Chương 7: Thần Ma Khai Chiến (2)

Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Đăng vào: 11 tháng trước

.

– Chủ nhân! Ngài nhìn kìa!

Tiên Cụ kinh hoảng chỉ vào hướng tựa hồ như điểm đầu mút của hẻm núi, nói.

– Đó là cái gì?

Lạc Anh hỏi.

Trên bầu trời phía điểm đầu mút của hẻm núi này, một đám mây đen quẩn quanh nơi đó. Trên không trung có hình bát quái xoay liên tục không ngừng, còn phía dưới có ngày càng nhiều hơn những đám mây đen bốc lên tiếp cận với nó, sau đó làm cho đám mây bên trên càng lúc càng to ra, màu sắc càng lúc càng đậm hơn.

– Là mây đen à?

– Đó không phải là mây đen, mà là máu của những thi thể này.

Trần Phong ngửi được mùi máu người, dù cho gió không thổi tới bên hắn, hắn cũng ngửi được rất rõ ràng.

– Đi xem nào!

Linh Tường phóng lên trước tiên.

Mấy người còn lại ở phía sau, nhưng hẻm núi quá dài, còn mảng đồ hình huyết bát quái trên không tựa hồ giống như là mặt trời, chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng, mà không cách gì tới bên nó được.

Mọi người dùng huyễn thuật của bản thân để bay nhanh hơn, nhưng nhanh đến mức nào thì khoảng cách với khối huyết bát quái dường như không hề thay đổi. Ngự Nô dừng lại trước tiên, ngón trỏ bắt quyết, niệm ra Phong Thần quyết, triệu hồi cuồng phong, sau đó một tay trỏ vào khối huyết bát quái, cơn gió theo đó mà thổi tới.

Tốc độ của gió nhanh tới mức mắt của mọi người cũng không bắt kịp, nhưng trước mắt họ khối huyết bát quái có thể thấy rõ ràng rằng không biến hóa chút nào. Điều này chứng minh được, gió của Ngự Nô không thổi tới nó, kể cả có tới cũng không có nửa điểm ảnh hưởng. Bên trong cơn gió có bao hàm cả huyễn thuật của Ngự Nô, do vậy thấy được, khối huyết bát quái đáng sợ đến chừng nào.

– Ta tới đây!

Linh Tường kéo căng Vũ Linh Cung, rút ra từ bộ cánh của nàng một chiếc lông vũ lam sắc làm thành tên, rồi dụng lực bắn ra. Mũi tên này sức mạnh tuyệt đối không kém hơn lần bắn Trần Phong trước, tên bay tới đâu, cuồng phong cuộn lên mạnh mẽ tới đó, hai bên hẻm núi đều bị khoan to ra, bay thẳng về phía khối huyết bát quái.

– Vô dụng thôi.

Tế Qua cạnh đó nói.

– Tuyết tộc bọn ta ban đầu là Băng tộc, Băng tộc từng có một trưởng lão, bởi vì trốn dưới vạn tầng băng ngục nên khiến cho Thần số mệnh xao lãng số mệnh cuộc đời một ngàn năm của ông ta. Hàng ngàn năm sau, ông ta vẫn không chết, ông sống tới được năm ngàn năm, kiến thức vô tận. Ông bị Thần số mệnh phát hiện sau khi nói chuyện với phụ vương ta. Trong Tam giới, nơi gió thổi không tới được, nơi thần cung Vũ tộc không bắn tới được, nếu có, thì chính là vùng ngoài Tam giới. Ông nói xong câu đó, Thần số mệnh liền khiến ông ta ra đi, Băng tộc cũng từ đo diệt vong.

– Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi!

Tiên Cụ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

– Thưa chủ nhân! Phương hướng đó chính là cửa vào của vùng ngoài Tam giới.

– Quả nhiên có liên quan tới vùng ngoài Tam giới, chúng ta đi xem thôi.

– Hai đôi băng sí của Tế Qua có thể khiến tốc độ bay của hắn tăng thêm, trong khoảng trời đất năm vị Vua Tinh linh tự do chao liệng, vị trí của vùng ngoài Tam giới chính là trung gian của Thần Ma Nhân – Tam giới. Mỗi một biên duyên cùng với vùng ngoài Tam giới đều có một vực sâu vạn trượng, bên trong có linh lực cường đại, là một kết giới không cách gì tiến nhập.

