Chương 412: Tinh Hà Trùy

Công Tử Điên Khùng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Quả nhiên là một đôi xảo trá như hồ ly. Đánh lén, ám toán, huyết tuần (đốt máu), cuối cùng ở trước mặt mình còn chạy mất một người. Khó trách tông môn đã bị diệt, mà hai người này vẫn còn nghênh ngang ở đây cướp đường.

Lâm Vân đi tới, nhặt giới chỉ của tên Tôn Cương lên rồi một mồi lửa thiêu hủy y.

Nhưng Lâm Vân vừa nhìn vào giới chỉ liền không khỏi ngạc nhiên. Tên này mới chỉ tu sĩ Kết Đan, vậy mà tài sản bên trong rất phong phú. Linh thạch, đan dược, linh thảo, tài liệu pháp bảo, thậm chí còn nhiều hơn cả hắn. Số tài sản không hề thua kém cả một tông môn.

Tên này chỉ là một tu sĩ Kết Đan, kiếm đâu ra nhiều tài sản như vậy? Lâm Vân thật không nghĩ ra. Hiện tại hắn chỉ hối hận để cho cô ả kia trốn thoát. Mặc dù biết cô ả kia trúng một quyền chắc chắn đã bị thương nặng. Nhưng nếu ả chết ở một chỗ khác, thì không phải là tiện nghi cho người khác sao?

Xem giới chỉ này của Tôn Cường, thì chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, Tôn Cương là đệ tử quan trọng của Song Tử Tông, có nhiệm vụ bảo quản tài sản của Song Tử Tông. Thứ hai là tên Tôn Cương này nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Khi Liệt Dương Môn và Âm Ma Tông xấm lần, y đã cướp toàn bộ tài sản của tông môn rồi chạy đi.

Tuy nhiên, tài sản dù nhiều, nhưng lại không có bản đồ hành tinh mà Lâm Vân cần.

Một tiếng xé gió truyền tới, Lâm Vân biết có người lại tới. Liền không tiếp tục lưu lại đây nữa. Thân hình đảo mắt đã biến mất tại chỗ.

Lâm Vân âm thầm kêu nguy hiểm. Không biết tên Tôn Cương dùng vật gì ám toán mình mà có uy lực và tốc độ kinh khủng như vậy.

Lúc hắn nhìn thấy biểu lộ của cô ả Như Hương, hắn mới biết hai người diễn trò. Khuôn mặt của cô ả Như Hương kia còn vẻ kiều mỵ từ việc mây mưa. Hơn nữa còn rất thỏa mãn. Nếu là một nữ nhân bị bắt buộc, thì không thể có vẻ thỏa mãn đó được.

Hắn đã nhìn thấy vẻ mặt đó ở Vũ Tích. Khi hắn nhớ tới Vũ Tích, thì mới hiểu ra sự âm hiểm của cô ả kia.

Hiện tại nhớ lại thì thật sự may mắn. Nếu trúng thứ ánh sáng cơ hồ khiến không gian vặn vẹo như vậy, Lâm Vân không cho rằng hắn có thể chịu đựng được. Hơn nữa, ở một tình huống như vậy, cho dù muốn tạo vòng bảo hộ cũng không kịp.

Những ngày tiếp theo, Lâm Vân vừa đi vừa thăm dò. Cuối cùng biết được những người còn lại của Song Tử Tông đã rời khỏi đại lục Úy Nam. Phần lớn là chạy nạn tới đại lục Úy Bắc và đại lục Trung Châu.

Ngoại trừ Tôn Cương và Như Hương, Lâm Vân không gặp phải một người nào của Song Tử Tông cả. Cũng không biết bọn họ đã đi nơi nào. Tuy nhiên, hắn lờ mờ cảm giác được Vũ Đình và Mông Văn không xảy ra chuyện gì. Cho nên hắn tập trung tinh lực để tìm kiếm bản đồ hành tinh.

Nhưng tìm kiếm nửa tháng đã khiến hắn thất vọng. Cho dù tìm được bản đồ hành tinh thì hoặc là kém bản đồ của hắn rất nhiều, hoặc là không trọn vẹn.

– Tiền bối, ngài muốn tìm bản đồ hành tinh, sao không tới buổi đấu giá Ngũ Lục?

