Chương 57: Công Pháp Và Bảo Khí

Vĩnh Hằng Chi Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Như vậy, trên Hóa Khí cảnh là gì?

Trần Vũ đã biết được tu hành có chín đại cảnh giới. Hóa Khí cảnh chẳng qua là bức tường thứ hai, có thể xem là qua cửa mà thôi.

– Lòng hiếu kỳ của ngươi thật không nhỏ. Nhưng trên thực tế, Hóa Khí cảnh đối với ngươi mà nói, đã là xa xôi vô cùng. Dựa vào tư chất Bán Linh Thể, cả đời cũng khó có thể tấn thăng Hóa Khí cảnh.

Mao trưởng lão không chút khách khí đả kích.

Trần Vũ đỏ mặt, lúng túng không biết nói gì.

Nhưng lời sư tôn Mao Thu Vũ nói là sự thật, bằng vào lịch duyệt của hắn, hẳn là có quyền nhận xét như vậy.

– Trên Hóa Khí cảnh là Quy Nguyên cảnh, đến cảnh giới này, chân khí hóa nguyên, ngộ thiên địa chi lực, phóng mắt khắp các nước xung quanh cũng là siêu cấp đại năng, phượng mao lân giác. Hóa Khí cảnh trước mặt Quy Nguyên cảnh cũng không đỡ nổi một đòn. Đi lên nữa, chính là Không Hải cảnh. Cảnh giới này gần như là truyền thuyết trên đại lục, có khả năng lên trời xuống đất, ngao du tứ hải, vẫy tay bình núi lật sông, trong thiên địa khó có thứ gì có thể so sánh hay hạn chế bọn họ.

Trên mặt Mao trưởng lão cũng lộ vẻ chờ mong hướng đến.

Nhập Môn cảnh… Hóa Khí cảnh… Quy Nguyên cảnh… Không Hải cảnh…

Trần Vũ nghe thế cũng không nhịn được hướng tới, tâm huyết phấn chấn. Mặc dù hắn cả đời cũng chưa chắc có thể đột phá Hóa Khí cảnh.

Thế nhưng, bất kể thành công hay không, hắn đều hướng tới thế giới tu hành bao la hùng vĩ mà thần bí này.

– Nhắc đến Không Hải cảnh, lại đi lên cũng không ý nghĩa gì. Trên Côn Vân đại lục chúng ta đã gần vạn năm không xuất hiện cường giả vượt qua Không Hải cảnh. Thậm chí cảnh giới về sau có tồn tại hay không cũng là một vấn đề. Về tư liệu liên quan, ngươi có thể tra duyệt sách cổ thần thoại thử xem.

Mao trưởng lão dừng đề tại này tại đây.

Trần Vũ chưa thỏa mãn, nhưng cũng không thể tiếp tục truy vấn.

Suy cho cùng, cảnh giới về sau cũng chỉ có thể tìm hiểu trong cổ tịch thần thoại mà thôi.

Mà thần thoại, là một danh từ rất xa xôi.

– Đệ tử còn vấn đề về công pháp, xin hỏi, ta nên lựa chọn võ học thánh phẩm nào?

Trần Vũ dò hỏi.

Giải thưởng hạng nhất thi đấu khiến hắn có thể lựa chọn sử dụng một môn võ học thánh phẩm.

Chuyện quan trọng như vậy, cần hết sức cẩn thận.

– Võ học thánh phẩm? Đây là tục xưng của ngoại giới. Thật ra, nó chính là công pháp Hóa Khí cảnh.

Hóa Khí cảnh thoáng suy nghĩ một chút.

Thực tình, chính hắn cũng đau đầu suy nghĩ xem Trần Vũ nên lựa chọn công pháp gì.

Tư chất của Trần Vũ chỉ là Bán Linh Thể, mà những công pháp Hóa Khí cảnh trong tông môn đều là loại tâm pháp tinh thâm.

– Như vậy đi, nếu ngươi tu hành Vân Sát quyền tiến độ không tệ, không bằng lựa chọn công pháp trấn tông – Nguyên Sát Thần Công đi! Môn công pháp Thượng Cổ này có yêu cầu đặc thù đối với thể chất, tâm tính,… Có lẽ với thể chất của ngươi có thể thử một lần, nhưng đừng liều lĩnh làm bừa.

Mao trưởng lão cũng không nghĩ nhiều, liền để Trần Vũ lựa chọn công pháp tiến giai của Vân Sát quyền.

– Nguyên Sát Thần Công! Công pháp trấn tông?

