Chương 41: Huyết Oán Sơ Hiện (1)

Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên ngoài phủ Tinh Quân có người đang đả đấu, Trần Phong vội ra xem là chuyện gì. Thì ra là người của Thần tộc với Ma tộc, bởi vì những võ sĩ định tiến lại gần đều bị linh lực đẩy văng ra mấy trượng ngất đi.

Nữ tử ăn mặc như nam tử, tay cầm cặp trúc kiếm, có một đôi cánh lam sắc. Trần Phong đã nhận ra nàng, nàng hẳn phải là tinh linh Vũ tộc Phá Trúc. Trần Phong và Y Tích đứng một bên, cặp trúc kiếm trên tay Phá Trúc vung múa tới mức gió thổi không lọt, liên tục tung ra mười mấy kiếm chiêu hoàn mỹ, cuối cùng đã sát tử Thích khách Ma tộc.

– Ta nghĩ chiêu vừa rồi là Thập tam liên hoàn trảm mà nàng tự sáng tạo ra.

Khi còn ở Tử Trúc lâm, Trần Phong từng nhìn thấy Phá Trúc luyện kiếm, trong đó có chiêu Thập tam liên hoàn trảm này, nàng còn cho hắn biết đây là mẫu hậu tự sáng tạo.

– Đã là ta tự sáng tạo, vậy người ngoài phải không biết được mới đúng. Ngươi là ai?

Phá Trúc hai tay nắm chắc trúc kiếm, có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.

– Nàng không cần phải biết ta là ai, ta biết nàng là đủ rồi, tinh linh Vũ tộc Phá Trúc à.

Câu cuối Trần Phong nhấn mạnh thêm ngữ khí.

– Các ngươi không phải người Thần tộc.

Phá Trúc thấy họ không có cánh.

– Nhưng các ngươi cũng không phải người Ma tộc, càng không thể là người phàm trần. Các ngươi quả thực khiến ta thấy thú vị.

– Trên thế gian nào có điều gì là tuyệt đối, không có cánh cũng có thể là Thần tộc, không động thủ với nàng cũng có khả năng là Ma tộc, còn người phàm trần cũng có linh lực, chắc là nàng cũng hiểu.

Trần Phong lần lượt bác bỏ.

– Cực kỳ hiếm có những chuyện đó, nhưng ta khẳng định các ngươi không hề đơn giản, nói đi, có việc gì.

Phá Trúc đưa trúc kiếm sang bên, bởi nàng biết bọn Trần Phong sẽ không động thủ với nàng.

– Nàng có trách nhiệm bảo vệ phủ Tinh Quân, tin rằng đây cũng là mệnh lệnh của Châu Tế, nhưng nàng có biết Tinh Quân là ai không?

Trần Phong hỏi.

– Hiện tại có rất nhiều đại thần phàm trần bị Thích khách Ma tộc giết hại. Thần Vương phái chúng ta tới bảo vệ đại thần, ta chỉ ngẫu nhiên tới Tinh Quân phủ, không hề biết Tinh Quân là ai. Nói cách khác, Tinh Quân là Quốc sư của phàm trần, chỉ đơn giản như vậy thôi, nếu các ngươi muốn tin.

Phá Trúc lạnh nhạt.

Phá Trúc lạnh nhạt.

– Với sự thông minh của nàng, hẳn đã hiểu ý của ta.

– Hiểu thì sao? Ta không thể giúp ngươi làm việc gì, ta còn có nhiệm vụ trên mình. Cáo từ.

Phá Trúc nói rồi đập đôi cánh lam sắc bay vào màn đêm.

– Công tử, có cần phải đuổi theo hỏi cho rõ không.

Y Tích nói.

– Không tác dụng đâu, chúng ta cần tim Ngự Nô hơn. Hắn chắc sẽ có biện pháp để nàng mau chóng khôi phục thành Công chúa đích thực.

Trần Phong nhìn hướng mà Phá Trúc biến mất rồi lại nhìn Tinh Quân phủ, trong lòng thầm thở dài.

Bóng đêm khiến bóng của hai người đổ thật dài, đại lộ vắng tanh chỉ có mình họ chậm rãi bước đi thật tiêu điều lạnh lẽo. Sự âm u và tĩnh lặng tỏa ra từ khắp hang cùng ngõ hẻm, trong đó ngầm ẩn cả sát khí đến rợn người.

Trên trời cao, một quả cầu lửa đang cháy sáng rơi nhanh xuống, theo sau tựa hồ còn có một bóng đen. Sự việc trong mắt Trần Phong càng lúc càng chậm lại, nhìn cũng càng lúc càng rõ ràng hơn. Hắn nhìn thấy hỏa cầu bao quanh một người. Thực ra không phải là hỏa cầu, mà là một cặp cánh lửa phát ra linh lực. Đằng sau là một bóng đen cầm song phủ, một Thích khách Ma tộc.

– Công tử, đó là gì thế?

Y Tích hỏi.

– Chúng ta nhanh đi cứu người.

