Chương 472: Lâm Vân Phần Giang

Công Tử Điên Khùng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tuy nhiên y không nói đuổi đi, bận thì bận, nhưng cũng không thể đắc tội người khác. Bình thường y đều dặn hộ vệ nói rằng y đi vắng.

Nhưng hôm nay tên hộ vệ lại ấp a ấp úng, như muốn nói cái gì đó. Phó Trọng sống ở trong sa mạc nguy hiểm đã vài năm, sao không biết tên hộ vệ này có điều muốn nói. Trong lòng y có chút kỳ quái. Bởi vì người hộ vệ này không phải là người lắm miệng. Đều rất nghiêm khắc dựa theo ý chỉ của y mà đi làm. Nghĩ tới đây, sắc mặt của Phó Trọng trầm xuống, đang muốn lên tiếng.

Người hộ vệ biết thành chủ không vui, cắn răng một cái, nói:

– Có ba nữ nhân tới đây. Một cô gái nói rằng Lâm Vân là anh rể của cô ta, cô ta muốn gặp thành chủ.

Sắc mặt của Phó Trọng trầm xuống:

– Lâm Vân là anh rể của cô ta thì liên quan gì tới ta…Khoan, cô ta nói Lâm Vân là anh rê của cô ta? Là Lâm Vân kia à?

– Vâng, là Lâm tiền bối đã lưu lại Nộ Thương Vân ở thành của chúng ta.

Tên hộ vệ khẽ cắn môi, mặc kệ thật giả.

– Cái gì? Nhanh nhanh mời vào. À, không cần, ta tự mình đi. Ngươi rất không tồi, xong chuyện này ta sẽ phong ngươi làm hộ vệ trưởng.

Nói xong, Phó Trọng vội vàng chạy ra phủ thành chủ. Lưu lại người hộ vệ đã há hốc mồm. Một việc đơn giản như vậy cũng đã được thăng lên làm hộ vệ trưởng rồi.

– Vũ Đình, liệu vị thành chủ kia có đồng ý tới gặp chúng ta hay không? Nghe nói y là một cao thủ Luyện Hư.

Mông Văn hơi bất an nói.

Trong lòng Hàn Vũ Đình cũng hơi bồn chồn. Dù sao người ta là người đứng đầu cả một thành, vẫn là một thành trì nổi tiếng như vậy.

Hàn Vũ Đình còn chưa trả lời, thì nhìn thấy một tu sĩ trung niên vội vàng đi tới.

– Xin hỏi, ai là em vợ của Lâm tiền bối? Phó Trọng tôi hân hạnh tiếp đón.

Phó Trọng chạy đến trước mặt ba người, vội vàng thi lễ hỏi thăm. Nhưng trong lòng y lại kỳ quái. Lẽ nào ba người đều là em vợ của hắn? Tựa hồ chỉ có một tu sĩ Hợp Thể và hai tu sĩ Trúc Cơ. Một người có tu vị cao như Lâm Vân, sao lại có em vợ chỉ là Trúc Cơ?

Ba người hơi sửng sốt. Nhìn vẻ lo lắng của vị thành chủ này, trong lòng ba người rất kỳ quái. Thậm chí cảm giác vị thành chủ này còn kính sợ bọn họ.

– À, các vị xem, đứng nói chuyện như vậy sao được, tôi thật thất lễ. Mời ba vị vào.

Phó Trọng vỗ đầu một cái, giống như vừa nhớ ra vậy.

Lam Tranh càng khó tưởng tượng nổi. Một tu sĩ Luyện Hư, có thể coi như là tiền bối của bà ta, lại tỏ vẻ bối rối như vậy. Đủ biết Lâm Vân trong mắt những người ở đây có địa vị như thế nào.

Phó Trọng cũng cảm thấy biểu hiện của mình hơi quá lố, liền cười xấu hổ.

Ba người Lam Tranh vừa mới ngồi xuống, một thị nữ đã bưng trà bánh cực phẩm lên, rồi lui ra ngoài.

Cho dù đi vào một nơi tráng lệ lại hưởng thụ đãi ngộ như vậy, nhưng Vũ Đình và Mông Văn tới từ một xã hội ngang hàng. Bản thân hai người cũng là người giàu có, cho nên không cảm thấy gì. Lam Tranh thì càng sống ở địa vị cao, cũng không thấy có gì không ổn.

Nhưng rơi vào trong mắt của Phó Trọng, thì y cảm thấy người nhà của Lâm tiền bối quả nhiên không phải là những người bình thường.

– Không ngờ ba vị lại là người nhà của Lâm tiền bối, Phó Trọng tôi có gì chậm trễ mong bỏ quá cho! Đây là linh trà đặc biệt của thành Bành Cách chúng tôi, nước là nước sương của sa mạc. Mời ba vị dùng.

Nói xong, Phó Trọng bưng chén trà lên, mời ba người.

– Phó thành chủ quá lời rồi.