Một tiểu nhị của cửa hàng bán pháp bảo thấy Lâm Vân muốn mua bản đồ hành tình, cũng biết Lâm Vân không phải tu sĩ bình thường. Bởi vì tu sĩ bình thường làm sao có thể mua được một thứ quý báu mà khó dùng như vậy? Cho nên chủ động đề nghị Lâm Vân tới buổi đấu giá.

– A, hội đấu giá Ngũ Lục?

Lâm Vân ngạc nhiên hỏi lại.

Tiểu nhị vừa nhìn thần sắc của Lâm Vân là biết Lâm Vân không biết buổi đấu giá đó. Xem ra vị tiền bối này không phải là người của Úy Tinh rồi. Nếu là người của Úy Tinh, không ai là không biết hội đấu giá Ngũ Lục.

Khó trách hắn muốn mua bản đồ hành tinh. Nghĩ tới đây, tiểu nhị càng thêm nịnh nọt:

Chương 412 (1): Tinh Hà Trùy

– Tiền bối, hội đấu giá Ngũ Lục là tổ chức đấu giá lớn nhất của Úy Tinh, do năm đại lục hợp tác mở ra. Cứ năm năm lại tổ chức một lần.

– Nếu tiền bối muốn tham gia, hiện tại có thể tới Tiên Khí Các để báo danh. Buổi đấu giá đó sắp được tổ chức rồi. Buổi đấu giá Ngũ Lục được chia là hai lần, tu sĩ dưới Kết Đan và tu sĩ trên Kết Đan. Mỗi lần kéo dài một tuần.

Lâm Vân gật đầu. Hắn cũng biết Tiên Khí Các. Hắn còn từng tới nơi đó để hỏi mua bản đồ hành tinh. Tiểu nhị này khá nhiệt tình, nên Lâm Vân ban thưởng cho y năm viên linh thạch Hạ Phẩm.

Tiểu nhị thấy mình chỉ nói mấy câu mà Lâm Vân đã thưởng hậu hĩnh như vậy, không khỏi cảm thán Lâm Vân giàu có. Nên càng thao thao bất tuyệt giới thiệu các môn phái và cao thủ của thành Đề Á. Còn giới thiệu các những món ăn ngon và đặc sản nổi tiếng nữa.

Lâm Vân không kiên nhẫn, liền rời đi cửa hàng bán pháp bảo này. Trong lòng suy nghĩ tiểu nhị kia thật là dong dài. Tuy nhiên y đúng là không hề khoác lác, thành Đề Á là một trong năm thành thị Tu Chân lớn nhất của Úy Tinh. Chỉ là ở đây không có bản đồ hành tinh mà hắn muốn.

Sau khi ghi danh ở Tiên Khí Các, Lâm Vân quyết định ở đây chờ đến khi buổi đấu giá bắt đầu, không đi khắp nơi tìm kiếm nữa. Tài sản của hắn đã có quá nhiều, không cần phải đi ra tìm kỳ ngộ. Hơn nữa ở thế giới này thường xuyên có chiến tranh và giết chóc. Đất nước của những người phàm đều phải phục vụ cho các tu sĩ. Hắn không muốn dính líu đến những cái đó.

Muốn tìm Mông Văn và Vũ Đình không phải ngày một ngày hai. Vả lại đó là con đường do chính hai người lựa chọn. Mục đích hiện tại của Lâm Vân là tìm được bản đồ hành tinh rồi lập tức trở về Địa Cầu, mang theo Từ Vinh tới đại lục Thiên Hồng.

Cho nên mấy ngày nay, Lâm Vân tập trung học tập và nguyên cứu cách luyện khí. Vừa mới chiếm được số tải sản lớn của Tôn Cương, nên hắn không cần phải tiết kiệm khi làm thử.

Bởi vì có nhiều linh thạch, nên Lâm Vân mua thêm linh thảo và tài liệu ở phường thị. Có thể nói, cho dù là cả một tông môn, cũng không lãng phí tài liệu vào việc học tập luyện đan luyện khí như Lâm Vân. Đây hoàn toàn là thiêu đốt linh thạch.

Thoáng cái đã năm ngày, Lâm Vân nhận được tin tức của Tiên Khí Các. Liền dọn dẹp đồ đạc rồi lập tức tới phòng đấu giá của Tiên Khí Các. Trong lòng hắn rất chờ đợi buổi đấu giá này. Có lẽ hắn có thể tìm được thứ hắn muốn ở đây.

