Chương 297: Biểu đệ

Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Được cao đồ của Đan Vương điện, còn là cường giả Kim Đan khen ngợi, đổi thành nữ tu Trúc Cơ khác không biết đã vui đến mức nào, nhưng Thanh Châu Minh Ngọc kiêu ngạo lại không có chút vui mừng nào, cực kỳ lạnh lùng gật đầu đáp lễ lại. Đây là nhìn trên thân phận tu sĩ Kim Đan của Vân Mộng Trạch, nếu là tu sĩ Trúc Cơ khác, Lữ Tịch Thần cũng lười để ý

Tuy bị mỹ nhân lạnh nhạt nhưng Vân Mộng Trạch không hề để ý. Y nho nhã cười khẽ một tiếng, nói: “Mỹ nhân tất kiêu ngạo, huống chi là Thanh Châu Minh Ngọc, thứ cho tại hạ càn rỡ thô lỗ rồi, xin tự phạt một ly.”

Tao nhã uống cạn một ly Linh tửu, Vân Mộng Trạch cũng là người lõi đời, đương nhiên có cách làm dịu bầu không khí. Y tùy ý đưa mắt nhìn một đám đệ tử Thương Vân, phát hiện chỉ có Bạch Dịch coi như khí độ bất phàm, lại hỏi Du Kiến Hải: “Không biết vị tuấn kiệt này là người phương nào, chẳng lẽ cũng là cao đồ Hàn Ngọc tông?”

Có lẽ tu sĩ cấp thấp Thanh châu khá lạ lẫm với Vân Mộng Trạch, nhưng ở Dự châu, vị cao đồ Đan Vương này tiếng tăm lừng lẫy. Không được Thanh Châu Minh Ngọc coi trọng, Vân Mộng Trạch vẫn trò chuyện vui vẻ như trước tỏ khí độ quân tử bất phàm.

Khác Vân Mộng Trạch, Du Kiến Hải vẫn là bộ dạng nửa sống nửa chết kia. Y hé mắt, nói: “Vị này chính là Bạch Dịch Thương Vân tông, biểu đệ của ta.”

PHÌ!

Vân Mộng Trạch vừa uống một ngụm Linh tửu tức thì phun sạch ra ngoài, bắn đầy mặt và cổ Vương Hạ. Bị tu sĩ Kim Đan phun rượu, Vương Hạ không dám phát tác, cố nén lửa giận hừ hừ hai tiếng. Không chỉ Vân Mộng Trạch, ngay cả Bạch Dịch cũng thoáng kinh ngạc.

“Biểu đệ của ngươi?”

Vân Mộng Trạch chỉ hơi đổi sắc với biểu hiện vừa rồi xong đã khôi phục khí độ, gõ quyển sách trên tay lên bàn, hỏi: “Ta nhớ Du huynh hẳn là cô nhi kia mà, sao đột nhiên lại nhiều ra một vị biểu đệ thế?”

“Ta là cô nhi nhưng đâu phải chui ra từ viên đá.”

Du Kiến Hải cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Hai năm trước lúc đến Thanh châu du lịch, ta không thu hoạch được gì, bù lại biết dòng họ của mẹ ta. Hóa ra mẹ ta họ Bạch, vất vả mấy tháng, cuối cùng ta tìm được biểu đệ nhà mẹ đẻ, ừ, chính là vị Bạch Dịch này.”

Du Kiến Hải nói như thật khiến những người khác hai mặt nhìn nhau, ngay cả Vương Hạ cũng thật sự nghĩ vị tu sĩ mang theo con thỏ lớn này là biểu ca Bạch Dịch.

Phát hiện Vân Mộng Trạch âm thầm quan sát, Bạch Dịch bật cười lớn, nói: “Kiến Hải biểu huynh mạng khổ, từ bé lẻ loi một mình, tính tình hơi lười nhác quái đản, nếu có chỗ nào không phải mong Vân huynh rộng lòng tha thứ, tại hạ thay biểu huynh kính Vân huynh một ly.”

