Chương 413: Tranh cướp

Công Tử Điên Khùng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đi loanh quanh trong thành Đề Á nhưng không cảm ứng được cái gì cả. Khí tức Tinh Hà Trùy đã bị che giấu hay bị đưa ra khỏi thành, Lâm Vân không thể biết được.

Làm sao bây giờ? Theo lý thuyết thì Tinh Hà Trùy chỉ khi bị luyện hóa hoặc là nhận chủ như Sơn Hà Đồ, thì khí tức của nó không bị mất mới đúng. Bởi vì thứ này không thể bỏ vào trong giới chỉ.

Chứng tỏ Tinh Hà Trùy đã bị đưa ra khỏi thành. Lâm Vân nghĩ tới đây liền rời thành Đề Á. Vô luận như thế nào cũng thể để mất dấu Tinh Hà Trùy.

Lão già ngồi ở ghế mười sáu nhìn thấy Lâm Vân rời khỏi hội trường, liền cười nhạt một tiếng, ra lệnh cho tu sĩ tóc dài đứng ở bên canh:

– Một tên tu sĩ Hóa Thần mà cũng dám đánh chủ ý tới Tinh Hà Trùy. Vu Thanh, cậu đi thông báo cho chưởng môn, bảo chưởng môn phái thêm người tới đây trợ giúp. Tuyệt đối không thể để Thượng Kiếm Tông có được Tinh Hà Trùy.

– Vâng thưa Khấu trưởng lão. Chỉ là người của Thượng Kiếm Tông đã đi rồi, chúng ta tới đâu chặn?

Tu sĩ tóc dài cung kính hỏi.

– Tiên khí dễ dàng mang đi vậy sao? Chỉ trừ khi nó đã được luyện hóa hoặc là nhận chủ, thì ngạo khí của nó không thể che giấu được. Mà tiên khí thì không bỏ được vào trong giới chỉ. Nếu dễ dàng mang đi như vậy, thì cho dù có giá là hai trăm triệu ta cũng mua

Khấu trưởng lão hừ lạnh nói.

Lâm Vân rất nhanh ra khỏi thành Đề Á. Nhưng hắn vẫn không cảm thấy khí tứ của Tinh Hà Trùy đâu cả. Phải biết rằng, hắn có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ cùng thuộc tính với Tinh Hà Trùy. Đáng nhẽ ra tìm kiếm phải đơn giản hơn chứ.

Lâm Vân trầm tư suy nghĩ một lát, đột nhiên tức giận. Những tên khốn kiếp này, lão tử đã mua được cái quái gì đâu mà đã đánh chủ ý tới lão tử? Có ba tên tu sĩ Hóa Thần rõ ràng đang theo dõi hắn.

Thực là chưa kiếm được cái gì đã chọc phải một tổ ong vò vẽ. Lâm Vân vừa buồn bực vừa tức giận. Liền không dừng lại nữa mà bay về phía một nơi hoang vắng.

Ba tên tu sĩ Hóa Thần, đứng đầu là tên văn sĩ ở ghế mười sáu, thấy Lâm Vân bay về hướng dã ngoại, liền không chút do dự bay theo.

Đối phương chỉ có một tu sĩ Hóa Thần. Mà bọn họ có ba người. Nên không việc gì phải sợ một tên tán tu.

– Hắn muốn chạy, chúng ta đuổi nhanh lên.

Tên văn sĩ ra lệnh. Ba người tăng tốc độ đuổi theo. Lần này bọn chúng đã không thèm che dấu nữa.

Bị đuổi sát như vậy, Lâm Vân rất tức giận. Vẫn còn loại cướp bóc hiển nhiên như thế. Úy Tinh này thật con mẹ nó là nơi tốt. Nếu không phải vội vã tới đại lục Thiên Hồng tìm kiếm Thanh Thanh. Thì Lâm Vân thực muốn định cư ở đây. Đây là cuộc sống mà hắn yêu mến.

Một nén nhang sau, Lâm Vân đã bị ba tên tu sĩ Hóa Thần bao vây lại.

– Ngươi không cần phải chạy nữa đâu, giao giới chỉ ra đây, chúng ta còn xem xét tha ngươi một mạng.

Một tên tu sĩ vừa đen vừa lùn nói.

– Thần Nguyên Môn của chúng ta con chưa từng để con mồi chạy thoát. Nhớ kỹ lão phu là Diêm Ức Hổ của Thần Nguyên Môn. Cho ngươi ba giây suy nghĩ. Chúng ta còn có việc khác phải làm.