Trần Vũ thoáng kích động.

Chẳng qua, hắn cũng thấy hiếu kỳ, danh ngạch võ học thánh phẩm của mình có thể đổi được công pháp trấn tông sao?

– Theo lý thuyết, Nguyên Sát Thần Công là công pháp trấn tông, cao nhất có thể tu hành đến Quy Nguyên cảnh, võ học vượt qua cấp bậc thánh phẩm chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể tu hành.

Mao trưởng lão thoáng ngừng lại.

Đệ tử chân truyền?

Trần Vũ thầm nghĩ quả nhiên là thế, công pháp trấn tông cũng không phải đơn giản như vậy, cho dù là đệ tử nội môn cũng khó mà tiếp xúc được.

– Chẳng qua, nếu đã thu ngươi làm đồ đệ, lão phu liền lấy thân phận trưởng lão, đứng ra bảo đảm cho ngươi, hơn nữa tối đa chỉ có thể đổi lấy phần thượng của Nguyên Sát Thần Công. Nhưng cho dù chỉ là phần thượng cũng đủ để ngươi tu luyện tới Hóa Khí Tiên Thiên, đối với ngươi mà nói, cũng dư xài rồi.

Mao trưởng lão cười nói.

– Làm phiền sư tôn giúp đỡ.

Trần Vũ lộ vẻ cảm kích, thầm nghĩ, ở trong tông môn có quan hệ và chỗ dựa vững chắc quả nhiên bất đồng, ngay cả công pháp trấn tông cũng có thể tu luyện.

– Về phần Nguyên Sát Thần Công, còn phải chờ ta và đám người tông chủ thương nghị, vì ngươi mà ngoại lệ một lần, cần chút thời gian. Đến lúc đó, ngươi vẫn cần bỏ ra một số điểm cống hiến. Suy cho cùng thì giá trị của phần thượng Nguyên Sát Thần Công cũng vượt xa võ học thánh phẩm.

Mao trưởng lão bổ xung.

– Đệ tử đã hiểu.

Có thể tu hành công pháp trấn tông là Trần Vũ đã cực kỳ mừng rỡ rồi.

Công pháp trấn tông chính là hạch tâm của hệ thống công pháp của một tông. Mỗi một tông phái, cũng chỉ có vài bộ công pháp trấn tông, có thể nói là chiêu bài đại diện cho tông môn.

Tiếp đó, Trần Vũ lại hỏi thăm Đồng Tượng công.

Dường như Đồng Tượng công hắn lấy được cũng chỉ là phần thượng.

Trên thực tế, bất kỳ một tông phái nào, công pháp cao đẳng chân chính hoặc công pháp hạch tâm, đều không thể một lần giao cho đệ tử.

Bằng không, tuyệt học của tông môn đã bị trộm sạch từ lâu.

– Ngươi nhất định phải dụng tâm tu luyện Đồng Tượng công, uy năng của công pháp này, hẳn ngươi cũng đã biết rõ, cực kỳ thích hợp với thể chất của ngươi. Cũng may công pháp này là công pháp thể tu thất truyền, cũng không có bao nhiêu công dụng với bản tông. Ngày mai ngươi đến “Thiên Võ Các”, báo tên của ta, dùng điểm cống hiến đổi là được.

Lúc Mao trưởng lão đề cập tới Đồng Tượng công, ánh mắt nhìn Trần Vũ cũng sáng ngời.

Cho đến tận khi Trần Vũ rời đi, Mao trưởng lão còn cường điệu nhắc nhở Trần Vũ chuyện tâm đề thăng Đồng Tượng công.

Nửa canh giờ sau, Trần Vũ đi ra khỏi đại điện.

– Trần sư đệ, xem ra ngươi rất được sư tôn xem trọng, ở trong đó nói chuyện thật lâu.

Thanh niên tóc ngắn Ngô Vũ mỉm cười ôn hòa thăm hỏi.

– Sư đệ, chúng ta đưa ngươi ra ngoài.

Lý Đại Khuê nói.

Hai người rất hòa khí, đưa Trần Vũ ra khỏi phủ đệ, trên đường còn giảng giải một ít sự tình của sư môn.

Trần Vũ xem như sáng tỏ thắc mắc.

Môn hạ của Mao Thu Vũ, bao gồm cả bản thân thì có tổng cộng năm người.

Lý Đại Khuê và Ngô Vũ là nhị sư huynh, tam sư huynh.

