Chương 65: Cuộc Chiến Vẫn Thạch

Vĩnh Hằng Chi Tâm

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngày hôm sau, Trần Vũ theo lời hẹn đến phủ đệ trưởng lão, bái kiến sư tôn Mao Thu Vũ.

Bên cạnh Mao trưởng lão có một thiếu niên mặc áo đen, khuôn mặt trắng nõn, thần sắc kiêu ngạo, tuổi tác cũng tương tự Trần Vũ.

– Đây là tứ sư huynh của ngươi, Thường Hiên.

Mao Thu Vũ giới thiệu.

– Bái kiến Thường sư huynh.

Trần Vũ hơi hành lễ, cẩn thận quan sát thiếu niên áo đen này.

Hắn đã từng nghe hai vị sư huynh kia nhắc tới Thường Hiên rất nhiều lần, hắn là đệ tử chân truyền của Mao Thu Vũ, rất được sư tôn yêu thích.

– Ừm.

Thường Hiên chỉ đáp một chữ, giọng nói rất lãnh đạm.

Trần Vũ có chút lúng túng, chẳng qua đối phương thân là “đệ tử truyền nhân”, quả thật có đủ vốn liếng, chỉ lớn hơn Trần Vũ một tuổi đã có tu vi Luyện Tạng trung kỳ.

– Trần Vũ, hôm nay gọi ngươi tới đây là để ngươi cùng đi tham gia “cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch”. Có lẽ ngươi sẽ có cơ hội lên sân.

Mao Thu Vũ giải thích.

– Cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch? Không phải đều là các sư huynh Luyện Tạng kỳ tham gia sao?

Trần Vũ ngạc nhiên.

Mặc dù trước kia hắn đoạt hạng nhất Thi đấu Ngoại môn, nhưng tại nội môn này, hắn cũng chỉ là lính mới mà thôi.

Trong nội môn, phần lớn đệ tử đều là Luyện Tạng kỳ, có một vài đệ tử thâm niên, thậm chí chỉ cách Hóa Khí cảnh nửa bước mà thôi.

– Các đệ tử thâm niên đã đánh qua mấy trận rồi. Hôm nay so tài, đến lượt Thông Mạch kỳ.

Sắc mặt Mao Thu Vũ có chút khó coi.

Lúc trước, những đệ tử tinh anh tư lịch thâm hậu kia, đã tham chiến không ít lần, nhưng đều là thua nhiều thắng ít.

Thấy sắc mặt Mao Thu Vũ khó coi, Trần Vũ cũng không hỏi nhiều nữa.

Sau thời gian uống cạn chung trà.

Mao Thu Vũ dẫn theo Thường Hiên và Trần Vũ đi vào trọng địa tông môn “Vân Thiên Điện”.

Bình thường, Vân Thiên Điện là nơi dành cho hội nghị cao tầng tông môn.

Hôm nay vẫn là lần đầu tiên Trần Vũ đến nơi này.

Bên trong Vân Thiên Điện đã có không ít nhân vật cao tầng cấp cấp trưởng lão, đường chủ.

Bao gồm cả đám người tông chủ Vân Nhạc môn, Nam Cung trưởng lão, Hạ Vũ tiên tử trước đây từng gặp, tất cả cùng xuất hiện.

Bên cạnh đó, còn có một số đệ tử trẻ tuổi tinh anh, giống như Thất hoàng tử, Mục Tuyết Tình,… đều có thể nhìn thấy.

Trong đại điện, bầu không khí hết sức nghiêm túc.

Sắc mặt đám cao tầng đều khó coi.

– Đến đông đủ hết chưa?

Vân Nhạc tông chủ mặc một thân áo lam, mở miệng hỏi:

– Trận chiến đánh cuộc hôm nay, đã xác định được ứng cử viên Thông Mạch kỳ chưa?

Tiếng nói vừa dứt, trong đám đông có ba người bước ra, gồm hai nam một nữ.

Ba tên đệ tử này tu vi đều là Thông Mạch kỳ đỉnh phong, khí tức gần chạm tới Luyện Tạng kỳ.

– Đứa cháu gái nhỏ “Thu Nguyệt” của ta, vốn định tấn thăng Luyện Tạng kỳ, vừa vặn có thể tham dự. Nàng có bảo khí “Linh Nguyệt Kiếm” được đặc chế chuyên dụng, có thể phát uy lực càng mạnh hơn.

Một lão giả áo trắng vuốt râu cười.

Thu Nguyệt!

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên thiếu nữ trong số ba người.

