Chương 34: Vong Hồn Đòi Mạng (5)

Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ức Hà Phiêu và Tịch Nguyệt đi rồi, Trần Phong phân tích lại một lượt cuộc nói chuyện vừa xong. Giờ đây Phá Trúc đã chết, còn lời Tịch Nguyệt cũng chỉ là câu chữ phiến diện của nàng ta, không thể tin hết, nhưng cũng rất có lý, không thể không tin.

Trong vụ thích sát Ức Hà Phiêu, Trần Phong đuổi tới kẻ nghe tiếng động xông ra là Tiên Cụ và Ngự Nô, cũng cho biết rằng ngoại trừ họ những người khác đều đáng hiềm nghi. Lúc xảy ra chuyện thích sát Tiên Cụ, hắn và Ức Hà Phiêu ở cùng một nơi, người duy nhất ở trong phòng mình là Ngự Nô. Nói như vậy, ngoại trừ chính bản thân ra, lại loại trừ người bị thích sát là Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ, vậy chỉ còn cách loại trừ nốt cả Ngự Nô rồi cả Lạc Anh luôn hôn mê bất tỉnh nữa.

Châu Tế nói trong các tinh linh Vương tộc có nội gián. Nếu đúng như vậy chuyện thích sát Ức Hà Phiêu cũng hợp lý, bởi Ức Hà Phiêu là nguyên thần của công chúa gửi gắm, nhưng tại sao muốn thích sát cả Tiên Cụ nữa? Lúc này động thủ chẳng phải là hơi sớm ư? Trong số tinh linh Vương tộc chỉ còn lại Tế Qua và Linh Tường, giữa họ đích xác có một là nội gian sao? Trần Phong quả thực không cách nào biết được.

Nếu lần thích sát này không phải do tinh linh Vương tộc làm, vậy hậu nhân của Ngũ tộc tinh linh chỉ còn bốn người: Phá Trúc, Cát Duyệt, Sầm Hàm và Tịch Nguyệt. Giờ đây Phá Trúc đã chết, còn lại ba người, Tịch Nguyệt tuy đáng nghi nhất nhưng Trần Phong thấy như vậy quá ư lộ liễu. Sầm Hàm ở cùng với nhóm Trần Phong từ rất sớm, hẳn có rất nhiều cơ hội giết Tiên Cụ nhưng nàng không làm. Còn Cát Duyệt, dẫu lời Tịch Nguyệt đêm qua nhằm vào Cát Duyệt, nhưng Trần Phong chưa thấy được nguyên nhân và động cơ.

Sáng sớm hôm sau, Tịch Nguyệt gõ cửa.

– Thưa chủ nhân, thuộc hạ có phát hiện mới.

– Phát hiện gì?

Trần Phong nói.

– Thuộc hạ thấy bên mộ phần của Phá Trúc có cánh tay đứt ấy.

– Đi! Chúng ta đi xem xem!

Trần Phong nói rồi cùng Trần Phong phóng tới chỗ mộ phần của Phá Trúc.

Tới bên mộ phần, sự tình kỳ lại lại xảy ra, bởi vì bên cạnh đoạn cánh tay đứt của Phá Trúc mà Tịch Nguyệt nói giờ đây có thêm một cánh tay nữa. Hai người đứng đó, cảm giác lại có chuyện phát sinh.

– Tại sao lại có thể nhiều thêm một cánh tay nữa, là của ai?

Trần Phong hỏi.

– Thuộc hạ không biết, vừa rồi rõ ràng chỉ có một cánh tay, bởi vì trên tay có độc nên nếu di động sẽ khiến độc tính lan ra rất nhanh, chủ nhân chưa kịp thấy thì đã bị rữa ra hết rồi, do vậy thuộc hạ mới mời người tới đây để xem.

Tịch Nguyệt nói.

– Là ai đưa cánh tay này tới đây? Có dụng ý gì?

– Thưa chủ nhân, người xem bàn tay của cánh tay.

Tịch Nguyệt chỉ vào cánh tay của Phá Trúc.

– Ngón tay cứng ngắc mà co lại, giống như trước khi chết đang nắm thứ gì, sau khi chết bị giằng mạnh ra.

