Chương 418: Liều Mạng

Tu La Võ Thần [C]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Hỏng rồi! Thằng nhãi đó đã có thể điều khiển linh hoạt võ kỹ thân pháp thần kỳ đó, ta bị lừa rồi!”

Lúc này, Bách Diện lão nhân mới bừng tỉnh, biết rằng bản thân đã bị lừa, vì Sở Phong đã hoàn toàn có thể tùy ý áp dụng Long Du Cửu Thiên vào chiến đấu. Sở dĩ trước đây hắn phải chạy trốn khắp nơi chính là vì muốn Bách Diện lão nhân mất cảnh giác, để hắn dễ dàng phát động lần tập kích này.

Cho dù Bách Diện lão nhân cũng bị chiêu này của Sở Phong dọa cho một trận nhưng lão không hề hoảng sợ. Với người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như lão thì việc này chỉ khiến lão ngây người một chút. Sau đó, lãonhanh chóng chuyển động, phát ra một kết giới màu lam che chắn phía trước mình.

Nhưng lão hoàn toàn không thể ngờ được, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, trên tay trái của Sở Phong đột nhiên xuất hiện một tấm bùa công kích, thả xuống kết giới mà lão đã bố trí.

Tấm bùa công kích này là của Cao hội phó chế tạo, uy lực rất mạnh, đến cả kết giới trận mà Giới Diêm bố trí cũng có thể phá vỡ thì kết giới của Bách Diện lão nhân này cơ bản là không thể trụ nổi.

“Uỳnh!” Một tiếng nổ vang lên, kết giới của Bách Diện lão nhân bị phá vỡ. Cùng lúc đó, Sở Phong cầm Tu La Quỷ Phủ hung hăng chém lên người Bách Diện lão nhân.

“Oa!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi phun ra, Bách Diện lão nhân liền hóa thành một luồng ánh sáng rơi xuống vùng đất phía dưới, tạo thành một cái hố lớn sâu thẳm.Một luồng khói đặc cũng theo đó xộc thẳng lên trời.

“Không đúng!” Thế nhưng Sở Phong có Tinh Thần lực cực kỳ nhạy cảm, hắn chẳng hề vui mừng vì chém được Bách Diện lão nhân mà ngược lại nhíu mày nhìn chằm chằm vào luồng khói đặc cuồn cuộn bên dưới, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

Bởi hắn kinh ngạc phát hiện ra, khi cái búa của mình chém vào người Bách Diện lão nhân thì lại có một loại sức mạnh hóa giải đòn tấn công của hắn, khiến cho uy lực của Tu La Quỷ Phủ chưa thể phát huy một cách toàn diện. Với nhát búa này, Sở Phong vẫn chưa giết chết được Bách Diện lão nhân.

“Giỏi lắm tên nhóc giảo hoạt nhà ngươi, nếu không có kỳ binh hộ thân nhân tạo này thì suýt chút nữa lão phu đã bị thương nặng rồi.”

Quả đúng không sai, khi Sở Phong cảm giác thấy điều gì đó không đúng thì Bách Diện lão nhân đã hóa thành một luồng ánh sáng, chầm chậm bay lên từ trong đám khói đặc cuồn cuộn kia.

Giờ phút này, khóe miệng lão còn dính một vệt máu, khuôn mặt hơi trắng bệch, trên ngực cũng có một vết thương đang rỉ máu nhưng lại chưa trúng phải đòn tấn công chí mạng nào.

Hơn nữa, cơ thể lão còn được bao quanh bởi một lớp áo giáp sáng chói trông giống hệt với hộ oản mà đám người Tống Thanh Phong sử dụng. Chắc hẳn chính lớp áo giáp sáng chói đó đã cứu lão một mạng.

“Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Dao và Đường Nhất Tu đều do ngươi giết phải không?” Ánh mắt của Sở Phong lóe lên, cao giọng chất vấn.

“Không sai, bọn chúng là do ta giết! Ta cố ý giết hết bọn chúng sau đó đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ngươi, khiến cho cả bốn thế lực cùng nổi giận. Sau đó ta tự đề cử mình để bọn họ mời ta đến ra tay giết ngươi!” Bách Diện lão nhân nói.

“Hóa ra là như vậy! Có điều ta vẫn không hiểu, hôm đó ngươi có thể ra tay giết ta nhưng tại sao ngươi không động thủ mà phải chờ đến tận hôm nay? Hơn nữa, nếu ngươi muốn phần thưởng thì chỉ cần giết ta là được, cần gì phải tự đề cử mình như thế? Ngươi không thấy phiền phức à?” Sở Phong thắc mắc, hỏi.

“Điều này rất đơn giản, ta muốn kỳ binh của ngươi nhưng cũng muốn phần thưởng đó. Vì thế ta khiến họ trả cho ta trước một nửa tiền thưởng, sau đó lại ra tay giết ngươi. Như thế cho dù ta có hủy bỏ giao kèo cũng chẳng bị thiệt gì.”

“Nhưng bốn thế lực lớn đều không phải kẻ ngốc, cho dù tiếng tăm của ta có tốt đến mấy cũng không thể vô duyên vô cớ đưa cho ta năm trăm ngàn viên Huyền châu. Con số này đối với chúng mà nói cũng không phải là nhỏ.”

