Chương 67: Thủ Hạ Bại Tướng

Vĩnh Hằng Chi Tâm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cuộc chiến tranh đoạt hôm nay, Vân Nhạc môn có chút bất lợi.

Vừa khởi đầu đã liên tiếp thua hai trận.

– A Đồng, ngươi có thể thắng liên tiếp hai trận đã vượt xa người thường phát huy. Vân Nhạc môn chắc chắn sẽ không dễ dàng để ba trận thua liên tiếp, đối thủ tiếp theo nhất định sẽ rất “hung”.

Trung niên râu cá trê truyền âm.

A Đồng bị câm điếc, nghe vậy liền khẽ gật đầu.

– Trận tiếp theo, không cần ngươi thắng lợi, tận lực kéo dài cho ta, tiêu hao thể lực của đối phương! Nếu làm được, ngoại trừ khen thưởng ban đầu, kiện nhuyễn giáp bán bảo khí trên người cũng tặng cho ngươi.

Trung niên râu cá trê nói.

Trên mặt A Đồng liền thoáng hiện vẻ mừng rỡ.

Nhuyễn giáp bán bảo khí này rất hiếm có, giá trị thậm chí tiếp cận bảo khí chân chính.

Lần này, bên phía Vân Nhạc môn lại thương nghị người xuất chiến.

– Trần Vũ, ngươi có lòng tin thắng A Đồng này không?

Vân Nhạc tông chủ có chút không yên tâm.

Vừa rồi Mao trưởng lão đề nghị để tên đệ tử này lên sân đấu.

Mao trưởng lão đánh giá: Trần Vũ và Vạn Đông vừa thất bại, bất kể là công pháp hay hỏa hầu đều tương đồng, nhưng lực lượng và phòng ngự lại càng mạnh mẽ hơn, chỉ cần không xảy ra sơ sót lớn, đánh bại A Đồng cũng không phải chuyện khó.

– Việc này… hẳn cũng không có vấn đề gì.

Trần Vũ gật đầu nói.

– Tông chủ, hãy để ta lên đi. Vạn Đông cũng tu luyện Vân Sát quyền giống hắn, tu vi càng tinh thâm hơn, cuối cùng không phải vẫn thua sao. Nếu như để thua liền ba trận…

Thu Nguyệt lên tiếng phản đối.

Thua liền ba trận… Mấy chữ này, khiến Vân Nhạc tông chủ không khỏi do dự.

Quả thật, Vân Nhạc môn không thể thua nữa, bằng không, không chỉ thua Cuộc chiến tranh đoạt này, mà còn không có mặt mũi gặp người.

– Vừa rồi Vạn Đông và Thạch Xuyên không phải đều tự tin đảm bảo sao? Nhưng kết quả thế nào? Huống chi người này vẫn chỉ mới gần đây đột phá Thông Mạch hậu kỳ.

Thu Nguyệt nhìn Trần Vũ, ánh mắt tràn ngập khinh thường và chất vấn.

– Ừm…

Vân Nhạc tông chủ gật đầu.

Cứ như vậy, Thu Nguyệt được như ý nguyện, lên sân lần tiếp theo.

Trên Thí Kim Đài.

Thiếu niên mặt trơ lau khô vết máu bên khóe miệng, nhìn Thu Nguyệt chằm chằm.

– Vận may của ngươi kết thúc tại đây!

Thu Nguyệt không hề khách khí, lấy ra một thanh bảo kiếm màu bạc, hiển nhiên là một thanh bảo khí.

Linh Nguyệt kiếm, chính là thanh bảo khí được chuyên môn chế tạo cho Thu Nguyệt.

– Vân Lạc Kiếm!

Linh Nguyệt kiếm trong tay Thu Nguyệt vung lên, huyễn hóa thành ột đoàn sóng kiếm mông lung như sương mù, trong kiếm pháp có một loại mờ ảo không dấu vết.

Kiếm pháp vừa xuất ra, một vài người của Thiết Kiếm môn đều biến sắc.

– Là Vân Lạc kiếm! Công pháp trấn tông của Vân Nhạc môn, công pháp nhập môn Bích Lạc Vân Thiên.

– Kiếm pháp này có thể so với võ học đỉnh cấp.

“Keng keng keng…”

Trên Thí Kim Đài, bóng kiếm linh lung mờ ảo như mây khói, va chạm cùng kiếm thuẩn trầm ổn vững chắc, tạo thành một loại cảm giác “mâu thuẫn” rõ nét.

Chẳng qua, mọi người cũng nhìn ra được, thiếu niên A Đồng lúc này đã rơi vào hạ phong.

