Chương 76 ( tiếp tục )

Thịnh Thế Phong Hoa

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Vậy hiện tại bế quan đi.” Đại trưởng lão có chút bất đắc dĩ nói. Tuy rằng Chu Tước thánh giả muốn đột phá mười một cấp chiến khí, sẽ gia tăng lợi thế cho chính nàng, nhưng là hết thảy chuyện xảy ra ở lễ tế điện, tựa hồ lợi thế của Bạch Phong Hoa nặng hơn một ít. Có lẽ, đến lúc đó nên cho hai người các nàng đều tiến vào cấm địa, xem thần thú đại nhân lựa chọn ai.

Rốt cục, trong đêm khuya, Chu Tước thánh giả bế quan ,cửa đại môn đóng lại. Mà sáu vị trưởng lão toàn bộ ngồi xếp bằng bên ngoài mật thất tại sáu vị trí cố định bắt đầu hộ pháp cho Chu Tước thánh giả.

Giờ phút này Bạch Phong Hoa cưỡi một con ngựa, hành tẩu chậm rì rì trên một con đường lớn ngoài thành. Nàng cũng không thể chạy quá nhanh, nếu quá nhanh, cừu nhân đuổi không kịp thì sẽ chơi không vui.

Theo con đường kia, Bạch Phong Hoa một đường đi thẳng về phía trước, con ngựa cũng không nhanh không chậm mà bước đi.

Ai nha nha, muốn tìm một nơi hẻo lánh thật là khó, Bạch Phong Hoa nhìn chung quanh đều trống trải,thấy có chút khó khăn. Nghĩ nghĩ, rồi nhẹ nhàng vung roi vỗ mông ngựa hướng phía trước chạy đi.

Tiểu Điệp ở bên tai Bạch Phong Hoa hơi hơi run run, tựa hồ là đang cười, cười cả người đều có chút run rẩy=)). Sắc mặt Bạch Phong Hoa hơi hơi hờn giận, vươn ngón tay bắn nàng một chút, làm Tiểu Điệp thất điên bát đảo như thế này mới im lặng hơn một chút.

Trời cơ hồ gần sáng, Bạch Phong Hoa rốt cục tìm được một nơi tốt, một mảnh rừng cây rậm rạp, vội vàng đạp nhẹ dưới thân con ngựa, tiến vào rừng cây kia, Bạch Phong Hoa tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi. Trên lưng ngựa Bạch Phong Hoa cũng không thèm liếc mắt một cái, lấy Càn Khôn túi trong người ra, lấy trong đó ra một cái ghế dựa, một cái bàn nhỏ, lại lấy ra thức ăn nước uống đặt ở trên bàn,sau đó thuận tay đem Trường Không kiếm bên hông cởi xuống đặt ở trên bàn, nhàn nhã ăn. Tuy rằng kia Càn Khôn túi chỉ có có thể chứa được mấy khối, nhưng đối Bạch Phong Hoa mà nói thì đã là dư dả. Đóng gói một ít quần áo tiền tài, đồ dùng đóng quân dã ngoại ( đồ cắm trại), một cái bàn nhỏ cùng vài cái ghế dựa nhỏ là hoàn toàn đủ .

“Như thế nào còn không có đến, thật sự là chậm.” Bạch Phong Hoa ăn xong đồ ăn, nhìn sắc trời đã muốn sáng lên, có chút không kiên nhẫn gõ gõ cái bàn.

“Ta cũng muốn ăn.”Tiểu Điệp kháng nghị. Bạch Phong Hoa thuận tay đem nàng bắt xuống dưới để trên bàn, lấy ra mấy cái bình sứ đổ ra một ít độc dược cho nàng ăn.

Ở chỗ sâu trong rừng cây rốt cục cũng có động tĩnh rất nhỏ, Bạch Phong Hoa liếc nhìn về phía mặt sau, trong không khí truyền đến âm thanh rất nhỏ làm cho Bạch Phong Hoa hiểu được, có người đến. Chậc, đúng là đến quá chậm.

Bạch Phong Hoa giả vờ không biết, đánh mặt bàn rung đùi đắc ý nói: “Ai, tiểu tiện, ngươi nói ta làm thế nào mới tốt?” Trường Không kiếm run nhè nhẹ, không biết là đang biểu đạt cái gì.

Ngay sau đó, người nọ ở sau lưng nháy mắt đã muốn tới gần, một tiếng xé gió sắc bén từ phía sau Bạch Phong Hoa đánh úp lại. Bạch Phong Hoa sắc mặt trầm xuống,tay rút Trường Không kiếm ra chắn ở phía trước .

Chiến khí màu trắng bao vây lấy Trường Không kiếm.. kiếm khí đột nhiên tản ra, hiện ra cửu sắc kỳ quang loá mắt.

Người phía sau đại kinh(kinh ngạc lớn), cấp tốc thối lui ra sau, hiển nhiên nàng không có dự đoán được Bạch Phong Hoa lại có thể nhận thấy được nàng tới gần, càng không có dự đoán được Bạch Phong Hoa cư nhiên có thể chống đỡ một kích này. Bạch Phong Hoa rõ ràng chỉ có bát cấp chiến khí ! Làm sao có thể phát hiện nàng tới gần, lại làm sao có thể ngăn cản nàng đánh lén?

Bạch Phong Hoa thế này mới chậm rãi đứng dậy, quay lại mỉm cười nhìn người đánh lén. Người đánh lén một thân hắc y, che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Mà ánh mắt kia tràn ngập cừu hận cùng oán độc.

“Thánh giả đại nhân, cư nhiên làm phiền ngươi tự mình tìm đến đây?” Bạch Phong Hoa nắm Trường Không kiếm cười hì hì, thân mình hơi hơi tựa vào trên bàn.

Chu Tước thánh giả không có trả lời, ánh mắt lại nhìn cái bàn mà Bạch Phong Hoa dựa vào. Vùng hoang vu dã ngoại này, làm sao có cái bàn?

“Ha ha, ngươi đang tò mò cái bàn này là làm sao có ở đây đúng hay không?” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm đem Càn Khôn túi lấy ra, quơ quơ ở trước mặt Chu Tước thánh giả nói, “Xem, tuyệt thế bảo vật, Càn Khôn túi!” Bạch Phong Hoa dứt lời, giống như ảo thuật đem ghế dựa kia cùng cái bàn đều cất vào Càn Khôn túi.

Xem một màn này Chu Tước thánh giả hoàn toàn sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần ánh mắt phát ra tia tham lam. Càn Khôn túi! Tiểu tiện nhân Bạch Phong Hoa này lại có được thứ quý giá này.Đi cùng vạn vật, thiên hạ Càn Khôn túi!

“Muốn?” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm quơ quơ Càn Khôn túi trong tay, đem Càn Khôn túi cất lại vào trong lòng mình, nắm Trường Không kiếm nhìn Chu Tước thánh giả,vẫn cười như trước, nhưng thanh âm cũng đã lãnh đến nỗi không thể lãnh hơn, “Muốn cũng chỉ có thể giết ta, đáng tiếc, muốn giết ta chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”

“Hừ! Súc sinh vong ân phụ nghĩa!” Chu Tước thánh giả rốt cục mở miệng, giọng điệu cũng là tràn ngập khắc cốt oán độc.