Tên tu sĩ ở giữa nói.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn ba tên, căn bản chẳng muốn dài dòng. Trong ba tên, thì tu vị cao nhất là tên văn sĩ kia, nhưng cũng chỉ là Hóa Thần trung kỳ điên phong mà thôi. Thậm chí còn không bằng tên tu sĩ Hóa Thần của Tử Vân Điện. Cho nên Lâm Vân không để vào mắt.

Vung tay phóng Tinh Bạo ra, ngay cả phi kiếm cũng lười lấy. Nếu có Phệ Hồn Thương, thì Lâm Vân có thể lấy ra sử dụng. Nhưng còn chưa luyện chế, mà lấy linh khí thì hơi mất mặt. Còn không bằng không lấy.

Tinh Bạo vừa ra, Lâm Vân lại phóng thêm Tinh Vũ. Tu vị đôi bên chênh lệch, cho nên Lâm Vân đối phó rất thoải mái.

– Phốc phốc…

Vài tiếng qua đi, toàn bộ pháp bảo phòng ngự của ba tên tu sĩ Hóa Thần đã bị nổ tan tành. Không ngừng có máu tươi vung vãi.

– Chạy thôi, tu vi của người này đã là Luyện Hư rồi, còn cao hơn chúng ta nhiều lắm…

Tên văn sĩ trung niên hốt hoảng nói.

Tu vị càng lên cao, khoảng cách càng ngày càng lớn, chứ không thể dùng số đông để đo điếm được.

Nếu ba người này ngay từ đầu tập trung phòng ngự Lâm Vân, cho dù không địch lại, nhưng sẽ không thê thảm như vậy. Tu sĩ Hóa Thần đấu với tu sĩ Luyện Hư, không chỉ nói là ba người, cho dù có ba mươi người cũng không làm gì được.

Chưa chiến đã e sợ, cộng thêm tên văn sĩ trung niên chạy trốn, hai tên tu sĩ còn lại cũng tranh thủ thời gian bỏ chạy, đâu dám dừng lại. Công pháp của Lâm Vân là thuộc loại biến dị, ba sao màu bạc tuy chưa phải là tu vị Luyện Hư. Nhưng thực lực không hề thua kém tu sĩ Luyện Hư.

Bất đồng ở chỗ, tu sĩ Luyện Hư có thể sử dụng nguyên khí của thiên địa cho mình dùng, chứ không đơn giản như sử dụng linh khí. Mà Lâm Vân chỉ có thể so về tinh lực trong người. Không thể sử dụng nguyên khí của thiên địa được.

Tuy nhiên, một khi Lâm Vân đột phá bốn viên Kim Tinh, thì tu vị của hắn sẽ lên tới Đại Thừa Kỳ. Thậm chí Đại Thừa Kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn. Cho nên ba viên Kim Tinh biến dị của Lâm Vân, tương đương với tám viên Lam Tinh, đối phó với vài tên tu sĩ Hóa Thần thì không tốn nhiều sức lực.

– Muốn chạy trốn dễ vậy sao?

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Mới vài ngày trước đã để cho một tu sĩ Kết Đan nho nhỏ chạy thoát. Lần này hắn sẽ không phạm lại sai lầm như vậy.

Ba ngọn Tử Hỏa nhanh chóng đánh trúng ba tên tu sĩ Hóa Thần kia. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba người nhanh chóng bị đốt thành tro bụi. Lâm Vân không chút do dự thu giới chỉ lại.

Lâm Vân biết không nên ở lại đây, lập tức rời đi. Ở chỗ này cao thủ quá nhiều, cho dù hắn có thể đối phó với tu sĩ Luyện Hư, nhưng nếu tới nhiều hơn thì hắn sẽ không phải đối thủ. Huống hồ vẫn còn một tu sĩ Đại Thừa quanh quẩn đây.

Lâm Vân không cho rằng hắn có thể đối phó với cấp Đại Thừa. Trừ khi là đã bốn sao. Huống hồ hắn còn chưa có pháp bảo thuận tay. Xem ra phải gấp rút luyện chế Phệ Hồn Thương mới được. Nơi này không giống như ở Địa Cầu. Ở Địa Cầu không có một ai có thể uy hiếp được hắn, nhưng ở đây lại hoàn toàn khác.