Đi vào phòng đấu giá, Lâm Vân phát hiện tu vị của mình ở đây không kém, nhưng không phải là cao nhất. Rõ ràng có bốn năm cỗ khí tức còn khủng bố hơn cả hắn. Lâm Vân khẳng định những người này đã đạt tới Luyện Hư Kỳ rồi. Thậm chí có một người, Lâm Vân phỏng chừng đã đạt tới Đại Thừa Kỳ.

Lâm Vân không sợ Luyện Hư Kỳ, nhưng nếu có thể không xung đột thì vẫn không nên xung đột. Còn vị tu sĩ Đại Thừa kia, với khí tức của y như vậy, Lâm Vân biết hiện tại hắn không phải là đối thủ của người này.

Buổi đấu giá Ngũ Lục quả nhiên không bán những thứ thấp kém. Đồ vật đầu tiên đã là cổ bảo Ngũ Dương Bát. Vừa bắt đầu đã có bảo vật như vậy, không khí trong phòng đấu giá trở nên sôi nổi. Bảo vật này phù hợp với mọi cấp tu sĩ.

Tu sĩ chủ trì đấu giá vừa nói một câu “Giá quy định là một trăm hai mươi nghìn linh thạch Thượng Phẩm. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một nghìn”, toàn trường liền không ngừng vang lên tiếng gọi giá.[/CHARGE][/HIDE]

Mặc dù số linh thạch đó không là gì với Lâm Vân, nhưng thứ đó không có tác dụng gì với hắn. Hắn có rất nhiều pháp bảo. Lần trước lấy được chiếc cổ đăng của tu sĩ Hóa Thần vẫn còn chưa luyện hóa. Còn tinh lực đâu mà cần những thứ khác. Pháp bảo, linh khí, thậm chí cổ bảo của hắn đã chồng chất như núi.

Tuy Lâm Vân không cần, nhưng những người khác lại tranh nhanh quyết liệt. Cuối cùng có người trả giá ba trăm năm mươi nghìn linh thạch Thượng Phẩm và mua được.

Qua pháp bảo là đan dược, dược liệu tài liệu, toàn bộ là thứ tốt, không hề có thứ kém cỏi nào. Đều là những thứ bình thường khó mà kiếm được. Đoán chừng buổi đấu giá này năm năm mới tổ chức một lần, cho nên các tu sĩ đều lấy bảo bối quý giá nhất của mình đem ra bán, để đổi lấy thứ có tác dụng hơn với mình.

Điều khiến Lâm Vân thất vọng là mặc dù có nhiều bảo bối, nhưng không có vật nào đáng để hắn ra tay. Có mấy thứ tài liệu rất không kém lại không khiến hắn hứng thú.

Đảo mắt đã qua ba ngày, Lâm Vân cơ hồ sắp buồn ngủ, nhưng một giọng nói đã khiến hắn bừng tỉnh.

– Pháp bảo phi hành vũ trụ Tinh Hà Trùy. Tốc độ của nó không cách nào đo đạc được, phụ thuộc hoàn toàn vào tu vị của người sử dụng. Giá quy định là mười triệu linh thạch Thượng Phẩm. Mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn một trăm nghìn linh thạch Thượng Phẩm. Người mua cũng có thể lấy tài liệu hoặc pháp bảo thay thế cho linh thạch.

Người chủ trì vừa hô giá, tất cả các tu sĩ trong phòng đấu giá đều điên cuồng.

Mười triệu linh thạch Thượng Phẩm, đây là thứ đắt tiền nhất từ lúc bắt đầu. Mười triệu linh thạch Thượng Phẩm, chỉ sợ nhiều tông môn cho dù táng gia bại sản cũng không thể mua được. Tuy nhiên, chỉ cần không ngu ngốc, là có thể nhìn ra Tinh Hà Trùy là một cổ báo chính thức. Hơn nữa đáng đồng tiền bát gạo.

Phỏng chừng chủ nhân của bảo bối này không dùng được, nên mới mang ra bán, để kiếm linh thạch. Chứ nếu là tông môn, ai nguyện ý bán một thứ như vậy.

Trong lòng Lâm Vân đã phiên giang đảo hải. Tinh Hà Trùy kia cho hắn một cảm giác cực kỳ tang thương của thời Viễn Cổ. Hơn nữa, khí tức của nó giống như Hỗn Độn Sơn Hà Đồ vậy. Chứng tỏ đẳng cấp của nó ngang với Sơn Hà Đồ.

