Chương 330: Thiếu Niên Non Nớt

Tu La Võ Thần [C]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Huyễn Lôi tông, trong tòa tông môn hạng hai này vẫn giống như xưa, trên mặt trưởng lão cùng đệ tử luôn là vẻ tươi cười, tu luyện thì tu luyện, trò chuyện thì trò chuyện, một cảnh vui vẻ vinh quang phồn thịnh. Nhưng lại chẳng có ai biết thiếu tông chủ của Huyễn Lôi tông bọn họ giờ đang ở hậu hoa viên chịu đủ sự hành hạ đánh đập của một vị thiếu niên.

“Đừng đánh nữa, cầu xin ngươi đấy, ngươi muốn gì ta cũng cho hết.”

Mặt mũi của thiếu tông chủ Huyễn Lôi tông lúc này đã bầm dập, giờ chỉ đơn giản nhìn vẻ ngoài của gã thì căn bản chẳng ai nhìn ra đây là vị thiếu tông chủ phong độ tiêu sái trước kia, trên thực tế thì ngay cả giọng nói của gã cũng đã thay đổi luôn, còn khó nghe hơn tiếng heo bị chọc tiết nữa.

“Ngươi cho rằng ta là ai hả, tưởng ta đến đây để ăn cướp bóc lột chút tiền lẻ của các ngươi à?” Sở Phong khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng lúc đang nói thì lại đưa tay bắt lấy túi càn khôn của thiếu tông chủ kia, cùng lúc đó cũng quét ánh mắt nhìn những nam nữ thanh niên đã bị dọa đến tái nhợt mặt mày ở xung quanh.

“Vị tiểu huynh đệ này, xin ngài vui lòng nhận lấy.” Khỏi phải nói, đám ngươi kia rất phối hợp, cả đám vội vàng lấy túi càn khôn của mình ra dâng thẳng lên cho Sở Phong.

“Ừ, không tệ, coi như cũng có mắt đấy.” Sau khi Sở Phong bỏ hết túi càn không vào bao thì hài lòng gật đầu.

Nói thật, dù thân phận mấy người này hẳn là không thấp, đồ trong túi càn khôn của bọn họ chắc cũng không tệ, nhưng đối với Sở Phong có yêu cầu rất hà khắc về tài nguyên tu luyện mà nói thì bình thường cũng chẳng đặt vào mắt.

Mà trước mắt, sở dĩ Sở Phong lấy túi càn khôn của bọn họ vì giờ nói thì xấu hổ chứ Sở Phong chẳng còn đồng nào dính người, lấy mấy cái túi càn khôn này của họ thì mới bù đắp vào được một ít.

Sau khi thu hồi mấy cái túi càn khôn của những người kia thì Sở Phong lại dời mắt về vị thiếu tông chủ mặt mũi đã bầm dập này, đanh giọng nói: “Ngươi nghe kĩ cho ta, hôm nay ta mang Lý Đại Đầu đi, tốt nhất ngươi cứ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

“Nếu để ta biết ngươi còn dám gây khó dễ với Lý Đại Đầu và người nhà của gã ta thì người gặp nạn không chỉ có ngươi đâu, còn có cả phụ thân và Huyễn Lôi tông này của ngươi đấy.”

Lúc Sở Phong nói chuyện thì mắt lóe lên tia tàn ác, tản ra sát khí lạnh như băng khiến cho người khác chỉ cần liếc qua cũng có cảm giác hàn khí xâm nhập vào cơ thể, dấy lên nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng, làm cho người ta nghĩ rằng lời này của hắn tuyệt đối không phải là lời đùa giỡn mà là nói được thì làm được.

Ngay sau đó thì Sở Phong lại đưa tay lục lọi mò lấy lệnh bài ở bên hông thiếu tông chủ Huyễn Lôi tông, dứt khoát cầm lấy rồi bảo: “Mượn cái này một chút, trước hết cứ nằm ở đây nghỉ ngơi đi, kết giới này khoảng nửa ngày nữa sẽ tự giải trừ.”

