Chương 58: Tô Phù Phong, Ngươi Hãy Đợi Đấy

Tra Thú Hoàn Lương Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Có đánh chết A Ly cũng không thể tưởng tượng được mình lại thu dưỡng một nữ nhi, lại là một nữ nhi có rất nhiều vấn đề. Vừa mới biến thành hình người nên Hỉ Hỉ cái gì cũng không hiểu, suốt ngày quấn lấy A Ly hỏi không ngừng. Này, lại có vấn đề mới rồi kìa.

“Mẫu thân, vì sao chúng ta phải đi đường lén lút như vậy?” Hỉ Hỉ bắt chước A Ly nhỏ giọng, chung quanh đều là phủ động của các thần tiên, tường cao bao quanh.

“Ngươi không thấy khắp nơi đều có bức hình của mẫu thân sao? Mẫu thân là tội phạm truy nã” A Ly chỉ tấm bố cáo được dán lên gốc cây đào bên đường, đi theo nàng chính là mạo hiểm a.

“Như vậy mẫu thân vì sao là tội phạm bị truy nã ? Tranh này cũng quá khó coi đi? Mẫu thân so với hình vẽ đẹp hơn nhiều nhiều”

“Xuỵt! Hỉ Hỉ a, mẫu thân và ngươi cùng chơi một trò chơi được không?” đến gần mục tiêu, A Ly rốt cuộc nhịn không được mà che cái miệng không chịu ngừng nói của Hỉ Hỉ.

Tốt, tốt, Hỉ Hỉ thích nhất là chơi trò chơi nên lập tức gật đầu.

“Mẫu thân đem ngươi giấu trên cây, ta đếm một, hai ,ba, ngươi phải ngoan ngoãn không lên tiếng, không để ai phát hiện ra ngươi. Ta đi xử lý công việc một chút, sau khi làm xong trở về mà ngươi vẫn chưa bị người ta phát hiện thì mẫu thân sẽ dẫn ngươi đi ăn gà nướng, có được không?”

Gà nướng? Hỉ Hỉ là hồ ly, đương nhiên rất thích ăn gà, điểm này thì giống A Ly y chang, nàng vui vẻ gật đầu

“Ta sẽ ngoan ngoãn chờ mẫu thân trở về”

A Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, xách Hỉ Hỉ quăng lên trên câu đào, Hỉ Hỉ trên không trung vẽ ra một độ cong rồi vững vàng đáp lên nhánh cây sum suê cành lá, lúc này hoa đào đang nở rộ nên dưới tác động của Hỉ Hỉ, những cánh hoa rơi y như là sao sa hồng nhạt hạ xuống người A Ly. Hỉ Hỉ thấy thế càng ra sức rung lắc, làm cho cánh hoa rơi nhiều hơn đồng thời phát ra tiếng cười khanh khách đầy vui vẻ. Thiên nữ tán hoa tình cảnh cũng không bằng lúc này.

A Ly thấy Hỉ Hỉ ở trên cây chơi vui vẻ như vậy cũng cười rộ lên.

“Tốt lắm, tốt lắm, một hai ba, đừng nghịch ngợm a, an tĩnh ở trên đó, đừng để người ta phát hiện, ta sẽ nhanh chóng quay lại tìm ngươi” A Ly khoát tay, ý bảo Hỉ Hỉ đừng đùa nữa.

Hỉ Hỉ ngồi trên cành cây, nhìn thấy A Ly đang đi về phía một tòa cung điện, trên đại môn là tấm biển viết ba chữ màu vàng thật to “ Thiên Vi cung”

Quay đầu thấy Hỉ Hỉ rất nghe lời, trong lòng A Ly thấy kiên định hơn. Nàng không nên mang Hỉ Hỉ đến đây, nhưng bây giờ nàng cũng không có chỗ nào dung thân, không biết nên thu xếp cho Hỉ Hỉ thế nào, vì vậy đành phải mang theo bên người.

