tháng ba, soi sáng thế giới u ám của Hạ Triều Ca, mang đến từng tia ấm áp.

Hạ Triều Ca không kiềm được khóc lên, đây là lần đầu tiên nàng khóc trước mặt Hề Minh Húc.

Nước mắt giống như tấm rèm châu bị chặt đứt, đua nhau rơi xuống, ướt đẫm khuôn mặt tinh tế của nàng.

“Triều Ca, đừng khóc, ta còn đây. Ta sẽ cùng nàng đi tiếp, trừ phi, nàng ghét bỏ ta tàn phế.”

Hạ Triều Ca bỗng nhiên lắc đầu, làm sao lại ghét bỏ, sao lại thế được…

Hề Minh Húc cười vươn tay, dùng tay áo lau nước mắt ở khóe mắt Hạ Triều Ca.

Nhưng lau một lần, nước mắt lại dũng mãnh trào ra, căn bản là không ngừng được.

“Lại khóc coi chừng khóc mù luôn, mắt đẹp như vậy, mù thì rất đáng tiếc. Chẳng lẽ nàng cảm thấy người mù cùng người què là tuyệt phối?”

Hạ Triều Ca nhịn không được, nín khóc bật cười.

“Thế này mới đúng, cười rất dễ nhìn.”

Hề Minh Húc đau lòng lau mặt cho Hạ Triều Ca, tay áo đã ướt một mảnh.

Hạ Triều Ca thu lại nụ cười, nàng nói: “Minh Húc, ta muốn gặp phụ hoàng, ta không biết làm sao đối mặt với người.”

“Ta cùng đi với nàng ”

Hạ Triều Ca sửng sốt.

“Sau này nàng đi đâu, ta đều cùng đi với nàng. Ta hối hận nếu như đêm hôm đó ta không rời khỏi, có lẽ sẽ không khiến nàng đau khổ như vậy.”

Hạ Triều Ca tựa đầu lên hai chân đã mất đi tri giác của Hề Minh Húc, hai mắt đẫm lệ mông lung.

“Chàng biết không, ta rất sợ hãi, chưa từng sợ hãi như vậy.”

Hề Minh Húc đưa tay khẽ vuốt gò mà Hạ Triều Ca.

“Nỗi đau mất đi mẫu thân, ta hiểu. Nhưng ta hy vọng nàng cũng hiểu, chúng ta không thể lại mất đi lẫn nhau, đáp ứng ta, phải luôn sống thật tốt.”