Chương 289: Ép mua ép bán

Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sự xuất hiện của Du Kiến Hải khiến Bạch Dịch càng thêm cẩn thận với Thanh Không Lôi mười năm tới. Toàn bộ đám cường giả thiên tài ở Thanh Không Vực tụ hội để tìm ra tu sĩ Kim Đan đứng đầu nhất định không dễ. Ngay cả Nguyệt Nô Ngự Thú Tông chăn nuôi ngàn năm cũng nhận chủ, có trời mới biết trong Tam đại châu khác còn xuất hiện dạng thiên tài nào.

Chỉ sợ Thanh Không Lôi sẽ là một trận khổ chiến khó mà tưởng tượng nổi. Bạch Dịch cười khổ nhưng không lo sợ. Tiên Quân chưa bao giờ sợ hãi việc chiến đấu cùng cấp.

Tin tức về hội đấu giá chỉ cần dừng lại một lát trong trấn nhỏ là biết, còn ba ngày nữa mới bắt đầu cuộc chiến giành Linh mạch. Càng gần ngày, kỳ trân dị bảo xuất hiện trên hội đấu giá càng nhiều. Khi cuộc chiến giành Linh mạch bắt đầu, giao dịch ở thị trấn nhỏ này cũng gần như xong hết.

Bạch Dịch trầm ngâm một lát, quyết định sau khi mua một bộ áo tơi Thanh Trúc bên đường thì tới hội đấu giá xem có xuất hiện Long thảo trong Long Xà Thảo không.

Đi qua vài quầy hàng bên đường, khi Bạch Dịch đang tìm áo tơi Thanh Trúc vừa người thì nghe thấy giọng nói ngạc nhiên không chắc của Chúc Hỏa vang lên trong thức hải.

“Nguyệt Nô à chủ nhân, sao con quái vật đó lại được thả ra vậy! Hại ta khi nãy sợ đến không dám thở gấp.” Trong giọng nói hèn mọn bỉ ổi của Chúc Hỏa còn chứa sự sợ hãi, rõ ràng nó cực kỳ kiêng kỵ còn thỏ lớn khi nãy.

Bạch Dịch khẽ nhíu mày, dùng thần thức quát: “Chỉ là dị thú có huyết mạch hồng hoang đã dọa ngươi đến mức đó à?”

Nếu là Yêu thú cấp 3 bình thường, khi thấy Yêu thú cấp 5 sợ hãi là phải. Nhưng Chúc Long cũng là dị chủng hồng hoang, đừng nói là cấp 3, cho dù Chúc Long cấp 1 cũng không sợ Yêu thú cấp 5. Tên tiểu tử Chúc Hỏa hèn mọn bỉ ổi này đã làm bay sạch khí thế hung mãnh và kiêu ngạo của Chúc Long Vạn Phá. Nói nó là Long, chẳng bằng nói nó là trùng. Đây cũng là chỗ bất đắc dĩ của Bạch Dịch.

Bị chủ nhân quát, Chúc Hỏa không nói nữa, im lặng mà phun ra nuốt cây Xà thảo. Không ai biết trong lòng nó oán thầm chủ nhân thế nào.

Người trước thế này, người sau thế kia, Bạch Dịch không cần nghĩ cũng biết tâm tư hiện giờ của Chúc Hỏa. Có lẽ tên tiểu tử hèn mọn bỉ ổi này đang tự nói trong lòng: Yêu thú cấp 3 không sợ Yêu thú cấp 5 mới lạ, có giỏi thì ngươi làm thịt con thỏ kia đi. . .

Lắc đầu, Bạch Dịch không thể làm gì với Chúc Hỏa. Trong mắt hắn là một bộ áo tơi Thanh Trúc dày với kích cỡ vừa người xuất hiện trên quầy hàng không xa.

Thấy áo tơi Thanh Trúc vừa người, Bạch Dịch định bước lên mua. Loại áo tơi có mảnh trúc dày thế này giá sẽ cao hơn chút, có lẽ khoảng một trăm Linh thạch. Một trăm Linh thạch cấp thấp không là gì với Bạch Dịch, trong túi trữ vật của hắn, số lượng Linh thạch còn trên cả trăm vạn.

Người bán áo tơi là một cậu bé hơn mười tuổi, dáng người gầy teo yếu ớt, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, nhìn như vừa khỏi bệnh. Điều lạ là cậu bé này không có chút tu vi nào, bên người cũng không có người thân, trên quầy hàng cũng chỉ có một bộ áo tơi Thanh Trúc mà thôi.

Một cậu bé phàm nhân bán áo tơi, hiện tượng này không có trong trấn nhỏ. Nhưng quầy hàng của cậu bé phàm nhân này thường xuyên có người vào xem, phần lớn tu sĩ hỏi giá xong đều lắc đầu rời đi, vì áo tơi cậu bé phàm nhân này bán hơi đắt, giá một trăm hai mươi Linh thạch.

Ba mươi lăm Linh thạch đã mua được một chiếc áo tơi luyện chế bình thường, gần như không ai tiêu tốn hơn một trăm Linh thạch. Dù sao áo tơi bình thường cũng che được mưa Huyết Sát trong hóa cảnh, chẳng qua phí thêm chút linh lực nữa thôi.

Áo tơi cũng giống một loại Pháp khí cấp thấp, chỉ cần lượng nhỏ linh lực đã giúp che mưa máu được rồi. Về phần tốn nhiều thêm hay ít đi chút linh lực, trong mắt phần lớn tu sĩ đều không quan trọng, mà việc chào giá áo tới một trăm hai mươi Linh thạch đã định rằng sẽ không ai hỏi thăm.