Trần Phong không trả lời nàng, dẫu trong lòng đã sớm biết.

Trần Phong và Y Tích chạy tới chỗ ánh lửa, ánh lửa rơi xuống một sườn núi. Khi hai người Trần Y tới nơi, toàn bộ sườn núi như một biển lửa, nhưng không có một gốc cây ngọn cỏ nào bốc cháy, chúng đều đang sinh trưởng cực kỳ mạnh mẽ.

Trần Phong hiểu rằng đây chính là sức mạnh chân chính của Thần tộc, có thể khống chế lực sát thương. Điều này không giống như Lạc Anh, bởi vì Lạc Anh sinh ra đã có nguồn sức mạnh của phẫn nộ, do đó không dễ gì khống chế, càng khống chế lực sát thương càng lớn.

Nữ tử rớt xuống đã bị trọng thương chảy máu, đôi cánh rực lửa cũng thụ thương, mái tóc thoáng đỏ hồng, trên người đầy ám khí. Ánh mắt hung dữ của nàng nhìn Thích khách mặc hắc y, Thích khách đó tay cầm song phủ.

– Lấy đầu của ngươi về rồi Ma Vương nhất định sẽ trọng thưởng ta.

Thích khách bước lại gần, cất tiếng biểu lộ vẻ đắc ý.

– Mơ tưởng. Ta có hóa thành tro bụi cũng không để ngươi được lợi. Nếu muốn lấy, hãy lấy đám đất bùn dưới thân thể ta đi.

Nữ tử nói rồi muốn dùng nguồn linh lực sau cuối dùng huyễn thuật thiêu cháy chính bản thân mình.

– Nàng phải hi sinh trong chiến đấu chứ đừng chết đi như vậy.

Trần Phong bay lướt ngang qua, đứng trước nữ tử, ngăn trở nàng.

– Ngươi là ai?

Thích khách và nữ tử đồng thanh hỏi.

– Người nào cũng đều hỏi ta như vậy. Câu trả lời của ta cũng duy nhất, ta không có cách nào giải thích cho các ngươi, các ngươi cũng không cần phải biết. Tóm lại, ta đến để cứu nàng.

Trần Phong quay đầu nhìn nữ tử trọng thương, sau đó chuyển qua đối mặt với Thích khách.

– Cũng là để giết ngươi.

– Dựa vào ngươi?

Thích khách khinh thường bảo.

– Vậy ta phải giết thêm một tên rồi.

– Còn cả ta nữa.

Y Tích rút lông vũ kim sắc xuống hóa thành lưỡi cắt sắc bén nắm trong tay, đứng đằng sau Thích khách nói.

– Chẳng sao cả, vậy ta giết thêm một đôi thôi.

Thích khách nói đoạn múa song phủ chém tới Y Tích đằng sau. Y Tích không nhìn gã, chỉ phát ra một đạo kim quang lóe sáng, sau đó nàng bước tới rất tự nhiên, đến bên nữ tử trọng thương cúi xuống nói:

– Thương thế của cô nương rất nặng.

– Thương thế của cô nương rất nặng.

Nữ tử không phản ứng lại, Thích khách đó còn đang giơ búa giữa chừng không chẳng chút động đậy. nàng còn đang nhìn sau lưng Thích khách, chỉ thấy hình ảnh đó từ đầu trở xuống, thân thể bắt đầu tách làm đôi, sau đó ngã dưới đất, máu còn chưa kịp chảy ra. Hai nửa thân thể rơi xuống đất rồi khẽ động đậy, sau đó mới thấy máu chảy, thân thể không còn động đậy nữa.

Thì ra vừa xong đạo kim quang chính là lưỡi cắt sắc bén trong tay Y Tích chém tới, thực nhanh như ánh lưu tinh. Nữ tử trọng thương dần dần bình tâm lại nhìn họ, vẫn chưa nói câu nào.

– Hãy uống viên Hỏa Linh Đan này vào, rất có ích cho thương thế của nàng.

Trần Phong lấy ra một viên thuốc màu đỏ đưa vào tay nữ tử. Đây là thuốc Lạc Anh cho hắn, được chế tạo chuyên cho tinh linh Hỏa tộc.

Nữ tử do dự chốc lát rồi uống vào, cảm giác toàn thân sảng khoái, vết thương trên người cũng dần dần khôi phục, linh lực cũng đã phục hồi. Nữ tử liền đứng dậy:

– Đa tạ đã tương cứu. Ta là tinh linh Hỏa tộc Tịch Nguyệt của Thần tộc, ngày sau nếu có duyên, ta tất xả thân để báo ân.

Trần Phong đột nhiên nhớ tới trận chiến giữa Tịch Nguyệt với Khoa Quỳ, trận chiến cuối cùng vì chủ nhân, lẽ nào đó chính là vì lời hứa xả thân báo ân một ngàn năm trước chăng? Trần Phong cảm thấy hơi xấu hổ, bản thân mình chẳng làm gì, người giết Thích khách là Y Tích, cứu nàng chính là Hỏa Linh Đan của Lạc Anh, một ngàn năm sau nàng cũng dùng hơi thở cuối cùng để cứu sống Lạc Anh, cũng chính là Quả của Nhân ngày hôm nay đây.