Lâm Vân vừa rời đi, vài khí tức mạnh mẽ đã xuất hiện ở chỗ Lâm Vân vừa chiến đấu.

– Chuyện gì xảy ra vậy Khấu sư huynh?

Đi tới là ba lão già. Lão ở giữa là lão già ở ghế số mười bảy. Còn hai người kia cũng có tu vị Luyện Hư.

– Ba người Mã Trụ đã bị giết rồi. Hung thủ thật lợi hại. Chiến đấu chỉ diễn ra có chưa tới nửa nén hương mà thôi. Tu vị của người kia tuyệt đối không phải là Hóa Thần Kỳ, xem ra tôi đã nhìn lầm rồi. Ngay cả tôi, trong một thời gian ngắn như vậy cũng không thể giết được ba người Mã Trụ…

Sắc mặt của Khấu trưởng lão rất âm trầm.

Khấu sư huynh, hắn là ai? Từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ vô danh như vậy? Hiện tại chúng ta nên truy bắt hắn hay là đi chặn Thượng Kiếm Tông?

Một người nghe thấy Khấu sư huynh nói tu vị của hung thủ còn cao hơn cả huynh đấy, trong lòng rất kinh dị. Bản lĩnh của Khâu sư huynh như thế nào, y biết rất rõ.

– Chỉ cần người này còn ở Trung Châu, thì sẽ có biện pháp bắt được hắn. Lấy Tinh Hà Trùy vẫn quan trọng hơn. Vô luận như thế nào, Thần Nguyên Môn của chúng cũng phải lấy bằng được nó.

Khấu trưởng lão nói xong, suy nghĩ phương hướng, rồi lập tức dẫn theo hai tên rời đi.

Lâm Vân phi hành rất nhanh, nhưng vẫn không phát hiện ra khí tức của Tinh Hà Trùy. Tuy không cam lòng nhưng lại không có cách nào khác.

– Oanh oanh…

Một chuỗi tiếng nổ vang lên kịch liệt. Phía trước xuất hiện tu sĩ đang đánh nhau. Lâm Vân lập tức tới gần nhìn xem. Hiện tại hắn rất cần dù chỉ một chút manh mối liên quan tới Tinh Hà Trùy.

Có ba người đang đánh nhau, mà trong đó có một người hắn quen. Lâm Vân không khỏi cười nhạt.

Ba người đang đánh nhau, một người chính là tu sĩ có râu quai nón. Hai tên khác thì không ngừng tấn công y.

Lâm Vân nhìn bọn họ chiến đấu mới thăng bằng một chút. Tên râu quai nón kia cũng giống như mình, vì lộ tiền tài mà bị người khác theo dõi. Phỏng chừng hai tên tu sĩ đang đánh nhau với y kia cũng là tán tu. Không thấy người của Thần Nguyên Môn đâu cả. Lâm Vân vừa nghĩ là biết, ba tên Thần Nguyên Môn kia nhất định là muốn cướp mình trước rồi tới tên râu quai nón.

Tuy nhiên tên râu quai nón cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Hai tu sĩ có tu vị tương đương với y kết hợp lại nhưng vẫn không làm gì được. Người này sử dụng một pháp bảo hình cái búa cực lớn, mang theo chân nguyên hùng hậu ngăn cản sự công kích của hai tên.

Lâm Vân thấy tên râu quai nón có vẻ không sợ hãi hai tên tán tu, cho nên không vội đi ra. Mà đứng một bên nhìn bọn họ chiến đấu.

– Rầm rầm..

Vài tiếng do linh lực va chạm vang lên. Lông mày Lâm Vân nhíu lại. Hắn đã cảm thấy khí tức của Tinh Hà Trùy. Mang theo đó là vài cỗ khí tức cường đại đi tới bên này.

Ba tu sĩ đang đánh nhau liền dừng tay, giống như hẹn trước đều nhìn về một hướng. Ba người vừa còn liều mạng chiến đấu, hiện tại thì đều tránh sang một bên.

Trong nháy mắt, sáu tên tu sĩ có tu vị cao hơn Lâm Vân đã đi tới chỗ ba người đánh nhau. Trong đó có ba người mặc áo đen. Tuy bọn chúng đã ẩn dấu ký hiêu. Nhưng từ linh lực ba động trên người bọn chúng, Lâm Vân vẫn nhận ra đó là người của Thần Nguyên Môn.

Lâm Vân cười lạnh một tiếng, đám người Thần Nguyên Môn đúng là bịt tay trộm chuông.

