Q6 - Chương 122: Minh nguyệt đương không (Hạ)

Tương Dạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trần Bì Bì và Đường Tiểu Đường từ ngoài trấn đi đến.

Hắn mặc thần bào, mang theo thần miện, vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn có mười ba môn đồ tân giáo, có lực tín ngưỡng. Đồ tể trầm mặc, cúi đầu, sau đó ngẩng đầu.

Hắn giơ lên đạo sắt, chém ra lần thứ năm.

Nhưng một lần này, hắn vẫn chưa thể chém trúng bất cứ một người nào.

Bởi vì một tảng đá xuất hiện ở trước đao.

Đá khắp núi hoang giống như đều sống lại, lại đã chết đi, đem hắn vây ở trong đó.

Đây là Khối Lũy đại trận.

Mạc Sơn Sơn mặc váy trắng, đội vương miện, lẳng lặng nhìn giữa đá hỗn loạn khắp núi.

Nàng hiện tại bày ra Khối Lũy trận, đã có bảy phần ý tứ hồ Đại Minh trước sơn môn Ma tông.

Năm đó tiểu sư thúc phá Khối Lũy, cũng cần tốn chút thời gian, đồ tể há có thể ngoại lệ?

Đồ tể rốt cuộc thu đao.

Hắn nhìn mấy đạo trận pháp đều cường đại, lại gắn bó phối hợp này giữa vách núi, trầm mặc không nói.

Hắn có thể dự đoán được, mọi người của thư viện đều đã xuất hiện ở nơi này.
Lại như thế nào cũng không nghĩ ra, đối phương vậy mà đem thư viện dọn đến nơi này!

Tiếng đàn sáo lại vang lên-, cực kỳ vui thích, thậm chí có chút đắc ý.

Dư Liêm nhìn cũng không nhìn đồ tể một cái, chắp bàn tay nhỏ sau lưng, xoay người liền đi.

Bọn người thư viện đi theo, Mạc Sơn Sơn tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Nàng vốn là một trong hai người thư viện mời vào phía sau núi, nàng đã sớm quen đem mình coi như người của thư viện, thư viện cũng đã sớm quen đem nàng coi như người một nhà.

Quân Mạch chưa rời đi, hắn khoanh chân ngồi ở trong tuyết. Hắn lẳng lặng nhìn đồ tế trong trận.

Nhiều năm trước, khi Ninh Khuyết giết Hạ Hầu, hắn ở cầu tuyết ngồi suốt một đêm, khiến Đại Đường quốc trấn quốc đại tướng quân Hứa Thế cùng Vũ lâm quân cường đại nhất không thể qua cầu một bước.

Tối nay, hắn lại ngồi xuống trong tuyết, cái này đại biểu cho thái độ của hắn.

Đồ tể nhìn hắn nói: “Chỉ cần có thời gian, ta luôn có thể phá vỡ trận này.”

Quân Mạch nói: “Chúng ta cũng chỉ cần thời gian… Nếu ngươi có thể phá vỡ trận này, vậy liền đến lượt ta đến lưu lại ngươi, đến lúc đó ta sẽ thử xem có thể tiếp được đáo của ngươi hay không.”

Đồ tể nói: “Ngươi không tiếp được.”

Quân Mạch nói: “Có lẽ.”

Đồ tể trầm mặc một lát, hỏi: “Các ngươi đợi hơn mười ngày không lên Đào sơn, vì sao? Nếu đạo môn bị diệt, Hạo Thiên nàng sẽ trở nên rất suy yếu, thậm chí sẽ chết.”

Quân Mạch trầm mặc một lát, nói: “Hoặc là bởi vì, Hạo Thiên trong mắt các ngươi, ở mọi người của thư viện ta xem ra, cũng là tiểu nha đầu

nấu cơm làm món ăn kia, nàng có thể không chết, tốt nhất không chết.”

Đồ tể hỏi: “Vì sao tối nay lại phải lên Đào sơn?”

Quân Mạch nói: “Bởi vì nàng đã về Trường An.”

Trường An, thật là một cái tên rất mỹ diệu, một tòa thành thị rất thần kỳ, có thể thu hộ rất nhiều con người bình thường, mà hiện tại, lại cần bắt đầu thủ hộ Hạo Thiên.

Quân Mạch lại nói: “Ngươi dốc sức vì bạn, ta tận sức vì sự môn, tận tâm lực lẫn nhau là được rồi.”

Đồ tể trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Quân Mạch quả nhiên luôn có lý.”

Hắn một lần nữa giơ lên đạo trong tay.

Đao ý không thể phá trận, lại cùng đao ý lúc trước lưu lại ở trong thiên địa mơ hồ hô ứng lẫn nhau.

Mây tuyết trong bầu trời đêm bị chém rách một cái khe, lúc này khe hở nhanh chóng mở rộng ra, bông tuyết dần dần ngừng, mây cũng tan, lộ ra vầng trăng sáng kia.

Quân Mạch ngẩng đầu nhìn phía vầng trăng sáng đó.