Nói rồi, Bạch Dịch nâng chén tương kính, Vân Mộng Trạch xấu hổ nâng chén đáp lễ. Lúc hai người uống rượu, mí mắt Du Kiến Hải giật giật, âm thầm giơ ngón tay cái về phía Bạch Dịch.

“Biểu đệ đừng lo lắng quá, ta và Vân huynh cũng là quen biết từ lâu.” Du Kiến Hải cười ha ha, sau khi uống Linh tửu, bịa chuyện như thật: “Biểu đệ à, năm trước đệ nhờ ta tìm Hùng Tông Thảo, giờ vi huynh mang đến cho đệ, thứ này không dễ tìm đâu, phí hơn nửa năm của ta đấy.”

Sau đó y lấy một cây Linh thảo cổ quái không khác Hùng Tông là bao, nói: “Xương cốt đệ ốm yếu từ nhỏ, luyện Hùng Tông Thảo thành Hùng Cốt Đan vừa lúc có thể cường cân kiện thể, nhưng tốt nhất lúc tiến giai Kim Đan hãy dùng. Dược hiệu của Hùng Cốt Đan không chỉ giúp cường cân kiện thể mà còn có kỳ hiệu củng cố Kim Đan. Sau khi đệ đột phá Kim Đan rồi phục dụng, nó sẽ giúp Kim Đan của đệ vững như bàn thạch.”

Cảnh giới của tu sĩ càng cao càng dễ xuất hiện tình trạng bất ổn, nhất là lúc vừa phá cảnh, sơ sẩy một cái, tu sĩ sau khi phá cảnh rơi xuống cảnh giới cũ cũng không ít.

Hùng Cốt Đan là một loại Linh đan cấp 5, giá trị xếp đầu trong đám Linh đan cấp 5, giá một viên ít nhất là 60 vạn Linh thạch. Loại Linh đan này có công hiệu cường kiện gân cốt, dù là tu sĩ yếu đến mức da bọc xương, sau khi dùng xong cũng lập tức gân cốt khỏe mạnh, thể chất tốt lên. Đương nhiên, giá trị của Hùng Cốt Đan cao như vậy là do công dụng củng cố cảnh giới Kim Đan.

Bất kể là mới đột phá Kim Đan hay đã là Kim Đan trung kỳ, thậm chí lúc đột phá Kim Đan hậu kỳ, Hùng Cốt Đan đều có thể củng cố cảnh giới của Tu Chân Giả. Chính bởi vậy, chỉ cần là Kim Đan giàu có một chút thì đều chuẩn bị một viên Hùng Cốt Đan trước khi phá cảnh. Mà Hùng Tông Thảo này chính là nguyên liệu chính để luyện chế Hùng Cốt Đan.

Du Kiến Hải vừa lấy Hùng Tông Thảo ra, ánh mắt Vân Mộng Trạch đã thay đổi, vẻ tham lam lóe lên rồi biến mất.

Vân Mộng Trạch thân là cao đồ Đan Vương điện, đương nhiên y biết rõ công dụng của Hùng Cốt Đan, không những vậy còn từng dùng hai viên, lần lượt là trong lúc đột phá Kim Đan và đột phá Kim Đan trung kỳ. Lần này chạy từ Dự châu tới Thanh châu, mục đích chính của Vân Mộng Trạch là tìm kiếm Hùng Tông Thảo.

Trong vòng mười năm, Vân Mộng Trạch nắm chắc mình sẽ đột phá Kim Đan hậu kỳ, nhưng Hùng Cốt Đan thì y không có. Hai viên trước đó đã hao hết tài sản của y, trong đó một viên sư tôn y bạn cho. Chính vì thế nên trước khi đột phá đến Kim Đan hậu kỳ, y tính tìm một gốc Hùng Tông Thảo để luyện chế Hùng Cốt Đan.

Dù là đệ tử Đan Vương điện nhưng gia tài Vân Mộng Trạch cũng không quá giàu. Nếu mua một viên thành phẩm Hùng Cốt Đan, y sẽ nghèo rớt, khó có thể mua một vài đan dược khác. Vậy nên y mới định tìm kiếm Hùng Tông Thảo để tự luyện chế, lúc này mới có mặt ở thịnh hội giao dịch trước khi cuộc chiến giành Linh mạch ở Thanh châu bắt đầu.