Thiếu nữ này mặc một chiếc váy xanh thanh lịch, khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, tuy thoạt nhìn vẫn còn nhỏ, nhưng trời sinh xinh đẹp, da thịt trắng nõn, mũi cao thẳng tắp, đôi mắt như nước, mày liễu cong cong.

– Thu Nguyệt bái kiến các vị tiền bối.

Thiếu nữ cười dí dỏm một tiếng, hành lễ một vòng đối với đám cao tầng xung quanh, rất được hoan nghênh.

Hiển nhiên, Thu Nguyệt này sẽ là chủ lực trong cuộc chiến hôm nay.

Mà hai gã thiếu niên khác cũng không tầm thường, cơ bản đều có thể tiến vào Luyện Tạng kỳ.

– Thạch Xuyên, Thông Mạch kỳ đỉnh phong, ngộ tính cực cao, tu hành công pháp nhập môn Kim Lãng Đao tới gần đỉnh phong.

Thiếu niên áo xanh thứ hai cũng giới thiệu sơ lược một chút.

Trong lòng Trần Vũ thầm kinh hãi, những đệ tử nội môn này tố chất không tầm thường chút nào.

Khác biệt so với ngoại môn là bọn họ tuổi nhỏ, tu vi cao, công pháp cũng cao.

Mà ở ngoại môn, cho dù Đoàn Kiêu Long được xưng là chiến lực mạnh nhất, thực lực tuy mạnh, nhưng tuổi tác cũng khá lớn.

– Vạn Đông, Thông Mạch kỳ đỉnh phong, năng lực thực chiến mạnh mẽ, quanh năm làm bạn với hung thú. Đã tu luyện Vân Sát quyền đến đại thành, bởi vì tu vi giới hạn nên không thể phát uy được uy lực thực sự của quyền pháp đại thành.

Thiếu niên thứ ba cũng giới thiệu xong.

Vân Sát quyền ư?

Trần Vũ giật mình, thiếu niên thứ ba tên là “Vạn Đông” kia cũng giống như mình, tu hành Vân Sát quyền.

Có lẽ là cảm ứng được sát khí, Vạn Đông đột nhiên ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Trần Vũ, bốn mắt nhìn nhau.

Thoáng chốc, một luồng sát khí nồng liệt và khí tức chết chóc đập vào mặt.

Vân Sát nội tức trong cơ thể Trần Vũ chấn động mạnh, đánh bật sát khí của đối phương ra ngoài.

Trên mặt Vạn Đông lộ ra một tia kinh sợ, không khỏi nhìn Trần Vũ thêm vài lần.

– Dường như còn có vài người “dự bị” được chọn?

Vân Nhạc tông chủ cười nói.

Hắn tương đối hài lòng với tố chất của ba đệ tử vừa ra mắt.

Rất nhanh, trong đám người lại có vài thiếu nam thiếu nữ đứng ra, chừng năm, sáu người, tu vi mỗi người ít nhất đã ngoài Thông Mạch hậu kỳ.

Trong đó, Trần Vũ còn nhìn thấy một người quen, chính là Nhạc Phong.

– Ngươi cũng đến đi.

Mao trưởng lão gật đầu với Trần Vũ.

Dự bị ư?

Trần Vũ hơi sững sờ, cũng từ trong đám người bước ra, đứng song song cùng một chỗ với đám sáu người Nhạc Phong.

Thì ra, cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch hôm nay, ngoại trừ ba tên chủ lực ra, còn có bảy tên dự bị.

Ba chủ lực là Thu Nguyệt, Vạn Đông, Thạch Xuyên, đều là đệ tử lai lịch bất phàm.

Bảy dự bị, chính là đám người Trần Vũ, Nhạc Phong.

– Ồ! Người này hình như là hạng nhất Thi đấu Ngoại môn khóa này.

Vài tên cao tầng trưởng lão đều nhận ra Trần Vũ.

Hạng nhất thi đấu ư?

Ba người Thu Nguyệt đồng loạt đưa mắt nhìn Trần Vũ, thế nhưng trong thần sắc lại mơ hồ có một tia khinh thường.

Hoàn toàn khác biệt với Trần Vũ.

Đám người Thu Nguyệt đều có tư chất bất phàm hoặc lai lịch sâu xa, đã tiến vào nội môn từ lâu, được bồi dưỡng trọng điểm.

Đối với loại đệ tử tư chất thấp kém leo lên từ ngoại môn như Trần Vũ mà nói, trong lòng bọn họ đều có chút khinh thường, hơn nữa còn mơ hồ có cảm giác ưu việt.