“Ta như thế nào vong ân phụ nghĩa ?” Bạch Phong Hoa rất là vô tội, tiếp theo nghi hoặc nói, “Ở trên lễ tế điện ta còn cứu ngươi một mạng à nha.”

“Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Nhìn vẻ mặt vô tội kia của Bạch Phong Hoa, Chu Tước thánh giả nổi giận, lớn tiếng quát. Bạch Phong Hoa không đề cập tới chuyện này thì tốt, nhắc tới, đủ loại cảm giác nhục nhã nảy lên trong lòng. Nếu không phải Bạch Phong Hoa, mình làm sao có thể mất mặt trước nhiều người như vậy? Đường đường là Chu Tước thánh giả cuối cùng lại cần nhờ một người quái dị như Bạch Phong Hoa cứu giúp. Thật sự là vô cùng nhục nhã!

“Ai giết ai còn không biết đâu, ngươi là thập cấp chiến khí, ta cũng vậy.” Bạch Phong Hoa nhe răng cười, nói ra một chuyện làm cho Chu Tước thánh giả cực kì kinh ngạc.

“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Chu Tước thánh giả nắm bảo kiếm trong tay, kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Ta nếu không phải thập cấp chiến khí, như thế nào lại có thể ở trên tế điện cứu được ngươi?” Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, hơi hơi ngưng thần, trong khoảnh khắc lúc đó Trường Không kiếm trên tay phát ra cửu sắc kỳ quang( ánh sáng 9 màu) chói mắt.

Sắc mặt Chu Tước thánh giả càng ngày càng đen, tiếp theo lại bỗng nhiên cất tiếng cười to: “Bạch Phong Hoa, cho dù ngươi có là thập cấp chiến khí thì như thế nào? Cho dù ngươi có thần khí thì như thế nào? Ngươi cũng biết, ngươi đã trúng kịch độc, nhiều nhất không đến nửa canh giờ độc trên người ngươi sẽ phát tác.” Tiếng cười Chu Tước thánh giả tràn đầy càn rỡ cùng đắc ý, nàng hiện tại trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì mình lúc trước giữ chặt Bạch Phong Hoa đã động tay động chân, bởi vì cố kỵ thần khí của nàng, vì đề phòng hậu quả, lúc lôi kéo tay Bạch Phong Hoa đã hạ trên tay nàng một loại kịch độc, trước đó nàng cũng đã ăn thuốc giải độc. Tính thời gian, hẳn là ngay cả nửa canh giờ cũng không đến. Chỉ cần giết chết Bạch Phong Hoa, Càn Khôn túi kia chính là của mình, còn có thần khí thiết tha mơ ước kia nữa! Hôm nay thật là rất gặp may mắn, thật sự là không nghĩ tới còn có thể có được một cái Càn Khôn túi!

“Ha ha.” Sắc mặt Bạch Phong Hoa cũng là chút không thay đổi, chính là vân đạm phong khinh(mây nhẹ gió thoảng hay mây thưa gió nhẹ = thái độ bình thản) phun ra một câu, “Ngươi tin hay không tại đây ta trong vòng nửa canh giờ là có thể đánh chết ngươi.”

“Hừ.” Chu Tước thánh giả cười lạnh một tiếng, “Ngươi thực nghĩ ngươi có thần khí trong tay, là có thể thiên hạ vô địch sao? Ta như thế nào cũng có thể chống đỡ qua nửa canh giờ này!”

“Ngươi không chống đỡ được, ngươi có cảm thấy tức ngực hay không?” Bạch Phong Hoa tươi cười ,khóe miệng gợi lên vẻ tà ác. Hạ độc, ha ha, chỉ có Chu Tước thánh giả mới biết hạ độc sao? Chẳng lẽ chính mình lại không thể hạ độc sao? Tiểu Điệp nín cười đến run rẩy cả người, cứ như thế thì thành nội thương mất. Chung quy là vì Bạch Phong Hoa ăn nước bọt của nàng giải đi độc trên người. Nước bọt của Tiểu Điệp có thể giải hàng trăm loại độc dược, tuy độc dược lợi hại hơn thì nàng không có cách giải, ví dụ như thượng cổ kỳ độc trên người Bạch Phong Ho nhưng vẫn dư sức giả được độc mà Chu Tước thánh giả hạ.

“Cái gì?” Chu Tước thánh giả sau khi nghe Bạch Phong Hoa nói như vậy, mới thấy kinh ngạc, quả nhiên như lời Bạch Phong Hoa, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tức ngực!

Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nhìn Chu Tước thánh giả, nàng cùng Chu Tước thánh giả đều là thập cấp chiến khí, nếu động thủ, tuy rằng Bạch Phong Hoa nắm chắc có thể giết chết nàng, nhưng hai cường giả thập cấp động thủ, tất nhiên sẽ kinh thiên động địa, điều này không phải là điều mà Bạch Phong Hoa muốn. Bạch Phong Hoa xác định được Chu Tước thánh giả rốt cuộc có phải một mình tiến đến hay không, nếu là có thị vệ ở xa xa tiếp ứng thì cũng không tốt cho lắm. Xử lý Chu Tước thánh giả mà không gây ra một chút tiếng động, sau đó đi chung quanh tra xét một chút, nếu có người thì đương nhiên phải diệt cỏ tận gốc!

“Bạch Phong Hoa, con tiện nhân này, ngươi đã làm cái gì?” Chu Tước thánh giả sắc mặt đại biến, bởi vì nàng cảm giác được hô hấp càng lúc càng khó khăn, càng lúc càng đau đớn.

“Có qua có lại mà thôi.” Bạch Phong Hoa mỉm cười thản nhiên nói. Đùa sao? Nam Cung Vân là ai? Hắn nghiên cứu chế tạo độc dược, người khác có thể dễ dàng phát hiện được như vậy sao?

“Đi tìm chết!” Chu Tước thánh giả trong mắt bắn ra hung quang, chợt quát lên một tiếng, vung bảo kiếm trong tay rồi liền vọt tới. Trong nháy mắt, Chu Tước thánh giả thúc dục toàn bộ chiến khí trong cơ thể, điên cuồng đánh úp về phía Bạch Phong Hoa.

Sắc mặt Bạch Phong Hoa hơi hơi trầm xuống, nắm chặt Trường Không kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Tước thánh giả. Bạch Phong Hoa nhíu mi, theo lý mà nói thì dược tính của độc dược hẳn là đã phát tác, vì sao nàng ta còn có thể chống đỡ đến bây giờ, còn có thể rút kiếm đánh mình? Bạch Phong Hoa không biết là trong cơ thể Chu Tước thánh giả còn lưu lại thần lực của Chu Tước thần thú, giúp nàng tạm thời chống đỡ độc tính lan tràn đến trái tim.

Ngay sau đó, bạch quang bảo kiếm trong tay Chu Tước thánh giả bắn ra bốn phía, Trường Không Kiếm trong tay Bạch Phong Hoa cũng vù vù phóng ra cửu sắc kỳ quang bùng nổ trong nháy mắt.

Hai người nhảy lên, ở giữa không trung giao tiếp.

Ầm vang trời——

Tiếng nổ lớn vang lên, cơ hồ đâm thủng màng nhĩ.

Hai đạo ánh sáng (bạch quang và cửu sắc kỳ quang)chạm vào nhau, cứ như vậy hai đạo lực lượng mạnh mẽ trao đổi cùng một chỗ. Quang mang sáng lạn kia đem bóng dáng hai người bao phủ ở tại bên trong. Chung quanh cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.