Chỉ mới mười chiêu, A Đồng đã bị ép phải xuất kiếm.

Tấm chắn trong tay xuất hiện vài đạo vết kiếm mờ mờ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Kiếm phong vô hình lưu lại vài vết rách trên giáp da của A Đồng.

Phòng thủ của A Đồng liên tục xuất hiện sơ hở, chống đỡ chật vật.

– A Đồng bị thương, hơn nữa Thu Nguyệt cũng rất mạnh, không chỉ võ học cao thâm, còn có bảo khí đặc chế chuyên dụng.

Trần Vũ thầm nói.

Thắng bại đã định, chỉ xem A Đồng có thể kiên trì bao lâu mà thôi.

Sau mấy chục chiêu.

“Keng…”

Linh Nguyệt kiếm của Thu Nguyệt đã chém kiếm của A Đồng thành hai đoạn.

Thua rồi?

A Đồng nhìn vết máu trên cánh tay, sau đó lại nhìn bảo kiếm của thiếu nữ đối diện chỉ cách yết hầu nửa tấc.

– A Đồng, ngươi bại không oan. Đối thủ có bảo khí đặc chế, có thể phát huy được uy lực càng lớn…

Trung niên râu cá trê cũng không ngạc nhiên chút nào.

Thông thường mà nói, đệ tử Thông Mạch kỳ, thực ra cũng không thích hợp sử dụng bảo khí chân chính, thứ nhất không thể phát huy uy lực thực sự, thứ hai là không dễ khống chế, còn tiêu hao nội tức rất lớn.

Bán bảo khí, ngược lại càng thích hợp hơn.

Thế nhưng, Thu Nguyệt thân phận cao quý, có bảo khí đặc chế chuyên dụng, hiển nhiên là bất đồng.

Bảo khí đặc chế có thể nhằm vào công pháp và tình huống lực lượng của nàng, tiến hành điều chỉnh, có thể phát huy uy lực càng lớn, đồng thời giảm thiểu tiêu hao.

A Đồng chí ít dây dưa với Thu Nguyệt được vài chục chiêu, đã xem như thành công rồi.

– Tiếp theo, ai lên sân?

Thu Nguyệt cầm Linh Nguyệt kiếm trong tay, chỉ thẳng về phía Thiết Kiếm môn.

Vân Nhạc tông chủ và các trưởng lão đều thoáng thở phào một hơi.

Thu Nguyệt cường thế thắng được một trận, cuối cùng tranh lại một tia thể diện.

– Ta tới!

Một thanh âm lãnh đạm truyền đến.

“Vù…”

Một thiếu niên gương mặt lạnh lùng, tay cầm bảo kiếm, nhẹ nhàng hạ xuống Thí Kim Đài.

– Ồ?

Trần Vũ cảm thấy thiếu niên này dường như có chút quen mắt.

Rất nhanh, hắn hồi tưởng lại, lúc đánh chết Thập Ác Khấu Vương, từng gặp phải hai tên đệ tử một cao một thấp của Thiết Kiếm môn.

Lúc đó hai thiếu niên này rất cường thế, còn muốn cướp thủ cấp Khấu Vương của hắn.

Trần Vũ tất nhiên không đáp ứng, liền đá trọng thương tên thấp lùn, còn thoáng giao thủ một chiêu với tên thiếu niên cao gầy còn lại.

Bây giờ, người trước mặt chính là tên thiếu niên cao kia.

– Thiết Kiếm môn “Cao Phong”. Ta cảm thấy rất hứng thú với kiếm pháp của ngươi.

Thiếu niên cao thản nhiên nói.

Thu Nguyệt cười lạnh một tiếng, Linh Nguyệt kiếm trong tay lóe lên ánh kiếm mờ ảo, bộc phát một đoàn kiếm vân mông lung như sương.

– Phá!

Thiếu niên Cao Phong vung bảo kiếm trong tay lên, nháy mắt đã bắn ra vài đạo ánh kiếm hư ảo đan xen trùng điệp.

– Đây là…

Trong ba tông ở đây, có vài người thế hệ trước, không khỏi khẽ hô, dường như nhận ra thứ gì đó.

“Keng keng keng…”

Vài đạo hư ảnh ánh kiếm hư vô không chân thực lập tức xé rách đám mây kiếm mà Thu Nguyệt thi triển.

Thậm chí, trong đó còn có vài đạo kiếm ảnh khó phân thật giả bức cho Thu Nguyệt lùi lại vài bước.

– Đây là kiếm pháp gì?

Thu Nguyệt hoa dung thất sắc.

