Chương 295: Thỏ xuyên tường

Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sự bất thường xảy ra ở tường bắc diễn ra trong âm thầm, giống như trong lúc vô tình, gian phòng có thêm một hình điêu khắc thỏ.

Đệ tử Thương Vân vẫn đang bàn luận về hóa cảnh, trừ Bạch Dịch không ai phát hiện đầu thỏ trên tường kia.

Trong phòng có thêm một đầu thỏ kỳ dị đã cắt đứt Bạch Dịch đang chìm trong suy nghĩ. Hắn đưa mắt ra phía tường bắc, tỉnh bơ đổ chén linh tửu xuống, nói: “Nếu linh tửu sát vách đã uống xong, Kiến Hải huynh không ngại vào đây ngồi một lát chứ?”

Bạch Dịch bỗng nhẹ giọng, Vương Hạ và Nghê Thu Vũ nghe thấy đều sững sờ, sau đó vị đệ tử Thương Vân trẻ tuổi kia bất ngờ phát hiện sự quái dị ở tường bắc.

“Thỏ, con thỏ!”

Đệ tử trẻ tuổi này một kêu lên, những người khác đều quay đầu nhìn ra, vậy nên mấy chén rượu đều rơi hết xuống đất.

Trên tường có thêm một cái đầu thỏ, loại dị tượng này chưa ai từng thấy, ngay cả đệ tử Thương Vân lão làng Vương Hạ cũng bị dọa thất kinh, thiếu chút nữa Nghê Thu Vũ đã gọi Triền Vân Mạt ra.

Hai mắt con thỏ lóe lên, trên đầu của nó lại có thêm một người.

“Bạch huynh, ngươi xem khi nào đầu ta mới đáng giá một vạn linh thạch đây. Tự ta cắt đổi, ngay cả một hũ linh tửu cũng không mua nổi, người nghèo thật khó sống mà.”

Người trên tường vừa nói vừa lắc lư, sau một khắc, một con thỏ cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Trên lưng thỏ là một thanh niên tướng mạo bình thường nằm sấp.

Thanh niên hạ mắt, ngữ khí cũng uể oải yếu ớt, nhìn rất lười biếng, cộng thêm tư thế nằm sấp trên người thỏ, xem qua chính là một tên lười điển hình.

Thanh niên xuyên tường đến không phải ai khác chính là vị tu sĩ Ninh Châu Du Kiến Hải mà Bạch Dịch gặp trên đường.

Uỳnh, uỳnh.

Con thỏ lớn nhảy hai cái đã đến trước bàn. Du Kiến Hải cũng không khách sáo, vung tay lấy một bình linh tửu, đầu tiên là lười biếng uống một ngụm, sau đó tiện tay vỗ một bức họa trên bàn Bạch Dịch.

“Cái nơi quỷ quái thâm sơn cùng cốc như Ninh Châu khiến tu sĩ Ninh Châu chúng ta bước ra ngoài đều nghèo kiết xác.” Dường như không đủ sức nói hết, Du Kiến Hải lại uống một ngụm linh tửu, lúc này mới phấn chấn tinh thần, nói tiếp: “Vẫn là Thanh Châu các ngươi nhiều tiền, một vạn linh thạch một đầu người, loại mua bán này rất có lời nha.”

Két!

Tiếng ghế ma sát vang lên, khi nghe Du Kiến Hải nói xong câu đó, Vương Hạ, Nghê Thu Vũ thậm chí cả các đệ tử Thương Vân khác đều nghe ra ý bất thiện trong lời vị khách mới đến, đám đệ tử Thương Vân họ đều làm tốt chuẩn bị.

Nhất thời bầu không khí trong bao sương khá kỳ dị. Ngay tại lúc này, ở bục gỗ trên đài, hội đấu giá chính thức bắt đầu.

Vật phẩm đấu giá đầu tiên là sáu loại linh đan cấp tám, tu sĩ phụ trách đấu giá lời vàng tiếng ngọt giới thiệu dược hiệu của linh đan, không lâu sau, từng tiếng hô giá vang lên.

Khi hội đấu giá vừa bắt đầu, một thiếu nữ mi tâm điểm chu sa vội vã chạy tới nhà gỗ, giữa trán là sự vội vã. Sau khi xông vào hội đấu giá, được mấy đồng môn chỉ điểm liền trực tiếp chạy tới bao sương chỗ Bạch Dịch.

Soạt

Bao sương bị đẩy mạnh ra, Lữ Tịch Thần đầy giận dữ bước vào.

Trong bao sương còn mấy vị trí trống, nhưng Lữ Tịch Thần lại đi tới vị đệ tử Thương Vân trẻ tuổi bên người Bạch Dịch, âm thanh lạnh lùng nói: “Lui ra.”

Bầu không khí kỳ quái trong bao sương bị Thanh Châu Minh Ngọc đột nhiên xông vào quấy rầy, vị đệ tử Thương Vân trẻ tuổi kia mặt mũi đầy si mê ngoan ngoãn nhường chỗ.

Thanh Châu Minh Ngọc, đây chính là tiên tử trong mắt tất cả tu sĩ trẻ tuổi Tu chân giới Đại Phổ, được nhường chỗ cho tiên tử cũng là một loại vinh quang.

Thấy Lữ Tịch Thần ngồi cạnh Bạch Dịch, rõ ràng sắc mặt Nghê Thu Vũ hơi đổi. Nhưng nàng không mở miệng, vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm vào thanh niên coi thỏ như ghế dựa kia.

“Là ai tuyên bố treo thưởng, chúng ta gấp bội, dùng hai vạn linh thạch mua đầu đối phương!”