Hai người đều là thập cấp cao nhất.

Bạch Phong Hoa có thần khí đứng đầu là Trường Không kiếm.

Chu Tước thánh giả có một chút thần lực do Chu Tước thần thú ban cho.

Hai người giao tranh, đương nhiên là kinh thiên động địa.

Cây cối chung quanh lúc trước vẫn dày đặc, nhưng giờ phút này chung quanh đã thành một đống hỗn độn.

Bỗng nhiên, cả người Chu Tước thánh giả có chút run run, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành màu đen.

Bạch Phong Hoa mỉm cười, đem kiếm ngăn Chu Tước thánh giả công kích, đứng trước mặt Chu Tước thánh giả .

“Bạch Phong Hoa! Giải dược! Đem giải dược giao ra đây cho ta!” Chu Tước thánh giả vươn tay ôm lấy yết hầu( cổ họng), vạn phần thống khổ, giờ phút này mỗi hô hấp của nàng, yết hầu tựa như đang bốc cháy lên.

“Ngươi ngu ngốc sao? Ta hạ độc ngươi còn có thể cho ngươi giải dược?” Bạch Phong Hoa giọng mỉa mai cười nói: “Kỳ thật, nếu ngươi không có tâm giết ta, ta sẽ không động đến ngươi. Nhưng là…”

…….

…………….

……………………….

Chương 77 Lại gặp Ngũ Hành chi hỏa —— Khốc Khốc!

****************************************

Phía sau vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Bạch Phong Hoa không có quay đầu lại vì nàng biết đó là Nam Cung Vân.

“Sư muội, ngươi không sao chứ?” Nam Cung Vân tiến đến, câu đầu tiên hắn nói chính là câu này.

Bạch Phong Hoa hơi hơi quay đầu lại, nhìn Nam Cung Vân đứng bên cạnh nàng, hỏi:”Ân, không có việc gì, sư huynh ngươi thì sao?”. Tuy nàng biết rằng với thân thủ của Nam Cung Vân,cho dù bên ngoài có thị vệ cũng không làm gì được hắn, nhưng nàng vẫn mở miệng hỏi như vậy.

“Không có việc gì. Bốn thị vệ kia ta đã giải quyết xong.” Nam Cung Vân lạnh lùng hướng mắt nhìn về phía thi thể Chu Tước thánh giả, mặt không chút thay đổi, tiến lên lấy ra một bình sứ, đổ bột phấn lên thi thể của Chu Tước thánh giả, cỗ thi thể nhanh chóng bị ăn mòn nháy mắt đã biến thành một bãi nước trong. Làm xong mọi việc mà đến chân mày, Nam Cung Vân cũng không thèm nhăn một chút.

“Cầm.” Từ bên tai, Bạch Phong Hoa đem Tiểu Điệp lấy xuống rồi đưa cho Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân đầu tiên là giật mình, sau đó khuôn mặt tuấn mỹ liền chuyển sang đáng khinh, hắc hắc cười, có chút nghi ngờ nói: “Thật sự cho ta?”

“Không phải cho ngươi, mà là cho ngươi mượn vài ngày.” Bạch Phong Hoa tức giận nói, một khi nói tới độc dược hoặc là Tiểu Điệp, Nam Cung Vân sẽ thay đổi thành một người khác chứ không còn vẻ mặt ngạo nghễ lạnh lùng không xem ai ra gì kia nữa.

“Hắc hắc, mượn cũng được, mượn cũng được.” Nam Cung Vân đưa tay lên đón lấy Tiểu Điệp. Ở phía sau, Tiểu Điệp lại kêu gào như heo bị thọc tiết (BB: cái này ta chém), thân hình tròn vo điên cuồng mấp máy hy vọng tránh thoát ma trảo của Nam Cung Vân.

“Bạch Phong Hoa, à, không, bạch lão đại, Bạch tỷ tỷ, ngươi không thể giao ta cho tên ác ma này, ta không muốn bị biến thành thịt vụn, ta không muốn bị băm thành thịt, ta không muốn bị quăng vào dược đỉnh để chế dược, ta không muốn…” Thanh âm như giết heo của Tiểu Điệp làm ồn ào cả một mảnh rừng rậm.

Khi Nam Cung Vân nghe xong những lời nói của Tiểu Điệp, tay đang ở giữa không trung sém chút nữa đã bị rút gân, khóe miệng giựt giựt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn sắc mặt có chút xấu hổ của Bạch Phong Hoa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi rốt cuộc đã nói gì với thiên tàm?”

“Ha ha, không có gì. Nàng tên là Tiểu Điệp, không cần gọi thiên tàm gì gì hết.” Bạch Phong Hoa có chút xấu hổ cười cười, sau đó bắt lấy Tiểu Điệp nói, “Tiểu Điệp ngoan, nghe lời ta, sư huynh kỳ thật không có hư như vậy. Ngươi chỉ cần đi theo hắn vài ngày sẽ được ăn rất nhiều đồ ngon, thật tốt nha.”

“Không! Ta không cần ! Dù cho ngon cỡ nào cũng không ngon bằng độc trong cơ thể ngươi.” Tiểu Điệp dùng thân hình tròn vo của mình cuốn thành cái vòng, gắt gao cuốn lấy ngón tay Bạch Phong Hoa, nói cái gì cũng không chịu buông ra. Được ăn ngon rất có sức hấp dẫn nhưng mạng nhỏ của mình vẫn là quan trọng hơn a!

Nam Cung Vân suy sụp, trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, trong con người mười phần hoàn toàn đều là oán khí.

Bạch Phong Hoa nhìn bộ dáng ai oán của Nam Cung Vân, ngượng ngùng cười cười, tiếp tục nói lời ngon ngọt khuyên bảo: “Tiểu Điệp, ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta còn phải đi hái chu quả, ngươi chỉ cần ở bên người sư huynh là được, ta cũng không có rời đi, không có việc gì đâu .” Bạch Phong Hoa tiếp tục lừa gạt .

“Bạch —— Phong —— Hoa!” Nam Cung Vân nghiến răng nghiến lợi, dụ dỗ thiên tàm không phải là mấu chốt. Mấy chốt ở đây là nàng ở trước mặt thiên tàm rốt cuộc đã đem mình nói thành cái dạng người tội ác tày trời gì mà hiện tại phải tỏ thái độ lừa gạt như vậy? Đáng lẽ ra nên nói với thiên tàm mình rõ ràng không phải người như vậy, căn bản sẽ không ngược đãi thiên tàm. Vì thanh danh chính mình đây mới là mấu chốt, được không?

“Ha ha, sư huynh ~ cái kia ~” Biểu tình Bạch Phong Hoa không được tự nhiên lắm, nắm lấy Tiểu Điệp nói: “Tiểu Điệp ngươi hãy nghe ta nói, kỳ thật sư huynh không phải loại người như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không ngược đãi của ngươi, tin ta đi.”

“Ta tin tưởng ngươi không bằng ta đi tự sát .” Tiểu Điệp nhỏ giọng nói thầm, vẫn là gắt gao quấn lấy ngón tay Bạch Phong Hoa không chịu buông ra.