Lam Tranh bưng chén trà, nhấp một ngụm, một cỗ linh lực thanh lương chạy thẳng vào tim phổi. Bà ta không khỏi khen một tiếng:

– Trà ngon.

Vũ Đình và Mông Văn thấy thế, cũng nâng chén uống. Quả nhiên linh lực trong trà này rất phong phú, khiến tinh thần hai người đều chấn động.

– Nếu ba vị yêu thích, thì lúc rời đi có thể mang theo một ít.

Phó Trọng lấy linh trà này ra mời ba người là có ý tặng trà cho bọn họ rồi.

Cho dù Vũ Đình còn trẻ tuổi, nhưng nàng cũng hiểu ý của Phó Trọng. Thấy sư phụ không nói gì, nàng biết sư phụ muốn mình lên tiếng. Vội vàng nói:

– Vậy thì đa tạ Phó thành chủ. Tôi tên là Hàn Vũ Đình, đây là sư phụ của tôi và sư tỷ của tôi, Mông Văn.

– Chúng tôi tới đây là muốn hỏi một vài tin tức. Lúc trước anh rể của tôi tới đây, có phải đã từng ở trong một lữ quán hay không? Lúc đó anh ấy đăng ký cái tên nào? Còn có, xin hỏi Phó thành chủ có biết anh rể Lâm Vân của tôi đang ở đâu không?

Phó Trọng vừa nghe là biết cô gái này chính là em vợ của Lâm Vân, vội vàng trả lời:

– Hàn cô nương, lúc Lâm tiền bối tới đây, ngài ấy đã ở lữ quán Biên Thành. Còn tên ngài ấy đăng ký là Lâm Vân Phần Giang…

Mông Văn vừa nghe tới đó, bàn tay liền run lên, chén trà rơi xuống mặt đất. Nước trà cực phẩm thì rơi vãi ra ngoài. Nhưng nàng không cảm thấy chút nào cả. Một cảm giác khó nói lên lời khiến cho nàng ngốc trệ.

Không ngờ người đó đúng là Lâm Vân. Lâm Vân Phần Giang, ngoại trừ là hắn ra còn ai nữa? Thật sự khó mà tin nổi. Từ khi nào Lâm Vân lại lợi hại như vậy? Có thể xuyên qua giữa các hành tinh, hoành hành trong thế giới Tu Chân đầy cường giả như vậy. Cõi lòng đầy hoài nghi, nhưng còn không rung động bằng bốn chữ Lâm Vân Phần Giang.

Hàn Vũ Đình đã quên hỏi thăm. Bốn chữ Lâm Vân Phần Giang đã nói rõ, người đó chính là anh rể của nàng, Lâm Vân.

Anh rể quả nhiên tới đây tìm mình.

Lúc trước nàng không thể đi đường, anh rể không quản ngày đêm mệt mỏi, ôm nàng đi mấy ngày mấy đêm.

Lúc trước khi nàng trúng độc, lại là anh rể giúp nàng tìm thuốc giải độc.

Lúc trước anh rể và nàng sắp rơi xuống ao đầm, là anh rể ném nàng lên bờ, còn anh ấy thì bị chìm vào trong đó.

Lúc trước vẫn là anh rể đẩy nàng thoát khỏi tuyết lở. Mà anh ấy thì bị cả núi tuyết bao phủ.

Hôm nay vẫn là anh rể vượt qua vô vàn hành tinh để tới Hạt Nguyên Tinh tìm kiếm tung tích của nàng.

Nàng không biết anh rể làm sao tới được đây. Nàng không biết anh rể di chuyển trong vũ trụ kiểu gì. Nhưng nàng biết, anh rể đã tới.

Anh rể, xin lỗi anh, vì đã để cho anh phải lo lắng. Vũ Đình rất yêu anh, thực sự rất yêu anh…

Từng giọt nước mắt lăn trên gò má phong sương của Hàn Vũ Đình, rồi rơi vào chén trà trong tay.

Lâm Vân Phần Giang, chính là anh rể của mình.

– Mông Văn, Vũ Đình, các con không sao chứ?

Lam Tranh thấy biểu lộ khác nhau của hai đệ tử, bà ta thật không biết nói gì để an ủi hai người.

– Hai vị…

Phó Trọng nhất thời không biết nên nói tiếp hay thôi.

Hàn Vũ Đình lau nước mắt, bỗng nhiên cười một tiếng. Nước mắt còn đọng ở gò má, nhưng nụ cười lại giống như trăm hoa đua nở vậy. Cùng vài giọt nước mắt, càng nổi bật thêm vẻ kiều diễm. Cho dù là người như Phó Trọng cũng một thoáng ngây người. Y không khỏi thầm than, cô em vợ này của Lâm Vân có nhan sắc thật không thua kém gì quận chúa Toa Ly. Mà nụ cười kia thậm chí đã vượt quá nhan sắc tuyệt mỹ của Toa Ly.

– Xin lỗi Phó thành chủ vì tôi đã thất thố. Ông cứ nói tiếp đi.

Hàn Vũ Đình thản nhiên cười.