Cảm giác ưu việt này, Trần Vũ cũng từng được cảm thụ từ trên người Trần Dĩnh Nhi, cho nên cũng không cảm thấy lạ lẫm gì.

– Tông chủ sư đệ, đồ nhi này của ta gần đây có kỳ ngộ, đột phá Thông Mạch hậu kỳ. Hẳn cũng có tư cách làm chủ lực.

Mao trưởng lão lên tiếng.

– Ồ?

Tông chủ nhìn Trần Vũ một cái, có chút ngoài ý muốn, nói:

– Nhưng chủ lực chỉ có ba người, cơ bản đã xác định ra danh ngạch. Đến lúc đó lại xem tình huống rồi tính.

Lời nói của Mao trưởng lão, khiến cho ba tên chủ lực Thu Nguyệt đều nảy sinh cảm giác nguy cơ.

Ánh mắt bất thiện của ba tên chủ lực không kìm được đảo qua người Trần Vũ.

– Trần sư huynh.

Nhạc Phong cười khổ một tiếng, chào hỏi Trần Vũ.

Thực ra, lấy thực lực của Nam Cung Lễ và Đoàn Kiêu Long, hẳn cũng có cơ hội tham gia Cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch, ít nhất được tuyển làm dự bị cũng không thành vấn đề.

Chẳng qua, hai người này trong thời gian ngắn đều tấn thăng Luyện Tạng kỳ.

Nửa canh giờ sau.

Vân Nhạc môn, trước một cái bệ đá lớn, tập trung mấy trăm người.

Thạch đài cao chừng một trượng, xây dựng theo kiến trúc hình trứng bất quy tắc, diện tích chừng một hai mẫu.

– Đây là Thí Kim Đài?

Ba tên chủ lực Thu Nguyệt đều khẩn trương mà hưng phấn nhìn thạch đài này.

“Ô…ô…ô…n…g!”

Trên thạch đài đột nhiên nổi lên một trận kim quang nhàn nhạt, bề mặt có trận văn chớp động, giống như một sân đấu võ được trận pháp bao bọc.

– Thí Kim Đài chính là nơi tranh tài xếp hạng của đệ tử chân truyền hàng năm.

Vạn Đông tu luyện Vân Sát quyền cũng không khỏi lộ ra thần sắc mong đợi.

Đệ tử nội môn bình thường, có thể khiêu chiến đệ tử chân truyền. Đương nhiên, loại đệ tử chân truyền được cất nhắc như Nam Cung Lễ, vẫn trong giai đoạn được bảo hộ nhất định, chỉ khi tròn ba năm hoặc trên hai mươi tuổi thì mới có thể bị khiêu chiến.

Bên cạnh đó, giữa các đệ tử chân truyền còn có thể phân chia xếp hạng. Hạng nhất đệ tử chân truyền, sẽ trở thành thủ tịch đệ tử.

Loại thi đấu này cũng giống như ở ngoại môn, nhưng cấp bậc cao hơn rất nhiều.

– Ha ha… Cuộc chiến tranh đoạt hôm qua, Vân Nhạc môn đã bại, không biết hôm nay quý tông còn có cơ hội xoay mình hay không.

Một tiếng cười lớn từ một hướng khác của Thí Kim Đài truyền đến.

Thanh âm này, âm sắc khó nghe, ngôn từ cũng rất phách lối.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào mấy chục người đối diện Thí Kim Đài.

Trước mặt mấy chục người này cắm một mặt cờ xí, trên cờ vẽ một thanh thiết kiếm cổ xưa, bề mặt loang lỗ.

Thiết Kiếm môn.

Trần Vũ liền nhận ra lai lịch của người đến.

Thanh âm vừa rồi là đến từ một tên trung niên để râu cá trê, trên mặt mang theo vài phần đắc ý.

– Hì hì…

Phía bên kia của Thí Kim Đài, cũng truyền đến tiếng cười của một vài cô gái, rất êm tai.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy nơi đó là một mặt cờ màu lam, đại biểu cho Thủy Nguyệt phái, cũng có khoảng bốn mươi, năm mươi người, từ trưởng bối cho đến đệ tử, nhưng chủ yếu là nữ chiếm đa số.

– Hả?

Trần Vũ từ trong đám người Thủy Nguyệt phái, cảm nhận được một tia địch ý.