Trần Phong quan sát nói.

– Có lẽ vật mà Phá Trúc nắm được trước khi chết có thể chứng minh thân phận của thích khách, nhưng thời gian khẩn cấp, thích khách chỉ còn cách chém đứt tay cô ấy mới có thể tránh bị phát hiện.

Tịch Nguyệt phân tích.

– Có khả năng đó, nhưng tại sao phải đưa trở lại cánh tay đứt này? Còn nữa, cánh tay kia là chuyện gì?

– Thưa chủ nhân, người xem kìa.

Tịch Nguyệt kinh ngạc, bởi vì nàng nhìn thấy trên cánh tay kia có một vết thương hình chữ “X”, đây chính là tay của Cát Duyệt.

– Là Cát Duyệt.

Trần Phong cũng kinh ngạc.

Sau đó cả hai đều cảm thấy chóng mặt, ngã xuống bên cạnh cánh tay đứt.

Khi họ tỉnh lại thì đã là hai canh giờ sau, mở mắt ra trông thấy hai cánh tay ấy đã rữa chỉ còn xương trắng. Tiên Cụ, Sầm Hàm và Ngự Nô đang đứng bên cạnh họ.

– Chủ nhân, người không sao chứ.

Tiên Cụ tới trước đỡ Trần Phong.

– Tịch Nguyệt, ngươi có sao không?

Sầm Hàm đỡ Tịch Nguyệt dậy. Ngự Nô đứng đằng sau quan sát xung quanh, không hề thấy có nơi nào khả nghi.

– Các ngươi sao lại ở đây?

Trần Phong cảm thấy không ổn liền hỏi.

– Có kẻ thích sát thuộc hạ, thuộc hạ đuổi theo hắc y nhân đến đây.

Sầm Hàm nói.

– Cái gì? Thích sát ngươi?

Trần Phong cảm thấy tầng tầng lớp lớp sương mờ che phủ.

– Thưa chủ nhân, chúng ta vừa bị mê yên làm cho chóng mặt ngất đi. Loại mê yên này rất thông thường nhưng không dễ phát hiện.

Tịch Nguyệt nói.

– Cát Duyệt!

Trần Phong đột nhiên nhớ tới vết thương hình chữ “X”.

– Chúng ta mau quay về.

Trên đường quay về họ gặp Ức Hà Phiêu đang đi tới. Ức Hà Phiêu thấy vẻ mặt nhóm Trần Phong là hiểu có chuyện xảy ra, nhưng không hỏi ngay mà cùng cả bọn trở về Tử Trúc lâm.

Lúc về tới Tử Trúc lâm, Tế Qua đang ở trong sân vườn, Linh Tường thì không có đó. Tế Qua ở đây cảm giác sự tình không hay, thấy nhóm Trần Phong vội vàng quay lại càng chứng minh được điểm này, mau chóng ra nghênh tiếp.

– Cát Duyệt!

Trần Phong chạy thẳng tới phòng Cát Duyệt, không gõ mà đẩy cửa vào thẳng. Nhưng trong phòng trống không, chỉ lưu lại đầy hoa đã héo úa. Rõ ràng là do độc, loại độc dùng khi thích sát Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ.

– Linh Tường đâu?

Trần Phong quay đầu hỏi Tế Qua.

– Thuộc hạ không rõ. Thuộc hạ vừa rồi cũng không ở đây, khi quay về thì không thấy ai cả.

Tế Qua đáp.

– Thưa chủ nhân, thuộc hạ đây.

Mái tóc lam sắc và trường bào phất phơ mang theo làn hương dìu dịu.

– Ngươi đi đâu?

Trần Phong hỏi.

– Thuộc hạ đi loanh quanh trong rừng, hi vọng có thể tìm thấy đoạn cánh tay đứt của Phá Trúc, nhưng tiếc rằng không thấy, lại tìm thấy thi thể của Cát Duyệt.

Linh Tường khi nói câu này rất lạnh lùng bình tĩnh, không hề có biểu hiện kinh ngạc lạ lùng, nhưng đây cũng là thái độ nhất quán của nàng.

– Lại chết thêm một người, vậy chúng ta đi xem xem.