– Tịch Nguyệt, hôm nay Ma tộc đánh tới biên giới, làm khó nhọc cho các người nhiều.

Y Tích nói mà trong lòng thấy áy náy, mình thân là Công chúa Thần tộc, nhưng lại chẳng giúp được gì.

– Ta nhất định dốc toàn lực ngăn trở Ma tộc. Đây là trách nhiệm và nhiệm vụ của ta. Xin thứ lỗi, ta còn có việc phải thi hành, cáo từ.

Tịch Nguyệt nói xong, dang đôi cánh lửa biến mất vào màn đêm, như Phá Trúc vậy.

– Ngự Nô rốt cuộc là ở đâu? Nếu ta tìm tới, đó là Ngự Nô một ngàn năm trước hay Ngự Nô đã sống cùng ta một ngàn năm sau?

Trần Phong rất muốn chóng gặp được Ngự Nô, sau đó giúp Công chúa hồi phục linh lực, tìm cánh cửa thời gian trở về một ngàn năm sau. Nơi đó Vạn thế hạo kiếp đang đến gần, ở đây hết một ngày, nơi đó nguy hiểm gần thêm một ngày.

– Công tử, thiếp biết chàng rất vội, nhưng có lẽ những chuyện này được sắp đặt sẵn, để chúng ta ở đây gặp phải cuộc chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm trần, hoặc giả trong cuộc chiến này, thực sự có chúng ta.

Cảm giác của Y Tích rất vi diệu, có lẽ bởi vì nàng luôn ở thời điểm một ngàn năm trước chứ không có tâm tình phức tạp như Trần Phong kẻ vượt qua ngàn năm, nàng nói vẫn chưa rõ ràng.

Trần Phong và Y Tích tìm một khách sạn nghỉ lại, đêm khuya tĩnh lặng rất dễ khiến tâm hồn cảm thấy cô liêu, khi đã cô đơn một mình lại rất dễ khiến người ta phải nghĩ suy. Trần Phong không thể ngủ được, ngồi trên mái ngói của phòng mình. Cảm giác này thật tuyệt, ngả lưng ngắm nhìn bầu trời sao, thấy kích động muốn trút bỏ hết mọi ưu phiền.

Hắn đưa tay trái ra, lật lòng bàn tay rồi lưng bàn tay. Trước đây chỉ có từ một ngàn năm trước khi đưa Ngự Nô thoát khỏi số mệnh, tay trái mới truyền lại sự ấm áp này, nhưng sau khi Ức Hà Phiêu qua đời, cảm giác ấm áp ấy tựa hồ cũng không quay lại nữa. Hôm nay mình thân ở một ngàn năm trước, cái sự ấm áp ấy có phải không thể cùng hắn vượt qua thời gian ngàn năm, giữ lại cảm giác của một ngàn năm sau chăng? Trần Phong nghĩ vậy.

Từ khi Ức Hà Phiêu trao cho Trần Phong cảm giác ấm áp ấy, nàng cho rằng người thực sự trao cho hắn cảm giác ấy lúc ban đầu là Công chúa. Nhưng hắn đã từng nắm tay Công chúa, không có sự ấm áp ấy. Trần Phong không hiểu là đáng mừng hay đáng lo đây, đáng mừng là không làm hỏng thân phận tôn quý của Công chúa, đáng lo là hắn có thể tìm được người đó hay không, dẫu sao đó cũng chỉ là một miền kí ức duy nhất của hắn về một ngàn năm trước mà thôi.

Từ khi Ức Hà Phiêu trao cho Trần Phong cảm giác ấm áp ấy, nàng cho rằng người thực sự trao cho hắn cảm giác ấy lúc ban đầu là Công chúa. Nhưng hắn đã từng nắm tay Công chúa, không có sự ấm áp ấy. Trần Phong không hiểu là đáng mừng hay đáng lo đây, đáng mừng là không làm hỏng thân phận tôn quý của Công chúa, đáng lo là hắn có thể tìm được người đó hay không, dẫu sao đó cũng chỉ là một miền kí ức duy nhất của hắn về một ngàn năm trước mà thôi.

