Q6 - Chương 124: Tây lăng chi tịch (Hạ)

Tương Dạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tây Lăng thần điện đầu hàng, tất nhiên sẽ đưa ra một ít điều kiện, ví dụ như Hùng Sơ Mặc muốn sống, đạo nhân trung niên muốn sống, Triệu Nam Hải muốn sống, Hà Minh Trì muốn sống, rất nhiều người đều muốn sống. Mà các điều kiện đó, là nàng cùng với Ninh Khuyết không có mặt tuyệt đối sẽ không tiếp nhận. Như vậy, nàng liên không cho đội phương hàng.

Gió sớm thổi nhẹ, váy vàng khẽ dao động, bím tóc đuôi ngựa màu đen cũng đang nhẹ nhàng lung lay. Tay nàng vẫn chắp ở sau người. Đạo nhân trung niên nhìn bộ dáng đại tông sự của cô bé này, cảm thấy có chút rét lạnh.

Không có đầu hàng, sẽ có chiến đấu. Thư viện và đạo môn trận chiến này kéo dài ngàn năm, rốt cuộc sắp sửa phân ra thắng bại cuối cùng.

Ánh mắt vô số người trên con dốc nhìn phía cái xe kéo khổng lồ hào quang vạn trượng kia.

Bóng người chưởng giáo đại nhân trong xe kéo cao lớn tựa như trong mấy chục năm nay.

Giờ này khắc này, hắn là chỗ gửi gắm tinh thần của mấy vạn người Tây Lăng thần điện, trên sườn dốc còn có rất nhiều cường giả đạo môn, chỉ cần chưởng giáo có thể đối kháng được Dư Liêm, như vậy thần điện còn có hy vọng.

Kết cục trận chiến ngàn năm này, vô luận ai thắng ai thua, tất nhiên vĩ đại vô song, trận chiến này, tất nhiên phải duy trì rất lâu, từ sáng sớm đánh tới chiều tối cũng rất bình thường.

Tứ sư huynh đem sa bàn đặt ở trên đá, hắn quen dùng tính toán để an bài sách lược, trong Hạo Thiên thần điện điểm họa một cây hương to, có lẽ hiện tại tế trời đã không còn ý nghĩa, nhưng còn có thể dùng để tĩnh thần.

Giữa Đào sơn có đóa hoa hồng tươi đẹp nở rộ. Trong vạn người chú ý, Diệp Hồng Ngư đi đến giữa sườn dốc, nhìn phía cái thần liên thật lớn kia trước thần điện, Tài Quyết thần bào màu máu ở trong gió khẽ dao động.

Nàng lời gì cũng không cần nói, mọi người đều biết ý tứ nàng, Đào sơn ồ lên một mảng.

Nàng muốn chiến với Hùng Sơ Mặc.

Bóng người trong thần liền nguy nga như núi, bất động.

Triệu Nam Hải vẻ mặt hờ hững đứng ở trước xe kéo.

Vị Nam Hải đại thần quan này chính là cường giả Trị Mệnh định phong, hắn có tư cách chiến một trận với Diệp Hồng Ngư.

Ở sau Triệu Nam Hải, còn có mười mấy tên cường giả đến từ Nam Hải, trong đó còn có hai gã Tri Mệnh cảnh.

Cường giả phía thư viện có Dư Liêm, Diệp Hồng Ngư, Trần Bì Bì và Đường Tiểu Đường.

Đạo nhân trung niên nhìn Dư Liêm một cái, đi trở về bên xe kéo khổng lồ.

Luận số lượng cùng chất lượng cường giả, Tây Lăng thần điện cũng không yếu chút nào, chỉ là khí thế hơi kém mà thôi.

Dư Liêm biết ý tứ đạo nhân trung niên nhìn phía mình một cái đó, lại không để ý chút nào, trên khuôn mặt nhỏ non nớt không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, nàng không muốn giải thích cái gì nghiêm túc chính cường.

Ở trong nhận biết của nàng, Quân Mạch rất mạnh, tiểu sư đệ rất mạnh, Diệp Hồng Ngư cũng rất mạnh, nàng đã muốn đánh trận này, như

vậy thì để cho nàng đi đánh thắng bại không có ngoài ý muốn.

Nàng thậm chí cảm thấy có chút không thú vị.

Vì thế nàng lần nữa nhìn phía phương bắc, tựa như lúc trước, giống như nơi đó có sự vật gì rất đáng chú ý.

Có gió sáng se lạnh nổi lên, thổi làm nàng nhíu lông mày nhỏ.

Tây Lăng thần quốc cách Đông hải một đoạn, nhưng gió nơi này thường thường đều đến từ trên biển, vậy đều là gió đông, gió lúc trước ở trong nắng sớm thổi nhẹ, đều là gió đông.

Lúc này gió thổi vào mặt, lại đến từ phương bắc xa xôi.