– Là Thiên Ảnh Kiếm Quyết của Thiết Kiếm môn.

– Ở độ tuổi này, có thể tu thành loại kiếm quyết Thượng Cổ này… Trăm năm trước, “Thiên Ảnh Kiếm lão” dựa vào bộ kiếm quyết này, rong ruổi khắp Sở quốc, khó gặp địch thủ.

Ngay cả vài tên cao tầng Thủy Nguyệt phái cũng không khỏi thảo luận.

“Vù…! Vù…”

Vẻ mặt Cao Phong vẫn lãnh đạm, quanh người tái hiện từng đạo kiếm ảnh đan xen trùng điệp, có một số từ sáng chuyển thành tối, có một số thì từ tối chuyển thành sáng.

– Tên này có kiếm pháp cao minh như vậy? Tại sao lần trước không thấy?

Trần Vũ kinh ngạc.

Hắn cũng không biết rằng, lần trước giao phong vội vàng, mà Cao Phong cũng chỉ mới sơ thành Thiên Ảnh Kiếm Quyết, cảnh giới rất không ổn định.

Còn nữa, Trần Vũ một cước đá thương đồng bọn của hắn, khiến hắn không dám toàn lực đánh một trận.

Đã qua thời gian lâu như vậy, kiếm pháp của Cao Phong đã ổn định, thậm chí càng tiến thêm một bậc.

“Keng…”

Một đạo kiếm ảnh mờ nhạt bỗng nhiên ngưng thực, xuyên qua màn kiếm linh lung mờ ảo, trực chỉ yết hầu của Thu Nguyệt.

“Vù…”

Thu Nguyệt vội vàng thối lui, hư ảnh ánh kiếm kia đã chém đứt vài sợi tóc của nàng.

Thế nhưng, lúc này Cao Phong bày ra thân pháp còn trên cả Nhạc Phong, ít nhất là cấp bậc tương tự Nam Cung Lễ, như bóng với hình theo sát Thu Nguyệt truy kích.

“Keng keng…”

Thu Nguyệt rơi vào hạ phong, chỉ có thể dựa vào ưu thế bảo khí ngăn trở kiếm pháp quỷ dị khó lường của đối phương.

– Chậc chậc, so nội tình kiếm pháp? Vân Nhạc môn ngay cả tư cách xách giày cho chúng ta cũng không có.

Trung niên râu cá trê đắc ý nói.

Lúc này, Cao Phong chỉ sử dụng một thanh bán bảo khí, dựa vào kiếm pháp và thân pháp tinh diệu, vậy mà lại hoàn toàn áp chế Thu Nguyệt.

Hắn khí định thần nhàn, cũng không vội vàng thủ thắng.

– Bại rồi.

Thần thái của Cao Phong rơi vào trong mắt đám người Vân Nhạc tông chủ.

Nếu Cao Phong cấp bách thủ thắng thì Thu Nguyệt dựa vào ưu thế bảo khí, chưa chắc đã không có cơ hội nghịch tập.

Nhưng Cao Phong không vội, vậy thì hy vọng hết sức nhỏ bé.

– Cao Phong này cực kỳ thông minh. Thu Nguyệt sử dụng bảo khí, càng đánh lâu dài thì tiêu hao càng lớn, cuối cùng nhất định phải thua.

Trong lòng Trần Vũ than thở.

Thông Mạch kỳ sử dụng bảo khí, trong thời gian ngắn có thể tăng cường uy lực, nhưng tiêu hao lại rất lớn.

Mặc dù Thu Nguyệt sử dụng bảo khí đặc chế, tình huống khá hơn một chút. Nhưng liên chiến hai trận, đã có chút cạn kiệt sức lực rồi.

Sau vài chục chiêu…

Bảo kiếm trong tay Cao Phong vẽ ra bốn đạo hư ảnh ánh kiếm, bức cho Thu Nguyệt đã thở dốc xuống đài.

– Ta thua rồi.

Thu Nguyệt tả tơi rơi xuống đất, trên mặt đầy vẻ xấu hổ.

Nàng là chủ lực áp trục, chỉ mới đến trận thứ hai, vậy mà đã thất bại.

Bên phía Vân Nhạc môn, vài tên trưởng lão cũng thở dài. Nếu so nội tình kiếm pháp, Vân Nhạc môn quả thật không bằng Thiết Kiếm môn.

Huống chi Cao Phong kia còn có tâm lý chiến đấu rất tốt.

Đến tận lúc này, ba chủ lực của Vân Nhạc môn đã thất bại toàn bộ.