Nam Cung Vân khinh bỉ nhìn Bạch Phong Hoa, xem đi, sủng vật của mình còn không tin chủ nhân, làm chủ nhân như vậy thật đúng là thất bại.

Bạch Phong Hoa đảo mắt nhìn, kỳ thật cũng không thể trách Tiểu Điệp, ai kêu bình thường Bạch Phong Hoa khi dễ Tiểu Điệp đến long trời lở đất .

“Ngươi có đi hay là không?” Bạch Phong Hoa bỗng nhiên hét lớn một tiếng,không kiên nhẫn mà quát Tiểu Điệp .

“Đi, đi, đi, ta đi là được.” Tiểu Điệp cả kinh, tiếp theo lại ra vẻ tội nghiệp nhìn Bạch Phong Hoa, nói, “Bạch lão đại, vậy ngươi thời thời khắc khắc chú ý ta, ta… ta còn trẻ, ta còn chưa có ngắm hết mỹ nam trên thiên hạ…”

Bộ dáng sinh ly tử biệt này làm Nam Cung Vân cùng Bạch Phong Hoa hắc tuyến rơi đầy đầu. Rốt cuộc Tiểu Điệp dù run sợ vẫn bị Bạch Phong Hoa giao cho Nam Cung Vân, Nam Cung Vân như lấy được bảo vật, thật cẩn thận đem Tiểu Điệp để ở trong tay, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Điệp.

“Sư huynh, đi thôi, ta còn muốn đi lấy chu quả cho bọn Tử Mặc.” Bạch Phong Hoa nhìn nhìn chung quanh, nơi này ngoài một mảnh hỗn độn ra thì không có điều gì bất thường cả. Chu Tước thánh giả và đồ đạc đều đã hóa thành một bãi nước trong, thấm vào trong bùn đất, biến mất như chưa hề tồn tại.

Hai người cứ như vậy đi đến chu diễm sơn, chu diễm sơn nói xa kỳ thật cũng không xa, cả đi cả về chỉ cần nửa tháng là đủ.

Trên đường đi Nam Cung Vân thuận tiện nói cho Bạch Phong Hoa những việc Chu Tước thánh giả đã làm sau khi nàng đi, hiện tại các vị trưởng lão vẫn còn hộ pháp cho Chu Tước thánh giả ở bên ngoài mật thất,còn chưa có phát hiện Chu Tước thánh giả đã biến mất.

Bất quá việc Chu Tước thánh giả biến mất sớm hay muộn gì cũng bị phát hiện. Nhưng mình phụng mệnh đi hái chu quả, những chuyện phát sinh đều không liên quan đến mình.

Hai người đi với tốc độ bình thường, khi đến được chân núi chu diễm sơn cũng là chạng vạng ngày thứ 7. Dọc theo đường đi, tuy Tiểu Điệp rất sợ ở cùng một chỗ với Nam Cung Vân , nhưng sau đó lại phát hiện Nam Cung Vân có hứng thú đối với phân cùng nước miếng của nàng, Tiểu Điệp rốt cục cũng yên tâm hơn rất nhiều, nhưng vẫn cảnh giác như cũ. Thật không thể trách, cũng tại tư tưởng bị Bạch Phong Hoa đầu độc bấy lâu ( Lại chém ^^)

Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân đứng ở chân núi Chu Diễm, ngẩng đầu nhìn một màn trước mắt.

Hoắc, khó trách tên gọi là Chu Diễm Sơn, nhìn ngọn núi được bao ngủ bởi một thảm thực vật đỏ rực, Bạch Phong Hoa than nhẹ. Bất quá, Chu Tước thánh điện phái người canh gác ở nơi nào? Nếu Chu Tước thánh điện phát hiện ở chỗ này có chu quả, Chu Tước thánh giả cũng sai mình tới lấy, tất nhiên ở đây sẽ có người canh gác. Nhưng những người canh gác đâu.

“Hai vị, đây là muốn vào núi du ngoạn sao?” Có tiều phu đi ngang ngừng lại hỏi hai người.

Nhìn vẻ mặt do do dự dự của tiều phu, Bạch Phong Hoa nhíu nhíu mi: “Vị đại ca này, ngọn núi này chẳng lẽ có cái gì không đúng sao? À! Đúng rồi, ngươi có từng nhìn thấy có người nào đứng canh gác ở trong này không?”

Sắc mặt tiều phu càng ngày càng thêm lo lắng nói : “Không thấy ai, chưa bao giờ gặp qua có người canh gác ở đây a. Hai vị từ bên ngoài tới chắc là chưa biết tin gì. Trên núi này vốn rất tốt nhưng kể từ ba tháng trước bắt đầu xảy ra việc lạ,mọi người vào núi nói mình thấy được yêu quái, có mấy người không tin liền đi vào, đến bây giờ còn chưa thấy người nào sống sót trở ra, chết không thấy xác. Chúng tôi hiện tại cho dù đốn củi cũng chỉ dám ở bên ngoài đốn chút nhánh cây, bụi cây . Người mà cô nương nói, ta chưa từng gặp qua.”

Nhìn hai bó củi trên người của tiều phu, Bạch Phong Hoa trở nhìn đối phương tươi cười nói: “Đa tạ đại ca chỉ điểm, chúng ta cũng chỉ là đứng ở bên ngoài nhìn xem một chút, không có tính đi vào núi .”

“Vậy là tốt rồi, hai vị chậm rãi đi dạo, ta đi trước, cáo từ .” Tiều phu nhất thời cũng cười lên, sau đó lại ngại ngùng, một lần nữa đem hai bó củi gánh lên vai, bước đi nhanh như bay.

Sau khi tiều phu đi khỏi, Bạch Phong Hoa hứng thú nhìn chằm chằm ngọn núi trước mắt mình. Dựa theo lời nói của Chu Tước thánh giả, trong mấy ngày này là ngày chu quả trưởng thành, yêu quái sao, nàng thật muốn nhìn một chút, rốt cục là yêu quái gì gây sóng gió. Là yêu quái, hay là…

Tùy tiện đem ngựa nuôi thả ở chân núi Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân tiếp tục đi về hướng ngọn núi cao nhất Chu Diễm sơn.

Thảm thực vật trên Chu Diễm sơn này tuy rằng màu sắc rất quái dị nhưng động vật lại rất bình thường. Trên đường đi bọn họ gặp một con hổ, một đàn sói nhỏ tập kích, Bạch Phong Hoa ngay cả ngón tay cũng chưa động, đều là Nam Cung Vân vung tay lên thoải mái giải quyết hết.

Ngày hôm sau ( BB:ngày thứ 2 sau khi vào núi), Tiểu Điệp ham ăn bắt đầu sống dậy, tán loạn (Chạy lung tung, hỗn loạn ra các phía)ôm các loại trái cây diện mạo diễm lệ, dị thường chung quanh, đông cắn một miếng tây cắn một miếng, chết cũng không chịu đi về phía trước , miệng ồn ào kháng nghị: “Hương vị mấy viên thuốc của các ngươi ta ăn chán ngấy rồi.” Thực quá rõ ràng, mấy loại trái cây này thoạt nhìn tiên diễm ( kiều diễm như tiên) nhưng đều mang kịch độc, cho nên mới làm Tiểu Điệp yêu thích như vậy.

“Đi thôi Tiểu Điệp, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi thật nhiều đồ ăn ngon là được.” Nam Cung Vân hiếm khi dỗ ngọt.