“Cho nên, ta nhất định phải khiến cho bọn họ không thể chờ đợi thêm được nữa, phải làm họ càng thêm phẫn nộ, càng muốn nhanh chóng giết được ngươi!”

“Mà bây giờ,

Ta đã thành công rồi. Chỉ còn một bước cuối cùng này thôi, đó là lấy mạng ngươi và giành lấy kỳ binh!” Bách Diện lão nhân nói.

“Tức là hiện giờ trên người ngươi đang có năm trăm ngàn viên Huyền châu?” Sở Phong cố ý hỏi.

“Ha ha, thằng nhóc, không phải ngươi đang định lấy năm trăm ngàn viên Huyền châu của ta đấy chứ?” Đoán được ý đồ của Sở Phong, Bách Diện lão nhân không khỏi cười lớn, trong tiếng cười mang đầy hàm ý chế giễu.

“Thực ra ta muốn nói, ta nhất định sẽ lấy năm trăm ngàn viên Huyền châu của ngươi!”

“Xoẹt!”

Đột nhiên, Sở Phong nhảy bật lên và hóa thành một luồng ánh sáng, xông thẳng đến chỗ Bách Diện lão nhân từ chính diện.

“Hừ! Ngươi cho rằng lúc này ta còn sợ ngươi sao?” Vậy mà Bách Diện lão nhân lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn bay về hướng Sở Phong.

“Uỳnh, uỳnh, uỳnh!”

Trong chớp mắt, bọn họ bắt đầu chiến đấu với nhau, từng đợt năng lượng mạnh mẽ không ngừng nổ tung trên không trung, sáng rực như pháo hoa.

Cảnh tượng như vậy khiến cho dân chúng trong thành trì đó đều phải há miệng mở to mắt. Nhưng thành trì này hiện tại đang bị tầng tầng lớp lớp kết giới khóa chặt, người dân trong thành đều khó có thể thoát thân. Ban đầu bọn họ còn không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng sau khi nhìn thấy Sở Phong và Bách Diện lão nhân trên không trung thì họ cũng hiểu được đại khái.

Hóa ra Bách Diện lão nhân đến truy bắt Sở Phong, thành trì này trở thành chiến trường của hai người. Có điều may mắn là Bách Diện lão nhân đã bố trí rất nhiều kết giới. Hơn nữa, vì muốn hạn chế tốc độ của Sở Phong mà lão đã cố ý thu nhỏ phạm vi của kết giới trận trong cùng.

Điều này khiến cho phạm vi chiến đấu của hai người bị thu hẹp nên dân chúng trong thành không bị liên lụy. Nếu không, với thực lực của hai người này, chỉ cần một trận đại chiến thôi là tòa thành này chắc chắn sẽ biến thành bình địa, dân chúng trong thành cũng đều bị chôn sống.

Bách Diện lão nhân sử dụng kỳ binh nhân tạo nên tốc độ và sức mạnh đều được tăng lên, mạnh hơn trước đó gấp nhiều lần. Đặc biệt là lão đã sử dụng nhuần nhuyễn thuật kết giới nên phòng thủ tấn công đều linh hoạt.

Còn về Sở Phong, lúc này tay hắn nắm chặt kỳ binh, thế tấn công cũng không thể xem thường. Nhất là khi phối hợp với tốc độ tuyệt đối của hắn, ngay cả Bách Diện lão nhân cũng không dám sơ suất.

Trận chiến của hai người cực kỳ quyết liệt, Sở Phong dựa vào tu vi Huyền Võ bát trọng và thủ đoạn đặc biệt cùng kỹ thuật cao siêu của mình để giao chiến với Bách Diện lão nhân, một đệ nhất sát thủ Thiên Võ tam trọng. Thế mà trận chiến ấy ngang tài ngang sức, đã qua vài canh giờ rồi mà kết quả vẫn bất phân thắng bại.

“Nhóc con, ta không thể không thừa nhận ngươi đúng là một thiên tài, còn trẻ như vậy mà đã có thực lực cao đến thế! Nếu như sau này ngươi đạt đến Thiên Võ cảnh, e rằng ngay cả Hoàng triều Khương thị cũng chẳng là gì với ngươi!”

“Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay ngươi sẽ chết trong tay ta! Lão phu đã hết kiên nhẫn với ngươi rồi, không có nhiều thời gian để mà đôi co với ngươi đâu! Mau chóng kết thúc đi!”

Cơ thể Bách Diện lão nhân lóe lên, bỗng nhiên cắt đuôi được Sở Phong. Sau đó lão hạ xuống dưới đất, tiếp tục khởi động kết giới trận.

Lần này lão tiếp tục thu nhỏ không gian chiến đấu lại, không để cho Sở Phong có bất cứ một con đường thoát thân nào. Cứ như vậy, lão ta có thể dễ dàng đẩy Sở Phong vào chỗ chết.

“Khốn kiếp, chỉ có thể dùng chiêu này liều mạng thôi!”

Sở Phong thông minh như vậy nên ngay lập tức liền nhận ra ý đồ của Bách Diện lão nhân. Hắn quan sát một lúc, lướt qua tầng tầng kết giới đang bao phủ khắp tòa thành này, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, lập tức đứng thẳng người, bay về phía Bách Diện lão nhân đang khởi động đại trận pháp kết giới.