“Đa tạ biểu huynh.” Bạch Dịch cố ý chắp tay, nói xong thì nhận cây Linh thảo kỳ dị kia.

“Đợi chút!” Vân Mộng Trạch không nhịn được, mở miệng nói: “Du huynh, vị biểu đệ này của ngươi chỉ có tu vi Trúc Cơ, không biết năm nào tháng nào mới có thể đột phá Kim Đan, giờ đưa Hùng Tông Thảo cho hắn có phải hơi sớm không?”

“Sớm ư?” Du Kiến Hải uể oải chán nản nói: “Sớm muộn gì đệ ấy cũng đột phá Kim Đan, chờ lần tới ta đi Thanh Châu không biết đã sang thời đại nào rồi. Hùng Tông Thảo ta cũng không dùng được, đưa sớm đưa muộn đều như nhau.”

Du Kiến Hải cắt ngang lời hắn rồi ném Hùng Tông Thảo về phía Bạch Dịch, nhìn cây Linh thảo quái dị kia sắp được Bạch Dịch đỡ lấy, Vân Mộng Trạch nhướng mày, bỗng thúc dục linh lực, hút Huỳnh Tông Thảo về tay mình.

“Vân huynh, ngươi có ý gì đây?” Du Kiến Hải kinh ngạc hỏi, Bạch Dịch cũng khó hiểu đầy mặt nhìn Vân Mộng Trạch.

“Khụ, Du huynh, thực không dám giấu, ta đang thu thập Hùng Tông Thảo, chi bằng cây này bán trước cho ta. Lấy năng lực của ngươi, chắc hẳn không khó để tìm một gốc cây.” Vân Mộng Trạch xấu hổ nói.

Như để chứng minh lời Vân Mộng Trạch, trên bục gỗ bên ngoài bất ngờ đấu giá một cây Hùng Tông Thảo, giá sàn của Linh thảo là tám vạn Linh thạch, vừa xuất hiện đã bị nâng lên mười vạn.

Thấy giá cả không ngừng tăng lên, Vân Mộng Trạch bỗng ảo não. Nếu biết trên hội đấu giá sẽ xuất hiện Hùng Tông Thảo, việc gì y phải chịu phần nhân tình này chứ.

Thấy Hùng Tông Thảo trên hội đấu giá đã bị hét giá lên mười một vạn Linh thạch, Du Kiến Hải hơi do dự, nhìn Bạch Dịch, lại nhìnVân Mộng Trạch, dường như đang lưỡng lự khó quyết.

Lúc này Bạch Dịch rất biết lựa lời nói: “Nếu Vân huynh cần dùng gấp vậy cây Hùng Tông Thảo này tặng cho Vân huynh vậy.”

“Biểu đệ đã nói vậy thì đưa Vân huynh đi, ta cũng không cần đến. Vân huynh để lại mười vạn Linh thạch là được.” Du Kiến Hải cực kỳ thoải mái nói giá ra.

Mười vạn Linh thạch, không lệch lắm với giá tiền Hùng Tông Thảo, mà trên hội đấu giá Hùng Tông Thảo đã lên tới mười một vạn, đang sắp chạm tới mốc mười hai vạn Linh thạch, người hô giá phần lớn là Trưởng lão Kim Đan của tông phái lớn, hơn nữa tất cả đều là Kim Đan trung kỳ.

Ít nhất so với Hùng Tông Thảo trên hội đấu giá thì được hời hơn một vạn Linh thạch, cho dù vị cao đồ Đan Vương Điện Vân Mộng Trạch này quen nhìn các mặt xã hội, lúc này cũng tự đáy lòng cảm ơn Du Kiến Hải và Bạch Dịch.

Xem qua Linh thảo một lát, Vân Mộng Trạch thoải mái để lại một vạn Linh thạch trung cấp, cầm Linh thảo xin phép cáo từ, lúc rời đi còn cố ý mỉm cười với Lữ Tịch Thần, đổi lại là cái hừ lạnh của Thanh Châu Minh Ngọc.