Nếu không phải hắn có một Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, thì khẳng định hắn không biết đây cũng là một bảo bối đỉnh cấp. Cây trùy này chẳng những là bảo bối vô giá, còn rất hữu dụng với hắn. Nói không chừng nhờ nó mà việc đi lại từ Địa Cầu tới đại lục Thiên Hồng sẽ dễ dàng hơn.

Vô luận như thế nào cũng phải có bằng được cái trùy kia.

Mười triệu linh thạch Thượng Phẩm vừa báo ra, điên cuồng qua đi là sự tĩnh lặng. Nhiều người không biết Tinh Hà Trùy có cấp bậc như thế nào, nhưng giá tiền này thật đúng là vô tiền khoáng hậu. Ngoại trừ một cái tiên khí không trọn vẹn được bán đấu giá vào ba trăm năm trước, cả Úy Tinh còn chưa có thứ nào vừa ra giá là mười triệu linh thạch Thượng Phẩm cả.

Mà đây mới chỉ là giá khởi điểm, giá cả cuối cùng khẳng định cao hơn nhiều giá tiền này.

Pháp khí phi hành vũ trụ đương nhiên ngoại trừ phi hành giữa các hành tinh ra, cũng có thể dùng để bay lượn. Lâm Vân phỏng chừng những ngưởi ở đây tuy biết cây trùy là bảo bối, nhưng không biết giá trị chân chính của nó. Thậm chí ngay cả người đấu giá Tinh Hà Trùy cũng không biết.

Chỉ có hắn, người có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, mới biết được giá trị chuẩn xác của cây trùy. Đây là bảo bối độc nhất vô nhị của cả thế giới Tu Chân.

Với giá tiền như vậy, lại không biết cụ thể giá trị của nó, thì người có đủ linh thạch cũng chưa chắc dám mua. Hoặc cũng có người tính kế đợi cho người mua rời đi rồi giết người đoạt vật. Có thể sẵn sàng trả tiền mua bảo bối này, chỉ có thể là những tông môn lớn, hoặc là tu sĩ đỉnh cấp có truyền thừa từ thời thượng cổ.

– Mười một triệu.

Sau một lúc yên tĩnh, rốt cuộc đã có người báo giá. Lâm Vân thở dài, bảo bối như vậy, dù không biết hết giá trị nhưng vẫn khó có thể bỏ qua.

Ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn về phía người báo giá. Lâm Vân sững sờ, hắn thật ngờ người báo giá đầu tiên lại là một tu sĩ không mặc trang phục của tông môn nào cả. Mà là một tán tu.

Một tán tu lại có tài sản như vậy, thật khiến cho Lâm Vân lắp bắp kinh hãi. Xem ra, muốn có Tinh Hà Trùy phải tốn không ít công phu rồi.

Hiện tại Lâm Vân có mười tám triệu linh thạch Thượng Phẩm. Số linh thạch Trung Phẩm và Hạ Phẩm còn lại, nếu đổi thành linh thạch Thượng Phẩm, thì chỉ khoảng ba, bốn triệu mà thôi. Nói chính xác, thì Lâm Vân có khoảng hai mươi hai triệu linh thạch Thượng Phẩm.

Hai mươi hai triệu linh thạch Thượng Phẩm này, phần lớn là hắn mới lấy được từ Tôn Cương. Bằng không ngay cả tư cách trả giá hắn cũng không có. Trong lòng Lâm Vân càng thêm hối hận vì để cô ả Như Hương kia chạy thoát. Nếu giết được cô ta, nói không chừng mình đã có ba bốn mươi triệu linh thạch Thượng Phẩm rồi.

Cho dù ba, bốn mươi triệu linh thạch Thượng Phẩm cũng chưa chắc thắng trong cuộc đấu giá. Nhưng vẫn còn tốt hơn là hai mươi hai triệu.

– Mười ba triệu.

Có thêm người báo giá. Lâm Vân nhìn nhìn, là một nam tử có tu vị Nguyên Anh điên phong, mặc áo đạo bào màu xám,, có thêu chữ Thiên Hạt Tông. Nguyên lai là tông môn báo giá. Lâm Vân không có chút cao hứng nào. Vừa báo gia lần thứ hai đã là mười ba triệu rồi. Số linh thạch của hắn chắc là không đủ.