“Không đi, muốn đi các ngươi đi đi. Ta ở trong này ăn, khi nào các ngươi xong chuyện hãy đến đây tìm ta.” Tiểu Điệp lắc đầu kiên quyết cự tuyệt. Mặc cho Nam Cung Vân khuyên ngăn như thế nào cũng không thèm nghe, gắt gao ôm lấy một quả trái cây mỹ lệ làm thế nào cũng không chịu buông.

“Được rồi, vậy ngươi ở trong này ăn đi, ăn thống khoái vào, sư huynh, chúng ta đi.” Bạch Phong Hoa thấy thế, cũng không thèm để ý đến, chỉ đưa mắt nhìn về phía xa, cười đến sáng lạn: “Để cho nàng chờ tại đây, một hồi không chừng có một con chim sẻ đến tùy tiện cũng có thể ăn nàng. Cho dù thiên tàm lợi hại như thế nào thì nói trắng ra vẫn chỉ là một con sâu.”

Gần nửa người đã chui vào trong thịt quả, Tiểu Điệp cứng đờ, sâu… Chim sẻ… Bị ăn…

Bạch Phong Hoa nháy mắt với Nam Cung Vân sau đó hai người trực tiếp đi lên phía trước. Tiếng bước chân xa dần xa dần, trong lòng Tiểu Điệp bắt đầu do dự .

Không thể nào, thật sự đi rồi sao! Không cần a!

Ném trái cây đi, vội đuổi theo hướng Bạch Phong Hoa đi, miệng Tiểu Điệp vô cùng thê lương, hô: “Này uy uy , Bạch Phong Hoa, Bạch lão đại, lão đại ơi, ta chưa nói ta không đi, đợi ta với, đợi ta với a…” Nàng cũng không muốn một thế hệ thiên tàm chết nghẹn khuất( nghẹn ngào+ oan khuất?) như vậy, không muốn bị một con chim sẻ ăn sạch sẽ a!

Vui đùa ầm ĩ, buổi sáng ngày thứ ba sau khi vào núi, bọn họ rốt cục cũng đến đích.

Đứng ở gần huyệt động thôi cũng cảm giác được nhiệt bộ cuồn cuồn bên trong, bên tai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Bạch Phong Hoa lặng lẽ nắm lấy Trường Không kiếm, cái gọi là yêu quái, rốt cục cũng xuất hiện rồi sao, công phu ẩn nấp của những người này thật đúng là không tệ, tuy là nàng không có phóng xuất toàn bộ chiến khí thế nhưng thật sự là nàng không có phát hiện những người này ẩn nấp chỗ nào nhìn trộm nàng suốt mấy ngày nay.

Sau khi trao đổi thái đổi thái độ với Nam Cung Vân,Bạch Phong Hoa dẫn đầu đi về hướng huyệt động.

Một bước

Hai bước

Ba bước

Đến đây!

Cọ một tiếng, Trường Không kiếm được rút ra khỏi vỏ, chém ra một vòng xinh đẹp, đỡ công kích của năm tên hắc y nhân chung quanh. Cửu sắc kỳ quang vừa ra, sắc mặt mấy tên hắc y nhân này liền đại biến, trong con ngươi tràn đầy kinh hãi, không nói hai lời liền lui lại. Bạch Phong Hoa đâu có dễ dàng buông tha như vậy, chiến khí cùng kiếm khí giao hội( giao nhau, tụ hội), trong nháy mắt đã xử lý ba người. Tuy rằng đối phương thoạt nhìn đã ngoài lục cấp chiến khí, nhưng ở trước mặt Bạch Phong Hoa chỉ như mấy củ cải trắng. Hai tên còn lại do Nam Cung Vân xử lý, vốn định lưu người sống hỏi một chút , kết quả Nam Cung Vân xuống tay quá nhanh, nhanh chóng giết sạch.

Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn thi thể hắc y nhân, những người này là ai? Vì sao xuất hiện ở trong này? Chẳng lẽ là đến đoạt chu quả? Những người Chu Tước thánh điện phái tới canh gác đâu rồi?

Hai người tiến vào huyệt động, đi chưa được mấy bước liền bị một thi thể chặn đường đi, thoạt nhìn giống như vừa mới chết không bao lâu .

Nhíu mi lại quét (nhìn lướt qua)vài lần trên người thi thể kia thì thấy quần áo có dấu hiệu của Chu Tước thánh điện, Bạch Phong Hoa hỏi Nam Cung Vân: “Đây là người của Chu Tước thánh điện chúng ta? Như thế nào lại giống như ta chưa từng gặp qua, ngươi có biết hắn hay không?”

Nam Cung Vân đạm mạc nhìn lướt qua, cảm giác chán ghét nổi lên, trở lại giải thích với Bạch Phong Hoa, nói: “Đây hẳn là ám vệ lệ thuộc trực tiếp Chu Tước thánh giả, chuyên môn lén lút xử lý một số chuyện vì thánh giả.”

“Ám vệ lệ thuộc trực tiếp Chu Tước thánh giả ? Mấy người này cũng yếu quá đi, mười mấy người thế mà lại bị năm người bên ngoài kia xử lý.”

Bạch Phong Hoa khinh thường nói một tiếng, bước qua thi thể, cùng Nam Cung Vân đi theo đường quanh co khúc khuỷu tiến sâu vào bên trong. Sau thời gian khoảng nửa chung trà nhỏ, luồn hơi nóng ùa tới làm cho Tiểu Điệp chịu không nổi đành phải chui mặt vào bên trong quần áo Bạch Phong Hoa, trước mắt hiện ra một khung cảnh tràn ngập ánh sáng.

Rộng ước chừng bằng một sân bóng, xuất hiện trước mắt là một cái cây có màu đỏ thắm từ trên xuống dưới,ở trên cây lộ ra tam khỏa ( ba quả) lớn có nhỏ có, cả vật thể tất cả đều đỏ tươi, chỉ còn tại chóp quả lưu lại chút ít màu phấn hồng.

Thoạt nhìn chỉ cần khoảng trên dưới một canh giờ là sẽ hoàn toàn trưởng thành.

Vận khí các nàng thật là không tệ a, nói không chừng nếu đến trễ một chút thì đã bị mấy hắc y nhân kia đoạt lấy.

Bất quá…

Sâu trong mắt Bạch Phong Hoa nhìn nham thạch nóng chảy, nàng nhếch nhếch khóe miệng. Chu quả thích sinh trưởng ở gần núi lửa, bất quá cây này lại sinh trưởng ở gần nham thạch nóng chảy, thật đúng là phi thường hiếm thấy.

Nói đi thì cũng phải nói lại, gần khu vực này tuy không yên bình, nhưng vị trí này chu quả sinh trưởng thật sự là vị trí tốt, những dã thú bình thường làm sao có thể đến gần nó được.Chẳng qua có vẻ khó lấy được chu quả, cho nên sẽ không biến ra hỏa kỳ lân hay xuất hiện cái gì đi.

Bạch Phong Hoa trong lòng đang nghĩ ngợi, nhè nhẹ từng đợt từng đợt mùi hương đặc thù tiến lại đây, tam khỏa chu quả( ba trái chu quả) kia còn mang chút hồng sắc( màu hồng), trong khoảnh khắc lúc đó toàn thân chu quả trở thành màu đỏ tươi sáng, rất giống một viên ruby diễm lệ đến loá mắt.

