Chương 483: Ngũ Tinh đại thành

Công Tử Điên Khùng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu dược sư nhìn người trẻ tuổi vẫn ngủ say trên giường. Trong lòng không khỏi thầm than, người trẻ tuổi kia chỉ ngủ thôi cũng đã cứu được nhiều người như vậy. Hắn chắc chắn không phải là người bình thường.

Người này đã ngủ được gần một tháng, nhưng thân thể vẫn vậy, thậm chí làn da không dính một hạt bụi nào. Linh khí trên người hắn không ngừng vờn quanh. Lúc ban đêm có thể nhìn thấy ánh sáng lượn lờ trên người hắn.

Biết được người tuổi trẻ mà mình cứu về không phải là người phàm, Liễu dược sư càng dặn dò các đệ tử phải cẩn thận chiếu cố hắn.

Nhưng một tháng sau, Liễu dược sư và các đệ tử lại phát hiện, bọn họ không có cách nào đi tới gần hắn. Toàn thân của người trẻ tuổi bị ánh sáng bao bọc lại như con tằm vậy. Một khi tới gần sẽ bị bắn ra ngoài.

Giờ đây Liễu dược sư càng thêm tin tưởng với phán đoán của mình. Người trẻ tuổi này rất có thể là một vị Tiên Sư có bản lĩnh lớn. Ông ta liền vội vàng dặn dò đệ tử và Tiểu Yên không được phép tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai. Sau đó thì ông ta khóa cửa phòng lại, không cho phép kẻ nào đi vào.

Các đệ tử của Liễu dược sư cũng hiểu Lâm Vân không tầm thường. Cho nên bọn họ đều nghe lời của sư phụ, không một ai chủ động đi tới gần căn phòng của Lâm Vân.

….

Trong một dãy núi cách thị trấn Tây Lương một nghìn dặm, một người trẻ tuổi có làn da trắng nõn bỗng nhiên mở mắt, nhíu mày, lẩm bẩm nói:

– Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Vì sau khí tức từ máu và thịt của người phàm càng ngày càng nhạt? Chẳng lẽ công pháp của mình xảy ra vấn đề? Điều này không có khả năng.

Tên này liền phóng thần trí ra ngoài, còn chưa tới phạm vị một trăm km, sắc mắt của y bỗng thay đổi. Thiếu chút nữa là phun ra máu tươi. Vô số linh khí tuôn ra từ thị trấn Tây Lương, kèm theo đó là khí tức cực kỳ cường hãn. Khí tức này tuyệt đối là từ tu sĩ Hợp Thể điên phong, thậm chí đã là tu sĩ Đại Thừa phóng tới. Từ khi nào một nơi của người phàm lại xuất hiện cường giả như vậy? Còn tới đó để tu luyện nữa chứ?

Sở dĩ y chọn nơi này làm nơi luyện công, bởi vì công pháp của y cực kỳ ác độc. Cần phải hấp thu máu của người phàm. Cho dù tính mạng của người phàm không là gì với tu sĩ. Nhưng luôn có những tu sĩ yêu mến biến mình trở thành Bồ Tát, cứu khổ cứu nạn, không ngừng quấy nhiễu y. Chỉ là không ngờ, đã tới một nơi vắng vẻ như vậy rồi, vẫn còn tốn tại cường giả.

Không tốt, nếu người này biết sự hiện hữu của mình, thì mình sẽ chết không chỗ chôn. Nghĩ tới đây, tu sĩ mặt trắng liền vội vàng lấy phi kiếm, dùng tốc độ cực nhanh rời đi. Ngay cả động phủ cũng không kịp thu lại.

….

Ôn dịch qua đi, thị trấn Tây Lương lại quay trở lại với cuộc sống yên tĩnh lúc trước.

Chỉ chớp mắt đã qua năm năm. Lúc trước Tiểu yên mới chỉ chín tuổi, giờ cô bé đã mười bốn tuổi rồi. Dược đường của Liễu dược sư càng ngày càng nổi danh. Bất kể ngươi bị bệnh gì, chỉ cần tới Dược đường của Liễu dược sư trị bệnh, thì trên cơ bản đều khỏi hẳn.

Thậm chí chỉ cần uống một bát thuốc là đã khỏi. Nhưng mấy năm gần đây, Liễu dược sư cũng lập một quy củ. Người bệnh muốn trị bệnh phải đích thân tới Dược đường để trị, ông ta sẽ không đến nhà người đó thăm bệnh.

Chỉ có Linh Nhi là hiểu vì sao sư phụ của mình phải lập ra quy định đó. Dược đường nổi danh như vây, nhờ phần lớn là người trẻ tuổi đang ngủ say trong phòng kia. Trong lòng cô ta càng thêm kính sợ với người trẻ tuổi đó.