Lúc này Y Tích cũng nằm trên mái ngói phòng mình, chỉ là đều không phát hiện ra nhau. Trong lòng Y Tích đầy mâu thuẫn, để đợi một nam tử tên Trần Phong mà nàng cứ ở lại khoảng một ngàn năm trước này, thời gian không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi, nàng vẫn cứ dừng lại như vậy. Trần Phong là người không thay đổi giữa dòng thời gian trôi mải miết, cũng là người duy nhất, nàng từ lâu đã xem Trần Phong như nỗi nhớ nhung trong lòng, trời gian có trôi đi thế nào, nàng cũng đều ghi nhớ. Ngày lại qua ngày, cảm giác nhớ nhung càng lúc càng thêm sâu đậm, càng lúc càng thêm đong đầy. Nhưng hôm nay đợi được rồi, chỉ có được một đoạn thời gian vui vẻ khi quên đi bản thân, mọi thứ đều tỉnh lại khi tay trong tay cùng nắm. Nàng là Công chúa, là Công chúa của Thần tộc, còn Trần Phong là Thủ hộ thánh chiến thần của Thần tộc, họ sao có thể ở bên nhau được đây? Y Tích nghĩ, Trần Phong quên đi mất người trao cho hắn cảm giác ấm áp nơi bàn tay, vậy phải có sự bắt đầu, nhưng là bắt đầu với ai? Nàng không biết. nàng chỉ biết nàng với Trần Phong kết thúc vào lúc tay nắm trong tay.

Một giọt nước mắt rơi rơi từ khóe mắt Y Tích, đẹp lung linh giữa trời đêm huyền ảo. Suy tư trong lòng nàng không ngớt, trong lòng Trần Phong cũng tương tự chẳng dừng. Trần Phong không thể hiểu được bởi vì ảnh hưởng của Ức Hà Phiêu hay do nguyên nhân nào khác, hắn và Y Tích, cũng chính là Công chúa của Thần tộc, có mối liên hệ mãi chẳng tách lìa, như lời Ức Hà Phiêu nói, là tình kiếp ngàn năm.

Trần Phong nhắm mắt lại, nhớ tới lời Ức Hà Phiêu nói trước khi lâm tử. Ức Hà Phiêu tin chắc rằng chính Công chúa là người đã mang tới cho hắn một miền kí ức và cảm giác ấm áp ngàn năm vẫn không phai nhòa, Trần Phong cũng cho rằng như vậy. Tuy nhiên khi nắm tay Công chúa Trần Phong lại không thấy thế. Hoặc giả hắn đang lẩn trốn, thực ra trong nội tâm hắn, cảm giác ấm áp ấy vẫn còn, còn ở cả tay phải của Công chúa, chỉ là hắn không dám lại nắm tay nữa.

Trần Phong thở ra một hơi thật dài, không để mình nghĩ quẩn nữa, phải ngăn trở Vạn thế hạo kiếp để cứu lấy Tam giới. Hắn ngồi dậy, nhìn Y Tích cũng tương tự ngồi dậy từ mái ngói đối diện, bốn mắt nhìn nhau, sau đó cùng mỉm cười, không nói một câu.

Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển, toàn bộ khách sạn trong thoáng chốc sụp xuống. Trần Phong và Y Tích đều không kịp cứu người bên trong. Thiên Mã Lưu Tinh bay tới, Trần Phong và Y Tích ngồi lên trên, nhìn mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, sâu hoắm như vực thẳm, những người đó ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt.

Sau đó từ bên trong những vết nứt bay ra vô số oan hồn, là hồn phách của những người vừa chết. Trời cao mở ra một cánh cửa màu lam u tối, bắn ra ánh sáng u lam, hút hết những oan hồn vào trong. Trần Phong đoán đây hẳn là cổng của Minh giới, hắn nhớ tới Thần Sáng Tạo.

– Công tử, đây là chuyện gì vậy? Không chỉ có khách sạn, mà dường như là cả phàm trần.

Y Tích kinh ngạc.

Y Tích kinh ngạc.

– Ta nghĩ Ma tộc đã công phá phàm trần, Thần tộc đã không còn ngăn cản Ma tộc ở cửa vào được nữa.

Trần Phong bình tĩnh.

– Cứ như thế này thì nhất định sẽ dẫn đến cảnh muôn dân kêu than, thảm thương khắp chốn, chúng ta nhất định phải ngăn lại.

Y Tích nói.

– Không tác dụng gì đâu, điều này là tất nhiên bởi vì Ma tộc tiến hành chiến tranh diệt thế với phàm trần.

Trần Phong nhìn những oan hồn càng ngày càng nhiều trước mắt, hơn nữa cổng Minh giới đã mở tới mức lớn nhất có thể, không chỉ oan hồn không thể tiến vào Minh giới mà thậm chí oan hồn vào bên trong Minh giới rồi đều chạy ra ngoài. Bất đắc dĩ, cổng Minh giới chỉ đành đóng lại. Trần Phong nói tiếp:

– Oan hồn càng lúc càng nhiều, máu cũng càng lúc càng nhiều, như vậy sẽ nuôi dưỡng Huyết Oán Kiếm. Chúng ta hiện tại nên làm không phải là ngăn cản mà chứng minh một chuyện, giải trừ nghi vấn trong lòng ta.

Trần Phong trong lòng không thể nguôi ngoai, cuối cùng phát giác chuyện này có thể liên quan tới một ngàn năm sau.