– Trần Vũ, quả nhiên ngươi cũng tới…

Dịch Vân Phi một thân áo trắng, đứng giữa đám người, lạnh lùng nhìn Trần Vũ vài lần.

Trần Vũ cảm thấy ngoài ý muốn.

Dịch Vân Phi này vậy mà cũng có thể tới Vân Nhạc môn, mấy hôm trước, người này không phải còn cùng bọn hắn chém giết trong Vân Uyên sơn mạch sao?

– Cuộc chiến tranh đoạt hôm nay, trước hết để Thiết Kiếm môn lên đi.

Trong Thủy Nguyệt phái, một mỹ phụ mặc cung trang cười nói.

Mỹ phụ mặc cung trang này, nhìn dung mạo có vài phần tương tự Dịch Vân Phi, hẳn là tông chủ Thủy Nguyệt phái.

– Nhanh bắt đầu đi!

Trung niên để chòm râu cá trê của Thiết Kiếm môn nói:

– Mấy hôm trước, so tài đệ tử Luyện Tạng kỳ, Vân Nhạc môn cũng thường thôi. Không biết Thông Mạch kỳ có chịu nổi một đòn hay không.

Thanh âm khó nghe của tên râu cá trê kia khiến gương mặt đám cao tầng Vân Nhạc môn đều có chút khó coi.

Cuộc chiến tranh đoạt này, không thể tránh được.

Thiết Kiếm môn và Thủy Nguyệt phái liên thủ tạo áp lực, dùng phương pháp này để trá hình bức bách giao dịch vẫn thạch, kỳ thực vẫn có thể xem là thủ đoạn “ôn hòa”.

Trước đây, vì vấn đề tài nguyên và địa bàn, Thiết Kiếm môn thậm chí còn khơi mào chiến tranh.

– Bắt đầu đi!

Vân Nhạc tông chủ gật đầu.

Rất nhanh, bên phía Vân Nhạc môn có mười tên đệ tử đi ra.

– Chiêm tông chủ. Không bằng sửa lại quy tắc hôm nay, hai bên chúng ta đều đề cử ba người ra luận bàn, nhưng người thắng trận vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, người thua bị đào thải. Bên thắng lợi cuối cùng có thể thắng được toàn bộ tiền đặt cược.

Trung niên râu cá trê nói.

– Chuyện này…

Vân Nhạc tông chủ thoáng trao đổi ánh mắt với vài vị trưởng lão.

Trong Cuộc chiến tranh đoạt lần trước, ba đấu ba hoặc mười đấu mười, đều tính theo số trận, mỗi lần thắng một trận, đều thu hoạch một ít trân tài linh bảo đặt cược của đối phương.

Mà lần này, người thắng thì vẫn có thể tiếp tục chiến.

Cho đến khi một bên nào đánh bại toàn bộ đệ tử của bên còn lại thì mới giành thắng lợi, đồng thời cũng nhận được toàn bộ tiền đặt cược.

– Thiết Kiếm môn muốn gia tăng tiền cược?

Nam Cung trưởng lão nhướng mày.

– Hắc hắc, lần này chúng ta ra 300 cân Hoàng Đồng Tinh! Quý tông chỉ cần ra 200 cân vẫn thạch là được.

Trung niên râu cá trê vung tay lên.

“Phịch…”

Trên đất trống đột nhiên xuất hiện vài khối linh khoáng thạch lấp lánh ánh vàng.

– Hoàng Đồng Tinh này, luận giá trị không kém vẫn thạch bao nhiêu. Giá trị 300 cân Hoàng Đồng Tinh đã vượt qua 200 cân thiên ngoại vẫn thạch rồi.

Cao tầng trưởng lão Vân Nhạc môn đều lén lút truyền âm, có chút động tâm.

Nhưng không chỉ có động tâm, mà còn cảnh giác nhiều hơn.

Thiết Kiếm môn đột nhiên thay đổi quy tắc, còn gia tăng tiền đặt cược, tất nhiên có chỗ dựa.

– Ha ha… Lẽ nào quý tông không dám cược? Không bằng Thiết Kiếm môn ta lui lại một bước. Chúng ta ra ba người, các ngươi được nhiều thêm một người. Bốn đánh ba, các ngươi sẽ không ngại đánh chứ?

Tiếng cười chói tai của tên râu cá trê lại vang lên.

Tiếng cười này khiến đám người Vân Nhạc tông chủ đều có chút chán ghét.

– Được!

Vân Nhạc tông chủ cười lạnh nói, nếu đối phương đã dám khinh thường như vậy, hắn cũng không khách khí.