– Mười lăm triệu.

Lại có tông môn tham gia. Lâm Vân càng thên khẩn trương. Xem ra không ít người biết nhìn hàng xịn. Trông cậy vào việc người khác không biết, thì đúng là vọng tưởng.

– Hai mươi hai triệu.

Lâm Vân thoáng cái đã đem hết toàn bộ số linh thạch của mình báo giá. Hắn muốn khiến những người khác trở tay không kịp.

Quả nhiên, Lâm Vân vừa báo giá đã tăng lên bảy triệu, khiến cho tất cả mọi người trong hội trường đều sững sờ. Rất nhiều ánh mắt mang theo thần thức phóng về phía Lâm Vân. Hai khí tức cường hãn cũng lao tới.

Lâm Vân rùng mình một cái, thầm mắng mình làm việc lỗ mãng. Như vậy chẳng những không mua được Tinh Hà Trùy, mà còn lộ tài sản ra ngoài. Có lẽ khi mình vừa ra khỏi phòng đấu giá, sẽ trở thành mục tiêu chung của những người ở đây. Phải biết rằng buổi đấu này là công khai,, chứ không giữ bí mật cho khách hàng.

Quả nhiên, vài ánh mắt mang theo địch ý phóng tới. Lâm Vân nghĩ bụng, dù sao là phúc thì không phải là họa. là họa cũng tránh không nổi. Đã như vậy còn không bằng cường thế hơn một chút. Nghĩ tới đây, hắn liền phóng khí tức của mình. Một cỗ khí tức khổng lồ không hề thua kém Hóa Thần phóng ra ngoài. Lâm Vân không để lộ hết tu vị của mình. Lá bài tẩy phải để sau cùng.

Vài ánh mắt thù địch liền thu trở về. Có vài tu sĩ Nguyên Anh nhổ ra một ngụm máu, âm thầm run sợ. Từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ cường hãn như vậy. Tuy nhiên, Lâm Vân vẫn nghe thấy một tiếng hừ lạnh, giống như tiếng sấm đánh vào tai vậy. Tiếng hừ đó tới từ phía tu sĩ Đại Thừa.

Lâm Vân cũng không cố kỵ được nhiều như vậy. Nếu mua được Tinh Hà Trùy, hắn sẽ lập tức dùng Tinh Hà Trùy rời đi. Nếu không mua được, thì phải tìm cách đoạt bằng được thứ này.

– Hai mươi lăm triệu.

Điều Lâm Vân hy vọng đã không xảy ra. Giá cả đảo mắt đã lên tới hai mươi lăm triệu. [/CHARGE][/HIDE]

Xem ra chỉ có thể nhìn xem là ai mua, rồi rồi ra tay cướp đoạt.

– Hai mươi bảy triệu…

– Hai mươi chín triệu.

– Ba mươi lăm triệu.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, giá của Tinh Hà Trùy đã tăng vọt tới ba mươi lăm triệu. Nhưng xu thế vẫn không dừng.

“Thật là nhiều người biết nhìn hàng xịn”

Lâm Vân lại thở dài. Không phải là hắn không nghĩ tới dùng Huyền Ngưng Hàn Thủy hay Thiên Diễm Tinh Kim. Nhưng cho dù những thứ này có giá trị cao, nhưng vẫn chưa đủ để đổi Tinh Hà Trùy. Nếu lấy ra quá nhiều, phỏng chừng còn chưa mua được Tinh Hà Trùy, đã bị người vây công đánh chết rồi.

Huyền Ngưng Hàn Thủy và Thiên Diễm Tinh Kim khác với Tinh Hà Trùy. Mặc dù nhiều người muốn Tinh Hà Trùy, nhưng bọn họ biết không thể dùng được. Nhưng Huyền Ngưng Hàn Thủy và Thiên Diễm Tinh Kim lại có tác dụng với tất cả tu sĩ. Nếu Lâm Vân để lộ ra, mọi người sẽ khi dễ hắn từ bên ngoài tới, đều vây lại, thì cho dù hắn có mười cái mạng cũng khó thoát khỏi.

Cách duy nhất là đợi buổi đấu giá kết thúc rồi theo dõi, xem có cơ hội cướp được không. Nếu nói người mua Tinh Hà Trùy mà không bị người khác đánh chủ ý, thì Lâm Vân không tin.