Chung quanh Thiên Vi cung cảm giác có một lực lượng rất mạnh mẽ, mơ hồ có thể thấy được năm sáu cái kết giới màu sắc khác nhau được lập nên để bảo hộ tòa cung điện này. Xem ra Tô Phù Phong nhất định là ở trong này, Cốc Nhiễm bảo hộ nàng cũng hợp tình hợp lý, A Ly cầu mong mọi chuyện hết thảy đều thuận lợi, cầu mong nàng không nên đụng trúng Cốc Nhiễm oan gia kia.

Ngửa đầu, từ chân tường nhìn lên thấy, trời ơi, có cần phải phòng bị tới mức này không? xây tường cao như vậy để làm gì chứ? Lúc trước nàng ở Thiên Vi cung, mỗi ngày đều theo Cốc Nhiễm cỡi mây bay lên nên đâu biết tường cao bao nhiêu. Bây giờ nàng muốn ẩn vào trong Thiên Vi cung, không muốn để thiên binh tuần tra phát hiện nên không thể cỡi mây, chỉ có thể leo từng bước một.

Xăn tay áo, cột lại vạt áo, cong lưng, A Ly hóa thành một cự thú đầu như báo, thân hình như kỳ lân, lông trên thân như là gai nhọn sắc, tứ chi gầy dài, móng vuốt sắc bén, ngay chót đuôi có hỏa diễm như ẩn như hiện. A Ly dùng móng vuốt sắc bén bám vào vách tường, nhanh chóng leo lên.

“A Ly, mau xuống dưới đi” một giọng nam cố ý đè nhỏ tiếng lại đột nhiên vang lên.

“Thì ra A Ly là Hoan Hỉ thú, hèn chi lại có năng lực giết chết cả nhà Tô gia” Minh Chiêu đi theo Tịnh Vũ bay đến bên cạnh A Ly, bào y màu lam rũ xuống trong không trung y như thác nước đổ xuống, hai tay khoanh trước ngực ra vẻ suy tư, sớm nghe nói Hoan Hỉ thú đã bị diệt tộc, không ngờ còn sót lại một con, vì sao nàng lại giết Tô gia? Minh Chiêu ngày càng tò mò về A Ly.

A Ly lắc đầu, tiếp tục leo lên trên, không chút do dự.

Tịnh Vũ di chuyển xe lăn bay lên chỗ A Ly mà không dám cỡi mây vì hắn cũng sợ thu hút sự chú ý của thiên binh.

“Ngươi đã giết Tô gia, trở thành tội phạm bị truy nã khắp tam giới, Cốc Nhiễm lại không nhớ ra ngươi, hắn sẽ không thủ hạ lưu tình, theo ta trở về đi, ta sẽ bảo vệ ngươi” Tịnh Vũ lên tiếng khuyên giải.

A Ly giật giật miệng nhưng vẫn không lên tiếng rồi đột nhiên bật mình một cái, bỏ qua Tịnh Vũ và Minh Chiêu, tiến thẳng vào Thiên Vi cung.

Không ngờ, trên không của Thiên Vi cung kết giới giăng kín như mạng nhện, có cái như lưới đánh cá, có cái như cái võng…mà loại kết giới nào chạm vào cũng sẽ bị hất văng ra, không ngờ Cốc Nhiễm lại nhiều mưu kế như vậy, lấy vài thô kết hợp với kết giới tạo thành cái võng hấp thu pháp lực, không chỉ phòng ngăn không cho người tiến vào mà còn bắt được kẻ tới.

A Ly bị vô hình kết giới hấp thụ có cảm giác như nàng đang đánh lên một đám bông, lui không được, vào không xong, chỉ đành để bị cố định trong không trung. Bỗng Nhiên kết giới kia phát sát, màu sắc rực rỡ như là báo hiệu, trong Thiên Vi cung lập tức vang lên rất nhiều tiếng bước chân, thiên binh từ khắp nơi đang chạy tới.

