Chương 273: Thụ thương (4)

Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Hoàng thượng, nguy hiểm lắm! Người đừng qua đó!” Tiểu Linh Tử cực kì khẩn trương.

Quân Bắc Hàn không dừng bước mà tiếp tục đi về phía vách núi.

Nhưng mới đi được mấy bước thì Doãn An Nhiên đã đưa tay ngăn trước mặt Quân Bắc Hàn.

“Hoàng thượng, không thể đi tiếp nữa.”

“Không thể ư? Nàng ngã xuống từ chỗ này xuống đấy.”

Quân Bắc Hàn nhíu mày, giọng nói đều run rẩy.

“Trẫm chỉ đi hai bước các ngươi đã kinh hoảng như vậy, nàng ngã từ nơi này xuống thì sợ hãi bao nhiêu đây?”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều yên lặng.

Không ai từng nghĩ tới, trường săn hoàng gia Tây Lương Sơn đã qua vô số lần thăm dò, bảo đảm tuyệt đối an toàn lại xảy ra vấn đề lớn như vậy!

Đầu tiên là hoàng thượng bị đâm, Lãnh phi thụ thương.

Sau đó thái hậu bị hại, rơi xuống vách núi không rõ sống chết.

Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Càng khiến người ta không thể tượng tượng nổi, hoàng đế Quân Bắc Hàn chưa tự mình chấp chính lại để ý thái hậu Mộ Thanh Yên như vậy.

Lúc Mộ Thanh Yên leo lên Hậu vị từng giết Lệ phi là mẫu phi của Quân Bắc Hàn.

Trong lòng mỗi người đều có nghi hoặc, nhưng ai cũng không dám lên tiếng, bởi vì sắc mặt Quân Bắc Hàn lúc này quá âm trầm.

Tất cả mọi người có thể cảm nhận được, vị vua trẻ tuổi này đang thực sự tức giận.

Lúc này, thống lĩnh Ngự Lâm Quân từ xa cưỡi ngựa chạy như bay đến.

Hắn tung người xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Quân Bắc Hàn.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Ngự Lâm Quân đã lục soát núi, không tìm được thái hậu, không thấy bất kì hắc y nhân bộ dạng khả nghi nào, cũng không thấy bất kì kẻ nào bị thương hoặc là thanh điểu gì đó.”

Thống lĩnh Ngự Lâm Quân nói xong, tất cả mọi người đều có thể cảm thụ được nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống vài độ, lạnh đến mức lòng người hoảng loạn.

Quân Bắc Hàn chợt xoay người, gần như rống lên.

“Đi tìm, tìm không được thì các ngươi cũng đừng trở về!”

“Vâng, ti chức lĩnh mệnh.”

Sau khi thống lĩnh Ngự Lâm Quân lĩnh mệnh, một chút cũng không dám ở lại, vội vàng rời đi.

Hắn vừa đi không lâu, con thỏ đỏ mắt thút tha thút thít chạy từ đằng xa lại.

Quân Bắc Hàn thấy dáng vẻ của nàng mà căng thẳng trong lòng.

“Tìm được chưa?”

Con thỏ lắc đầu: “Không có, ta đều đi tìm hết rồi, ta không biết nàng rơi xuống chỗ nào nữa?”

Quân Bắc Hàn siết chặt quả đấm, cả người run rẩy.

“Trẫm muốn tự mình đi tìm!”

Quân Bắc Hàn còn chưa động, Doãn An Nhiên vội cản hắn lại.

“Cút!”

“Hoàng thượng, xin người bình tĩnh, việc cấp bách là phải biết rõ đã xảy ra chuyện gì, mới có thể tìm được biện pháp giải quyết tốt nhất.”

Quân Bắc Hàn sững sờ, đúng vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết.

Thậm chí ngay cả việc quan trọng như vậy hắn đều không nghĩ đến, không biết nguyên nhân, làm sao biết giải quyết như thế nào!

Loạn rồi loạn rồi, đầu hắn đã loạn thành một đống, tới thắc mắc cơ bản nhất cũng không có!

Quân Bắc Hàn phất tay lên: “Ngọc Tuyết, Doãn An Nhiên, theo trẫm tới đây.”

Tây Lương sơn, hành cung.

Quân Bắc Hàn ngồi ở trên, Ngọc Tuyết cùng Doãn An Nhiên quỳ gối phía dưới.

“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Chính là có con chim xanh, là người xấu tới đánh lén thái hậu, nói muốn hủy thuần khiết của nàng, treo nàng lõa thể trên cây ba ngày ba đêm, giúp thần nữ gì gì đó xả giận.”

Con thỏ vừa nói vừa khóc, có thể thấy nàng thật sự bị dọa chết.

“Sau đó, hắn còn nói cái gì mà Tư Mệnh, cái gì mà Dao Cơ, ta không biết. Hình như hắn là tiên, pháp lực cao cường, ta dùng hạt châu cho thừa tướng làm hắn bị thương.”

Con thỏ nói vừa hỗn loạn vừa ngắt quãng khiến người nghe cực kì đau đầu.

Quân Bắc Hàn trầm mặt ngắt lời con thỏ: “Doãn An Nhiên, ngươi nói đi.”