Trần Phong bọn họ bay tới được biên duyên Thần tộc thì đã tối rồi. Ở nơi tương liên với Thần tộc của vùng ngoài Tam giới này, từ biên duyên nhìn xuống dưới vực sâu, có cảm giác đáng sợ tới nghẹt thở. Trong vùng biên duyên còn thấy được cả cơn gió mà Ngự Nô triệu hồi, còn cả tên của Linh Tường, đang liên tục quẩn quanh nơi vùng ngoài Tam giới. Bầu trời của vùng ngoài Tam giới, chính là khối huyết bát quái mà họ không cách gì tiếp cận.

Khối huyết bát quái đó ở vùng trung gian Tam giới hấp huyết không ngừng, tự mình biến thành càng lúc càng lớn. Điều này có nghĩa là trong Tam giới còn có rất nhiều người không chết vì số mệnh, toàn thân cạn khô máu, bởi vì máu của họ, đều đã tới đây.

– Mọi người bôn ba một ngày cũng mệt rồi, nghỉ một đêm, ngày mai xem xem liệu có thể tiến vào vùng ngoài Tam giới hay không.

Trần Phong nói.

Ngự Nô thu hồi gió của hắn lại, Linh Tường thu hồi tên của nàng về. Năm vị Vua Tinh linh bắt đầu nghỉ ngơi. Lạc Anh nằm trên mặt cỏ, dùng đôi cánh hồng sắc che lấy bản thân, vùng mười bước xung quanh nháy mắt biến thành tro bụi, dạng này ít nhất chứng minh được rằng, trong phạm vi này, không có bất kỳ nguy hiểm gì. Tiên Cụ giang rộng đôi cánh thép, đáp lên một thân cây, tay phải nắm chặt thanh đao, cả người như hình thập tự tại không trung. Bốn chiếc băng sí của Tế Qua biến thành băng liên mai phục tứ phía. Linh Tường rút ra một chiếc lông vũ cho bay lơ lửng trên không trung, rồi toàn thân nằm ngủ an tĩnh trên chiếc lông vũ đó, đây là chiếc giường thoải mái nhất của nàng. Ngự Nô bay tới nơi cao nhất trên một tảng đá trông giống như bia mộ, từ chỗ này có thể quan sát thấy được rõ động tĩnh của mọi người, đôi cánh bạch sắc giang ra, loan đao có tay cầm dài tiếp xúc với mặt đất, với cách này thì sau khi hắn ngủ rồi, vẫn có thể cảm ứng được bất kỳ chấn động nào trên mặt đất trước tiên.

Trần Phong không ngủ được. Hắn ngồi trên một dốc núi nơi toàn bộ được rải khắp ánh sao đêm, hai tay ôm lấy đầu gối, cả người tĩnh lặng nhìn mặt trăng trên trời cao, hắn đang nghĩ, ngày mai chính là trận Thần Ma chi chiến của Thần Vương cùng Ma Vương Thương Xá, kết quả cuối cùng sẽ ra sao? Có thể đúng như lời Ngự Nô nói, đây là bắt đầu cho Vạn thế hạo kiếp? Hắn lại nghĩ, một ngàn năm này sống tại Thần tộc, mắt thấy rõ ràng vô số trận Thần Ma chi chiến lớn nhỏ, máu chảy thành sông sinh động tới mức cố đuổi đi mà không được, không muốn nghe thấy lại những tiếng thét thảm thiết thê lương của chém giết nữa. Hắn nghĩ một ngàn năm trước, một ngàn năm trước rốt cuộc là phát sinh ra chuyện gì, hắn nhớ không nổi.

Dây chuyền trước ngực Trần Phong đột nhiên bừng lên tia sáng bạch sắc, giống như ánh sáng của tuyết, từ chiếc mặt hình trái tim dần dần hiện ra hình ảnh của một người, ở ngay trước mặt Trần Phong, nhẹ nhàng múa một vòng, là Điệp Vĩ.

– Điệp Vĩ! Đây là chuyện gì thế?

Trần Phong khe khẽ hỏi.

– Nữ tử Thần tộc sau khi qua đời có thể đem trái tim mình trao cho nam tử mà mình yêu. Nam tử có được trái tim của nữ tử đồng thời cũng có được sự chúc phúc vô tận của nữ tử, còn hạnh phúc của nữ tử cũng có thể theo đó mà tiếp tục mãi. Hiện tại chàng trông thấy, chính là hạnh phúc của thiếp tiếp tục đó.

Điệp Vĩ nói.

– Nói như vậy, nàng luôn luôn ở bên ta, chưa từng rời xa?

Một ngàn năm ở Thần tộc của Trần Phong là một ngàn năm không tình yêu, do đó về truyền thuyết trao tâm này hắn một chút cũng không biết.

– Thiếp chẳng những không rời xa, mà còn có thể tiến nhập vào trong trái tim chàng, thế nên thiếp biết chàng giờ đang nghĩ gì.