Hướng trên đường núi Đào sơn, mọi người trong thư viện gách đồ, dắt bò, vác con ngỗng trắng cùng gia sản, trầm mặc đi về phía trước.

Bọn họ từng rời Thanh Hạp, nay lại lên Tây Lăng, đường lên núi đầy cát.

Dư Liêm như có chút cảm giác, ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời đêm, cũng đã thấy vầng trăng sáng kia.

“Sư phụ, chúng ta sẽ thắng.”

Trần Bì Bì nhìn trăng, mím cười nói.

Nhiều năm trước, phu tử lên Đào sơn, chém hết hoa đào khắp núi.

Tối nay, trăng sáng nhô lên cao.

Các đệ tử của ông đã đến.

***

Sáng sớm, ánh mặt trời còn chưa từ Đông hải bên kia dâng lên, bầu trời ngay cả tờ mờ sáng cũng chưa nói tới, đen tối giống như trời mưa dầm, khiến ngọn núi kia tỏ ra có chút cô đơn.

Ngọn núi có ba sườn dốc, có bốn tòa thần điện, có mấy ngàn thần quan, mấy vạn chấp sự kỵ binh, nơi này là điện phủ đạo môn thống trị nhân gian vô số năm, cũng là thánh địa trong lòng toàn bộ Hạo Thiên tín đồ.

Lúc này trên sườn dốc có mấy vạn người, thần quan mặc áo đỏ, trữ y, chấp sự mặc đồ đen, kỵ binh mặc giáp trụ khôi giáp đen vàng, đồng nghìn nghịt khắp nơi đều có, lại không có bất cứ tiếng động nào.

Ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, đám người đồng nghìn nghịt giống như biển cả trầm mặc, sâu trong nước biển có lẽ có phần nộ, nhưng trên mặt biển không nhìn thấy chút nào, bọt biển cũng bị gió sớm thổi hư hao tiêu tan hư vô.

Có thần quan áo đỏ già nua mà thành kính, có thống lĩnh kỵ binh kiến nghị mà lạnh lùng, vô luận là ai là thân phận gì, ở trong tòa thần điện này sinh sống bao nhiêu năm, bọn họ đều rất trầm mặc, cảm xúc trên mặt bọn họ đều rất phức tạp, mọi người phẫn nộ, bị thương, ngơ ngẩn, gần như tuyệt vọng, vì thế mới có trầm mặc như chết.

Đạo môn là tôn giáo cường đại nhất từ khi con người thức tỉnh tới nay, thần điện là nơi trang nghiêm thần thánh nhất của con người, mọi người ở đây vẫng chịu ý chí Hạo Thiên thống trị thế giới này vô số vạn năm, từng hưởng thụ vô tận tôn sùng cùng vinh hoa, các loại sự vật tốt đẹp, từng có được địa vị khó có thể tưởng tượng, tất cả cái này đều sắp phải hủy diệt sao?

Mọi người trên sườn dốc nhìn dưới núi, trên cánh đồng cùng đồi gò chân núi, trong nắng sớm mờ mờ cũng có một vùng biển trầm mặc màu đen, những vùng biển này khác biển màu đen trên núi, không có bất cứ cảm giác bị thương cô đơn bất đắc dĩ gì, chỉ có thể cảm giác được trong đó mơ hồ tích tụ lực lượng, lực lượng khủng bố.

Vùng biển màu đen kia là huyền giáp trọng kỵ của Đường quốc, đó là tồn tại vô địch hoành hành thế gian, mấy vạn huyền giáp trọng kỵ đem Đào sơn bao vây nhiều tầng, trừ đại tu hành giả thật sự, không có bất luận kẻ nào có thể chạy trốn.

Có người nhìn cuối đường lên núi của sườn dốc, nơi đó có một cái thần liên, trong màn vải có vị nữ tử mặc thần bào màu máu, đội thần miện, nàng là Tài Quyết thần tọa Diệp Hồng Ngư. Nếu là trước kia, ở loại thời khắc quyết chiến này, Tài Quyết thần tọa tuyệt đối là chỗ dựa tâm lý tin cậy nhất của mấy vạn thần quan chấp sự Tây Lăng thần điện. – Mọi người tin tưởng chỉ cần có nàng, liên không ai có thể có chút bất
kính đối với Tây Lăng thần điện, nhưng, hiện tại Tài Quyết thần tọa đã đứng ở mặt đối lập của thần điện.

Có người nhìn những người gánh đồ, mang theo nội muội kia cửa vào phía bắc đường lên núi. Có người nhìn con bò già nọ. Có người nhìn con ngỗng kia. Bọn họ biết đó là đệ tử thư viện trong truyền thuyết, nhưng càng nhiều người chỉ nhìn chằm chằm một người. Người kia rõ ràng không phải Tây Lăng đại thần quan, lại mặc thần bào, đội thần miện, trong thân thể hơi béo giống như có khí tức trang nghiêm nhất nhân gian. Mọi người biết hắn là Trần Bì Bì, nhân vật thiên tài nhất của một thế hệ đạo môn mới trong lời đồn, con ruột quan chủ, nhưng, hiện tại hắn là giáo chủ tân giáo.