– Thật lạ lùng. Hôm đó ta thấy thực lực của Thần Ma hai bên, ta cho rằng Thần tộc thậm chí có kém hơn cũng vẫn cố giữ được một tháng, nhưng mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã bị công phá rồi, quá ư khó hiểu. Lẽ nào Ma tộc quả thực có lực lượng đáng sợ vậy sao?

Y Tích băn khoăn.

– Nếu đúng như vậy, có lẽ là chuyện hay nhất, ta sợ rằng sự tình không đơn giản thế đâu.

Trần Phong đáp.

– Công tử, sao chàng lại nói thế, còn hoài nghi điều gì chăng?

Y Tích không hiểu.

– Tới Hoàng Lăng là sẽ biết thôi.

Trần Phong trong mắt tóe ra tia nhìn mãnh liệt, hắn cảm giác được một âm mưu rất có khả năng tiếp diễn tới một ngàn năm sau, điều này thực đau lòng.

Trên bầu trời Hoàng Lăng có vô số oan hồn tích tụ, võ sĩ gác cổng đã chết hết. Những oan hồn này như bị một sức mạnh hút lấy, xuyên qua Hoàng Lăng, còn có rất nhiều máu của người chết xoay tròn bên trên tạo thành một hình dạng như Bát quái long quyển phong. Điều này khiến Trần Phong nhớ lại khi ở vùng ngoài Tam giới, máu này là huyết để nuôi Huyết Oán Kiếm, còn oan hồn này là oán để nuôi Huyết Oán Kiếm. Đây chính là mùi máu mà Trần Phong ngửi thấy trước đó.

– Thần của Huyết Oán Kiếm đã xuất hiện rồi, chúng ta phải ngăn cản sự biến mất của Hoàng tử sau khi sống lại.

Trần Phong nói đoạn mau chóng tiến vào Hoàng Lăng, bên trong này bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sập. Y Tích dùng lông vũ kim sắc để sử dụng huyễn thuật không cho đá rơi lên mình và Trần Phong.

– Huyết Oán Kiếm, ta đưa ngươi trở về rồi đây. Ngươi nhất định phải giữ lại thần của ngươi, còn ta phụ trách Hoàng tử.

Trần Phong nói xong lấy ra chân thân của Huyết Oán Kiếm trong người mình.

Đến được địa điểm kế tiếp, nơi này tĩnh lặng hơn rất nhiều bởi vì có Sầm Hàm dùng huyễn thuật làm đóng băng, do đó không thể quá hỗn loạn. Trần Phong và Y Tích nhìn qua khối băng thấy luồng huyết quang đó hấp thu rất nhiều oan hồn và máu, dần dần biến thành hình dạng của một thanh kiếm, hơn nữa hình dạng y như thanh Huyết Oán Kiếm trên tay Trần Phong.

Sầm Hàm trong lòng thực ra rất sợ hãi, nhưng đây là nhiệm vụ của nàng, là mệnh lệnh của Thần Vương, cho nên không thể làm trái, nhìn oan hồn và máu trong Tam giới đều bị hiện tượng lạ mà nàng phải canh giữ hút lấy, hơn nữa còn tạo thành một thanh kiếm. Lúc này trông thấy Trần Phong quay lại, trên tay cầm thanh kiếm giống với vật nàng canh giữ, tâm lý hoài nghi thêm nặng nề, nhưng nàng vĩnh viễn không thể hiểu được.

– Các ngươi sao đã quay về rồi?

– Các ngươi sao đã quay về rồi?

Sầm Hàm hỏi, lấy ra chiếc Cửu Tiết tiên.

– Có hai chuyện. Thứ nhất, ở lại đây, giống như nàng, đợi chủ nhân của nàng.

Trần Phong từng nghe Ngự Nô nói, Thần Vương vì bị Thích khách Ma tộc đâm bị thương nên mới để Ma tộc tấn công vào phàm trần. Nhưng hắn luôn hoài nghi, Thần Vương sao có thể dễ dàng để đâm bị thương như vậy, huông chi chỉ là một tên Thích khách Ma tộc. Hắn đến đây chính là để chứng minh chuyện này.

– Thứ hai, việc Hoàng tử sống lại, Huyết Oán Kiếm xuất hiện, ta không thể để cả hai biến mất.

Lời Trần Phong vừa dứt, Hoàng tử trong lớp băng không thể tan chảy đột nhiên mở mắt ra, sau đó phá băng, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta không kịp ngăn cản. Y dễ dàng xuyên qua băng phòng hộ của Sầm Hàm, trực tiếp nắm lấy thần của Huyết Oán Kiếm, ra khỏi Hoàng Lăng. Sầm Hàm muốn xuất thủ nhưng đã quá muộn rồi.

– Y Tích, nàng đuổi theo đi, ta chứng minh một số chuyện rồi sẽ gặp lại nàng sau.

Trần Phong vội nói.

– Được, công tử, chàng cẩn thận nhé.

