Chương 60: Thả Ta Ra

Tra Thú Hoàn Lương Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi Minh Chiêu đi vào Kim Dao cung của Tịnh Vũ thì Tịnh Vũ đã tiếp nhận mệnh lệnh của Cốc Nhiễm mà chạy tới Thiên Vi cung, điều này rất hợp ý của Minh Chiêu, biết A Ly được an bài ở Thanh Viễn điện hắn liền đi thẳng tới đó, chậm một giây cũng không muốn.

Thanh Viễn điện bài trí quy củ, không xa hoa cũng không quá đơn sơ, vật dụng gia đình phong cách cổ xưa, đơn giản nhưng tinh tế. Trên chiếc giường gỗ lim vàng ở giữa phòng, A Ly hai tay bó gối, cúi đầu tựa như đang nghỉ ngơi, hai mắt nhắm chặt, mày nhăn lại, mái tóc đen mượt buông dài như thác nước, chưa bao giờ thấy nàng an tĩnh như lúc này.

Bên cạnh có một lư hương mạ vàng đang lượn lờ định hồn hương có tác dụng thôi miên.

Minh Chiêu không vội đi vào, yên lặng nhìn A Ly đang ngủ say. Chưa bao giờ hắn thấy nữ nhân này an tĩnh như vậy, cũng may hắn biết tính tình A Ly thế nào nếu không sẽ bị dáng dấp của nàng lúc này mê hoặc. Lắc đầu, Minh Chiêu đi tới, cảm giác như đụng phải một bức tượng vô hình.

“Thì ra là vậy…” Minh Chiêu lui ra sau một bước, chả trách sao nữ nhân này lại an phận như vậy, thì ra Tịnh Vũ đã giăng kết giới thiên la trong Thanh Viễn điện làm cho A Ly ra ngoài cũng không xong mà người ngoài cũng không vào được. Như vậy chả khác nào bị giam lỏng.

Minh Chiêu thấy hắn không có nhẫn tâm như Tịnh Vũ, lúc trước A Ly ở Vô Vi cung của hắn, hắn cũng không có giam cầm nàng như vậy, ngược lại còn để nàng tùy hứng đi lại khắp nơi, cũng không thời thời khắc khắc đều canh chừng nàng. Hắn biết đối với một nữ nhân như A Ly thì càng hạn chế nàng, nàng càng muốn rời đi. Nhưng cuối cùng hắn cũng không được như ý, lợi dụng hắn phải đối phó với Tịnh Vũ, nữ nhân này liền bỏ đi. Có lẽ vì không muốn đi theo vết xe đổ của Minh Chiêu nên Tịnh Vũ mới dùng tới cách này để giữ nữ nhân này lại.

“A Ly!” Minh Chiêu tính đánh thức A Ly nhưng không thành công.

“A Ly A Ly A Ly! Nhanh chóng rời giường ! Có gà nướng ăn!” Minh Chiêu giống như đọc bí quyết, âm thanh còn rất lớn, vang vọng cả Kim Dao cung. A Ly lười biếng hé mắt thấy trước mặt là một yêu nghiệt tiên quân đang la lối, mái tóc đen mượt như tơ được cố định bằng một sợi tơ màu tím, giữa trán khảm một viên hắc diệu thạch, thân mặc y phục màu đen, không có việc gì lại bày ra bộ dáng yêu nghiệt như vậy, là muốn câu dẫn thiếu nữ phạm tội sao?

“Gà nướng ở đâu?” thanh âm của A Ly mềm mại lại hơi khàn vì vừa tỉnh ngủ, nàng cảm thấy cả người vô lực, thật muốn tiếp tục ngủ tiếp, cảm giác này dường như bắt đầu xuất hiện từ khi đi theo Tịnh Vũ, nàng ngủ rất say, đầu óc mụ mị, không muốn làm gì hết.

Còn muốn tiếp tục ngủ…

Bỗng nhiên, A Ly như nhớ ra chuyện gì, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, nhưng hai chân mềm nhũn, ngã ngồi lên mặt đất.

“Ta đã ngủ bao lâu rồi? đáng chết, mau thả ta ra” A Ly gầm nhẹ, thật là ngủ đến ngu người, suýt chút nữa đã quên đại sự. Hỉ Hỉ còn ở bên ngoài Thiên Vi cung chờ nàng, mà nàng đã ngủ bao lâu rồi? Hỉ Hỉ bây giờ ra sao? Chết tiệt. Nàng thực sự không xứng làm mẹ.