Câu đầu Lữ Tịch Thần nói đã mang sát ý dày đặc. Khi nàng phát hiện bức họa Bạch Dịch và treo thưởng kia, lập tức triệu tập đệ tử Hàn Ngọc tông tìm kiếm tung tích Bạch Dịch. Dù sao Bạch Dịch cũng là người nổi tiếng nhất trong cả trấn nên không bao lâu Lữ Tịch Thần đã nhận được tung tích Bạch Dịch, vậy nên vội chạy tới hội đấu giá.

Vừa mới ngồi xuống, Lữ Tịch Thần đã phát hiện đối diện có con thỏ lớn, trong lúc kinh ngạc, nàng bật thốt lên: “Con thỏ này lớn thật! Nuôi được bao lâu rồi?”

Tính tình thiếu nữ đương nhiên không so được với Nghê Thu Vũ trầm ổn, nói xong câu này Lữ Tịch Thần cũng cảm thấy hơi đường đột. Đặc biệt là khi nàng phát hiện tu sĩ lạ lẫm Du Kiến Hải nằm sấp trên con thỏ và vẻ mặt căng thẳng của đệ tử Thương Vân, cuối cùng phát hiện bầu không khí trong bao sương khá kỳ quái.

Nhìn thấy Lữ Tịch Thần, Bạch Dịch hơi bất ngờ, vì mấy tháng không thấy, khí tức Trúc Cơ hậu kỳ của Lữ Tịch Thần đã đậm hơn, gần như có dấu hiệu phá cảnh.

Không giống các đồng môn khác như lâm đại địch, vẻ mặt Bạch Dịch vẫn bình tĩnh như trước, cười cười, nói: “Lấy tu vi Kim Đan của Kiến Hải huynh, chẳng lẽ lại để ý vạn khối linh thạch?”

Du Kiến Hải vẫn là bộ dáng lười biếng kia, cũng không kinh ngạc khi Bạch Dịch nhìn được tu vi mình, gật gù với bức họa trên bàn: “Một vạn linh thạch đương nhiên không đủ, Lữ cô nương ra hai vạn linh thạch cũng keo kiệt quá. Không bằng chúng ta đổi đầu người của Bạch Dịch lên mười vạn linh thạch, bởi như vậy, tu sĩ Kim Đan cũng không kìm lòng được. Đến lúc đó tới một người chúng ta chụp một người, chỉ đoạt túi trữ vật, sau đó đánh bất tỉnh ném ra ngoài trấn.”

Ngữ khí như đồng bọn chia của của Du Kiến Hải khiến thần sắc lo lắng của đệ tử Thương Vân hơi khá lên. Lữ Tịch Thần lại kinh ngạc hỏi: “Ngươi nhận ra ta?”

“Mi tâm điểm một chu sa, Minh Ngọc chói thiên hạ.” Du Kiến Hải đáp: “Nếu ngay cả Thanh Châu Minh Ngọc cũng không biết thì uống một chuyến tới Thanh Châu của ta rồi.”

Du Kiến Hải vẫn là vẻ mặt nửa sống nửa chết như cũ, mặc dù mỹ mạo Lữ Tịch Thần như thiên tiên nhưng không chuyển được tính lười sâu trong người y. Y nhấc mí mắt liếc qua Lữ Tịch Thần rồi hạ xuống, vẫn uể oải yếu ớt như trước nói: “Bạch huynh, chủ ý của ta thế nào?”

Cái chủ ý đánh toàn cường giả Kim Đan trong trấn, không phải nói vị tu sĩ Ninh Châu này nghèo đến không sống nổi, mà là căn bản không để tu sĩ Kim Đan Thanh Châu vào mắt.

Bạch Dịch cười nhạt một tiếng, nói: “Mười vạn linh thạch không coi là nhiều, tu sĩ Kim Đan chưa chắc sẽ động tâm, nếu nhiều thêm nói không chừng sẽ thu hút Nguyên Anh, không bằng định giá hai mươi vạn đi.”

“Có lý, quả nhiên Bạch huynh là người đồng đạo.” Du Kiến Hải lười nhác gật đầu.

“Nếu Kiến Hải huynh đã hâm mộ đầu tại hạ đáng giá, vậy cơ hội hiếm có này tặng cho ngươi đi.” Bạch Dịch bình tĩnh nói: “Việc vẽ người này tại hạ cũng có chút bản lĩnh, Kiến Hải huynh đợi chút, ta sẽ vẽ xong gương mặt lười biếng của ngươi.”

Nói rồi Bạch Dịch quan sát Du Kiến Hải giây lát, nói với vị đệ tử Thương Vân trẻ tuổi kia: “Tìm chút mực, tiện lấy một xấp giấy Tuyên Thành lại đây, ít quá không đủ Kiến Hải huynh dương danh.”

Đệ tử Thương Vân trẻ tuổi đáp một tiếng, đứng dậy thực sự muốn ra ngoài tìm giấy mực.

“Được rồi được rồi.” Du Kiến Hải thở dài thở ngắn nói: “Sao giờ tu sĩ lại gian xảo như vậy, lừa chút linh thạch mà khó thế ư, đám chày gỗ chết đâu hết rồi, nửa ngày cũng không tìm được ai.”

Kế hoạch lấy Bạch Dịch làm mồi bị hẫng, Du Kiến Hải lập tức lộ vẻ uể oải không phấn chấn, cũng không biết y thiếu linh thạch thật không.

Nghe thấy đối thoại quái dị mà thú vị của hai người, Lữ Tịch Thần đột nhiên nhớ tới một danh hiệu, nàng hơi kinh ngạc nói: “Vừa tham tiền vừa lười, ngươi là Du Kiến Hải Ngự Thú Tông!”