Một lúc sau, giá cả của Tinh Hà Trùy đã lên tới năm mươi triệu linh thạch Thượng Phẩm.

“Những tông môn này thật đúng là có tiền”

Tuy nhiên Lâm Vân mơ hồ cảm thấy không đúng. Hiện tại hội trường đang tiến vào giai đoạn báo giá gay cấn. Nhưng hình như hơi quá thì phải.

Một pháp bảo, cho dù là cổ bảo, nhưng cũng không thể khiến mọi người tranh đoạt kịch liệt như vậy chứ? Lẽ nào có người đã nhận ra cây trùy là tiên khí? Hoặc là pháp bảo cao cấp?

Lâm Vân không dám khẳng định, tuy nhiên với cái giá cao như vậy, những người ở đây chắc cũng đã phát hiện ra cái gì đó.

– Tám mươi triệu linh thạch Thượng Phẩm.

Giá tiền này vừa đưa ra đã khiến người chủ trí và các vị khách kinh hãi. Thật không ngờ cây trùy này lại có giá cao như vậy. Đúng là cái giá cao nhất từ trước tới nay.

– Tám mươi triệu lần thứ nhất…Tám mươi triệu lần thứ hai…

Người chủ trì còn đang kéo dài giọng điệu, thì một tiếng hừ lạnh vang lên:

– Một trăm triệu…

Người chủ trí đấu giá không phải thất thần rồi, mà là chết lặng, chỉ biết run giọng hỏi:

– Đã có người đưa ra một trăm triệu. Còn có ai đưa ra giá cao hơn không?

– Một trăm mười triệu…

Đã là một một trăm mười triệu..

Mọi người trong hội trưởng đều hóa đá. Số tiền đó đã ngang bằng với vài cái mỏ linh thạch rồi.

– Khấu sư thục, hơn một trăm triệu linh thạch là một nửa tài sản của tông môn chúng ta, chúng ta còn muốn tranh tiếp không?

Ở ghế khách quý số mười sau, một người văn sĩ trung niên cung kính nói với một lão già.

– Tiếp tục đi. Tinh Hà Trùy kia nhất định là tiên khí. Mấy lão bất tử kia chắc cũng đã phát hiện ra. Chỉ cần mua được thứ này, Thần Nguyên Môn của chúng ta, cho dù không độc bá Trung Châu, nhưng sẽ không kém hơn bốn Đại Tông Môn đứng đầu. Gọi giá lên một trăm bốn mươi triệu đi. Linh thạch sớm hay muộn cũng kiếm được trở về thôi.

Lão già bình tĩnh nói.

Lâm Vân đã chú ý vài ghế khách quý. Nơi đó tồn tại khí tức có thể uy hiếp hắn.

Điều khiến Lâm Vân kỳ quái, đó là tu sĩ Đại Thừa Kỳ kia không ra tay tranh đoạt. Xem ra không phải chỉ có một mình hắn có ý cướp đoạt. Những người không có thực lực cạnh tranh hoặc là không muốn lấy linh thạch ra, chắc đều đang chờ Tinh Hà Trùy rơi vào tay ai rồi tính toán tiếp.

– Còn có vị nào ra thêm giá mới không? Một trăm năm mươi triệu lần thứ nhất, một trăm năm mươi triệu lần thứ hai…

Đến đoạn cuối, người chủ trì có chút kinh hãi, giọng nói cũng run rẩy. Nhưng không dám kéo dài. Giá tiền này đã phá vỡ hoàn toàn dự kiến của mọi người lúc đầu.

– Một trăm năm mươi triệu lần thứ ba,

Tu sĩ chủ trì nói xong câu cuối liền thở phào một cái. Cuối cùng cũng đã qua. Thật như là bị tra tấn tinh thần vậy.

– Tôi vui mừng tuyên bố Tinh Hà Trùy đã thuộc về vị khách ngồi ở ghế số bảy, với giá là một trăm năm mươi triệu linh thạch Thượng Phẩm. Chúc mừng đạo hữu.

Người chủ trì vừa dứt lời, ghế số bảy vang lên tiếng hừ lạnh. Có vẻ không hài lòng với sự dong dài của người chủ trì.