– Ha ha, Chiêm tông chủ. Lúc trước chúng ta đã nói, ba đánh bốn, các ngươi vẫn còn một danh ngạch để xuất chiến đấy.

Trung niên râu cá trê nhếch miệng cười ha hả.

Lúc này, hắn đã nắm chắc phần thắng.

Ba người xuất chiến bên hắn, người sau mạnh hơn người trước.

Nếu không có lá bài tẩy cường đại, Thiết Kiếm môn làm sao dám khinh thưởng phát ngôn: lấy ba đánh bốn?

– Trần Vũ, ngươi lên đi. Cao Phong kia tiêu hao không nhỏ, nếu ngươi có thể thắng hắn một lần, Vân Nhạc môn chúng ta cũng sẽ có chút thể diện.

Mao trưởng lão thở dài.

Hiển nhiên, hắn đã mất lòng tin với Cuộc chiến tranh đoạt lần này.

– Trần Vũ, dựa theo tiêu chuẩn đệ tử chủ lực, nếu ngươi thắng một trận thì khen thưởng ba nghìn nguyên thạch thứ phẩm, một cân vẫn thạch.

Vân Nhạc tông chủ trầm giọng nói.

Bất kể thế nào, Vân Nhạc môn vẫn còn một danh ngạch xuất chiến.

Mà thực lực của Trần Vũ, từ biểu hiện tại Thi đấu Ngoại môn tuyệt đối có tư cách làm chủ lực.

– Ba nghìn nguyên thạch thứ phẩm, còn có một cân vẫn thạch? Nếu ta có thể thắng hắn là có thể thu hoạch những thứ này?

Trần Vũ mừng rỡ.

Khen thưởng của chủ lực cũng quá phong phú rồi.

Khó trách ba người kia đều tranh nhau ra sân trước.

Đám người Vân Nhạc tông chủ đều kinh ngạc không nói nên lời. Từ đầu tới cuối, người này chỉ quan tâm đến khen thưởng?

– Xú tiểu tử, bớt nói nhảm đi! Chờ ngươi đánh thắng, tất nhiên sẽ không thiếu khen thưởng.

Mao trưởng lão tức giận mắng.

– Hừ! Ngươi đừng để ba chiêu là bị đánh xuống.

Thu Nguyệt tức giận.

Đối thủ cường đại như thế nào, nàng nhận thức rõ nhất. Ngay cả mình cũng bại, Trần Vũ căn bản không có cơ hội.

– Yên tâm! Vì khen thưởng, ta sẽ tận lực đánh một trận.

Trần Vũ cười ha hả nói.

Biểu hiện của hắn, cộng thêm mấy người thất bại trước đó, khiến cao tầng của Vân Nhạc môn càng cảm thấy không đáng tin cậy.

“Vù…”

Thân hình Trần Vũ chợt lóe, nhảy lên Thí Kim Đài.

– Là… là ngươi?

Cao Phong nhìn Trần Vũ chằm chằm, đầu tiên là sững sờ, sau đó chợt kinh hãi thốt lên.

Hắn làm sao có thể không biết Trần Vũ?

Lúc đầu, Trần Vũ chỉ dùng một chiêu áp chế hắn, còn một cước đá trọng thương sư huynh hắn, mối hận này đã nhịn rất lâu rồi.

Khoảng thời gian qua, hình ảnh một tên đệ tử Vân Nhạc môn nghênh ngang rời đi, hắn cố gắng như thế nào cũng không quên được.

Vì thế, hắn khổ luyện kiếm pháp, bất kể tu vi hay công pháp đều tiến bộ nhanh chóng.

– Ha ha… Thủ hạ bại tướng! Ngươi gặp ta có bất ngờ không?

Trần Vũ nhếch miệng cười một tiếng.

Trong mắt Cao Phong, nụ cười này cực kỳ ti tiện, huênh hoang, lửa giận trong lòng bốc lên:

– Đừng vội càn rỡ, lần trước giao phong còn chưa xong.

Cái gì? Thủ hạ bại tướng?

Thành viên của ba tông môn ở đây đều kinh ngạc tới rớt cằm.

Nhìn bộ dáng căm hận của Cao Phong, dường như có chuyện này.

Tình huống gì đây?

Đệ tử, thậm chí cao tầng của Vân Nhạc môn đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Lẽ nào, kỳ tài tu thành Thiên Ảnh Kiếm Quyết – Cao Phong, lại từng là thủ hạ bại tướng của Trần Vũ?

Chuyện này… tuyệt đối không có khả năng.

Trên mặt Thu Nguyệt lộ ra biểu tình không thể tin nổi.