Chương 21: Có Lý Do Gì Để Không Về Nhà?

Tra Thú Hoàn Lương Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tô Phù Phong cảm giác như Cốc Nhiễm có thể nhìn thấu con người mình, trong lòng dù hoảng sợ nhưng ngoài mặt vẫn cố trấn tĩnh, mỉm cười nói

“Phù Phong là nữ tữ phàm trần, tuệ căn kém cỏi, đương chiên không thể so với các tiên nữ có tiên căn thuần khiết, nhưng xin tiên quân tin tưởng, Phù Phong đối với tiên quân không có ý xấu, Phù Phong thật lòng yêu tiên quân”

Tô Phù Phong đột nhiên thổ lộ làm Cốc Nhiễm và Tịnh Vũ bất ngờ.

Cốc Nhiễm thở dài một hơi, nói:

“Bản tôn sẽ tận lực nếm thử tư vị tình yêu của nhân gian thế nào, ngày sau ngươi cũng chính là nữ chủ của A Ly, nếu ngươi không cư xử rộng lượng với nàng, bản tôn e là không thể cưới ngươi vào cửa”

Trong lòng Phù Phong nhảy nhót không yên, sau khi được Thiên Quân tứ hôn, thái độ của Cốc Nhiễm đối với nàng không rõ ràng, làm cho nàng đoán không ra tâm tư của hắn. Nay nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, trước kia thái độ của hắn như vậy là vì muốn khảo sát nàng, nhưng ít ra bây giờ hắn đã cho nàng cơ hội tiến gần lại hắn.

“Phù Phong hiểu, Phù Phong nhất định sẽ không làm tiên quân thất vọng” Tô Phù Phong cảm thấy mình làm vậy thật đáng giá, ít ra đã có thêm cơ hội.

Cốc Nhiễm vừa lòng mỉm cười, phượng nhãn nheo lại nói “ tốt lắm, để thể hiện sự rộng lượng thì trước tiên hãy nói lời xin lỗi với A Ly”

Một câu này chẳng khác nào hắt cả thau nước lạnh vào người Tô Phù Phong, suy cho cùng, trong lòng Cốc Nhiễm, nàng không bằng với tiểu lửng chó kia.

Khi bọn họ đáp xuống đất lại không thấy A Ly đâu.

“Đằng kia” Tịnh Vũ mắt tinh đã nhìn thấy A Ly ở cách đó không xa, đang có ý đồ bỏ chạy.

“Đừng đuổi theo ta. Ôi, Cốc Nhiễm thượng tiên a, ngươi tha cho tiểu nhân đi, cho tiểu nhân một con đường sống đi” A Ly vẻ mặt cầu xin nhìn ba người đang đuổi theo, người ta chỉ cần dậm chân một cái đã bay được một chặng thật xa, còn nàng cả bốn chân vắt lên cổ mà chạy cũng chẳng được bao nhiêu, tốc độ thua kém như vậy là cho A Ly xấu hổ đến muốn nhảy xuống biển.

Tới gần A Ly, Tịnh Vũ thi pháp, mây mù màu lam liền bao quanh A Ly, rồi từ từ bay lên trước mặt ba người. Trong mây mù, A Ly tựa hồ không có phân ứng với tình trạng bản thân hiện tại, vẫn đang liều mạng muốn bỏ trốn.

“A Ly đừng nháo, trở về lại cho ngươi ăn gà nướng” Cốc Nhiễm nhếch miệng cố nhịn cười, vì sao mỗi lần hắn thấy A Ly đều không thể nhịn cười? chuyện này rất không bình thường, uy nghiêm của thượng tiên còn đâu nữa. Đều do A Ly ngốc này.

“Gà nướng cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ a” A Ly quay đầu, đập vào mắt là ba gương mặt xinh đẹp.

A Ly ngẩng đầu nhìn ông trời, tự hỏi vì sao nàng lại bị dây dưa với đám thần tiên này?

“Thúc thúc muốn Tô Phù Phong đến xin lỗi ngươi” Tịnh Vũ có hảo tâm nhắc nhở

“Đừng cố tỏ ra khí phách! Đều là do ta sai, Cốc Nhiễm tiên quân, ngươi tha cho ta đi, Tô tiểu thư là tiên tử, sao có thể đi xin lỗi một tiểu thú như ta” A Ly không quên trừng mắt liếc Cốc Nhiễm, hắn là cố ý muốn Tô Phù Phong kết oán thù với nàng sao?

“Là ta sai,ta không biết A Ly là bảo bối tâm can của Cốc Nhiễm nên mới đả thương ngươi” ý tứ của Tô Phù Phong nghe không rõ, nhưng cũng biết nhận sai.

“A Ly, lúc này ngươi còn lý do gì để không theo ta trở về?” Cốc Nhiễm đưa tay vào trong mây mù, ôm A Ly vào ngực, trong mắt không che giấu sự chờ mong.

“Ách. . .” Chống lại con ngươi hắc bạch phân minh của Cốc Nhiễm, A Ly đột nhiên cảm giác não trong đầu đều là hồ dán, nàng thật không nghĩ ra được lý do để cự tuyệt hắn.

“A. . . Rất mệt a. . .” A Ly ngáp một cái, dụi đầu vào ngực Cốc Nhiễm mà ngủ, coi như ngủ là biện pháp trốn tránh tốt nhất.

“Nhớ rõ lần sau phải làm chân gà nướng non mềm một chút” trước khi ngủ còn không quên dặn dò.

Cốc Nhiễm nghe vậy bỗng nhiên nhếch môi cười đến thoải mái, Tô Phù Phong nhìn thấy càng thêm chói mắt, A Ly cả người đầy máu và bùn, thế nhưng Cốc Nhiễm cũng không ngại bẩn mà ôm nàng vào lòng.