Chu quả đã trưởng thành !

“Ta đi hái.” Bạch Phong Hoa nói xong, từ trong Càn Khôn túi lấy ra một cuộn dây thừng, đem đưa cho Nam Cung Vân một đầu, một khác đầu cầm trên tay.

Đem dây thừng quấn trên tay, Nam Cung Vân nhìn Bạch Phong Hoa thả người nhảy lên, từ vách nham thạch nóng chảy đem chu quả hái xuống,tay phải chống kiếm vào vách nham thạch mượn một chút lực thuận lợi hướng trở về.

Lúc Bạch Phong Hoa rơi xuống đất, trong nháy mắt dòng nham thạch nóng chảy phía sau nàng lại nổi lên dị biến, một đoàn màu đỏ thiêu đốt gì đó hăng hái hướng nàng đánh tới.

Nghe được động tĩnh phía sau, Bạch Phong Hoa quyết đoán, đưa tay vứt chu quả cho Nam Cung Vân, trở lại lấy Trường Không kiếm chặn đoàn lửa kia.

Bị Trường Không kiếm ngăn cản, đoàn lửa kia tựa hồ ngẩn ngơ, sau đó, lấy tốc độ nhanh hơn thối lui, lại một lần nữa vọt tới, có âm thanh non nớt phẫn nộ từ đoàn lửa truyền ra: “A a a a, Tiểu Không ngươi là cái đồ ngu ngốc, nhìn ngươi tìm được chủ nhân gì này. A a a a, các ngươi đều là người xấu, cũng dám lấy đồ ăn vặt của Khốc Khốc! Đi tìm chết cho ta, đi tìm chết, đi tìm chết!”

Tốc độ đoàn lửa càng lúc càng nhanh, có lúc còn phun ra một đoàn hỏa đến. Bạch Phong Hoa trên mặt rốt cục cũng ngưng trọng lên, cả người toát ra khí thế, chiến khí bàng bạc trút xuống không hề giữ lại.

Đồng thời, Tiểu Mộc vẫn ngủ say bên trong cơ thể Bạch Phong Hoa đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Bạch Phong Hoa, dùng một thanh âm không kiên nhẫn mà cho tới bây giờ Bạch Phong Hoa cũng chưa từng nghe qua, hướng đoàn lửa kia rống lên: “Ngươi có phiền hay không hả? Đủ chưa? không phải chỉ là mấy khỏa chu quả thôi sao, ngươi có chịu yên không! Ham ăn, chỉ có biết ăn thôi, như thế nào chưa ăn đến chết nghẹn đi!”

Động tác của đoàn lửa nhanh chóng dừng lại, dại ra hai giây, sau đó lấy lấy tốc độ như tên bắn hướng về phía Tiểu Mộc, miệng hưng phấn la hét: “A, Tiểu Mộc, Tiểu Mộc Tiểu Mộc Tiểu Mộc!”

“Ngươi cút ngay cho ta.” Tiểu Mộc không biết dùng phương pháp gì, đem đoàn lửa kia bắn đi ra ngoài.

“Ta rốt cục cũng tìm được ngươi, rốt cục cũng tìm được ngươi Tiểu Mộc!” Đoàn lửa nọ lại hoàn toàn không chịu đả kích, bám riết không tha lại còn hưng phấn xông đến.

Tiểu Mộc lại thúc một chút, chui trở về bên trong cơ thể Bạch Phong Hoa, làm cho nó xông qua không khí.

“A a a, Tiểu Mộc Tiểu Mộc, ngươi trốn nơi này làm gì a, mau ra đây đi, đi ra đi.” Đoàn lửa không ngừng di chuyển vòng quanh Bạch Phong Hoa, xem ra, rất muốn chui đầu vào bên trong cơ thể Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa không ngừng run run, cầm Trường Không kiếm phòng bị đoàn lửa kia, rút trừu khóe miệng, ở trong lòng hỏi Tiểu Mộc: “Kia là cái gì vậy?”

Tiểu Mộc trầm mặc, một lát sau mới không tình nguyện mở miệng trả lời: “Nó chính là hỏa linh chi hỏa, là cái tên phi thường chán ghét.” Tiểu Mộc tiếng nói vừa dứt, Bạch Phong Hoa chấn động, cái gì, tên huyên náo trước mắt này cư nhiên là Ngũ Hành chi hỏa trung hỏa linh? !Lại còn tên là Khốc Khốc..? !

Chậc chậc, bất quá có thể làm cho Tiểu Mộc giao hàng, còn làm cho Tiểu Mộc nói ra loại lời nói chán ghét này, phương diện này thực ý vị sâu xa a. Bạch Phong Hoa sờ sờ cằm,huơ huơ Trường Không kiếm trước mặt hỏa linh chi hỏa Khốc Khốc: “Này , Tiểu Mộc hiện tại rất tức giận ngươi có biết không.”

“Hả, vì sao?” Khốc Khốc kinh ngạc hét lên, lại bắt đầu di chuyển vòng quanh Bạch Phong Hoa: “Mộc mộc, ngươi có phải hay không trách ta lâu như vậy đều không có tới tìm ngươi, ta không phải cố ý, ngươi cũng biết, lần trước cái kia thiên…”

“Câm miệng.” Tiểu Mộc cao giọng gầm lên, nhanh chóng xuất hiện ở đỉnh đầu Bạch Phong Hoa, sau đó một tay túm lấy Khốc Khốc kéo lại đây, hai luồng linh hỏa thúc một chút, cùng nhau tiến vào thân thể Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa cảm ứng hai luồng linh hỏa trong thân thể, bật cười phì một tiếng, ha ha, nàng có nói nhiều chưa chắc có công dụng đâu, Tiểu Mộc đáng yêu liền giúp nàng thu thập hỏa linh chi hỏa.

“Sư muội, ngươi, không có việc gì sao?” Nam Cung Vân có chút do dự nhìn Bạch Phong Hoa, mộc linh chi hỏa nguyên là sinh mệnh cho vạn vật, ở lại trong cơ thể Bạch Phong Hoa trăm phần lợi chứ không có hại, nhưng là hỏa linh chi hỏa này cũng là sinh ra từ trong hỏa, quá mức bạo ngược, chỉ sợ, sẽ làm Bạch Phong Hoa thân thể bị thương.

“Không có việc gì.” khuôn mặt Bạch Phong Hoa tươi cười, nhìn Nam Cung Vân, đem chu quả hái được đặt vào hộp ngọc trong Càn Khôn túi ,cất giữ thật cẩn thận.

Nam Cung Vân nhìn sắc mặt Bạch Phong Hoa không có gì lạ mới yên lòng hơn một chút.

Cứ như vậy chu quả vào lọt vào tay Bạch Phong Hoa, Ngũ Hành chi hỏa trung hỏa linh cũng thuận tiện đi theo. Chuyến đi này thật đúng là lời(lợi) lớn! Sau đó, Bạch Phong Hoa cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cùng Nam Cung Vân lên đường trở về thánh điện.

Sau khi về tới thánh điện, Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân nhìn thánh điện có chút khác thường, không biết nói sao cho phải đây. Hai người vừa mới tiến đại môn (cửa lớn) thánh điện, thị vệ giữ cửa liền vội vàng ngăn hai người lại, cho biết là nhị trưởng lão phân phó một khi hai người trở về liền lập tức đi tìm hắn có chuyện gấp.

Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân liếc nhau, trong con ngươi đều nổi lên một tia tiếu ý ( ý cười). Lên tiếng trả lời thị vệ kia rồi hai người liền chạy đến chỗ nhị trưởng lão. Dọc theo đường đi, chứng kiến mọi người sắc mặt đều không tốt lắm, toàn bộ thánh điện đều bị một cỗ hơi thở tối tăm bao phủ.

Khi hai người bước vào phòng nhị trưởng lão, nhị trưởng lão vẻ mặt u sầu, đang ngồi than thở trước cái bàn. Vừa thấy Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân đến, sắc mặt liền đại biến, lập tức đứng lên kéo hai người vào phòng đóng cửa khóa lại.

Kế tiếp, cầm bả vai Bạch Phong Hoa nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xác định Bạch Phong Hoa không có việc gì, mới thở phào ra .

“Sư phụ? Ngươi làm cái gì vậy?” Bạch Phong Hoa biết rõ còn cố hỏi.

“Ngồi xuống trước đi.” Nhị trưởng lão sắc mặt có chút âm trầm, còn có chút mệt mỏi, hắn ngồi xuống trước, mặt mày vẫn còn nhăn lại.

Nam Cung Vân cùng Bạch Phong Hoa cũng ngồi xuống theo, Nam Cung Vân rót hai chén nước đưa cho Bạch Phong Hoa một chén. Bạch Phong Hoa cũng không khách khí, nhận lấy uống liền một mạch.

Nhị trưởng lão thế này mới nhíu mày nhìn Bạch Phong Hoa nói: “Phong Hoa, ngươi thực làm cho ta lo lắng gần chết, ta sợ ngươi đã xảy ra chuyện. Sư huynh ngươi cũng không ở thánh điện, ta liền đoán rằng hắn cùng đi với ngươi , ta mới yên tâm một chút.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Bạch Phong Hoa đem chén thả xuống dưới, rất là “Nghi hoặc” hỏi.

“Nửa tháng trước, thánh giả nói muốn bế quan, triệu tập sáu người chúng ta lại để hộ pháp cho nàng.” Nhị trưởng lão mặt mày nhanh chóng nhăn lại, “Nhưng sau đó chúng ta lại phát hiện có gì đó dị thường, nơi nàng bế quan cư nhiên có mật đạo, nàng không biết khi nào đã trốn ra khỏi mật thất.” Nhị trưởng lão nói tới đây, sắc mặt càng thêm âm trầm

“Bế quan?” Bạch Phong Hoa giả bộ khó hiểu hỏi lại.

“Đúng, nàng ta cũng sắp đột phá đến mười một cấp chiến khí, cho nên yêu cầu chúng ta hộ pháp. Nhưng nàng ta lại theo đường mật đạo chạy đi ra ngoài. Sau đó chúng ta mới biết được trước khi nàng bế quan đã sai ngươi đi ra ngoài. Ta đương nhiên hiểu được nàng muốn làm cái gì, nhưng là không nghĩ tới nàng ta lại làm thế.” Nhị trưởng lão nói tới đây, nắm chặt nắm tay nện xuống bàn, giọng căm hận nói, “Thánh giả không có lòng độ lượng, tâm địa độc ác như thế không phải là phúc của Chu Tước thánh điện mà là họa.”

“Sư phụ ý của người là…” Trên mặt Bạch Phong Hoa rõ ràng bày ra vẻ khó hiểu . Nam Cung Vân nhìn ánh mắt Bạch Phong Hoa, trong lòng khinh bỉ, giả bộ thật đúng là giống ( BB: Em khuyên chị nên đi làm diễn viên đi ạ! Đảm bảo nổi tiếng =.=).

“Nàng trăm phương ngàn kế như vậy, còn muốn làm cái gì, không phải là muốn ở bên ngoài loại trừ ngươi sao? Thật sự là to gan lớn mật, đáng giận vô sỉ !” Nhị trưởng lão kích động, trong lời nói giận dữ.

“Nhưng sư phụ, ta không phải rất tốt sao? Ta cùng sư huynh không có gặp qua thánh giả.”Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Phong Hoa lại tỏ vẻ nghi nghi hoặc hoặc, cái kia khó hiểu, cái kia vô tội, Nam Cung Vân nhìn đến còn tưởng nàng thật sự xúc động.

“Điều này cũng là điều ta khó hiểu.” Nhị trưởng lão nhíu mày, “Cho nên ta phân phó thị vệ giữ cửa một khi nhìn thấy các ngươi xuất hiện liền gọi các ngươi lập tức tới gặp ta, hiện tại nhìn đến ngươi bình yên vô sự ta cũng yên tâm. Bất quá, Chu Tước thánh giả vẫn chưa xuất hiện.”

“Không thể nào, chẳng lẽ nàng lạc đường ?” Bạch Phong Hoa nói một câu thiếu chút nữa làm cho nhị trưởng lão cười sặc sụa.

“Lạc cái đầu ngươi, nói hươu nói vượn cái gì vây hả.” Nhị trưởng lão tức giận nói.

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?” Bạch Phong Hoa lại vô tội hỏi ( lại diễn =.=).

“Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi nàng bế quan, cấm địa bên kia có động tĩnh khác thường, tựa hồ thần lực trên người Chu Tước thánh giả đã trở lại. Cho nên…” Nhị trưởng lão sắc mặt ngưng trọng, “Chúng ta hoài nghi nàng đã gặp bất trắc gì đó.”

“Không phải đâu?” Bạch Phong Hoa hơi hơi nhướng mày bất khả tư nghị hỏi (bất khả tư nghị :không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được). Nam Cung Vân uống xong một chén nước, thuận tiện nhìn sang Bạch Phong Hoa, trầm mặc, ngồi ở một bên xem Bạch Phong Hoa diễn trò.

“Hơn nữa mấy thị vệ bên người nàng cũng không thấy, mất tích đến tận bây giờ.” Hai hàng lông mi của nhị trưởng lão mau kéo thành một hàng, ngửa đầu nhìn trần nhà, vuốt râu cằm tựa hồ rất khó suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt rơi xuống trên người Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa đang uống nước.

“Đồ đệ, Chu Tước thánh giả không phải bị ngươi xử lý rồi chứ?” Nhị trưởng lão bỗng nhiên phun ra một câu long trời lở đất.

Phốc —— Bạch Phong Hoa phun nước trong miệng ra ngoài, sau đó vẻ mặt kinh tởm nhìn nhị trưởng lão nói: “Sư phụ, ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy hả? Ta làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, hơn nữa ta nhất định không phải là đối thủ của nàng ta.”

Nhị trưởng lão híp mắt nhìn Bạch Phong Hoa, lại đem ánh mắt chuyển qua người Nam Cung Vân, Nam Cung Vân mặt không chút thay đổi, tiếp tục bình tĩnh uống nước.