“Không tốt.”

“Nguy rồi!”

Thấy A Ly bị nhốt, Tịnh Vũ và Minh Chiêu cùng la lên, cùng liếc mắt nhìn nhau, ý nghĩ cũng xoay chuyển trong đầu, muốn tìm ra cách cứu được A Ly mà không để lộ tung tích.

Hoan Hỉ thú bị vây gầm nhẹ một tiếng rồi hóa thành bạch y nữ nhân, A Ly giãy dụa không được, thấp giọng mắng.

“Cốc Nhiễm chết tiệt, vẫn quỷ kế đa đoan như trước”

Luôn bình tĩnh trước mọi chuyện mà lúc này vẻ mặt Tịnh Vũ cũng hiện lên sự lo lắn, nếu thiên binh cứu tới thì hắn không thể công khai cứu người, cho nên phải tranh thủ thời gian. Tịnh Vũ nâng hai tay đặt lên trán, nhắm mắt, trong khoảnh khắc chung quanh Thiên Vi cung xuất hiện sương trắng dày đặc, che lấp cả Thiên Vi cung.

“Ai dám ở trong cung của bản tôn phóng sương khói? Cũng quá can đảm a”

Trong màn sương trắng vang lên thanh âm của Cốc Nhiễm, nghe phương hướng của âm thanh thì hình như hắn đang đứng dưới chân tường, nhưng sương trắng của Tịnh Vũ đã phát huy tác dụng, đem Cốc Nhiễm và nhóm thần tiên mê hoặc.

“Nữ nhân, kêu ngươi không được lộn xộn ngươi lại không nghe lời, bây giờ thì hay rồi, mau ngoan ngoãn cùng bản tôn về Vô Vi cung đi” Minh Chiêu không biết khi nào đã ở bên cạnh A Ly, cố gắng giải bỏ kết giới.

“Hoang tưởng,hôm nay ta đã quyết tâm liều chết xông vào Thiên Vi cung thì không tính chuyện quay về” A Ly nổi tính quật cường, chín trâu kéo cũng không đi, nếu suy nghĩ cẩn thận thì nàng đã không bị vây trong kết giới, nếu kết giới không hấp thụ tiên pháp thì nàng đã vào được bên trong rồi. Nhưng cuộc đời không có nếu như, biết trước thì không có nghèo rồi, không chính xác là biết trước thì đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ a.

Tịnh Vũ thấy Minh Chiêu nhân lúc hắn triệu hồi sương trắng mà nhanh chân đi cứu A Ly thì mày kiếm nhíu lại, nháy mắt cũng đã di chuyển đến cạnh nàng.

“A Ly, ngươi theo ta trở về trước đi” Tịnh Vũ cắn ngón trỏ, đem máu nhỏ và lòng bàn tay rồi quát một tiếng “ phá”

Kết giới lập tức được giải bỏ, thân hình của A Ly liền rơi xuống. Chiến thần đúng là chiến thần, thiên la địa võng của thần tiên cũng có thể phá thật dễ dàng. Trong lòng A Ly mừng thầm, rơi xuống thì quá tốt, rơi xuống rồi nàng có thể vào bên trong tìm nữ nhân chết tiệt Tô Phù Phong kia. Nhưng nàng không được như ý, thân mình đã rơi vào một cái ôm ấm áp, khuôn mặt của Tịnh Vũ còn đặt trên đầu nàng, rồi sau đó nàng bị mang rời khỏi Thiên Vi cung.

“Buông ta ra!” A Ly rống to, bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng muốn xông vào Thiên Vi cung lần nữa sẽ rất khó khăn.

“A Ly đừng nháo.” Tịnh Vũ gắt gao ôm chặt A Ly không an phận.