Ba người thấy sáu người tới đều có tu vị Luyện Hư, cao hơn bọn họ cả một cảnh giới. Trong lòng ba người có chút luống cuống, muốn lén lút bỏ chạy. Bảo vật dù tốt, nhưng phải có mệnh hưởng dụng mới được.

Lâm Vân thấy ba người muốn đi, cười thầm một tiếng, hiện tại muốn đi cũng đã chậm rồi. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người trong đó đã bị nổ tung. Còn tên râu quai nón, không biết dùng pháp bảo gì mà chạy thoát được công kích. Mấy tên tu sĩ này cũng không quan tâm y chạy thoát, mà quay sang đánh nhau tiếp.

Lâm Vân biết mình chưa bị phát hiện. Mà sáu người kia rõ ràng không nói chuyện gì cả, chỉ tập trung chiến đấu. Đoán chừng bọn họ muốn giải quyết luôn ở nơi này.

Thần thức của Lâm Vân mạnh hơn những người ở đây một ít. Nên hắn đã nhìn thấy một bên là Thần Nguyên Môn không muốn lộ mặt, và một bên thì mặc quần áo có chữ Thượng. Hẳn chính là Thượng Kiếm Tông.

Thượng Kiếm Tông chắc không muốn dẫn tới thêm người tới đoạt Tinh Hà Trùy, cho nên chiến đấu rất im lặng, không phát ra những thanh âm nổ lớn.

Sáu người này đánh nhau càng ngày càng kịch liệt. Lâm Vân đã thấy Tinh Hà Trùy trên tay của một tu sĩ mập mạp thuộc Thượng Kiếm Tông. Cho dù Tinh Hà Trùy đã bị thu nhỏ đi rất là nhiều, nhưng vẫn có kích cỡ của một cái trùy bình thường.

Để đoạt được Tinh Hà Trùy từ tay sáu tu sĩ Luyện Hư, thì quả thật không dễ. Lâm Vân không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có thể theo dõi sáu người này liều mạng với nhau.

Tuy nhiên, sáu người này đánh nhau từ mặt đất tới bầu trời, động tĩnh lớn như vậy, không kinh động tới người khác cũng khó. Lâm Vân đã cảm thấy mấy cỗ khí tức cường đại đang lao tới đây. Dù trong lòng rất sốt ruộn sắc. Bọn họ thật không ngờ vẫn còn có người nấp ở đây. Hai tu sĩ Thượng Kiếm Tông đuổi theo sau Khấu trưởng lão liền toàn lực đánh về phía ông ta.

Khấu trưởng lão rõ ràng không muốn buông tha Tinh Hà Trùy, cho nên cưỡng chế phóng ra một pháp bảo phòng hộ, tiếp tục bay về phía Tinh Hà Trùy.

Mặc dù có pháp bảo ngăn cản, nhưng một kích toàn lực của hai tu sĩ Luyện Hư đâu có phải là đơn giản. Khấu trưởng lão liền không ngừng phun máu tươi, lung lay rơi xuống chỗ của Lâm Vân.

Lâm Vân lạnh lùng cười, một tay bắt Tinh Hà Trùy, một tay phóng Tinh Đao chém đứt tay của Khấu trưởng lão. Rồi không chút do dự mang theo Tinh Hà Trùy và cánh tay đó rời đi.

Tất cả đều phát sinh trong thời gian quá ngắn. Cơ hồ chỉ trong một chớp mắt mà thôi. Thì Lâm Vân đã biến mất. Dù Lâm Vân đã lấy đi Tinh Hà Trùy, nhưng những người đằng sau vẫn không lo lắng. Bởi vì khí tức của Tinh Hà Trùy không thể giấu được.

Ngoại trừ Khấu trưởng lão đang bị trọng thương ra, năm người còn lại đều đuổi theo hướng của Lâm Vân.

Thần Nguyên Môn vô cớ chọc vào chúng ta, Thượng Kiếm Tông của chúng ta sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy.

Tên béo của Thượng Kiếm Tông vứt lại một câu rồi cũng đuổi theo. Tinh Hà Trùy đã bị người khác cướp đi, không cần phải giả bộ như không biết. Mối thù giữa hai môn phái đã kết định rồi.

Lâm Vân cơ hồ vừa rời đi, lại xuất hiện thêm năm sáu cao thủ. Bọn họ thấy thế đều bay về hướng Lâm Vân chạy trốn.