“Hắc hắc ——” bỗng nhiên, Nhị trưởng lão nhe răng nở nụ cười, vươn tay thật vỗ mạnh vào vai Bạch Phong Hoa nói, “Đồ đệ, việc này khẳng định không phải ngươi làm. Bất quá nếu thật là ngươi làm thì mới tốt. Cái nữ nhân ngu xuẩn kia ta biết nàng vẫn đối với ngươi không yên tâm, nếu lần này người trở về là nàng mà không phải ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng. Là thánh giả thì thế nào? Đến lúc đó ta nhất định đánh chết nàng ta cho nàng ta chôn cùng với ngươi. Ha ha ~ “

“Đừng nói sư muội ta yếu đuối như vậy. Sư phụ, sư muội ta còn rất tốt.” Nam Cung Vân lạnh lùng, mở miệng nói một câu.

Nhị trưởng lão cười rộ lên, gãi gãi đầu: “Ta không có ý đó, chỉ là giả thiết thôi, giả thiết. Dù sao hiện tại trở về là đồ đệ ta là được, ha ha, ha ha ha…”

“Sư phụ…” Bạch Phong Hoa nhìn trong mắt nhị trưởng lão tràn đầy ý cười , ánh mắt bắn ra tia kiên nghị cùng tàn nhẫn, trong lòng không khỏi cảm động. Kỳ thật, Nhị trưởng lão chắc cũng đã đoán ra chân tướng, nhưng mà hắn không có vạch trần, ngược lại đây cũng là phương thức cho thấy lập trường cùng sự quan tâm của mình đối với nàng.

“Chu Tước thánh giả đột nhiên mất tích, thần lực quay trở về, đến lúc đó chúng ta có thể tuyên bố ra ngoài là Chu Tước thánh giả đột phá mười một cấp thất bại, không còn mặt mũi đối mặt với kỳ vọng của mọi người, từ bỏ chức thánh giả, lặng lẽ rời đi.” Nhị trưởng lão vui vẻ rạo rực nói: “Như thế rất tốt, rất tốt. Ta đi tìm mấy lão già khác thương lượng, các ngươi vừa trở về, mau đi nghỉ ngơi đi.” Nhị trưởng lão nói làm là làm ngay, đứng lên chạy đi nhanh như chớp, chớp mắt đã không thấy bóng người.

Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng cắn môi, nhìn theo hướng nhị trưởng lão mới rời đi, một câu cũng nói không nên lời, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Đây là sư phụ của chúng ta .” Thanh âm thản nhiên của Nam Cung Vân vang lên bên tai Bạch Phong Hoa, lúc này đây, trong thanh âm kia tựa hồ có xen lẫn một ít tình cảm khác.

Bạch Phong Hoa nhìn ra ngoài cửa, thật lâu không có dời ánh mắt. Trong lòng vô cùng phức tạp, cũng vô cùng cảm động. Sư phụ cứ như vậy giúp nàng đem sự tình che lấp đi, hơn nữa còn dùng một cái cớ hợp lý nhất .

Rất nhanh, toàn bộ thánh điện, khắp nơi đều truyền nhau tin tức này, điều này làm cho người ta vừa khiếp sợ vừa không thể không tin được điều này. Mọi người đều biết Chu tước thánh giả đã lâu chưa có đột phá, một buổi tối nửa tháng trước chuông Chu Tước vang lên, thánh giả yêu cầu sáu vị trưởng lão hộ pháp cho mình bế quan, điều này mọi người cũng biết.

Không có đột phá, không còn mặt mũi đối diện vói kỳ vọng của mọi người, nhưng thật ra việc thánh giả rơi đi đã làm cho tất cả mọi người đau lòng cùng tiếc hận một phen, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp kinh thành phố lớn ngõ nhỏ của Chu Vũ quốc, mọi người phản ứng đều là giống nhau, đau lòng tiếc hận. Nhưng nhiều người không cho đó là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì ngày ấy trên tế điển, nhân vật chính đã không còn là Chu Tước thánh giả, mà là trời tru sứ giả. Chu Tước thánh giả thoái ẩn, có lẽ có liên quan với việc Chu Tước thần thú đại nhân buông tha cho nàng. Đương nhiên, những người này đều là uyển chuyển nói là có lẽ, kỳ thật trong lòng mọi người đều đã chắc chắn, Chu Tước thánh giả trì trệ không tiến, tất nhiên là do thần thú đại nhân đã muốn hoàn toàn buông tha cho nàng.

Cho nên, sau khi các trưởng lão công bố chuyện này, rất nhiều người tiếc hận sau đó lại cảm thấy đương nhiên, không có bất cứ ai hoài nghi trong đó có vấn đề.

Lòng người dễ thay đổi, nhân loại luôn là động vật thực tế. Chu Tước thánh giả lặng yên rời đi, mọi người tiếc hận cũng không được bao lâu, lập tức liền sốt ruột nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Đó là khi nào chọn lựa tân Chu Tước thánh giả ? Mắt thấy tứ đại quốc trăm năm chi ước gần đến, Chu Vũ quốc làm sao có thể không có Chu Tước thánh giả?

Đương nhiên, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Bạch Phong Hoa. Ở trong mắt mọi người, xem ra Bạch Phong Hoa là người có khả năng nhất trở thành tân Chu Tước thánh giả nhất. Cái ngày tại lễ tế điển,có hay không Chu Tước thần thú đại nhân đã ngầm tuyển định nàng? Tám chín phần mười!

Ở giờ khắc này, có bao nhiêu người còn nghĩ đến Chu Tước thánh giả trước kia chứ? Không khó tưởng tượng, thậm chí về sau chắc chắn sẽ có người châm chọc nàng lâm trận bỏ chạy. Lòng người, chính là như thế.

Ở trong Chu Tước thánh điện, các trưởng lão đang thương lượng chuyện chọn thánh giả theo tự nhiên hay là dựa theo hình thức cũ. Tuy rằng phải nhanh một chút chọn lựa ra Chu Tước thánh giả, nhưng cũng muốn đề cử ra một đám đệ tử ưu tú tiến vào cấm địa, chờ đợi khảo nghiệm của Chu Tước thần thú, thông qua , tự nhiên chính là người tiếp theo nhậm chức Chu Tước thánh giả.

Lựa chọn những người này, đại trưởng lão đề cử một người, nhị trưởng lão tất nhiên không cần phải nói, đó là Bạch Phong Hoa, tam trưởng lão cũng đề cử một người, tứ trưởng lão cũng không có đề cử ai cả, ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão cùng nhau đề cử một người. Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ rằng, tân Chu Tước thánh giả lần này, chắc chắn là Bạch Phong Hoa.

Những người đến chứng kiến lần này còn có Chu Vũ quốc hoàng đế, rất nhiều văn võ bá quan cùng người nhà của họ, bọn họ tới nhìn tân Chu Tước thánh giả sinh ra.

Trong sự hi vọng cùng hâm mộ của mọi người còn có ánh mắt sùng bái, năm đệ tử trẻ tuổi cứ như vậy tiến nhập cấm địa. Nếu có người được tuyển để trở thành Chu Tước thánh giả, người được lựa chọn đó sẽ ở lại bên trong cấm địa rất lâu, mà những đệ tử không được tuyển khác sẽ rất nhanh bị tống xuất ( BB:ý là bị đuổi đó) ra ngoài cấm địa. Bạch Phong Hoa đi vào cuối cùng, sau khi nàng rảo bước tiến vào, cửa đá chậm rãi đóng lại, hoàn toàn ngăn cách bên trong và bên ngoài.

Mọi người cùng đợi kết quả cuối cùng, chờ đợi tân Chu Tước thánh giả sinh ra!

***************************************