Ngoài ra còn có một đại sư huynh và tứ sư đệ. Đại sư huynh đã qua tuổi ba mươi, sớm đã thoát ly hàng ngũ đệ tử, trở thành một vị chấp sự cao cấp trong tông môn.

Còn vị tứ sư đệ cuối cùng, nghe nói là một vị đệ tử chân truyền, là ái đồ của Mao trưởng lão.

Tuổi tác của Trần Vũ nhỏ nhất, có thể xem là “Ngũ sư đệ”.

Nhìn Trần Vũ rời đi, nụ cười trên mặt Lý Đại Khuê và Ngô Vũ từ từ thu lại.

– Vị Ngũ sư đệ này, kỳ ngộ thật tốt, thi đấu khóa này trực tiếp thu hoạch khen thưởng Uẩn Khí đan, bảo khí. Xem chuyến đi lần này, dường như sư tôn tương đối xem trọng hắn, không dễ động thủ đoạn cứng rắn với hắn rồi.

Ngô Vũ có chút không cam lòng nói.

– Sợ cái gì? Chỉ là một đệ tử ký danh Bán Linh Thể mà thôi. Chỉ cần tìm được cơ hội tốt, chưa chắc không thể dạy dỗ hắn vào khuôn khổ.

Lý Đại Khuê hừ lạnh một tiếng.

Vẻ hiền hậu thành thật trên mặt hắn đã không còn, thay vào đó là một tia hung tàn.

– Hắc hắc, sư huynh đương nhiên không sợ, ngươi là “cháu ngoại” duy nhất của sư tôn lão nhân gia. Chỉ cần ngươi không làm ra hành động đồng môn tương tàn, sư tôn nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ngô Vũ tâng bốc.

– Ta đã dừng lại tại Luyện Tạng trung kỳ hai năm, tuyệt đối không thể bỏ qua viên Uẩn Khí đan này.

– Đó là đương nhiên. Tiểu tử này còn có một cái bảo khí, sư huynh nếu không cần, đến lúc đó giúp sư đệ ta…

Cùng lúc đó.

Trần Vũ rời khỏi phủ đệ của trưởng lão, đi thẳng tới trọng địa của Vân Nhạc môn – Thiên Khí Lâu.

Thiên Khí Lâu là trọng địa luyện khí của Vân Nhạc môn.

Đương nhiên, tòa lâu này cũng thu nạp một ít vũ khí, bao gồm cả bảo khí trân quý khó cầu.

Nếu không phải Trần Vũ đoạt được hạng nhất thi đấu, lại thêm khen thưởng khóa này vượt xa những khóa trước, e rằng hắn không có khả năng nhận được một kiện bảo khí dễ dàng như vậy.

Phải biết rằng, ngay cả một vài đệ tử nội môn tư lịch cạn cũng khó cầu được một kiện bảo khí.

Trần Vũ đi vào đại sảnh bảo khố Thiên Khí Lâu.

Trong đại sảnh đặt không ít khí cụ quý giá, không chỉ giới hạn trong các loại vũ khí đao kiếm, còn có cả giáp da hộ thủ,…

Mỗi một kiện khí cụ đều cần nguyên thạch và điểm công hiến tương ứng để đổi.

Nhưng vũ khí hộ giáp đặt ở nơi này, phẩm cấp cao nhất cũng chỉ tương đương với “Phong Ngâm kiếm” trong tay Trần Vũ, khoảng chừng cấp bậc Bán bảo khí.

– Ta muốn lựa chọn một kiện bảo khí.

Trần Vũ nói.

– bảo khí? Ta thấy ngươi lạ mặt, hẳn là mới tiến vào nội môn phải không? Giá trị của một kiện bảo khí gấp mười lần khí cụ đặt ở đây.

Trong một góc xó, một lão giả lười biếng nói.

“Phịch…”

Trần Vũ lấy ra một cái lệnh phù, lão giả kia vừa nhìn thấy liền lộ vẻ kinh ngạc.

– Ngươi đi theo ta!

Lão giả tiếp nhận lệnh phù, có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Trần Vũ.

Không lâu sau, hai người đã tiến nhập chỗ sâu trong “Thiên Khí Lâu”, đến trước một gian bảo khố.

Gian bảo khố này bị trận văn dày đặc bao phủ, còn lưu chuyển một tia ánh sáng u ám.

– Mở!

Lão giả lấy ra một cái lệnh bài, sau đó cầm lệnh phù của Trần Vũ, trở tay phóng thích một luồng sóng khí xích hồng, tỏa ra uy áp kinh người.

