Q6 - Chương 120: Minh nguyệt đương không (Thượng)

Tương Dạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đại học mã đi thong thả đến trước người hắn, gập móng trước, để cho hắn nhìn rõ ràng hơn một chút.

Nhìn hai đứa bé trong cái giỏ trúc đang ngủ ngon lành, Ninh Khuyết rất lâu mới tỉnh táo lại, không biết vì sao, cảm thấy giữa ngực bụng một mảng ấm áp, cảm thấy rất khoái hoạt.

Tửu đồ đã chết, Triều nhị ca còn sống, Tang Tang sinh cho mình hai đứa con, giữa sinh tử có lẽ không có số mệnh luân hồi định săn gì, có đại khủng bố, thì ra cũng có đại vui thích.

Xác nhận sinh mệnh Triều Tiểu Thụ không lo ngại, Ninh Khuyết không trì hoãn thời gian, mang theo Tang Tang, cưỡi đại học mã liền rời trấn nhỏ, lấy tốc độ nhanh nhất hướng thành Thổ Dương phương tây chạy đi — thành Thổ Dương là nơi Đại Đường đông bắc biến quân đóng, nơi đó cũng có một tòa truyền tống trận, muốn về thành Trường An, đó là phương pháp nhanh nhất.

Nửa đêm, ở thời khắc đêm trầm nhất nhất, trong một tòa nhà không bắt mắt phía sau tướng quân phủ thành Thổ Dương tản ra một đạo thanh quang, thiên địa khí tức nhiều loạn một trận, sau đó một lần nữa trở nên im lặng.

Ngay sau đó, trong ngôi lầu nhỏ không bắt mắt sâu trong hoàng cung thành Trường An đó cũng tản ra một vầng thanh quang, thiên địa khí tức như mây tự do đi qua, diêm thú trong hoàng cung cảnh giác nhìn phía nơi đó.

Đại nội thị vệ cùng với quan viên Thiên Xu Xử thu được cảnh báo, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới ngôi lầu nhỏ, xác nhận truyền tống trận đã từng mở ra, lại chưa phát hiện bất cứ tin tức nào, không khỏi có chút ngơ ngẩn, qua một lát nữa, Lý Ngư mang theo thiếu niên hoàng đế vừa mới tỉnh lại đi đến trước ngôi lầu nhỏ, thấy được một mũi tên bị bẻ gãy, mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì, bởi vì trận chiến tranh này lòng luôn buộc chặt, nháy mắt liền thả lỏng đi rất nhiều.

Ninh Khuyết đã về.

Hồng Tụ Chiều đêm khuya, đã từng là thời điểm náo nhiệt nhất, nhưng hiện tại bởi vì đang là thời kì chiến tranh, các cô nương ca múa theo đoàn an ủi của quân bộ đang ở trên chiến trường khuyến khích binh sĩ, hơn nữa ở dưới ánh mắt nghiêm khắc rét lạnh của Thượng Quan Dương Vũ nhìn chăm chú, cũng không có quan to quý nhân cùng phú thương nào dám đến tìm vui, cho nên rất yên tĩnh.

Làm người ta cảm thấy có chút kỳ quái là, có con đại hắc mã dị thường thần tuấn cùng một con chó vô lại nhìn không có bất cứ tinh thần gì, lúc này đang ở ngoài lầu. Chẳng lẽ tối nay có khách? Hồng Tụ Chiều hôm nay quả thật có hai vị khách tôn quý, chỉ là hai vị khách đó rất rõ ràng không phải tới tầm hoan mua vui.

Trong phòng thanh tinh của tầng cao nhất, Giản đại gia cùng Tiểu Thảo một người ôm một đứa bé, cảm xúc rất phức tạp — đem đứa nhỏ vừa sinh một ngày ném tới một bên mặc kệ — cha mẹ như vậy thật sự là thế gian hiếm thấy.

Ninh Khuyết và Tang Tang lúc này ở trước tòa nhà bờ hồ Nhạn Minh, chính xác hơn là ở trên để hồ, đứng ở trước những cây liệu không có cành lá, hướng hồ nước bị tuyết bao trùm trầm mặc không nói.

Thật lâu sau gặp lại, trở về nơi ở cũ, bọn họ không nhớ lại quá khứ, cũng không phải đang cảm khái năm đó, mà là đang tự hỏi một số sự việc quan trọng hơn.

Ninh Khuyết nắm trong tay chày mắt trận Kinh Thần trận, Tang Tang đứng ở cạnh hắn, giống ở nhân gian mấy năm nay rất quen, đem hai tay chắp ở sau người, nhìn rất giống một vị trưởng giả.

“Chữ kia… Ta vẫn là không viết ra được.” Hắn nói.

Tang Tang xoay người nhìn hắn một cái, không xác nhận không viết ra được trong lời này của hắn, rốt cuộc là không viết ra được, hay là không muốn viết đi, mặc dù nàng và hắn tâm ý tương thông, nhưng cũng không phân biệt rõ.