Nói xong những lời này thì Sở Phong chuẩn bị rời đi, mà thiếu tông chủ của Huyễn Lôi tông vẫn tiếp tục truy vấn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thấy thế, Sở Phong ngẩng đầu mỉm cười: “Ta là Tu La.”

Nói xong, Sở Phong tung người lên tự vượt qua kết giới ra ngoài rồi nhẹ nhàng lướt đi, để bọn người thiếu tông chủ Huyễn Lôi tông đang trợn mắt há hốc đứng tại chỗ ở phía sau, trên mặt bọn họ vẫn còn đọng lại sự kinh hãi sâu sắc đối với Sở Phong.

Bắt đầu từ hôm nay, trong đầu bọn gã sẽ mãi mãi in dấu bóng dáng của một thiếu niên, một người tuổi còn nhỏ hơn bọn gã nhưng thực lực đã đáng sợ đến mức lạ lùng – Tu La.

Trong địa lao của Huyễn Lôi tông giam giữ rất nhiều người, bọn họ bởi vì đủ mọi loại lý do mà bị nhốt ở đây, nhưng người thảm nhất bị giam ở đây chắc chắn sẽ là những tên đã đắc tội vị thiếu tông chủ kia.

Ở đây, bọn họ sẽ không bị chịu bất cứ hình phạt nào cả, nhưng lại bị cấm tu luyện, nếu bị nhốt chung thân thì chỉ có nước chờ chôn tiền đồ cả đời ở đây mà thôi, mà những tên đắc tội thiếu tông chủ thường sẽ có kết cục như vậy.

“Mau nhìn kìa, hình như tên kia vì đắc tội với thiếu tông chủ mới bị đưa vào đây đó.”

“Vậy gã ta chết chắc rồi, người đã đắc tội với thiếu tông chủ thì cho dù là lão thiên vương cũng không cứu nỗi.” Một phạm nhân trong phòng giam đang liên tục chỉ trỏ nghị luận về một nam thanh niên dáng người gầy gò chẳng nói lời nào ngồi ở trong góc nhà lao.

“Ê! Tiểu tử kia, ngươi tên gì?” Sau khi biết được tên thanh niên này đúng là đã đắc tội với thiếu tông chủ thì vài tên phạm nhân lại liếc mắt nhìn nhau rồi chẳng có ý tốt gì mà xúm lại vây quanh thanh niên kia.

“Ta, ta tên là Lý Đại Đầu, mấy vị sư huynh có chuyện gì không?”

Thanh niên bị những người này dọa sợ, phạm nhân ẩu đả với nhau là chuyện thường tình, nhưng gã ta lại đắc tội với thiếu tông chủ nên sẽ có rất nhiều người muốn vuốt mông ngựa mà ra tay, vì thế nhiều người đắc tội thiếu tông chủ vào trong lao này đang sống sờ sờ lại bị đánh cho đến chết đấy.

“Hả? Ngươi tên Lý Đại Đầu? Lần đầu tiên ta thấy được cái tên khó nghe đến vậy đấy, tới đây quỳ xuống rồi tự tát mặt mình một ngàn lần đi.” Một tên nam tử chỉ vào Lý Đại Đầu rồi lớn tiếng quát.

“Mấy vị sư huynh này, chúng ta không thù không oán, sao lại gây khó dễ với ta thế?” Mặc dù Lý Đại Đầu nhát gan nhưng sẽ không dễ dàng cúi đầu, quỳ xuống rồi tự mình tát một ngàn cái cũng là một trong những truyện gã ta tuyệt đối sẽ không làm.

“Con mẹ nó, bảo ngươi tát thì ngươi cứ tát đi, còn ở đó mà nói nhảm, đánh cho ta.” Thấy Lý Đại Đầu không vâng theo thì tên nam tử kia giận tím cả mặt, nhấc chân lên đạp Lý Đại Đầu ngã nhào xuống đất, ngay sau đó tất cả mấy tên phạm nhân trong phòng giam ở tòa lao này lại vây quanh đấm đá đủ kiểu với Lý Đại Đầu.