Y Tích nói rồi cũng dễ dàng xuyên qua lớp băng phòng hộ của Sầm Hàm, bay ra khỏi Hoàng Lăng rồi cưỡi lên Thiên Mã Lưu Tinh đuổi theo Hoàng tử. Trên tay Hoàng tử là thần của Huyết Oán Kiếm, vô số oan hồn và máu đều đi theo thẳng tới một hướng xác định.

– Ngươi rốt cuộc muốn gì?

Sầm Hàm hỏi kẻ đang ngăn cản nàng là Trần Phong.

– Ta chỉ muốn chứng minh một chuyện, đợi chủ nhân của ngươi tới rồi, ta tự nhiên sẽ đi.

Trần Phong đáp.

– Ta tự biết mình không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cũng không thể để ngươi vũ nhục.

Sầm Hàm nói rồi Cửu Tiết tiên đánh xuống Trần Phong.

– Không tác dụng gì đâu, chúng ta không phải là địch nhân.

Trần Phong dễ dàng vung tay nắm lấy Cửu Tiết tiên nhanh như chớp giật của Sầm Hàm.

– Chúng ta là người đi chung đường, đều là để đối kháng Ma tộc, ta không thể gây khó cho nàng.

– Không ngờ có kẻ ở đây ngang ngược.

Là giọng nói của Châu Tế, Trần Phong cảm giác tay mình bị một luồng linh lực đẩy ra, bèn thả Cửu Tiết tiên của Sầm Hàm.

Trần Phong nhìn Châu Tế trước mắt mình, đôi cánh kim sắc dang rộng, không hề có vẻ bị thương. Châu Tế nhìn hắn, ánh mắt dữ tợn nhưng không nói câu nào, một lúc sau, ông hỏi Sầm Hàm:

– Thứ ta sai ngươi canh giữ đâu rồi?

– Bị một kẻ đã chết mang đi rồi. Thần cũng không hiểu tại sao, hắn đã chết lâu rồi, hơn nữa còn bị lớp băng không thể tan chảy của thần phong kín, thế nhưng lại sống dậy. Tuy là người phàm trần song linh lực của hắn vượt xa thần.

Sầm Hàm thành thật.

– Ngươi đúng là nỗi sỉ nhục của tinh linh Tuyết tộc.

Châu Tế lưu lại câu nói này rồi không để tâm tới Sầm Hàm và Trần Phong, dang đôi cánh kim sắc đuổi tiếp.

– Tất cả đều là do ngươi phá hoại hết.

Sự tức giận trong lòng Sầm Hàm không có nơi nào phát tiết. Nàng cho rằng nếu không có Trần Phong, không thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không bị Thần Vương nói là nỗi sỉ nhục của tinh linh Tuyết tộc.

– Đây đích thực là Thần Vương sao? Đích thực là Thần Vương mà ta biết sao? Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?

Tiếng hét của Trần Phong khiến cho lửa giận trong lòng Sầm Hàm phụt tắt, bởi vì nàng thấy Trần Phong tựa hồ còn đau khổ và phẫn nộ hơn nàng.

– Sầm Hàm, nàng là niềm tự hào của tinh linh Tuyết tộc, nàng chính là người sáng tạo nên hoa Bách Hợp của tình yêu chốn phàm trần, hãy bảo trọng.

Trần Phong nói rồi biến mất khỏi tầm nhìn của Sầm Hàm.

Sầm Hàm không thể hiểu lời Trần Phong vừa nói, nhưng trong lòng nàng không còn trách cứ người này nữa, thậm chí còn có phần cảm kích. Nàng nhớ lại lời Châu Tế nói với nàng, nàng phẫn nộ giải trừ hết toàn bộ huyễn thuật nơi này, sau đó bay lên không trung nhìn Hoàng Lăng sụp đổ.

Sầm Hàm không thể hiểu lời Trần Phong vừa nói, nhưng trong lòng nàng không còn trách cứ người này nữa, thậm chí còn có phần cảm kích. Nàng nhớ lại lời Châu Tế nói với nàng, nàng phẫn nộ giải trừ hết toàn bộ huyễn thuật nơi này, sau đó bay lên không trung nhìn Hoàng Lăng sụp đổ.

Đông Hải đã bị máu của người trong Tam giới nhuộm thành màu đỏ, bầu trời cao tụ tập vô số oan hồn. Y Tích cưỡi Thiên Mã Lưu Tinh đuổi theo Hoàng tử, nhưng Hoàng tử đột nhiên cùng thần của Huyết Oán Kiếm biến mất khỏi tầm nhìn của nàng.

Trần Phong đuổi tới nơi, thấy vô số Thần, Ma, Nhân đang huyết chiến. Trần Phong hỏi:

– Hoàng tử đâu?

– Thiếp không biết, tới nơi này rồi đột nhiên y biến mất.

Y Tích đáp.

– Đi, tới Đông Hải.

Trần Phong nhớ lại lời Ngự Nô nói, vào lúc quan trọng nhất của cuộc chiến, bên trong Đông Hải xuất hiện một thanh kiếm. Thanh kiếm đó chính là Huyết Oán Kiếm.