Minh Chiêu thấy A Ly hành động như vậy, cảm thấy nàng có chút không bình thường lại nhìn lư hương bên cạnh, tựa hồ như đó là nguyên nhân làm cho A Ly an phận ngủ, thì ra là định hồn hương. Tịnh Vũ làm vậy thật đúng.

“Nếu muốn khôi phục tinh thần thì mau dập tắt định hồn hương trong lư hương kia đi” Minh Chiêu bĩu môi nói với A Ly.

“Chả trách!” A Ly lẩm bẩm một tiếng, chống hai tay đứng dậy, đi về phía lư hương. “Đông “ một tiếng, mấy khối hương màu đen từ trong rớt ra, A Ly cởi giày hung hăng đập nát chút, khói trắng cũng tiêu tán.

“Nữ nhân, ngươi vội vã như vậy là muốn đi theo ta sao?” Minh Chiêu tươi cười, có thể thấy được trên má mơ hồ có một lúm đồng tiên, làm cho khuôn mặt tà mị của hắn càng thêm thanh tú.

A Ly trợ mắt nhìn Minh Chiêu “ nếu ngươi giúp ta ra ngoài, ta có thể suy nghĩ đi theo ngươi”

Kết giới này chủ yếu là để ngăn A Ly chạy trốn cho nên ở trong rất khỏ cởi bỏ, nàng lại toàn thân vô lực cho nên có lòng mà không có sức. Nếu Minh Chiêu có thể giải bỏ kết giới này thì nàng sẽ nhân cơ hội đó mà rời đi.

“Chờ.” Minh Chiêu rất sảng khoái, lui ra sau một bước, ngón tay phải đặt lên hắc diệu thạch trên trán, mắt nhắm lại, một luồng hồng quang bắn ra từ lông mày của hắn, vầng sáng này từng bước, tường bước bao phủ lấy kết giới trong Thanh Viễn điện.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới những tiếng bàn tán

“A, Tiểu Lệ Tử, nghe Chư Tử của Thiên Vi cung nói Cốc Nhiễm tiên quân bắt được một bạch hồ tiểu yêu trên cây đào ở trước cưa cung, ngươi thấy có buồn cười không? tiểu bạch hồ kia còn chỉ tay vào bố cáo truy nã, nói nữ nhân được vẽ hình trên đó chính là mẫu thân của nàng, còn nhờ mọi người giúp nàng tìm mẫu thân, ta cười đến đau cả bụng…” một nữ tiên nô vừa quét rác vừa tám.

“Ha ha. . . Ta cũng nghe nói, nghe đồn tiểu bạch hồ kia có thể là nữ nhi của Ma Quân, hung thủ giết cả nhà Tô gia rất có thể là bạch hồ yêu Thương Nguyệt của Thanh Khâu sơn”. Tiên nô đang tưới hoa liền dừng tay, quay sang phụ họa, nói y như nàng đã chứng kiến sự việc.

“Nói như vậy, xem ra tiên quân của chúng ta vừa bị Cốc Nhiễm thượng tiên triệu đi khẳng định là có liên quan tới chuyện này”

“Ai nha, đã lâu không có đại chiến , chiến thần Tịnh Vũ tiên quân của chúng ta đã rảnh rỗi nhiều nằm rồi, đã tới lúc vinh quang cho Kim Dao cung chúng ta”

“Nếu hung thủ đúng là vợ chồng Ma Quân thì chuyện này hơi khó à nha, bọn họ tuy rằng đã thoái ẩn nhưng vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với ma giới, nếu xử lý không tốt sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa thiên giới và ma giới a”

Hai tiên nô hăng say tám chuyện mà không để ý cách các nàng không xa, trong Thanh Viễn điện đang có hai đôi tai cũng lắng nghe các nàng nói chuyện.

Sắc mặt của A Ly và Minh Chiêu đều không tốt, đắm chìm trong suy nghĩ, nhất thời không khí rất an tĩnh.

Kết giới còn chưa được cởi bỏ, Minh Chiêu buong ngón tay đặt trên hắc diệu thạch, thu hồi pháp lực.

“Bạch hồ kia trở thành nữ nhi của ngươi khi nào?” Minh Chiêu thần sắc quái dị nhìn A Ly.

“Ta cùng tiểu hồ ly kia hợp ý nên nhận nàng làm nữ nhi thì sao? Chẳng lẽ còn phải hỏi ý kiến của ngươi?” A Ly lòng nóng như lửa đốt, lại thấy Minh Chiêu thu tay, giống như không giúp nàng cởi bỏ kết giới nên khẩu khí cũng không tốt.

Minh Chiêu giễu cợt cười một tiếng, không trả lời.