Tuy nói không ai định mua cái áo tơi được luyện chế cực kỳ cẩn thận này nhưng người chú ý tới quầy hàng này rất đông. Một món hời lớn bày ở đây, một số Tu Chân giả tâm tư bẩn thỉu sao lại không đến cắn một ngụm.

Hai Tu Chân giả cảnh giới Luyện Khí vẫn luôn lượn quanh ở quầy hàng này, nhân lúc không ai hỏi tới bộ áo tơi kia, đại hán cao lớn vạm vỡ trong hai người chặn quầy hàng kia lại, người còn lại y như khỉ ốm thì hung ác đứng trước mặt đứa bé phàm nhân.

“Ba mươi Linh thạch, bộ áo tơi này ta mua.” Khỉ ốm nói xong, móc ra ba mươi Linh thạch trực tiếp ném trên quầy hàng của đứa bé, sau đó nhắc chiếc áo tơi Thanh Trúc kia lên.

Thật ra chiếc áo tơi này bán với giá một trăm hai mươi Linh thạch thì hơi đắt, nhưng trong phạm vi một trăm Linh thạch vẫn bán được. Vì cái giá chênh bảy mươi Linh thạch ở giữa, khỉ ốm và tráng hán muốn ép mua ép bán.

“Bộ áo tơi này của ta giá một trăm hai mươi Linh thạch, ngươi đưa ba mươi chưa đủ!”

Tuy rằng đứa bé kia không có tu vi, nhưng nó cũng mười mấy tuổi rồi, đương nhiên biết tính toán đơn giản. Nhận ra có người muốn lấy áo tơi mang đi, nó lập tức hô lên. Nhưng giọng nó quá nhỏ, trên đường lại quá ồn, hầu như không ai nghe thấy.

“Nể mặt mũi còn không biết xấu hổ, một chiếc áo tơi rách nát giá ba mươi Linh thạch là đắt rồi, còn hét nữa thì ta cắt lưỡi ngươi luôn!” Khỉ ốm đe dọa đứa bé, tay cầm áo tơi lên định rời đi ngay.

Khắp nơi trong trấn đều là Tu Chân giả, khỉ ốm và tráng hán chỉ có tu vi Luyện Khí, bọn chúng không dám mạnh mẽ đoạt lấy, để lại ba mươi Linh thạch chỉ vì ngăn chặn miệng lưỡi đám chủ quán xung quanh mà thôi.

Đứa bé phàm nhân vừa thấy đối phương cầm áo tơi chuẩn bị đi, nó cuống đến đỏ mắt, lảo đảo xông tới bắt lấy góc áo khỉ ốm, la lớn: “Cha! Mẹ! Có người đoạt áo tơi!”

Một đứa bé phàm nhân không thể có được Thanh Trúc, dù có cũng không luyện chế thành áo tơi được. Hóa ra đứa bé này còn có cha mẹ ở gần bên. Nghe nó hô to, khỉ ốm hung ác đạp bay nó rồi tính chạy trốn với đồng bọn gã.

“Tiểu Cương!”

Cách đó không xa vang lên tiếng hét lớn, một nam nhân xấp xỉ ba mươi tuổi da ngăm đen bước nhanh đến, trong tiếng hét còn có một phần lo lắng. Theo sau y là một vị phu nhân trẻ tuổi, hẳn hai người là một đôi vợ chồng.

Nam nhân và vợ vốn cách đó không xa chạy tới. Họ chỉ hỏi giá cả đan dược ở quầy hàng xung quanh, giao quầy hàng nhà mình cho con trông giữ, không ngờ chỉ một lát đứa con phàm nhân của họ đã bị người ta ức hiếp.

Khỉ ốm và tráng hán cướp áo tơi chưa kịp rời khỏi, đôi vợ chồng đã đuổi tới.

Nam nhân mặt đen thấy áo tơi trong tay khỉ ốm, biết rõ tâm tư đối phương, y giận dữ nói: “Trước mắt bao người bắt nạt một đứa bé phàm nhân, các ngươi mà là Tu Chân giả à.”

“Bọn trộm cắp các ngươi trả áo tơi lại cho chúng ta!” Phu nhân trẻ tuổi vội vàng ôm con bị đạp dưới đất, mắt hạnh lộ sát ý, nghiêm giọng quát.

Tráng hán và khỉ ốm bị người nhà chính chủ túm được, đang định ăn nói khép nép nhận lỗi, chợt phát hiện đôi phu thê đối diện cũng là tu vi Luyện Khí. Khỉ ốm liền đảo mắt, không những không trả áo tơi về, còn nói đầy lý lẽ: “Chúng ta đâu có cướp đoạt. Linh thạch đã để lại, muốn trách thì trách đứa con ngoan của các ngươi bán giá quá hời.”

Tráng hán kia thấy ánh mắt khỉ ốm, lập tức làm chứng: “Ba mươi Linh thạch cấp thấp là giá bán của tiểu tử kia, chúng ta giao Linh thạch xong nó lại đổi ý. Trên đời làm có loại mua bán thế này, bộ áo tơi này chúng ta mua xong rồi.”

“Ăn nói bậy bạ!” Nam nhân mặt đen lửa giận đầy đầu, quát: “Ngươi nghĩ Tiểu Cương nhà ta ngu à, bán ngươi ba mươi Linh thạch? Áo tơi một trăm hai mươi Linh thạch, các ngươi đừng hòng lấy cái giá ba mươi để ép mua, nghĩ vợ chồng chúng ta dễ bắt nạt à!”