Chương 406: Hắn chính là sở phong

Tu La Võ Thần [C]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Bà mẹ nó chứ thật khinh bỉ. Rõ ràng Tông chủ để Đường Nhất Tu phụ trách việc xây dựng chi nhánh ở Tần Châu. Kết quả là hắn ta cả ngày mua vui hưởng lạc, giao tất cả trọng trách cho chúng ta.” Một đệ tử trong đó tức giận bất bình nói.

“Ây! Đừng oán trách nữa! Ai bảo địa vị chúng ta không bằng người ta, thực lực cũng không bằng người ta. Hơn nữa, Đường Nhất Tu đã vậy, Hỏa Thần môn, Bạch Tạng giáo, Tiêu Dao cốc người của ba nơi đó không phải cũng đều thế cả sao?”

“Bảo là muốn ở lại Tần Châu xây dựng chi nhánh để dễ bề tróc nã Sở Phong nhưng thực tế, bốn người bọn họ suốt ngày chỉ biết tìm nơi ong bướm mua vui hưởng lạc cùng nhau, không quan tâm đến việc gì.” 

“Không thể không nói, cho dù Thiếu cốc chủ của Kiếm Thần cốc Mộ Dung Vũ có kiêu ngạo đến thế nào nhưng ít nhất người ta có chính sự, đừng thấy hắn còn nhỏ mà coi thường. Hiện tại hắn ta quả thật đang chuyên tâm xây dựng chi nhánh của Kiếm Thần cốc tại Tần Châu. So với đại đệ tử của nhà chúng ta thì người ta mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.”

Một người đệ tử khác dù miệng nói đừng oán trách nhưng trên thực tế trong lời nói của cậu ta cũng mang ngữ khí uất hận tương tự.

“Thôi đủ rồi! Đừng nhắc đến những chuyện không hay này! Nào! Uống rượu thôi!” 

“Uống rượu, uống rượu thôi! Ăn xong bữa cơm này còn phải tiếp tục lên đường nữa, trong một tháng nếu không làm xong việc xây dựng chi nhánh, nhất định sẽ bị Đường Nhất Tu trừng phạt.” Đám đệ tử của Nguyên Cương tông cùng nâng cốc chè chén say sưa.

“Ế! Bà mẹ nó, ông đây đang nói chuyện với ngươi đấy, thằng nhãi ngươi không nghe thấy hả?” Cùng lúc đó, người đàn ông cao lớn đầu trọc đứng trước mặt Sở Phong cũng trở nên tức giận.

Bởi y muốn Sở Phong rời khỏi cái bàn rượu này nhưng Sở Phong lại chẳng hề để ý đến y. Điều đó khiến y cảm thấy bị xúc phạm, bị coi như không tồn tại nên cực kỳ tức giận. 

Có điều, vì ở đó có đệ tử của Nguyên Canh tông nên y cũng không dám lớn tiếng nạt nộ mà đến trước mặt Sở Phong hạ thấp giọng xuống, hung tợn uy hiếp, nói: “Bà mẹ nó, nếu ngươi còn giả câm giả điếc với ta, có tin ta sẽ cắt đứt tai và lưỡi của ngươi không?”

“Ta thấy ban nãy ngươi nói vài lời thật lòng nên hôm nay ta tha cho ngươi một mạng.” Sở Phong cười rồi nói.

“Cái gì? Thằng nhãi nhà ngươi lại dám uy hiếp ta? Lại còn ngông cuồng dõng dạc nói một câu tha cho ta một mạng? Ngươi thật sự biết tìm cái chết đấy!” Nghe những lời Sở Phong nói, người đàn ông cao lớn đầu trọc lại càng tức đến nghiến răng nghiến lợi, không thể chịu đựng được cơn tức giận này nữa, đưa bàn tay to lớn tóm lấy vạt áo của Sở Phong. 

“Xoẹt!” Ngay vào lúc này, chỉ thấy thân hình Sở Phong lóe lên một cái, tên đầu trọc còn chưa nhìn rõ là chuyện gì thì Sở Phong đã biến mất không dấu vết.

Khi Sở Phong xuất hiện lại thì đã đứng trên bàn rượu của đệ tử Nguyên Canh tông rồi, hắn hỏi: “Mấy người các ngươi ai có thể cho ta biết Đường Nhất Tu hiện tại đang ở đâu?”