Trần Vũ giật mình kinh hãi, lão giả này ít nhất cũng là cường giả Hóa Khí Hậu Thiên.

“Ô…ô…ô…n…g”

Lệnh bài của lão giả và lệnh phù của Trần Vũ lần lượt bắn ra hai đạo hào quang xích hồng rực rỡ, dung nhập vào đại môn bảo khố.

“Két…”

Đại môn bảo khố lập lòe hoa văn trận pháp, sau đó đại môn mở ra.

– Thời gian nửa nén hương, lựa chọn một kiện bảo khí hạ phẩm.

Lão giả để Trần Vũ tự mình đi vào, còn bản thân thì canh cửa.

Trần Vũ hít sâu một hơi, tiến nhập vào bảo khố.

Bảo khố này diện tích cũng không lớn, vách tường bốn phía đều đặt từng cái tủ trưng bày.

Trên mỗi tủ trưng bày đều có một kiện khí cụ.

Lưu Quang Giáp: bảo khí hạ phẩm, dùng Lưu Vân Kim làm tài liệu chính, chế tạo bảo giáp phòng ngự nửa người, có thể ngăn cản công kích của Luyện Tạng kỳ, thậm chí có hiệu quả chống đỡ chân khí nhất định.

Đập vào mắt là một cái hộ giáp nửa người tản mát kim quang nhàn nhạt, thoạt nhìn rất tinh mỹ, tính thực dụng cũng cực cao.

Kim Lân Bảo Đao: bảo khí trung phẩm, lúc đao này công kích, có thể tạo thành lân ảnh kim quang, đề thăng lực công kích, ngoài ra còn kèm theo tiếng gầm của Cổ thú, ẩn chứa uy áp tinh thần. Chú thích: cần Hóa Khí cảnh mới có thể khống chế.

Xuyên Vân Cung: bảo khí hạ phẩm, tầm bắn vượt xa phàm cung, lực xuyên thấu kinh người, có khả năng phá vỡ tầng chân khí, bỏ qua phòng ngự nội tức.

Liên tục nhìn ba cái, Trần Vũ không khỏi líu lưỡi.

bảo khí sở dĩ trân quý khó cầu, chính là bởi đủ loại năng lực hoặc đặc tính siêu phàm của nó.

Hỏa Vân Đao: bảo khí trung phẩm, lúc công kích có khả năng sinh ra ánh đao hỏa diễm, có thể đốt diệt các loại hung thú trong nháy mắt, uy năng hỏa diễm cuồng bạo không gì sánh được, từng nằm trong tay một hung nhân, đốt diệt một thành trì. Chú thích: Cần Hóa Khí cảnh mới có thể khống chế.

Trong bảo khố này, đẳng cấp cao nhất là bảo khí trung phẩm, hơn nữa còn lác đác không có bao nhiêu.

Phần lớn đều là bảo khí hạ phẩm.

Khen thưởng thi đấu của Trần Vũ chỉ có thể lựa chọn một kiện bảo khí hạ phẩm.

– Ưu thế của ta là sức mạnh lớn, phòng ngự mạnh. Hộ giáp phòng ngự tạm thời không cần, ngược lại thích hợp sử dụng vũ khí hạng nặng.

Trần Vũ thầm phân tích.

Lúc trước hắn lấy được bán bảo khí “Phong Ngâm kiếm”, đặc tính uy lực cũng không tệ, chẳng qua nó quá nhẹ, dùng không tiện tay.

Có yêu cầu như vậy, ánh mắt Trần Vũ thoáng dò xét một lượt, sau đó rơi trên một kiện vũ khí.

Huyền Trọng Kiếm: bảo khí hạ phẩm, lựa chọn huyền thiết dưới biển sâu làm tài liệu chính, dung nhập Thiên Ngoại vẫn thạch và nhiều loại linh khoáng, từng luyện chế bảo khí trung phẩm thất bại. Kiếm này cực nặng, bởi vì sử dụng tài liệu tốt nên độ cứng rắn có thể so với bảo khí trung phẩm, lúc công kích có thể khiến nội tức chân khí càng ngưng thực, thậm chí tăng phúc cường độ công kích. Chú thích: Cần Hóa Khí cảnh hoặc người trời sinh thần lực mới có thể khống chế.

– Chậc chậc, thanh kiếm này không tệ.

Trần Vũ nhìn nhằm chằm thanh đại kiếm màu bạc này, hết sức hài lòng.