Vô số thần thức liền phóng tới ghế số bảy. Lâm Vân đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên thần thức không có cách nào đi vào khu ghế đó.

Nhưng từ khí thế phát ra từ ghế số bảy, Lâm Vân biết ở đấy nhất định là một cường giả Luyện Hư Kỳ. Xem ra còn thuộc một tông môn khá lớn. Như vậy việc tranh đạo Tinh Hà Trùy có chút phiền toái. Thậm chí là không có khả năng.

Những người tham gia cạnh tranh cũng phát hiện ra người ở ghế số bảy rất lợi hại. Đến khi có mấy thần thức cường đại từ ghế số bảy phóng ra ngoài, mọi người thu hồi thần thức lại. Trong đó chẳng những có cường giả Luyện Hư Kỳ, còn không thiếu tu sĩ Hóa Thần Kỳ. Chỉ cần không uống nhầm thuốc, thì mọi người cũng biết không nên trêu trọc tông môn đó.

– Thượng Kiếm Tông thật là ngoan độc. Rõ ràng lấy ra một trăm mươi triệu để mua Tinh Hà Trùy. Phỏng chừng số linh thạch đó đã chiếm chín phần tài sản của bọn họ rồi.

Tên văn sĩ trung niên ngồi ở ghế mười sáu nghiến răng nói.

– Ta đã coi thường tên Đạt Hạo. Không ngờ y lại có khí phách như vậy. Sẵn sàng lấy ra gần hết tài sản để mua Tinh Hà Trùy. Tuy nhiên ta muốn nhìn xem tên Đạt Hạo kia mang Tinh Hà Trùy về Thượng Kiếm Tông kiểu gì. Hừ, tiên khí dễ sở hữu vậy sao?

Lão giả hừ lạnh một tiếng nhìn nhìn ghế số bảy.

Suy nghĩ một lát, lão già tiếp tục nói:

– Có hai tán tu trả giá, một người là tên râu quai nón, một người là người trẻ tuổi. Bọn hắn không ngồi ở ghế khách quý, chứng tỏ là tán tu lang thang. Một tán tu mà có thể đưa ra nhiều linh thạch như vậy, thì không phải là một tu sĩ bình thường.

– Có lẽ bọn họ kế thừa tài sản thời Thượng Cổ. Trong hai người, tu vị cao nhất là Hóa Thần. Hai người này quan tâm tới Tinh Hà Trùy như vậy, thì lát nữa bọn họ nhất định sẽ rời đi. Mã Trụ, cậu dẫn theo vài người theo dõi, làm việc bí mật chút.

– Vâng, thưa Khấu sư thúc…

Tên văn sĩ lập tức rời khỏi phòng đấu giá.

Lâm Vân cũng đã chú ý tới tên râu quai nón. Một người có thể đưa ra giá hơn mười triệu linh thạch, thì không tuyệt đối không phải đơn giản. Phải biết rằng, cho dù là chưởng môn của một tông môn, cũng chưa chắc lấy ra được nhiều linh thạch như vậy. Tông môn tuy không thiếu linh thạch, nhưng không thuộc quyền sở hữu của chưởng môn. Vậy mà tên râu quai nón rõ ràng lấy ra được nhiều linh thạch như vậy. Thật là lợi hại.

Buổi đấu giá kế tiếp tuy có rất nhiều vật phẩm trân quý, nhưng không khí đã đơn điệu hơn rất nhiều. Điều này khiến cho người của hội đấu giá rất buồn bực. Sớm biết như vậy thì đã giữ Tinh Hà Trùy tới cuối rồi.

Quả nhiên, người ở phòng số bảy vừa rời đi, các vị khách trong hội trường cũng lục tục đi theo. Lâm Vân vẫn ngồi yên ở chỗ đó. Bởi vì thông qua Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, hắn phát hiện Tinh Hà Trùy vẫn ở phòng số bảy.

Trong lòng Lâm Vân lại nghĩ, trước khi luyện chế Phệ Hồn Thương, có nên mua một pháp bảo công kích ở đây hay không? Bỗng nhiên khí tức của Tinh Hà Trùy đã trở nên mơ hồ.

Người này mang theo Tinh Hà Trùy rời đi khi nào vậy? Nếu Tinh Hà Trùy đã rời khỏi phòng đấu giá, Lâm Vân còn ở lại làm gì nữa. Lập tức cũng đi ra hội trường.