Bởi vì chuyện này quá phức tạp.

“Ta bỗng có chút nhớ Long Khánh.”Ninh Khuyết lại nói.

Nói từ trên ý nghĩa nào đó, ở trong câu chuyện xưa này của hắn, Long Khánh mới là nhân vật nam số hai thật sự, nhưng khác với những câu chuyện kia, hắn đối với Long Khánh không có bất cứ tình cảm gì, tự nhiên cũng sẽ không tiếc tài nhau, hắn chỉ là nghĩ đến Long Khánh bên dòng sông cuồn cuộn trước khi chết mình lĩnh ngộ được vài thứ kia, một số thứ cùng chữ to kia tương thông.

Đem Triều Tiểu Thụ bị thương nặng ném cho hai gã sư điện không đáng tin thế nào, đem hai đứa con mới sinh ném vào lầu xanh, không có nghĩa là Ninh Khuyết không chịu trách nhiệm, hắn vội vã trở lại Trường An, muốn viết ra chữ kia.

Chỉ là chữ đó quá lớn, lớn đến hắn mặc dù có Kinh Thần trận giúp, vẫn rất khó viết ra, xa xôi tây hoang cùng bờ biển đông nam, hàn vực tuyết hải xa hơn, đều quá xa.

Đều nói tư tưởng con người xa bao nhiêu, liền có thể đi xa bấy nhiêu, nhưng chưa từng có ai nghĩ tới, tư tưởng loại sự vật này bản thân đã cực hư vô mờ mịt, muốn khiến nó đi đến nơi xa xôi, là việc khó khăn cỡ nào.

Ninh Khuyết nhớ đến giấc mơ của rất nhiều năm trước.

Giấc mơ lúc Sơ Thức.

Ở trong giấc mơ đó, hắn thấy một vùng biển khơi.

Lúc có giấc mơ đó, hắn đang ôm Tang Tang.

Nếu có Tang Tang giúp, có lẽ, hắn có thể đem niệm lực của mình, truyền tới chân trời và góc biển.

Nhưng, hắn mở miệng như thế nào?

Tang Tang xoay người, giữa ngón tay không biết khi nào đã có thêm một cái ghế nhỏ cành liều bện thành. Nàng nhìn hắn hỏi: “Ngươi nói đứa bé sẽ thích loại này hay không?”

Ninh Khuyết nói: “Ta rất thích, bọn nó tất nhiên phải thích.”

Tang Tang lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Ở trong căn nhà gỗ nhỏ kia, ngươi nói như thế nào?”

Ninh Khuyết trầm mặc một lát, nói: “Ta nói… Có thể không làm.”

Tang Tang nói: “Những người vẫn là muốn viết chữ kia.”

Ninh Khuyết nói: “Phải.”

Tang Tang nhìn phía bầu trời đêm.

Tối nay thành Trường An không tuyết cũng không mưa, có một vầng trăng sáng nhô lên cao.

“Cho dù… Viết ra chữ kia, ta sẽ chết.”

“Ta luôn cảm thấy, không nên là như thế.”

Tang Tang nói: “Cho dù ta muốn giúp ngươi, ta hiện tại cũng không biết giúp người như thế nào.”

Ninh Khuyết nói: “Ta rõ tình huống.”

“Sau đó?”

“Không có sau đó.”

Ninh Khuyết nhìn nàng, nói: “Không có bất luận kẻ nào có tư cách yêu cầu người chết, cho dù cái gọi là vì toàn bộ loài người, ta càng không có tư cách nói ra câu nói kia, cho nên, không có sau đó.”

Ánh mắt Tang Tang dừng ở trên tay hắn, chú ý tới hắn nắm cháy mắt trận rất chặt, đốt ngón tay có chút trắng bệch.

Đối với Ninh Khuyết mà nói, thành Trường An là an toàn, cho dù quan chủ đến, cũng không thể làm gì, nhưng trận chiến này chưa chấm dứt, quan chủ và đại sư huynh cùng với Tây Lăng thắng bại, đều rất quan trọng.

Hắn nhìn như bình tĩnh, trên thực tế, trong lòng có gợn sóng khó định.

Đám mây trên bầu trời trấn nhỏ quấy động không yên, cực kỳ giống mặt con người thống khổ. Khuôn mặt này nhìn mặt đất, nhìn môi một chỗ của nhân gian, vì thế người có thể nhìn thấy nó đều thấy được.

Giữa vách núi ngoài thành Hạ Lan, quan chủ cùng đại sư huynh đứng cách nhau mấy trăm trượng, áo xanh đã tàn phá, trên áo bông lại có rất nhiều vết máu, thời gian hai ngày một đêm, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Ở trong mảng vách núi này xảy ra trận chiến đấu này, không có người xem, cũng không có người ghi lại, bằng không, nhất định có thể sắp xếp vào năm hạng đầu trong lịch sử, vô luận tầng thứ hay là trình độ.