Vẻ mặt Dư Liêm khẽ thay đổi, khuôn mặt nhỏ non nớt không biết vì sao trở nên có chút tái nhợt.

Nàng xoay người, nhìn phía cái xe kéo khổng lồ kia trước Hạo Thiên thần điện.

Bím tóc đuôi ngựa đen nhanh nổi sóng, ở trên bầu trời u ám viết ra hai cái bóng đen.

– Các sư đệ sư muội nhìn ra cảm xúc của nàng có chút vấn đề, có chút kinh ngạc.

Đường Tiểu Đường hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì rồi?”

Dư Liêm nói: “Ta muốn rời khỏi.”

Lúc nói lời này, vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, thanh âm không có bất cứ run rẩy gì, nhưng ai cũng có thể nghe ra nàng lo âu cùng với phẫn nộ, mang theo hương vị chân thật đáng tin.

Quyết chiến sắp bắt đầu, nàng thân là sư tỷ cường đại nhất của thư viện, lại muốn rời khỏi?

Vậy chiến đấu kế tiếp làm sao bây giờ?

Thư viện và đường quốc mắt thấy đã sắp lấy được thắng lợi cuối cùng, chẳng lẽ, lại phải bất đắc dĩ rút đi?

Dư Liêm bỗng quyết định ra ngoài mọi người dự kiến, nhưng không có một gã đồng môn tỏ ra dị nghị, bởi vì bọn họ đã đoán được một số chuyện, vẻ mặt đều thay đổi.

Ngay lúc này, trên khuôn mặt non nớt của Dư Liên hiện lên một tia tàn nhẫn, sau đó nàng hít vào một hơi.

Trên sườn dốc nổi lên một trận gió lớn.

Ngực nàng chợt nhô lên, giống như muốn đem không khí cả Đào sơn hít hết vào trong thân thể.

Sắc mặt nàng chợt tái nhợt, không có một chút màu máu, giống như bị thương rất nặng. Mắt nàng chợt sáng ngời, khóe mắt lại bắt đầu đổ máu, tỏ ra cực kỳ đáng sợ.

Không phải gió, là thiên địa khí tức cả Đào sơn theo nàng hít thở, không ngừng rót vào thân thể nàng!

Giữa trời đất có hiện tượng khác thường, cây xanh trên Đào sơn lạc là không ngừng, đem tuyết đọng gạt xuống.

Diệp Hồng Ngự xoay người nhìn phía bên sườn núi, vẻ mặt hơi run sợ, thầm nghĩ mặc dù ngươi là hai mươi ba năm thiền, thân thể cứng như nham thạch, lại như nào ở trong thời gian ngắn như vậy, hấp thu nhiều thiên địa khí tức như vậy?

Thiên địa khí tức còn đang hướng trong thân thể Dư Liêm rót vào.

Xung đột giữa số lượng khí tức khủng bố phá vỡ khóe mắt nàng, cũng đánh tan bím tóc đuôi ngựa của nàng. Tóc đen như thác nước tản ra, sau đó theo gió từ phương bắc tới không ngừng bay múa.

Gió lặng, tóc dừng, .

Thắng đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ, mái tóc đen của nàng đang dài ra!

Nhưng, vô luận tóc đen của nàng dài ra như thế nào, lại vẫn giống lúc trước, buông ở giữa đầu gối.

Bởi vì nàng đang cao lên!

Sự non nớt trên mặt Dư Liêm dần dần lui.

Khí tức của nàng lại dần dần tăng vọt, cho đến mênh mông.

Trong mấy hơi thở, nàng đã từ một cô bé biến thành một cô gái.

Nhìn hình ảnh này, vẻ mặt đạo nhân trung niên dần run sợ. Hắn từng đọc quyền thiên thư chữ Sa, biết được rất nhiều tông phái tu hành trên đời đều có bí pháp, đạo môn cũng có cùng loại bí pháp thiêu đốt sinh mệnh đạt được lực lượng thật lớn, nhưng hắn chưa bao giờ biết có loại bí pháp nào, sẽ làm một người xuyên qua năm tháng dài lâu!

Nếu Ninh Khuyết ở trên sườn dốc, hắn sẽ liếc một cái nhìn ra công pháp Dư Liêm dùng, bởi vì trong thức hải của hắn có mảnh ý thức của Liên Sinh, càng bởi vì năm đó ở trên hồ tuyết, hắn tận mắt thấy Hạ Hầu nháy mắt già đi mấy chục tuổi.

Đây là bí mật bất truyền của Ma tông. Nháy mắt, Dư Liêm mất đi mười năm thời gian.

Nàng đem đoạn năm tháng, hoặc là nói sinh mệnh đó biến thành lực lượng.

Tốt đẹp là, nhân gian chưa nhìn thấy đầu bạc.

Nàng vốn là cô bé cực kì trẻ con.

Mười năm sau, nàng biến thành một nữ tử vẻ mặt dịu dàng, giữa lông mày lại có ý lạnh thấu xương.