Minh Chiêu thấy Tịnh Vũ đã cứu được A Ly mà hắn mất bao công sức cũng không phá được kết giới thì cảm thấy rất thất bại, thấy sương trắng bắt đầu tan, thiên binh cũng đã chạy tới cửa Thiên Vi cung thì bất mãn thở dài một hơi “ vì lấy đại cục làm trọng nên giờ ta không tranh với ngươi, nhưng ngày nào đó, ta nhất định sẽ cướp nữ nhân này về”

“Tô Phù Phong! Ngươi hãy đợi đấy! ta nhất định sẽ quay trở lại” thanh âm giận dữ nhưng tiếng chuông đồng vang dội trong gió, Tịnh Vũ vội vã bịt miệng của nàng lại.

Thấy A Ly vẫn không cam lòng giãy dụa, Minh Chiêu không kiên nhẫn giơ tay đánh mạnh vào gáy nàng, A Ly hoa lệ hôn mê, trở nên an tĩnh hơn. Tịnh Vũ liếc mắt trách cứ nhìn Minh Chiêu, nhưng không thể không thừa nhận làm cho nàng an phận thì bọn họ sẽ trốn thoát nhanh hơn.

Nghe được trên không truyền đến tiếng rống giận dữ, Cốc Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, nhưng không biết làm sao nhìn thấy cảnh tượng bên trên.

“A Ly! Là ngươi phải không?” Cốc Nhiễm hướng lên không trung la lớn, sương trắng cũng đã tan, trên không Thiên Vi cung cũng chẳng còn một ai, ánh sáng ở kết giới cũng đã biến mất, hơi thở sắc bén cũng không còn. Nếu là A Ly thì làm sao có năng lực phá được thiên la địa võng? Nhưng thanh âm đó nhất định là của A Ly, đây là lần thứ hai hắn nghe được thanh âm của nàng, chẳng lẽ lần trước ở Tô phủ không phải hắn nghe nhầm mà là sự thật.

Không có khả năng! A Ly đã chết, hung thủ không có khả năng là A Ly! Nhất định là người nọ bắt chước thanh âm A Ly muốn làm cho hắn phân tâm, nhất định là vậy.

“Cốc Nhiễm, bắt được hung thủ rồi sao?” Tô Phù Phong vốn đang tránh né trong cung, đang đi ra hỏi thăm tình hình.

Cốc Nhiễm lắc đầu, nhíu mày, quay đầu về phía mấy thiên binh sau hắn, chửi ầm lên “ đồ vô dụng”

Lần này đế hỡ trợ Cốc Nhiễm là Thất Đẩu tinh quân chưởng quản an nguy ở phía Bắc, cả đám nhìn nhau xấu hổ, bọn họ là tài năng đầy tương lai của thiên giới, lần này chấp hành nhiệm vụ còn chưa kịp nhìn thấy hung thủ đã để nàng tẩu thoát, thật quá mất mặt.

“Thượng tiên bớt giận, theo tiểu tiên thấy hung thủ nhất định có đồng lõa, nếu không thiên la địa võng một khi đã vây khốn địch nhân thì địch nhân không có cách nào thoát được, làn sương trắng vừa rồi nhất định là đồng lõa của hung thủ phóng ra”. Bắc Đẩu tinh quân đứng đầu Thiên Xu tinh quân lấy hết dũng khí nói ra nhận xét hòng gỡ gạc chút thễ diện cho bọn họ, sai lầm lần này là do địch nhân có người giúp đỡ a.

Lão ngũ Ngọc Hành tinh quân cũng bừng tỉnh đại ngộ, nói: “hơn nữa, hung thủ không có khả năng bị nhốt mà trong thời gian ngắn như vậy có thể phá giải được Bắc Tinh Thất Đẩu trận của chúng ta cùng với thiên la địa vọng, trong tam giới trong nháy mắt có thể phá giải cũng không tới năm ngươi: Thiên Quân, Thanh Long, Tây Vương Mẫu, Ma quân Mặc Dạ và Tịnh Vũ tiên quân”

Đương nhiên, nếu Cốc Nhiễm không có mất đi pháp lực thì hắn cũng nằm trong số đó.