– Nàng biết sự phiền muộn của ta, nên mới hiện ra bồi tiếp ta chăng?

– Ừm! Chàng có bao đại sự cần làm, do đó thiếp không thể luôn hiện ra để chàng bồi tiếp thiếp. Nhưng thiếp cảm thấy, vào lúc này đây, chàng cần có thiếp, bởi vì chàng hiện tại rất tịch mịch.

Điệp Vĩ toàn thân phát tán tuyết quang trong vắt, cả người nửa như trong suốt đứng trước mặt trần phong, không gần không xa.

– Điệp Vĩ này, có lúc ta biết ta đang nghĩ gì, nhưng có những lúc, ta không hề biết ta đang nghĩ gì nữa, nàng có hiểu không?

– Thiếp cũng không hiểu, nhưng thiếp và chàng cùng có cảm giác như nhau, là vì sự ấm áp nơi tay trái chàng đó.

– Đúng.

Trần Phong giơ tay trái ra, nhìn ngó, có một nhiệt độ thật ấm áp làm sao.

– Một ngàn năm trước, tay phải ta nắm lấy Ngự Nô đang thụ thương, tay trái ta cũng nắm lấy một người, hai người này buộc phải cùng bỏ chạy với ta, cuối cùng chạy thoát được số mệnh bị Ma tộc Thích khách Kinh Thiên truy sát, nhưng sau này, trong kí ức của ta chỉ có một mình Ngự Nô và một hình ảnh mơ hồ không rõ biến đâu mất.

– Trần Phong, nghe thiếp kể cho chàng nghe một câu chuyện nhé.

Điệp Vĩ ngồi bên cạnh Trần Phong, đầu khe khẽ tựa vào vai Trần Phong, có điều Trần Phong không cảm giác được chút gì.

– Rất nhiều năm trước đây, phụ vương kể cho thiếp và đệ đệ nghe Ngự Nô chạy thoát khỏi số mệnh do Thần số mệnh an bài, hỗ trợ ông ta không ngờ lại là một người phàm trần. Thiếp và đệ đệ đều không dám tin lời của phụ vương nói là sự thật, đều vô cùng hiếu kỳ, phụ vương còn nói Ngự Nô đã đưa người đó cùng trở về Thần tộc, người đó tên là Trần Phong.

Điệp Vĩ nói tới đây nhìn lướt qua Trần Phong, trong ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc, nàng nói tiếp:

– Sau đó, thiếp thường lén lút đi theo phụ vương đến Mị Cảnh Thần Điện, bởi vì nơi đó có thể thấy được nhân vật truyền kỳ – Trần Phong. Anh ta anh tuấn, kiên cường, khí vũ hiên ngang, khuôn mặt không có nét cười nhưng chẳng hề băng lãnh, thiếp chưa từng thấy anh ta cười lần nào, anh ta luôn luôn có vẻ mặt u ám, có nét nhăn nơi mi tâm trông như tia sét. Anh ta sống ở Phong Hóa đảo cùng với Ngự Nô, nhưng nơi đó bị huyễn thuật của Ngự Nô phong tỏa, thiếp không cách nào tiến vào được. Để được nhìn Trần Phong nhiều hơn, thiếp trốn bên ngoài Phong Hóa đảo. Có lần đợi hết cả một đêm, thiếp như thường lệ đợi mãi đợi mãi rồi ngủ thiếp đi mất, nhưng thiếp thuộc Vương tộc Tinh linh Tuyết tộc, do đó hàn lãnh ban đêm không làm tổn hại được thiếp. Lúc đó không hiểu cảm giác trong lòng thiếp ra sao, chỉ là không thấy được Trần Phong mà mình luôn nghĩ tới, thấy được anh ta thôi dù là không nói một lời thiếp cũng hài lòng. Cứ như thế, cái cảm giác ấy liên tục cùng thiếp trưởng thành, sau khi trưởng thành, phụ vương bị Thần Vương ban chết, đệ đệ đột nhiên phát điên, bị Thú Lang cắn, thế giới của thiếp như tan biến hoàn toàn, mất đi hai thân nhân duy nhất. Thiếp cắt đôi cánh ra gắn cho đệ đệ để áp chế thú tính, chấp nhận sự đau khổ khi chính tay mình đem đệ đệ ép dưới đáy núi. Đối mặt với những điều đó, thiếp tưởng chừng mình sớm không chịu đựng nổi, nhưng thiếp luôn có một niềm tin, trong lòng luôn có Trần Phong. Thiếp muốn gặp lại anh ta, nhưng thiếp đã mất đi đôi cánh, chỉ có thể ở lại trên Tuyết Ẩn đảo, không thể ra ngoài một bước, chứ không nói tới Mị Cảnh Thần Điện hay Phong Hóa đảo. Do đó, cái niềm tin tưởng chừng như quá yếu ớt ấy bảo vệ cho thiếp ở Tuyết Ẩn đảo đối diện với người đệ đệ biến thành thú được vài trăm năm, thiếp không hiểu thiếp thực sự có tín tâm hay là tự lừa dối mình, bao giờ cũng thấy Trần Phong sẽ xuất hiện, sẽ tới Tuyết Ẩn đảo tìm thiếp. Quả nhiên, số mệnh không làm thiếp tuyệt vọng, cuối cùng khiến thiếp gặp được anh ta, dáng vẻ của anh ta vẫn không biến đổi, giống y như vài trăm năm trước, nhưng thiếp thì biến đổi, từ một tiểu nữ hài trở nên một nữ tử trưởng thành. Trần Phong không nhớ được thiếp, thiếp không trách anh ta, dẫu sao đã vài trăm năm không gặp rồi, dẫu sau lúc đó thiếp vẫn còn là một hài tử, dẫu sao luôn là thiếp lén lút nhìn anh ta chứ không nói với anh ta một câu nào. Anh ta tới tìm đệ đệ thiếp, nhưng đệ đệ thiếp đã biến thành quái vật nửa người nửa thú. Thiếp hỏi anh ta có nguyện ý chết vì đệ đệ thiếp chăng, anh ta không hề cự tuyệt. Do đó, ngay trước khi đệ đệ thiếp sát tử anh ta, thiếp đã xông tới, thiếp nguyện ý chết vì đệ đệ, thiếp chỉ là đang thử anh ta, nếu như anh ta nguyện ý chết vì đệ đệ thiếp, vậy anh ta thực sự có thể bảo hộ đệ đệ thiếp – thân nhân duy nhất của thiếp. Thiếp chết đi không hối hận gì, đệ đệ có người chiếu cố, còn thiếp, cúng đã tìm thấy, hoặc là đã đợi được người mà thiếp có thể đem trái tim mình giao phó.

– Nàng chính là tiểu Tinh linh Tuyết tộc, cô bé thường dùng huyễn thuật biến tuyết thành băng, sau đó biến băng thành đủ kiểu đủ loại tiểu động vật tinh xảo tặng cho ta à?

Trần Phong nghe xong lời Điệp Vĩ đột nhiên nhớ lại nữ hài khả ái đó vài trăm năm trước.

– Đúng. Chính là thiếp, nghĩ không ra hả?

– Thực sự không nghĩ ra rằng, chúng ta vài trăm năm trước vốn đã từng gặp nhau.

– Do vậy, thiếp nói, thiếp yêu chàng, nguyện ý đem trái tim trao cho chàng, là vì chính con người chàng.

– Điệp Vĩ, để ta ôm nàng nhé, cái ôm mà ta thiếu nợ nàng mấy trăm năm.

Trần Phong nói xong giang hai tay ra.

– Trần Phong ơi, chàng chỉ có thể trông thấy thiếp, nghe được thiếp, chứ không chạm được vào thiếp.

Lúc này tay Trần Phong đã vươn tới, nhưng lại chỉ nhẹ nhàng xuyên qua thân thể Điệp Vĩ, y như không khí vậy.

– Đây chính là sự khác biệt giữa thiếp chết hay không. Trừ chàng ra, người khác không cách nào trông thấy thiếp, nghe được thiếp. Đây chính là bí mật giữa chúng ta, bí mật giữa tình nhân với tình nhân.

Điệp Vĩ nói xong, gương mặt lộ ra nụ cười thương cảm.

– Nàng dùng câu chuyện này báo cho ta biết, chỉ có tình yêu có thể tạo ra sự tình vượt quá cực hạn. Nàng vì tình yêu dành cho ta mà có thể chịu đựng thống khổ sống tịch mịch nơi Tuyết Ẩn đảo mấy trăm năm. Còn ta, vì tình yêu với một người nào đó mà có thể dùng tốc độ vượt qua tốc độ ánh sáng chạy thoát khỏi số mệnh và truy sát của Kinh Thiên, đây chính là sự ấm áp nơi tay trái ta.

Trần Phong nói.

– Đúng. Có được một phần tình yêu sâu đậm như vậy, bất kể chàng có kí ức hay không, chàng cũng đều hạnh phúc.

Điệp Vĩ nói xong bắt đầu múa dưới ánh trăng, hát cho Trần Phong nghe một khúc ca.