“Dừng tay, các ngươi làm gì thế?” Đúng lúc này thì lão Phương cùng các trưởng lão trông coi đi đến, mở cửa lao đưa tay chỉ vào đám người ở trong rồi nghiêm nghị quát lớn, có điều trong vài trưởng lão trông coi ở phía sau lưng lại lộ ra một người thiếu niên tiêu sái mặt mày vẫn còn non nớt

“Trưởng lão, tiểu tử này đắc tội thiếu tông chủ, giờ chẳng những không biết ăn năn mà còn dám ăn nói lỗ mãng sỉ nhục thiếu tông chủ, thân là một thành viên của Huyễn Lôi tông tất nhiên có nghĩa vụ giúp thiếu tông chủ dạy dỗ gã ta một trận.”

“Đúng đấy trưởng lão, tiểu tử này không hề ngoan ngoãn, phải trách phạt gã ta lại một chút mới được, nhốt gã ta cả đời ở đây cũng chưa đủ đâu.”

Thấy thế, vài tên đệ tử đồng môn của đám đang ra tay với Lý Đại Đầu kia cũng vội vàng giải thích cặn kẽ, bọn gã là cố ý làm thế, tuy nói bọn chúng cũng vì phạm tội mới bị nhốt vào đây, nhưng dùng cách đánh đập người đã đắc tội với thiếu tông chủ để đạt được thiện cảm của các trưởng lão lại là một cách khá hiệu quả đấy.

Còn lúc này thì Lý Đại Đầu chỉ cúi gằm mặt không nói gì, bởi vì gã ta biết minh xui xẻo rồi, gặp mấy lời ngụy biện của đám người này thì gã ta vốn không tìm ra chỗ hở nào để giải thích cả, chắc chắn sẽ chẳng những không có được sự giúp đỡ của các trưởng lão này mà còn phải chịu trách phạt đau đớn hơn nữa kìa.

Nhưng mà ngay lúc Lý Đại Đầu nghĩ mình xấu số cùng đám nam tử đánh người đang chờ được khen ngợi kia, thì vài trưởng lão trông coi lại đưa mắt về phía thiếu niên đứng ở bên cạnh, cung kính hỏi: “Đại nhân, ngài xem thử, chuyện này…”

Sở Phong cười nhạt, nói: “Thiếu tông chủ đã bảo nếu ai dám ra tay với Lý Đại Đầu thì phải bẻ tay bẻ chân chúng hết, ngươi có nghi vấn gì không?” Trong lúc nói chuyện thì Sở Phong khoát tay, tấm lệnh bài của thiếu tông chủ đã hiện lên trong lòng bàn tay.

“Tuân lệnh.” Thấy tấm lệnh bài này thì vài tên trưởng lão kia tức khắc hạ quyết tâm, chẳng dám nghi ngờ gì nữa.

Mà khi bọn lão quay lại thì mắt đã lóe lên tia hung quang, sát khí hiện trên khuôn mặt, ra tay không chút lưu tình với mấy tên nam tử kia.

“Á…”

Lúc này đây, tiếng hét xé ruột xé gan vang lên chẳng dứt, mấy tên nam tử còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì thì đã bị vài lão trưởng lão dứt khoát bẻ hết tay chân. Còn Lý Đại Đầu thì lại càng kinh ngạc trợn mắt há hốc, đứng đờ đẫn tại chỗ, cả mặt tràn ngập khiếp sợ cùng khó hiểu.

Cho đến khi thiếu niên non nớt đứng cách đó không xa kia đưa gã ta ra ngoài nhà lao rồi cưỡi bạch đầu điêu chở gã ta về hướng nhà của mình thì gã ta rốt cuộc mới hiểu được rằng mình đã được cứu rồi, hình như là được một người thiếu niên cứu.