Theo đó tất cả đều theo Linh Tường tới nơi phát hiện thi thể Cát Duyệt.

Tử trạng của Cát Duyệt và Phá Trúc không khác nhau nhiều, chỉ là vết thương trí mạng không ở yết hầu mà nằm nơi tâm tạng. Vết thương đều có độc, hơn nữa còn đang rữa, mắt cũng trợn to, thêm nữa, tay trái bị đứt đoạn.

– Giờ đây mọi người đều có mặt, Sầm Hàm, ngươi nói đi.

Trần Phong nói.

– Thuộc hạ đang luyện Cửu Tiết tiên và huyễn thuật, bởi vì thuộc hạ luôn nghĩ tới việc biến nước thành tuyết hoặc băng. Nhưng có một tên hắc y bịt mặt cầm song kiếm thích sát thuộc hạ, đánh chưa lâu y đã bỏ chạy. Thuộc hạ đuổi theo sau nhưng bị trúng ám toán, y tung độc phấn ra, thuộc hạ phải tránh nên để y chạy thoát được, lúc đuổi theo thì đã muộn rồi. Trên đường thuộc hạ gặp Ngự Nô và Tiên Cụ đang đi tìm cánh tay đứt của Phá Trúc, do đó cùng nhau đi một hướng, cuối cùng tới mộ phần của Phá Trúc thì gặp được chủ nhân và Tịch Nguyệt.

Sầm Hàm nói.

– Tịch Nguyệt, đây là trò bịp của ngươi.

Ức Hà Phiêu bảo.

– Sáng sớm hôm nay, ta tới mộ phần của Phá Trúc thì phát hiện thấy cánh tay bị đứt của cô ấy, sau đó gọi chủ nhân tới xem cùng ta, khi tới nơi thì thấy có thêm cánh tay của Cát Duyệt, sau đó bị mê yên làm ngất di.

Tịch Nguyệt tường thuật một cách thành thực.

– Ngươi không thấy rất khả nghi à? Tại sao ngươi chỉ gọi mình chủ nhân, hơn nữa xem rồi liền bị mê yên làm ngất, khi tỉnh lại cánh tay biến thành xương trắng, cũng có thể nói chứng cứ không có. Còn nữa, cao thủ dùng độc như ngươi mà để bị trúng mê yên chẳng phải quá bất hợp lý sao.

Ức Hà Phiêu vặn lại.

– Ta sở dĩ gọi mình chủ nhân bởi vì chỉ có người tin ta, hoặc giả là, ta nhận thấy chỉ có người tin ta. Còn chuyện mê yên, ta thừa nhận ta đã bất cẩn.

Tịch Nguyệt phân trần.

– Nhầm rồi. Ngươi chỉ gọi mình chủ nhân là để người chứng thực một chuyện, chính là ngươi luôn ở cùng một nơi với chủ nhân, không hề rời khỏi. Nhưng sau khi bị mê yên làm ngất đi rồi, hai canh giờ đó ai cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Ức Hà Phiêu mỉa mai.

– Ngươi nghi ngờ ta trong hai canh giờ đó đi thích sát Sầm Hàm?

Tịch Nguyệt chau mày.

– Không phải thích sát, ngươi chỉ hư trương thanh thế, bởi vì ngươi không hề dùng tới toàn lực mà chỉ đánh một lát là bỏ chạy. Bởi vì mục đích của ngươi là để khiến mọi người cho rằng trong khi ngươi đang hôn mê có người khác tới thích sát Sầm Hàm. Có như thế mọi người mới không cho rằng thích khách là ngươi, cũng có thể tẩy rửa toàn bộ chứng cứ bất lợi luôn bám lấy ngươi.

Ức Hà Phiêu nói.

– Đúng thế. Tuy ta đã từng giao thủ mấy chiêu với thích khách, nhưng cảm giác rất lạ. Y dùng song kiếm nhưng không giống như kiếm pháp, bởi vì không thuần thục.

Sầm Hàm lên tiếng.

– Vì Tịch Nguyệt sở trường ám khí, cũng chính là phi đao và phi châm trên đầu và quanh mình, chứ đâu phải kiếm pháp, nói gì tới song kiếm.

Ức Hà Phiêu bảo.