Khi Trần Phong và Y Tích tới Đông Hải, phát hiện ra nước biển đỏ như máu đang sôi sục, mỗi một bong bóng nước trên đó là một oan hồn, bất kể bọn họ có chống cự thế nào, cuối cùng cũng vẫn bị nổ bung. Oan hồn nơi này khiến Trần Phong nhớ lại nữ quỷ khi đối phó với Quỷ Yêu, oán khí cường đại hơn chẳng qua cũng như vậy thôi.

Giữa những oan hồn còn lẫn ca những người trong Tam giới sắp biến thành oan hồn, máu đổ xuống từ trên người họ toàn bộ trút vào biển. Trần Phong ngửi thấy mùi máu này không ngờ rất hưng phấn, hưng phấn tới mức kích động. Huyết quang trên Huyết Oán Kiếm trong tay hắn càng lúc càng dày, nhưng tịnh không phải vì hút máu hay oan hồn, có lẽ nó để cho thần của mình làm việc đó chăng.

– Công tử, chúng ta có nên xuống không?

Lúc này Y Tích và Trần Phong cưỡi trên lưng Thiên Mã Lưu Tinh, bay cao lên rất cao trên trời.

– Đừng, đây là trường huyết chiến không thể tránh được. Chúng ta không nên lộ mình ra, đợi lúc cuối cùng Hoàng tử và thần của Huyết Oán Kiếm xuất hiện đã.

Trần Phong ngăn lại.

Không lâu sau, chúa tể của Thần Ma lưỡng tộc đều đến, còn mang theo những tộc nhân tinh nhuệ nhất, nhưng bên Thần tộc nhìn mãi không thấy Ngự Nô, bên Ma tộc cũng không thấy Kinh Thiên.

– Thương Xá, ngươi tạo ra cuộc chiến diệt thế này, Tam giới không dung tha đâu.

Châu Tế cương nghị.

– Hủy diệt chính là để hồi sinh, ta muốn nơi này hồi sinh thành Ma tộc của ta.

Thương Xá cuồng ngạo.

– Ta không thể để ngươi đạt được điều đó.

Châu Tế kiên quyết.

– Không kẻ nào ngăn cản được ta, kể cả ngươi.

Thương Xá gầm lên rồi hạ lệnh, hai bên bắt đầu huyết chiến bên trên Đông Hải.

Trần Phong ở trên cao nhìn trận huyết chiến này, nhớ lại một số chuyện. Liên quan tới cuộc chiến tranh diệt thế này lúc bắt đầu nhất là do Ngự Nô kể, nhưng Ngự Nô lúc này lại không ở đây, hắn làm sao có thể biết chi tiết như vậy được. Lẽ nào tất cả đều do Châu Tế nói cho hắn biết, bao gồm cả lời bịa đặt bị Thích khách Ma tộc đâm bị thương?

Nhưng, để làm gì đây? Trần Phong trước sau nghĩ mãi không hiểu được, nhưng trong lòng có một cách nghĩ thực sự không nguyện ý hiểu rõ, vậy mà chuyện này liên quan tới an nguy của Tam giới, hắn không thể không nghĩ, đầu đau như búa bổ.

Đột nhiên, một luồng huyết quang rất mạnh từ đáy Đông Hải vọt lên, chiếu thẳng tới trời. Nước biển khắp nơi khôi phục lại được màu xanh biếc, bởi vì bao nhiêu máu trong biển đều bị hút vào luồng huyết quang đó. Oan hồn xung quanh cũng vậy, đều bị hút vào luồng huyết quang. Thần Ma hai bên dường như biết có chuyện xảy ra, đều dừng đả đấu lại, nhìn những biến hóa giữa biển.

Bên dưới luồng huyết quang xuất hiện một thanh kiếm, nói chính xác thì chỉ giống kiếm khí của kiếm, nhưng không phải là kiếm khí mà là thần của kiếm, phảng phất như linh hồn của người, do một luồng huyết quang cực mạnh mà hình thành nên dáng vẻ của Huyết Oán Kiếm, chầm chậm lộ ra khỏi mặt biển. Lúc này mọi người nhìn thấy toàn bộ oan hồn đều bị thanh kiếm ngưng tụ từ huyết quang này hút vào, thậm chí những người còn sống gần bên còn bị cưỡng chế hút đi cả máu lẫn hồn phách. Người có linh lực cao cường vội giữ hồn phách của mình lại, không thì cũng khó tránh khỏi cái chết.

Bên dưới luồng huyết quang xuất hiện một thanh kiếm, nói chính xác thì chỉ giống kiếm khí của kiếm, nhưng không phải là kiếm khí mà là thần của kiếm, phảng phất như linh hồn của người, do một luồng huyết quang cực mạnh mà hình thành nên dáng vẻ của Huyết Oán Kiếm, chầm chậm lộ ra khỏi mặt biển. Lúc này mọi người nhìn thấy toàn bộ oan hồn đều bị thanh kiếm ngưng tụ từ huyết quang này hút vào, thậm chí những người còn sống gần bên còn bị cưỡng chế hút đi cả máu lẫn hồn phách. Người có linh lực cao cường vội giữ hồn phách của mình lại, không thì cũng khó tránh khỏi cái chết.