“Nhất định là Tịnh Vũ.” Tô Phù Phong rất khẳng định, trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết.

“Sao lại có chuyện đó được” Cốc Nhiễm phủ quyết, Tịnh Vũ cháu hắn rất tuân thủ thiên quy, không thể làm chuyện xằng bậy như vậy được.

Tô Phù Phong tựa hồ ý thức được mình đã lỡ lời nên không nhiều lời nữa, chỉ đưa mắt nhìn về hư không mà suy nghĩ. Xem ra Tịnh Vũ đã quyết tâm đứng về phía A Ly, nàng không hiểu A Ly có gì tốt mà làm cho hai nam nhân ưu tú đều khăng khăng một mực với nàng, cam nguyện vì nàng mà trả giá hết thảy. Nàng ghen tỵ, rất ghen tỵ. Ghen tỵ với mỹ mạo của A Ly, ghen tỵ A Ly có gia tộc hạnh phúc hòa thuận, ghen tỵ thân phận tôn quý của A Ly, ghen tỵ A Ly có thể làm cho nam nhân điên cuồng vì nàng.

Nàng ghen tị người khác tốt hơn so với mình. Nàng không muốn có nữ nhân nào ưu tú xuất hiện bên cạnh mình, nàng muốn mình là độc nhất vô song trên đời. Cho nên thời khắc nàng gặp A Ly thì nàng và A Ly nhất định chỉ có thể tồn tại một người. Cũng may nàng đã trói buộc được Cốc Nhiễm, băn khoăn cũng được giải trừ, giờ nàng có thể an tâm trừ bỏ mối nguy hại A Ly rồi.

Bắc Đẩu Thất Tinh không dám đoán tiếp nữa, bởi vì năm cái tên kia đều là những đại gia mà bọn họ không thể đắc tội.

Cốc Nhiễm khoanh tay đi qua đi lại, bọn họ phân tích không phải không có lý nhưng ai đồng lõa trong chuyện này thì cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Cốc Nhiễm khoát tay, có chút mệt mỏi phân phó cho Bắc Đẩu Thất tinh quân “giăng lại thiên la địa võng đi”

Lần này không bắt được hung thủ, cần phải phòng bị nghiêm cẩn hơn.

Thấy Cốc Nhiễm quay về nội điện, Tô Phù Phong cũng vội vàng đuổi theo, nắm tay Cốc Nhiễm, Cốc Nhiễm do dự một chút rồi cũng nắm lại tay nàng cùng bước đi.

“Hôn lễ của chúng ta khi nào cử hành?” Tô Phù Phong cảm thấy mọi việc đều theo ý nàng. Ngày đó, khi Cốc Nhiễm tỉnh lại, thấy hai người đều trần trụi, trên nệm còn có vết máu, tuy oán Tô Phù Phong mê hoặc hắn nhưng là một nam nhân có trách nhiệm, hắn chủ động nhận gánh vác, coi như cũng đã tiếp nhận nàng. Vì vậy Tô Phù Phong muốn rèn sắt ngay còn nóng, nhanh chóng thành thân như vậy nàng sẽ hoàn toàn an tâm.

“Đợi sau khi tìm được hung thủ đi, như vậy cũng có thể an ủi người nhà của ngươi” Cốc Nhiễm không quên những gì Tô Phù Phong trả giá vì hắn, cũng không bạc đã nàng, thành thân thì nhất định sẽ làm nhưng hung thủ giết Tô gia cũng phải tìm cho ra.

“Ô a. . . Mẫu thân. . . Mẹ ở đâu?”

“Mẫu thân. . . Ngươi không cần Hỉ Hỉ…Hỉ Hỉ đói bụng…ngươi nói sẽ trở về tìm Hỉ Hỉ mà…ô oa…”

Đột nhiên, tiếng khóc non nớt vang lên, thanh âm vang lên từ trên cây đào bên ngoài Thiên Vi cung.