“Ngươi là kẻ nào?” 

Thấy thế, vẻ mặt của đám đệ tử Nguyên Canh tông liền thay đổi, theo bản năng lùi lại về sau một bước, quan sát đề phòng Sở Phong vì vừa rồi tốc độ của hắn thật sự là rất nhanh. Trước đó bọn chúng vốn chẳng có chút cảnh giác nào nên cho rằng Sở Phong là một vị cao thủ luyện võ.

“Sao nào? Lẽ nào đến các ngươi cũng không nhận ra ta sao?” Sở Phong cười nhẹ một cái, trong lúc nói chuyện liền đưa tay phải lên, lột bỏ cái mũ cỏ ở trên đầu xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt anh tú của hắn.

Mà khuôn mặt này hoàn toàn giống với bức hình trên lệnh truy nã! 

“Ngươi! Ngươi là Sở Phong?” Trông thấy Sở Phong, các đệ tử của Nguyên Canh tông vốn đang căng thẳng, ngay lập tức liền trở nên phấn khích.

“Cái gì? Hắn là Sở Phong?”

Cũng trong lúc này, những người khác trong quán rượu cũng đều chú ý đến việc đấy. Sau khi đối chiếu cẩn thận liền nhận ra người đang đứng trên bàn hóa ra lại là Sở Phong. Điều này đã khiến cho những người trong quán rượu bị dọa cho một phen khiếp vía. 

Rất nhiều người bị dọa đến mức phải chui xuống gầm bàn, sợ rằng bị Sở Phong và đám đệ tử của Nguyên Canh tông làm liên lụy. Những người đứng gần cửa liền cứ thế mà phá cửa chạy ra ngoài.

Đều chạy hết rồi.

Nhưng chính vào lúc này, nếu nói biểu cảm đặc sắc nhất vẫn là người đàn ông cao lớn đầu trọc. Lúc này, gã vẫn đang ngồi đơ như khúc gỗ, toàn thân không ngừng run lên bần bật, đôi đũa trong tay cũng rơi cả xuống. Cái bản mặt đó vốn dĩ rất khó coi, lúc này lại càng xấu xí thậm tệ, biểu lộ sự sợ hãi vô cùng. 

Bời vì ban nãy y vừa nhục mạ Sở Phong, lại còn uy hiếp hắn. Điều này khiến y vốn cho rằng Sở Phong là người rất mạnh, bỗng cảm thấy mất hết can đảm, cực kỳ sợ hãi, cho rằng mình chết chắc rồi.

“Bắt lấy hắn! Bắt được hắn thì có thể lấy được phần thưởng. Cho dù chũng ta là đệ tử của Nguyên Canh tông cũng có thể lấy được phần thưởng!” Đột nhiên, có người hét to lên, một người đệ tử của Nguyên Canh tông xông lên tấn công Sở Phong trước.

“Bịch!” Thế nhưng, mới chỉ nhìn thấy Sở Phong tung một chưởng ra, cơ thể người đó liền nổ tung cả ra rồi, đến tiếng kêu giãy chết cũng không kịp cất lên rồi hóa thành một vũng máu, bắn lên khắp vách tường ở xung quanh, nhuốm đầy một khoảng đất lớn dưới chân. 

“Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!…” sau đó, Sở Phong liên tiếp tung chưởng, chỉ trong nháy mắt cả mười bảy người đều biến thành vũng máu, chết oan chết uổng.

“Thiếu hiệp tha mạng! Thiếu hiệp tha mạng!” Thời khắc này, tên đệ tử của Nguyên Canh tông định ra tay nhưng lại chưa kịp ra tay mặt trắng bệch như một tờ giấy, hai mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Gã không hề do dự liền quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu tạ lỗi với Sở Phong. Bởi gã đã tận mắt chứng kiến huynh đệ của mình ban nãy còn sống sờ sờ đứng xung quanh gã nhưng chỉ trong chớp mắt lại bị Sở Phong đánh cho tan tác thành một vũng máu. Gã thật sự không thể khống chế được sự sợ hãi của mình. 

Lúc nãy gã có thể cảm nhận được, Sở Phong đáng sợ như thế nào. Người thiếu niên mới chỉ mười sáu tuổi làm sao có thể là thứ phế vật như lời Đường Nhất Tu nói. Quả thực hắn là một kẻ cực kỳ mạnh, hơn nữa còn là một tiểu ác ma giết người không chớp mắt.

“Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi có thể nói cho ta biết Đường Nhất Tu đang ở đâu không?” Sở Phong đứng trên bàn chậm rãi bước đến mép bàn thì cúi người xuống, hỏi tên đệ tử Nguyên Canh tông đang không ngừng dập đầu quỳ trên đất.

“Ta… Ta biết! Ta biết Đường Nhất Tu ở đâu. Nhưng… Nếu ta nói cho ngươi, ngươi có thể tha cho ta một mạng không?” Tên đệ tử này cũng khá thông minh, gã không từ chối Sở Phong ngay nhưng cũng không nói ngay Đường Nhất Tu đang ở đâu. 

“Chỉ cần ngươi dẫn đường cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, hơn nưa còn có thưởng cho ngươi.” Hai mắt Sở Phong híp lại, để lộ ra nụ cười sáng lạn không chút tà ý.

Nhưng trong mắt tên đệ tử này, có nhìn thế nào hắn cũng giống một con xác ma đáng sợ, nhìn gã cười với ý đồ xấu.

Thế nhưng, gã đệ tử này lại chẳng còn cách nào khác. Cho dù biết Sở Phong sẽ không tha nhưng gã cũng chỉ còn cách lựa chọn dẫn đường cho Sở Phong. 

Bởi ít nhất gã vẫn còn một cơ hội sống. Vì thế gã đứng dậy, nói với Sở Phong:

“Ta đồng ý dẫn đường cho ngươi! Không cần phần thưởng, chỉ cần ngươi có thể tha cho ta một con đường sống là được.”

“Cầu xin ngươi đấy! Ngàn vạn lần xin đừng giết ta. Nhà ta vẫn còn người già, trẻ nhỏ, bọn họ đều phải dựa vào ta mà sống. Nếu ta chết đi, bọn họ chắc chắn sẽ chết đói, huống chi ta cũng chỉ là một tên đệ tử tép riu. Nguyên Canh tông truy nã ngươi không có liên quan gì đến ta.” 

“Yên tâm đi, ta nói không giết ngươi thì nhất định sẽ không giết ngươi.” Sở Phong nắm chặt lấy bả vai của tên đệ tử này, sau đó chỉ thấy một trận gió mạnh cuồn cuộn thổi đến. Ngay trong quán rượu, Sở Phong và tên đệ tứ đó đã biến mất trong nháy mắt.

Sau khi Sở Phong rời đi, quán rượu bỗng trở nên yên ắng, mọi người đều trốn dưới gầm bàn, bị dọa sợ cho đến mức tay chân run rẩy, không ai dám xen vào.

Một lúc lâu sau, khi không có bất cứ động tĩnh gì nữa, hai người đàn ông cao lớn đang trốn trong gậm bàn mới cẩn thận bò lên. 

Chỉ có điều, sau khi họ nhìn thấy cảnh tượng trong quán rượu thì không khỏi nuốt một miếng ngước bọt, suýt nữa hai chân mềm nhũn, bị dọa cho ngất đi.

Bởi lúc này trong quán rượu, khắp nơi đều là máu, không chỉ trên mặt đất mà ngay cả trên vách tường, thậm chí là nóc nhà cũng toàn là máu. Cảnh tượng kinh hoàng này thật sự khiến người ta kinh sợ.

“Đại ca! Đại ca! Huynh không sao chứ?” Khi hai người đó phát hiện ra người đàn ông cao lớn đầu trọc vẫn ngồi đơ trên ghế, lại càng giật mình kinh hãi, vội vàng chạy đến bên cạnh tên đầu trọc đó. 

Lúc này, tên đầu trọc đó mặt mũi đờ ra, vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt khi nhìn thấy Sở Phong ban nãy, đến hai mắt cũng chưa từng chớp qua. Sau một lúc lâu, đôi môi của y mới dần dần mấp máy, mở miệng nói: “Hắn! Hắn! Hắn quả nhiên giống với những gì cháu ta nói! Hắn rất mạnh!”

“Phù phù!” Sau khi nói xong, cơ thể người đó lại có rúm lại, hai mắt trợn trừng, trèo lên bàn rồi bất động.

Mà hai người còn lại sau khi đã thăm dõ kỹ lưỡng, sắc mặt liền thay đổi. Bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông đầu trọc đó đã chết rồi, bị dọa cho sợ chết rồi.