Chỉ là hắn đã ngủ năm năm rồi vẫn chưa tỉnh. Chẳng lẽ hắn thực sự là thần tiên? Linh Nhi đã từng nghe nói qua về các Tiên Sư. Cô ta biết Tiên Sư là những người như thế nào. Cha mẹ của cô ta chính là những Tiên Sư, nhưng đã bị người khác giết. Chuyện này cô ta còn chưa từng nói cho sư phụ. Nhưng Linh Nhi biết cha mẹ của mình không có bản lĩnh như người trẻ tuổi kia, ngủ mà cũng có thể khiến người khác khỏi bệnh.

Người bệnh ở thị trấn Tây Lương càng ngày càng ít. Bệnh nhân tới Dược đường phần lớn là người ở thị trấn bên cạnh hoặc là người ở trong thành trì lớn.

Rốt cuộc có một ngày, ngay cả một ít tu sĩ cũng biết danh tiếng của Liễu dược sư. Bọn họ cũng tới đây xem bệnh, nhưng chủ yếu là những tu sĩ cấp thấp mà thôi.

….

Lâm Vân đang đắm chìm trong một trạng thái rất kỳ diệu. Hắn cảm thấy bốn ngôi sao màu bạc trong Tử Phủ chậm rãi xoay tròn. Sau đó thì không ngừng hấp thu linh khí xung quanh. Không ngừng chữa trị kinh mạch và lục phủ ngũ tạng bị hủy hoại.

Cuối cùng thì bốn ngôi sao bắt đầu ngưng luyện thân thể. Hắn tùy thời có thể tỉnh lại, nhưng hắn không muốn tỉnh. Cơ hội như vậy thật sự khó mà có được. Đây là lần đàu tiên hắn cảm ngộ việc ngưng luyện thân thể. Hắn sợ một khi tỉnh lại, cảm ngộ đó sẽ hoàn toàn biến mất.

Lâm Vân hiểu rằng, có cảm ngộ như vậy là do hắn bị thương quá nghiêm trọng. Chỉ có thể nhờ Kim Tinh tự động khôi phục thương thế. Cho nên hắn một mực rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa cảm ngộ.

Không ngờ một lần ngưng luyện thân thể lại lâu như vậy. Khi hắn tỉnh lại, thì hình như đã qua rất nhiều năm. Thậm chí không ngắn hơn lúc hắn ở trong tuyệt cảnh Tinh Diễm ở Khôn Truân Giới. Lẽ nào đã trôi qua vài năm rồi?

Lâm Vân ngồi dậy. Cho dù tu vị của hắn không tăng lên, nhưng hắn tin tưởng, nếu hiện tại lại đối mặt với sự vây công như lần trước, hắn chắc chắn sẽ không bị thương nặng như vậy.

Cảm thụ sinh lực tràn trề, Lâm Vân biết lần này là may mắn. Chính xác hơn, đây là kết quả tất nhiên do công pháp mà hắn sáng tạo sinh ra. Dù rất muốn thét lên vài tiếng, nhưng lại sợ quấy nhiễu người nhà của Liễu dược sư.

Lâm Vân mỉm cười lấy một viên đan dược bên trong giới chỉ. Đây là Tạo Hóa Đan mà hắn lấy được ở rừng rậm Amazon. Hiện tại tu vi của hắn đã là bốn sau màu bạc điên phong. Hơn nữa thân thể đã được cải tạo cực kỳ cường hãn. Còn lĩnh ngộ ra một công pháp rèn luyện thân thể. Cho nên lúc này là lúc thích hợp để thử hiệu quả của Tạo Hóa Đan.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân vung tay lên. Một triệu linh thạch Thượng Phẩm phóng ra ngoài, tạo thành một trận pháp Tụ Linh. Sau đó hắn nuốt viên đạn dược xuống.

Dược tính mãnh liệt xông lên đầu, Lâm Vân tập trung bảo vệ tinh thần. hắn không ngừng luyện hóa dược tính. Đồng thời cảm ngộ ý niệm trong viên đan dược. Ngũ Tinh Quyết lần nữa được vận chuyển.

Một tia thiên đạo được Lâm Vân bắt được. Lâm Vân hiểu rằng Tạo Hóa Đan mà hắn uống tuyệt đối không phải thứ mà thế giới Tu Chân có được. Đan dược này chỉ có thể ở trong Tiên Giới. Bằng không sẽ không khiến cho hắn có cảm giác như vậy.

Tạo Hóa Đan không đơn thuần là cung cấp linh lực, mà nó còn có một tia ý cảnh trong đó. Lâm Vân đắm chím trong ý cảnh, viên Kim Tinh thứ năm chậm rãi hình thành. Nhưng Lâm Vân không đình chỉ việc lĩnh ngộ.

Hắn không có ý rập khuôn ý cảnh của Tạo Hóa Đan. Hắn chỉ muốn dựa vào đó để hoàn thiện đạo của mình mà thôi