Bên dưới thanh kiếm là đầu của một người, sau đó thân thể cũng lộ ra khỏi mặt nước, chính là Hoàng tử vừa mới sống lại. Châu Tế và Thương Xá nhìn thấy mà kinh ngạc, đều không tin rằng đấy là Hoàng tử, bọn họ đều nhớ tới người đã cứu Hoàng tử, cũng chính là Trần Phong.

Mái tóc Hoàng tử tung bay, môi đỏ như máu như vừa mới hút máu người vậy, mi tâm có một dấu ấn đỏ như máu. Tay phải y cầm kiếm, thân thể tán phát ra linh lực cường đại.

– Chiến tranh diệt thế khiến cho vô số bách tính vô tội biến thành oan hồn chẳng thể luân hồi, đấy chính là tội của các ngươi, các ngươi phải trả giả đắt, thử xem nỗi thống khổ bị biến thành oan hồn như thế nào.

Hoàng tử nói rồi vung thanh Huyết Oán Kiếm lên, người trong Thần Ma lưỡng tộc tử thương vô số, hồn đấy máu đây liền biến thành thức ăn cho Huyết Oán Kiếm.

Hoàng tử như thể đã phát điên, bất luận Thần Ma, thấy người là giết, thậm chí cả người phàm trần cũng giết. Châu Tế và Thương Xá dùng huyễn thuật để ngăn Hoàng tử lại, nhưng chống cự được một lát đã bị sức mạnh của Huyết Oán Kiếm đả thương.

– Công tử, cứ như thế này tiếp thì Hoàng tử sẽ hủy phàm trần mất.

Y Tích vội vã nói.

– Đợt thêm chút nữa, bây giờ không ai cản nổi y đâu.

Trần Phong không dám chớp mắt, nhìn chăm chú vào tình huống bên dưới.

Trên con đường đồ sát của Hoàng tử, máu và oan hồn từ thân thể người chết bị Huyết Oán Kiếm hút hết. Châu Tế và Thương Xá dẫn tộc nhân lùi lại, lùi tới cửa vào phàm trần thì đã chỉ còn lại một ít người.

Hoàng tử chém ra một kiếm cuối cùng, đẩy người của Thần Ma lưỡng tộc khỏi phàm trần, lại dùng linh lực cường đại phong kín cửa vào, rất lâu sau Thần Ma đều không thể tiếp tục tiến vào. Phàm trần dần yên tĩnh trở lại, nhưng trời cao mây đen che kín, dưới đất một mảng tối om, lại còn cả đống xác người chất cao như núi.

Cuối cùng, Hoàng tử giơ thành Huyết Oán Kiếm, đứng giữa khoảng trời đất, hét thảm một tiếng vang động đến khắp nơi. Trần Phong và Y Tích thấy lúc quan trọng nhất đã đến liền lao xuống. Huyết Oán Kiếm trên tay Trần Phong bất ngờ tuột khỏi tay, mau chóng lạc vào tay Hoàng tử, cùng với thần của Huyết Oán Kiếm trên tay Hoàng tử hợp thành một thể thống nhất. Hoàng tử kinh ngạc, sau đó nhìn thấy Trần Phong và Y Tích trước mặt.

– Ta là linh hồn của ngươi, chỉ có linh hồn rời xác mới có thể điều khiển được thần của Huyết Oán Kiếm. Nhưng thần của Huyết Oán Kiếm có thể quay trở về bên trong chân thân của nó, còn ta lại không thể quay trở về mà sau đó như một thể xác thoát ly khỏi Tam giới. Ta sẽ dùng linh lực cuối cùng để ngươi tiếp tục sống, bởi vì một ngàn năm sau, ngươi phải ngăn trở Vạn thế hạo kiếp.

Hoàng tử cất tiếng.

– Ngươi không phải là Hoàng tử, cũng không phải Trần Phong, ngươi là Thích điểu.

Trần Phong nhìn Hoàng tử trước mặt mình nhẹ nhàng đáp lại.

– Ta là ngươi, đây chính là cuộc nói chuyện giữa linh hồn với thể xác. Hiện tại ta không thể nói nhiều cùng ngươi, bởi vì ta phải lưu lại nguồn sức mạnh cuối cùng giúp ngươi một việc cuối cùng.

– Ta là ngươi, đây chính là cuộc nói chuyện giữa linh hồn với thể xác. Hiện tại ta không thể nói nhiều cùng ngươi, bởi vì ta phải lưu lại nguồn sức mạnh cuối cùng giúp ngươi một việc cuối cùng.

Hoàng tử nói xong, khói tàn sương tạnh, Huyết Oán Kiếm với thần của nó đã hợp thành một thể, lại quay về trên tay Trần Phong.